Lúc quản gia quay lại thì đụng phải Khuất Gia Hàm tông cửa
bỏ chạy. Còn Ninh Tuy thì đang từ từ cầm dao nĩa dùng bữa một cách tao nhã trên
chiếc bàn ăn cạnh cửa sổ sát đất.
Quản gia nhìn Ninh Tuy mà vô cùng kinh ngạc.
Cái cô Khuất kia không phải loại dễ đuổi đi, thế mà đã đi
mất rồi?
Vẻ mặt Ninh Tuy hết sức vô tội, còn bình tĩnh chào một câu:
“Chú quản gia, có thể cho cháu một bản tài liệu về cô Khuất vừa rồi không?”
Trông Khuất Gia Hàm có vẻ sẽ không từ bỏ dễ dàng, cậu biết
được thông tin của “tình địch” sớm một chút cũng dễ bề tính toán hơn.
Quản gia hơi ngạc nhiên, đáp: “Được, tôi sẽ bảo trợ lý ngày
mai đưa đến cho cậu.”
Cứ tưởng mợ cả bị ép gả vào đây, dù sao thì ai lại bằng lòng
gả cho một kẻ sống thực vật chứ.
Nhưng giờ nhìn lại, có vẻ chuyện không hẳn là vậy?
Dường như cậu ấy rất quan tâm đến cậu cả, không chỉ chủ động
đọc sách, tắm cho cậu cả mà còn có thái độ rất thù địch với cô Khuất - người có
khả năng sẽ cướp đi cậu cả…
Nhưng mà có phải quan tâm hơi quá rồi không?
Lại còn tức giận đến mức bóp nát cả ly!
Quản gia xách máy hút bụi ra sofa hút mảnh vỡ thủy tinh,
không nhịn được mà run lập cập.
Ninh Tuy ăn tối xong liền lên tầng, cầm hai quyển sách
chuyên ngành vào phòng của Quý Úc Trình.
Cậu vừa vào phòng, 009 đã bắt đầu hoảng.
Không biết vì sao, 009 luôn cảm nhận được một cảm giác bị áp
chế từ trên người cậu vợ nhỏ của Quý Úc Trình, cảm giác bị đè nén đến mức bò rạp
trên đất không gượng dậy nổi. Tiếp xúc càng lâu, cảm giác này càng rõ ràng.
Đáng lý ra, hệ thống và con người không cùng một loài, nó là
một sản phẩm khiếm khuyết, chỉ có hệ thống tinh khiết ưu tú mới có thể áp chế
nó, chứ hoàn toàn không có chuyện một con người lại khiến nó cảm thấy ngộp thở.
009 nghĩ mãi cũng không tìm ra được nguyên nhân là gì, chỉ
có thể đổ tại cậu vợ nhỏ của Quý Úc Trình là đồ biến thái!
“Rõ ràng ông nội anh đã cấp cho cậu ta một thư phòng riêng
rồi mà cậu ta vẫn muốn vào trong phòng của anh để đọc sách! Rốt cuộc cậu ta đọc
sách hay là ngắm anh!”
Quý Úc Trình cũng nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, Ninh Tuy
bước vào.
Anh thấy khá phiền với mấy lời lải nhải của 009: “Trong
phòng của ta cũng có bàn đọc sách, ánh sáng tốt, đừng có bừa bãi suy đoán tâm
tư của vợ ta.”
Quả nhiên, Ninh Tuy đi tới bên bàn đọc sách cách đó không xa
rồi ngồi xuống, cầm bút lên, mở sách ra, soạn bài cho tiết cuối tuần.
Cách xa một chút, cảm giác bị đè nén cũng bớt đi một chút.
Cuối cùng 009 cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa được mấy phút, Ninh Tuy bỗng ngẩng đầu nhìn về
phía giường của Quý Úc Trình.
009: “...” Không ổn rồi.
Cân nhắc một lát, Ninh Tuy cầm sách đi về phía anh chồng
thực vật, vén chăn rồi trèo lên giường.
Sau khi chắc chắn mình không đè lên anh chồng thực vật, cậu
gập một chân, chân còn lại khẽ khàng dán sát vào đùi Quý Úc Trình.
Làm xong, cậu lại cầm lấy tay của Quý Úc Trình đặt lên ngực
mình, rồi mới hài lòng tiếp tục đọc sách.
009: “... Tôi đã nói kiểu gì cậu ta cũng trèo lên giường anh
mà!”
“Lèm bèm nữa là ta khóa mỏ mi lại đấy.” Quý Úc Trình thẹn
quá hóa giận: “Vợ ta làm gì với ta mi quản được chắc?”
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người bên cạnh khiến trái tim
khó lắm mới bình tĩnh lại của cậu cả Quý lại tiếp tục nảy lên thình thịch thình
thịch.
Cậu vợ nhỏ lại làm sao nữa đây, một phút cũng không muốn rời
xa anh sao?
Soạn bài cũng muốn ở bên cạnh dính sát vào anh…
Có phải dính người quá rồi không.
Ninh Tuy đọc sách, nhưng thực ra trong đầu lại đang suy
nghĩ.
Khoảng thời gian trước khi gả cho Quý Úc Trình, cậu rất sợ
xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, sợ sẽ có người tới phá hỏng chuyện tốt của
cậu nên vẫn luôn giả vờ như mình rất sa sút, chán nản.
Sau khi gả tới đây, cậu bỗng được thở phào nhẹ nhõm, cho
rằng cuối cùng mình cũng có được thứ mà mình hằng mong ước, sau này không còn
phải lo lắng gì nữa nên cũng không tiếp tục giả vờ.
Nhưng chuyện của Khuất Gia Hàm ngày hôm nay như một hồi
chuông cảnh tỉnh dành cho cậu.
Tuy chồng cậu đã trở thành người thực vật nhưng vẫn rất dễ
bị cướp đi!
Nếu qua một hai năm nữa, ông cụ nhà họ Quý phát hiện ra
chuyện xung hỉ này chỉ là một lời nói không có căn cứ, tuy bát tự của cậu phù
hợp nhưng hoàn toàn không khiến Quý Úc Trình có dấu hiệu tỉnh lại, thì liệu ông
có đuổi cậu đi không?!
Ngoại trừ chuyện này, thì vẫn còn chuyện khác khiến Ninh Tuy
phải lo lắng.
Cậu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ hai mắt nhắm nghiền của cậu cả
Quý bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Nếu như anh tỉnh lại, chắc chắn sẽ yêu cầu em ly
hôn ngay lập tức có đúng không?”
“Ly hôn xong, có lẽ anh sẽ kết hôn với cô Khuất nhỉ.”
Đến lúc đó cậu sẽ mất cả chì lẫn chài, thế thì thà cầm tiền
của Khuất Gia Hàm còn hơn!
Nghĩ vậy, mười ngón tay Ninh Tuy nắm chặt lấy bàn tay của
cậu cả Quý, dí cả lòng bàn tay ấm áp vào tay anh, càng ra sức sờ mó anh nhiều
hơn.
Trước khi anh tỉnh lại, phải mau kiếm cho đủ đã!
Quý Úc Trình nghe được hết những lời cậu nói, anh bỗng chợt
nhớ tới lần đầu tiên khi cậu đến bên giường mình đã nói câu nói kia.
… Anh đừng tỉnh lại sớm quá đấy nhé…
Lúc đó Quý Úc Trình còn nghĩ rằng đó là một lời nguyền rủa
ác độc, giờ mới bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của lời nói đó.
Vậy nên, cậu vợ nhỏ đang sợ sau khi mình tỉnh lại sẽ bỏ em
ấy sao?
Trong lòng Quý Úc Trình chợt trào dâng một cảm giác không
nói nên lời.
Lúc trước đúng là anh định nếu có một ngày mình tỉnh lại,
anh chắc chắn sẽ phải ly hôn với Ninh Tuy.
Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng chưa được sự đồng ý của
anh, hoàn toàn là sự sắp đặt đầy cưỡng ép.
Mà anh ghét nhất là bị người khác sắp đặt.
Nhưng giờ nhìn cậu vợ nhỏ đang ra sức siết chặt lấy mười đầu
ngón tay của mình, tựa như ngày mai chính là tận thế, cậu sẽ bị ép phải rời xa
mình vậy.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của cậu vợ nhỏ, nhưng Quý Úc
Trình có thể cảm nhận được ham muốn chiếm hữu khủng bố đến mức khiến người khác
không thở nổi này…
Trong lòng anh bỗng hơi rung động.
Nếu ly hôn, chắc chắn Ninh Tuy sẽ khóc mất.
Cậu mồ côi từ bé, rất thiếu cảm giác an toàn, khó khăn lắm
mới có một người chồng, cố gắng đánh đuổi tình địch, nhưng ông xã vừa tỉnh dậy
đã muốn ly hôn với cậu.
Cùng lắm thì không ly hôn nữa.
Cậu cả Quý cắn răng nghĩ.
Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, là một người đàn ông, dù có
phải nhẫn nhục chịu khó thì anh cũng phải chịu trách nhiệm với vợ mình.
…
Ninh Tuy ở bên cạnh nào biết trong đầu anh chồng thực vật
đang nghĩ ngợi lung tung cái gì, cậu chợt nhớ ra một việc.
Ban ngày cậu phải đi học, chỉ có buổi tối và cuối tuần mới ở
nhà. Lần này dọa cho Khuất Gia Hàm chạy mất, nhưng nhỡ lần sau cô ả nhân lúc
mình không có ở nhà mà tới đánh lén thì biết làm sao?
Ninh Tuy nhìn chằm chằm cổ tay tái nhợt của anh chồng thức
vật mà suy tư.
Cậu tháo sợi dây đỏ trên cổ tay phải xuống, từ từ đeo lên
cho Quý Úc Trình.
Chắc hẳn lúc nãy Khuất Gia Hàm đã nhìn thấy sợi dây đỏ trên
tay mình, biết nó là của mình. Sau này nếu cô ả nhân lúc mình không có ở nhà để
lén tới thăm Quý Úc Trình, nhìn thấy sợi dây trên cổ tay trái Quý Úc Trình,
chắc hẳn cô ả sẽ có chút e dè.
Trên làn da trắng bệch quanh năm không tiếp xúc với ánh mặt
trời của Quý Úc Trình, sợi dây đỏ trở nên vô cùng nổi bật.
009 run run, nói: “Thế này, thế này là đang để lại dấu ấn
của mình trên người anh đó!”
“... Tình yêu biến chất rất dễ sinh ra tâm lý vặn vẹo bệnh
hoạn, những người có tính cách này nếu đã nảy sinh chấp niệm với người nào đó
thì sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có được người đó, bao gồm cả việc để lại
mùi hương, dấu ấn của mình trên cơ thể người đó. Hoàn toàn giống hệt những gì
Ninh Tuy đang làm!”
Dạo này ngày nào mình cũng bị em ấy sờ, đúng là trên người
toàn là mùi của em ấy.
Quý Úc Trình ngửi mùi thảo dược trên người Ninh Tuy giống
hệt của mình, không hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng.
Lúc trước anh chưa từng nghĩ đến nửa kia tương lai của mình
sẽ như thế nào.
Không ngờ lại là một cậu nhóc hay ghen, còn có ham muốn
chiếm hữu rất mạnh.
Ninh Tuy đeo đồ của mình cho Quý Úc Trình xong thì nhảy
xuống giường, mở tủ quần áo ra.
Quý Úc Trình có thể nghe thấy tiếng động, nhưng không biết
Ninh Tuy đang làm gì, không nhịn được bèn hỏi: “Cậu ấy đang làm gì?”
“Cậu ta… Cậu ta đang lấy từng cái áo vest của anh tròng lên
áo sơ mi của mình.”
009 sợ đến mức răng va lập cập, ú ớ nói: “Cậu vợ nhỏ của anh
ngày càng điên rồ! Trước kia chỉ không ngừng tiếp xúc tay chân với anh thôi,
giờ còn muốn mình ám mùi của anh nữa! Chắc không phải vì bị cái cô Khuất kia
kích thích chứ!”
“...”
Quý Úc Trình im lặng.
Sau đó tự nhiên mặt đỏ tía tai.
009: “...” Kí chủ! Anh tỉnh táo lại đi!
Lúc trước Ninh Tuy để quần áo của mình trong ngăn tủ trống,
bây giờ cậu lấy từng món ra, nhét hết vào trong áo khoác ngoài hoặc áo vest của
Quý Úc Trình.
Ban ngày không thể tiếp xúc cơ thể, nhưng tiếp xúc mùi hương
cũng có thể thu được một chút tiền lẻ.
Muỗi dù nhỏ thì vẫn là thịt mà.
Ninh Tuy rất sợ một ngày nào đó ông cụ Quý đuổi cậu ra khỏi
nhà, hoặc là Quý Úc Trình tỉnh lại muốn ly hôn với cậu, phải mau kiếm được một
khoản trước khi ngày đó đến.
Làm xong những việc đó, cậu nhìn điểm kinh nghiệm lặng lẽ
tăng thêm một chút, bèn nở nụ cười sung sướng.
009: “...”
Nụ cười kia như đang ăn một miếng bít tết dính máu, nhân
tiện còn liếm dao nĩa một cái, khiến cho hệ thống không khỏi nghĩ đến mấy tên
điên cố chấp trong phim ảnh. Mặc dù Ninh Tuy chưa nói gì hết nhưng 009 lại tự
tưởng tượng ra lời thoại lúc này của cậu… “Anh sẽ mãi mãi là của em, chỉ thuộc
về riêng em thôi.”
009 run lẩy bẩy, đầu bốc khói, chuồn thẳng.
Quý Úc Trình: “...”
Xem cái dáng vẻ hèn kém của mi kìa.
Tại Ninh Tuy hơi thiếu cảm giác an toàn thôi.
Có biến thái đâu, rõ ràng đáng yêu lắm mà.
…
Ở bên này, chiếc xe mà bà Ninh tặng bị trả về, bà ta sai
người đăng ký dưới tên Ninh Tuy, lúc gọi điện tới cũng bị Ninh Tuy thẳng thừng
từ chối.
Cuối cùng bà Ninh cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Sau khi về nhà hỏi tài xế, bà ta mới biết trước khi chiếc xe
được tặng cho Ninh Tuy đã bị bạn của Ninh Viễn Minh lái ra ngoài chạy một vòng!
Nếu là lúc trước, chắc chắn bà Ninh sẽ không nghĩ ngợi gì,
dù sao thì bà ta cũng đã yêu chiều Ninh Viễn Minh suốt hai mươi mốt năm. Trước
đây trong nhà có cái gì tốt đều sẽ được đưa đến tay Ninh Viễn Minh đầu tiên.
Nhưng lần này thì khác, chiếc xe này là để xin lỗi, là để bù
đắp cho Ninh Tuy vì đã thay Ninh Viễn Minh gả cho cái người đang sống thực vật
kia!
Quà còn chưa tặng đã bị người ta dùng trước, ai vui cho nổi?
“Sao Tiểu Minh lại không hiểu chuyện như vậy?”
Bà Ninh không khỏi oán giận, nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra
rồi, có giận cũng chẳng làm được gì, bà ta cũng không vì chuyện này mà đi tìm
Ninh Viễn Minh. Dù sao thì tính Ninh Viễn Minh cũng nhạy cảm, dễ suy nghĩ
nhiều.
Nhưng trong lòng bà Ninh rất sốt ruột, đã hơn nửa tháng rồi
Ninh Tuy chưa về nhà, đừng nói là quay về, ngay cả điện thoại cũng không gọi
cuộc nào.
Nếu là trước đây, sẽ không bao giờ có chuyện như vậy, điều
này khiến lòng bà ta không khỏi bất an.
Không thể thương lượng với Ninh Viễn Minh, thế là bà Ninh
đành phải đợi đứa con cả về rồi nói chuyện này với anh ta.
Bên trong thư phòng.
Ninh Thâm vô cùng kinh ngạc: “Nó không nhận?”
Chiếc xe đó giá hơn mấy triệu bạc, mẹ đã dốc hết vốn liếng,
không những bảo mình góp một khoản mà bà còn thêm cả tiền riêng của bà vào.
Lái đến trường thì tha hồ phổng mũi với đám bạn, cho dù
không thích xe thì đem đi cầm cũng được khoảng ba triệu.
Thế mà Ninh Tuy lại trả nó về?
Ninh Thâm trầm tư một lúc: “Hay là nó không biết giá cả của
chiếc xe kia?”
Bà Ninh cau mày bảo: “Sao lại nói em con như vậy? Ba năm
trước nó vừa mới tới thành phố lớn, có thể còn chưa biết rõ các hãng xe, nhưng
bây giờ nó đã thay đổi hoàn toàn rồi.”
“Thế thì lạ thật.”
Bà Ninh sốt sắng đến mức ngồi phịch xuống ghế sofa bên cạnh:
“Chắc chắn nó vẫn còn giận, nó giận chúng ta vì lợi ích mà tặng nó cho nhà họ
Quý, giận chúng ta vì Tiểu Minh mà hi sinh nó.”
Giận thì chắc chắn là giận rồi.
Nhưng chỉ vì tức giận mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Ninh,
nghĩ kiểu gì cũng thấy có phải Ninh Tuy quá ngu ngốc rồi không?
Rõ ràng, nếu tiếp tục duy trì quan hệ tốt đẹp với nhà họ
Ninh thì sau này còn có thể được chia một phần tài sản… Mặc dù vì Ninh Viễn
Minh nên vẫn chưa công khai thân phận của Ninh Tuy ra bên ngoài, nhưng lúc tìm
Ninh Tuy về, bọn họ đã đăng ký giấy tờ hợp pháp rồi.
Sau này Ninh Tuy cũng sẽ có phần.
Nó sống ở nhà họ Quý, chồng là một kẻ sống thực vật, không
có bất kỳ chỗ dựa nào.
Bản thân nó lại tới từ cô nhi viện, không có gia thế gì.
Nếu không có nhà họ Ninh, nó lấy gì để đảm bảo cho nửa đời
sau của mình?
Thế mà giờ nó lại còn làm mình làm mẩy như vậy?
“Hay nó chê ba triệu hơi ít?” Ninh Thâm hỏi.