Diễn chứ gì!
Cả Ninh Viễn Minh, Từ Thiên Tinh và An Chính Lâm đều đồng
loạt kinh hãi tự nhủ.
Làm gì có ai lại yêu thương lưu luyến một kẻ sống thực vật
chứ?
Trước đây vẻ ngoài và năng lực của Quý Úc Trình đều tuyệt
đỉnh, trong giới thượng lưu, anh chính là đối tượng mà vô số người tranh nhau
nhào tới. Nhưng giờ, tất cả đều đã trở thành quá khứ theo vụ tai nạn kia rồi.
Hiện giờ, ở trong giới, Quý Úc Trình chỉ còn là một truyền
thuyết xa xưa, chẳng sống được bao lâu, lại không thể thừa kế tài sản, ngay cả
dung mạo anh tuấn cũng trở nên tái nhợt như ma cà rồng.
Thế mà Ninh Tuy còn làm bộ như thể yêu đến chết đi sống lại?
An Chính Lâm quả thực nghi ngờ Ninh Tuy có khả năng tiên
đoán, biết được bọn họ định hại cậu nên mới cố tình giả vờ trước mặt ông cụ!
Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh không dám đi vào, đứng trước
nhà họ Quý, nhà họ Ninh gần như không có tiếng nói.
Nhưng còn An Chính Lâm thì lại không nhịn được mà bước tới.
“Cậu An.” Lúc này quản gia mới nhìn thấy An Chính Lâm.
“Nghe nói hôm nay anh Úc Trình sẽ được đưa ra nước ngoài
điều trị, vừa hay cháu đi ngang qua nên vào thăm anh ấy một lúc.”
An Chính Lâm nói xong, tầm mắt lia tới trên người Ninh Tuy,
ý tứ sâu xa nói: “Đây là vợ của anh Úc Trình sao, vẫn chưa chúc hai người tân
hôn vui vẻ nhỉ.”
Ninh Tuy được cho phép đi cùng Quý Úc Trình như ý nguyện.
Cậu đang sung sướng giúp đỡ bác sĩ chuyển Quý Úc Trình lên
xe, trong đầu chỉ nghĩ tới việc ra nước ngoài rồi cọ tiếp, làm gì còn tâm trạng
để ý tới bàn tay đang vươn ra của An Chính Lâm?
An Chính Lâm: “...”
Anh ta chỉ định bắt tay một cái theo phép lịch sử thôi mà!
Thằng ranh này còn dám bơ anh ta!
Chẳng lẽ không nhìn thấy anh ta sao?
An Chính Lâm ho khan một tiếng, lại đưa tay ra trước, nói:
“Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau trong bữa tiệc.”
Nhưng trước khi anh ta chạm tới Ninh Tuy, Ninh Tuy đã chợt
lách người sang bên cạnh như bị điện giật: “Đừng có chạm vào tôi!”
An Chính Lâm: “...”
Đm, lại còn giả vờ giữ mình như ngọc trước mặt người khác
nữa chứ?!
Bắt tay với một người đàn ông khác thôi cũng không được à?!
Diễn sâu quá nhỉ?!
An Chính Lâm rụt tay về thì không hay, mà cũng không thể
tiếp tục giơ ra, bèn vô thức đặt tay lên cáng cứu thương.
Cáng cứu thương đang được đẩy đi, ngón tay của anh ta vô
tình chạm vào chân của Quý Úc Trình, chính anh ta cũng không nhận ra là mình đã
đụng vào mà Ninh Tuy đã lập tức dùng cùi chỏ huých anh ta ra: “Cũng đừng chạm
vào anh ấy!”
Nếu chạm vào cùng lúc thì cơ thể Quý Úc Trình sẽ trở thành
một vật dẫn, Ninh Tuy sẽ gián tiếp bị điện giật.
An Chính Lâm lảo đảo, loạng chà loạng choạng mấy cái như quả
bóng hơi, sau đó mới đứng vững: “...”
An Chính Lâm chưa bao giờ lúng túng như này.
Có bệnh không vậy? Cậu cả Quý cũng đã thành như vậy rồi mà
vẫn còn yêu?!
Diễn y như thật vậy!
Quản gia của nhà họ Quý vẫn ở đây, quản gia chính là tai mắt
của ông cụ Quý.
Mặc dù lúc này trong lòng An Chính Lâm đang có một đống lời
thô tục nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ôn tồn lễ độ: “Có vẻ như người vợ mới cưới
của anh Úc Trình rất quan tâm tới anh ấy nhỉ.”
Thế nhưng, chẳng ai quan tâm tới anh ta cả.
Trong lòng An Chính Lâm trào lên một cảm giác nghèn nghẹn.
Ninh Tuy cẩn thận từng li từng tí bảo vệ phần đầu của Quý Úc
Trình rồi chui vào trong xe theo cáng cứu thương.
Mà quản gia bên cạnh cũng đã quá quen với điều này, như thể
đã chứng kiến ham muốn chiếm hữu và bảo bọc một cách bất thường này của Ninh
Tuy rất nhiều lần, vẻ mặt ông đã gần như chết lặng.
An Chính Lâm: “...”
Xe của nhà họ Quý rời đi, cuốn theo một chút bụi mịn trên
nền đất, mà An Chính Lâm vẫn còn đứng lặng trong gió cuốn mịt mù.
“...”
Rốt cuộc nhà họ Quý các người có ai bình thường không? Thực
sự có người yêu một tên thực vật đến chết đi sống lại sao?!
Nên nói không hổ là Quý Úc Trình, sức hút của anh quá lớn,
hay nên nói đầu óc vợ anh có vấn đề đây.
An Chính Lâm nuốt cơn nhục nhã quay lại.
Từ Thiên Tinh vội ra đón, bồn chồn hỏi: “Có phải Ninh Tuy đã
biết trước chúng ta định làm gì không?”
An Chính Lâm mặt mũi sầm sì: “Nhìn sáng kiến của các cậu đi!
Đúng là chỉ giỏi lấy đá đập chân mình, tự đưa đầu ra cho Ninh Tuy chém, lần sau
đừng có lôi tôi vào mấy chuyện ngu xuẩn như này!”
Nói xong anh ta giật lấy chìa khóa xe, giận đùng đùng ngồi
vào ghế lái lái đi.
Từ Thiên Tinh và Ninh Viễn Minh bị bỏ lại hít đầy khói xe,
Từ Thiên Tinh gọi với lại: “Này, chúng ta ngồi chung xe tới mà, anh lái đi mất
thì chúng tôi về kiểu gì?!”
“Thôi bỏ đi.” Ninh Viễn Minh bực bội nói.
Sau vụ ầm ĩ này, e là ông cụ Quý sẽ càng quý Ninh Tuy hơn.
Nhưng không biết rốt cuộc Ninh Tuy bị cái gì nữa, có phải
giả vờ thật không?
Ninh Viễn Minh ngờ vực hỏi: “Lúc trước cậu có thấy Ninh Tuy
đối xử với Quý Chi Lâm như thế không?”
Từ Thiên Tinh lắc đầu, nói: “Hình như không thì phải?”
Điều này càng khiến người ta cảm thấy lạ, cứ như Ninh Tuy đã
mong được gả cho Quý Úc Trình từ lâu, cuối cùng cũng được toại nguyện vậy.
Ninh Viễn Minh không nhịn được mà day day thái dương, cảm
thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Sao có thể chứ?
“Có cần nói cho Quý Chi Lâm không?” Từ Thiên Tinh nhìn Ninh
Viễn Minh, giọng điệu hơi e dè.
Chính cậu ta nghĩ ra ý tưởng này, giờ mọi chuyện đổ bể, Ninh
Viễn Minh không trách cậu ta đã là tốt lắm rồi.
Ninh Viễn Minh quả quyết gạt đi: “Không cần.”
Với tính tình của Quý Chi Lâm, tự dâng đến trước mặt thì anh
ta hờ hững, còn mặc kệ anh ta thì anh ta lại tìm trăm phương ngàn kế để chạy
theo.
Nói trắng ra là tính cậu ấm, thích cảm giác chinh phục.
Nói chuyện này cho anh ta chỉ khiến anh ta càng thêm lưu
luyến Ninh Tuy.
Bên trong chiếc xe màu đen đang chạy đến sân bay, Quý Úc
Trình đang vui sướng hưởng thụ sự ỷ lại và săn sóc của cậu vợ nhỏ với anh.
Sau khi lên xe, cáng cứu thương đã được gấp lại, Ninh Tuy để
Quý Úc Trình ngồi dựa vào mình, kê đầu cậu cả Quý lên vai mình, còn đắp cho anh
một tấm chăn.
Lúc làm những chuyện này, Ninh Tuy nhẹ chân nhẹ tay, cam tâm
tình nguyện.
Dù sao, ngoài việc là kim chủ của cậu ra thì Quý Úc Trình
còn có một gương mặt đẹp trai như tạc từ ngọc.
Ninh Tuy theo hệ mê nhan sắc, dù chỉ nhìn mặt anh cũng thấy
đã con mắt rồi.
Đề phòng trong xe xóc nảy, hai tay Ninh Tuy ôm chặt lấy Quý
Úc Trình. Tất nhiên là một tay đặt sau tai Quý Úc Trình kia còn đang không
ngừng vuốt ve một cách “biến thái”.
Không hề chú ý tới tai Quý Úc Trình đã đỏ như sắp nhỏ máu.
Nếu không biến thành người thực vật, cậu cả Quý sẽ chẳng bao
giờ được trải nghiệm khoảnh khắc này. Với tính cách lạnh lùng kiêu căng của anh
thì có thế nào cũng sẽ không bao giờ làm một chuyện yếu ớt như vùi đầu vào cổ
cậu vợ nhỏ.
Ha, có ai thấy sư tử thảo nguyên lại rúc đầu vào phần cổ mềm
mại của mèo con không? Lại còn để mặc cho mèo con biến thái cọ tới cọ lui tai
mình nữa chứ?
Lúc trước anh cũng từng trải qua những hành trình vội vội
vàng vàng đầy mệt mỏi như vậy rất nhiều lần. Hai năm qua, ông cụ Quý ra nước
ngoài tìm chuyên gia khắp nơi, mỗi lần nhìn thấy hi vọng đều sẽ sắp xếp đưa anh
qua để chữa trị, nhưng lần nào kết quả cũng là sự thất vọng.
Trước đây người đi cùng Quý Úc Trình là hộ lý, suốt chặng
đường anh chỉ có thể nằm trên cáng cứu thương, khiến Quý Úc Trình cảm giác như
mình là một cái xác bị chuyển đi chuyển lại.
Chỉ có lúc này đây, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu vợ nhỏ,
anh mới cảm nhận được đây là một chuyến đi, chứ không phải một chặng đường.
Anh đã càng ngày càng quen với mùi hương trên người cậu vợ
nhỏ.
Sân bay hơi xa, ngồi lâu trong một tư thế khiến vai Ninh Tuy
bắt đầu đau, cổ cũng hơi mỏi.
Tuy vẫn muốn tiếp tục ôm anh trong lòng nhưng người ta là
cậu cả Quý cao gần 1m9, dù nằm trên giường hai năm khiến anh gầy đi nhiều nhưng
trọng lượng của anh vẫn làm Ninh Tuy khó mà chịu nổi.
Cậu không nhịn được mà nhích người, ngả ghế ngồi sau lưng
Quý Úc Trình xuống, sau đó đỡ anh nằm xuống đó.
Cậu cả Quý đang chìm đắm trong khoảnh khắc ấm áp bị ép phải
rời xa cậu vợ nhỏ: “...”
Sao đây? Không ôm anh nữa?
Chê anh nặng hả?
“...” Cậu cả Quý bỗng thấy hơi tủi thân.
Chăm sóc người thực vật quả thực không phải là một công việc
nhẹ nhàng, hai năm qua đã phải thay mấy hộ lý, mỗi lần quản gia tắm cho anh
cũng than ngắn thở dài… Cậu vợ nhỏ ở bên cạnh mình lâu như vậy, có phải cũng
mệt lắm không?
Trước kia, mỗi ngày Quý Úc Trình đều bị ép tiếp nhận tin tức
từ bên ngoài, chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức, thậm chí đã từng có suy nghĩ thà
chết đi còn hơn phải sống như vậy, dù sao có sống cũng phải đối mặt với một núi
công việc không có hồi kết.
Mãi cho đến tận khoảng thời gian gần đây khi Ninh Tuy xuất
hiện bên cạnh anh.
Mặc dù cậu vợ nhỏ có hành vi hơi kỳ quặc cố chấp, nhưng
dường như đã mở ra một cánh cửa cho cuộc sống khô khan tối tăm của anh, khiến
anh một lần nữa nảy sinh khát vọng muốn được sống trên cõi đời này.
Nhưng mà… nếu mình không thể tỉnh lại nữa thì sao?
Chẳng lẽ để Ninh Tuy chăm sóc cho một người thực vật cả đời
sao?
009 phát hiện hơi thở trên người Quý Úc Trình bỗng trở nên
âm u đen kịt, nó bèn chui lên hỏi: “Sao vậy ký chủ?”
Cậu cả Quý đang bận suy tư chuyện của mình, không muốn trả
lời hệ thống bán thành phẩm ồn ào.
009 tra xét đầu óc anh: “Ồ, anh đang lo anh sẽ mãi chỉ là
một người thực vật không thể tỉnh lại, tình yêu mà cậu vợ nhỏ dành cho anh sẽ
dần dần nhạt đi, thậm chí biến mất sao?”
Quý Úc Trình: “Cầm mồm, đừng có tự tiện đọc suy nghĩ của
ta.”
009 phân tích một cách ký trí: “Cậu ta là một tên điên cố
chấp luôn muốn sờ mó khắp người anh, chỉ ước gì có thể nhốt anh lại để chỉ mình
cậu ta có thể tiếp xúc với anh. Tình yêu vơi bớt một chút thì mới có lợi với
anh.”
“...” Không hiểu sao hơi thở trên người Quý Úc Trình lại
càng đen đặc hơn!
009: “...”
Máy bay hạ cánh, Ninh Tuy theo quản gia và đội điều trị đi
thẳng tới bệnh viện, ông cụ Quý đã ở đó chờ bọn họ.
Không biết có phải ảo giác của Ninh Tuy hay không mà mới mấy
ngày không gặp, ông cụ đã thân thiết với mình hơn hẳn.
Lần trước ăn chung một bàn, ông cụ vẫn còn mặt mày nghiêm
nghị, lời nói nghiêm túc, sự cứng nhắc bảo thủ in hằn trên từng nếp nhăn. Mặc
dù nói chuyện cùng với mình nhưng chỉ toàn hỏi chuyện về Quý Úc Trình, dường
như không hề có chút hứng thú nào với đứa cháu dâu là cậu.
Nhưng lần này, ông cụ luôn nghiêm nghị lại cười với cậu.
Nụ cười đó làm cả khuôn mặt như giãn ra.
Ninh Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn chưa
quen được với điều này.
“Mấy ngày nay sẽ thực hiện một số bài kiểm tra, khi nào về
nước thì còn phải phụ thuộc vào thời gian của kế hoạch mà đội điều trị đề ra,
ông đã kêu người thu xếp phòng khách sạn rồi, buổi tối sẽ có người đến đón cháu
đi.”
Ánh mắt Ninh Tuy vẫn dõi theo Quý Úc Trình đang bị đẩy vào
phòng điều trị, nói: “Ông nội, không cần ở khách sạn đâu ạ, cháu ngủ chung
giường với anh ấy.”
Không thì đi theo làm gì?!
Quan tâm tới cháu mình đến vậy sao?
Trong lòng ông cụ Quý lập tức vui mừng.
Tình cảm có thể vun đắp dần, giao Quý Úc Trình cho một người
yêu thương anh, ông cụ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
“Úc Trình đã như vậy hai năm rồi, bất kể có nói với nó cái
gì nó cũng không trả lời được, chắc phải vất vả lắm phải không?”
Ninh Tuy vội xua tay: “Cháu thích anh ấy không thể trả lời
như vậy.”
Nếu mà đáp lại được thì sẽ ra sao? Biết mình đêm nào cũng
lén cọ cọ anh? Sẽ không tức giận ném mình xuống giường đấy chứ?
Ông cụ Quý: “...”
Tuy lời này nghe hơi kỳ nhưng tình yêu mù quáng như thế này
chính là thứ mà ông cụ Quý muốn thấy.
Ông cụ nhìn Ninh Tuy một lượt từ đầu đến chân, lại càng thêm
hài lòng về đứa cháu dâu vốn chỉ định cưới về để xung hỉ này.
Lần này ông cụ Quý ra nước ngoài, ngoại trừ vì bệnh tình của
Quý Úc Trình thì ông cụ còn có một vụ làm ăn nữa. Sau khi dặn dò quản gia mọi
chuyện, ông cụ liền rời đi, trước khi đi còn bảo quản gia đưa cho Ninh Tuy một
tấm thẻ.
Ninh Tuy ngơ ngác cầm thẻ.
Thế này là thừa nhận thân phận của cậu sao…?
…
Sau khi hoàn thành kiểm tra sơ bộ, Quý Úc Trình được đẩy tới
một phòng bệnh SVIP.
Ninh Tuy mua một số đồ dùng cần thiết, định ở lại đây mấy
ngày cùng với anh chồng thực vật.
Cậu mang theo đồ đạc đi đến phòng bệnh nằm ở cuối hành lang.
Dọc đường đi, 001 cảm nhận được rất nhiều tín hiệu của những người “quyền thế
ngập trời”, nó nói thầm vào tai Ninh Tuy: “Ở đầu này có một vị giám đốc điều
hành, nhưng hơn sáu mươi rồi.”
“Bên này cũng có một vị khá giàu có, nhưng so với giá trị
con người của Quý Úc Trình thì vẫn kém một chút.”
Hệ thống được kết nối với Ninh Tuy cảm nhận được tất cả
những người “quyền thế ngập trời”. Lúc trước Ninh Tuy ở thành phố Giang, người
đứng đầu chuỗi thức ăn chính là Quý Úc Trình.
Nhưng giờ ra nước ngoài, có thể ở trong phòng bệnh SVIP của
bệnh viện cao cấp như này, tất nhiên toàn là những người không giàu thì cũng
sang.
001 nói: “Ở phòng bệnh bên cạnh phòng của Quý Úc Trình là
một tên con ông cháu cha tóc vàng, trước đây từng làm nghệ sĩ, tài sản hùng
hậu, năm ngoái vì mắc bệnh nên rơi vào hôn mê. Cậu có muốn xem chút không?”
Ninh Tuy nói: “Tôi là người đã có chồng, phải giữ mình trong
sạch…”
“Nhưng mà…” Ninh Tuy hào hứng: “Có đẹp trai như Quý Úc Trình
không?!”
001 biết Ninh Tuy có một cái tật xấu khó bỏ là vừa yêu tiền
vừa yêu mặt, bèn xúi giục: “Nhìn một cái thôi thì không tính là không giữ mình
trong sạch đâu.”