Tách cà phê trên bàn đã nguội ngắt.

Quý Chi Lâm buồn bực phất tay ra hiệu cho tay kéo violin ra ngoài.

Anh ta nhớ lại dáng vẻ người yêu mình cầm ô lay lắt đi qua màn mưa mà trong lòng không khỏi xót xa. Hàng mi Ninh Tuy run run, đôi mắt cún con long lanh ngập nước như chỉ chực chờ tuôn trào nước mắt.

Có lẽ… cậu đang đau lòng lắm.

Giờ phút quan trọng thế này mà ngay chính anh ta cũng đứng về phía Ninh Viễn Minh.

Nhưng anh ta đâu còn cách nào khác chứ…

Anh ta quen biết với Ninh Viễn Minh từ khi còn tấm bé, sau này hai người còn cùng nhau du học ở nước ngoài và trải qua những tháng ngày đẹp đẽ. Ninh Viễn Minh trong lòng anh ta mãi mãi là “ánh trăng sáng” mà anh ta yêu nhưng không thể với tới. Anh ta không thể cứ thờ ơ nhìn cậu ta rơi vào “biển lửa” được.

Về phần Ninh Tuy… Anh ta sẽ bù đắp cho cậu sau.

Ninh Tuy quay trở về ký túc xá, cất gọn ô rồi lấy khăn bông lững thững lau nước dính trên người.

Hai cậu bạn cùng phòng đang xúm lại đọc báo.

“Nhà họ Ninh liên hôn với nhà họ Quý à? Chắc không phải là nhà họ Quý mà chúng mình biết đấy chứ? Chẳng lẽ lại là họ Quý của cậu hot boy Quý Chi Lâm kia?”

“Nhà họ Quý giàu có bậc nhất ở thành phố Giang, anh trai của Quý Chi Lâm tên Quý Úc Trình cũng là nhân vật tầm cỡ tiếng tăm. Nếu mà nói như trước kia thì là nhà họ Ninh đang với cao rồi, nhưng bây giờ nghe nói hai năm trước Quý Úc Trình gặp tai nạn nên phải sống thực vật rồi đúng không?”

“Phụt! Ninh Viễn Minh đúng là đen đủi, lại phải đi gả cho người sống thực vật…”

Trông Tào Nặc và Phương Đại Thành có vẻ hả hê khi thấy người khác gặp họa.

Đó là hai cậu bạn ở cùng phòng ký túc xá với Ninh Tuy. Bình thường cậu cũng hay giúp hai người điểm danh thay, mua đồ ăn đêm nên khá thân thiết với nhau.

Ba năm trước khi còn học năm nhất đại học, nhân một lần hiến máu nhân đạo, mọi người mới phát hiện ra Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh bị tráo nhau từ khi mới sinh. Mấy cậu bạn cùng phòng cũng phát hiện ra cậu bạn nghèo Ninh Tuy mới là cậu ấm “hàng thật giá thật” của nhà họ Ninh.

Bọn họ còn tưởng từ đây sẽ được theo Ninh Tuy đổi đời. 

Ai ngờ đâu nhà họ Ninh lại không có ý nhận Ninh Tuy về…

Thậm chí có rất ít người trong trường biết đến chuyện cậu và Ninh Viễn Minh bị tráo đổi. Ninh Viễn Minh vẫn là cậu chủ nhỏ nhà họ Ninh sống những tháng ngày phong quang rực rỡ.

Còn Ninh Tuy ngoài việc được nhà họ Ninh chi trả học phí không cần phải khổ sở làm thêm kiếm tiền nữa ra thì vòng quay cuộc đời vẫn không có gì thay đổi.

Ninh Tuy cũng không nói gì, nhưng bạn cùng phòng của cậu lại cảm thấy bất bình thay.

Con trai ruột thịt nhà mình phải khổ sở bôn ba bên ngoài mười tám năm trời, khó khăn lắm mới tìm được, sao họ còn không cần?

Nghe tiếng cửa vang lên, Tào Nặc ngoái đầu nhìn thấy Ninh Tuy đã về, bèn cười nói: “Ninh Tuy, cậu biết chuyện nhà cậu từ lâu rồi đúng không? Sao cậu vẫn giấu chúng tôi thế hả? Lần này Ninh Viễn Minh toi rồi…”

Tào Nặc chưa nói dứt lời, Phương Đại Thành đã kéo tay áo cậu ấy.

“Cậu kéo áo tôi làm gì?” Tào Nặc quay lại trách Phương Đại Thành.

Sắc mặt Phương Đại Thành trở nên kỳ lạ.

Thấy thế, Tào Nặc nhìn theo ánh mắt Phương Đại Thành trông thấy màn hình máy tính…

Phần còn lại của bài báo hiện lên trước mắt cậu ấy.

Quý Úc Trình sẽ tổ chức lễ cưới với Ninh Tuy vào ngày mùng một tháng sau tại khách sạn Leyland và tổ chức họp báo riêng…

Ninh Tuy?

“...”

Phòng ký túc xá nam số 402 bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.

Ninh Tuy?

Người bị đẩy ra kết hôn với anh chàng sống thực vật kia… là Ninh Tuy?!

Căn phòng lặng ngắt, bỗng chốc mọi người trở nên khó xử.

Không ai ngờ được chuyện như vậy xảy ra. Nhà họ Ninh không biết Ninh Tuy sống bao năm khổ sở thế nào sao?

Cậu sinh sống ở tỉnh lẻ, trải qua bao vất vả thi đỗ lên thành phố học. Sau khi tốt nghiệp cấp ba vì muốn gom đủ tiền học phí mà mỗi ngày cậu làm thêm ba công việc, lên đến đại học năm thứ nhất lúc bọn họ quen nhau, trên tay cậu vẫn là những vết sưng do bị lạnh từ mùa đông năm trước… Mọi việc đều do người mẹ là bảo mẫu của Ninh Viễn Minh gây ra cho cậu. Bà ta bế nhầm con như thế, biết đâu được là vô tình hay cố ý.

Thế mà nhà họ Ninh không thương cậu chút nào cả. Bây giờ, họ lại tiếp tục chọn Ninh Viễn Minh mà vứt bỏ Ninh Tuy.

Chắc bọn họ nghĩ Ninh Tuy chịu khổ quen rồi, có đưa qua kết hôn với người nửa sống nửa chết kia cũng sẽ nhẫn nhục sống tiếp?

Hai người bạn không hẹn mà cùng quay qua nhìn Ninh Tuy.

Ninh Tuy đi học sớm nên ít hơn bọn họ một tuổi. Thân hình cậu thon gầy, làn da trắng lạnh, khuôn mặt đẹp nên thu hút rất nhiều các bạn nữ trong trường theo đuổi không kém gì Quý Chi Lâm.

Vầng trán của cậu rất đẹp, bình thường cậu cũng thích để lộ trán lại càng làm nổi bật khí chất thần bí. Nhưng hôm nay cậu từ bên ngoài về với mái tóc đen ướt sũng phủ kín giữa hai khuôn mày, hàng mi buông nhẹ như còn vương hơi nước khiến cho cậu có vẻ đáng thương khó nói hết bằng lời.

Hai người bạn thầm nghẹn ngào.

Sau cậu bạn mình còn ướt sũng cả người thế kia?

Chắc không phải cậu gặp phải đả kích buồn quá nên đi dầm mưa đấy chứ?

Ninh Tuy đi tới đảo mắt nhìn màn hình máy tính trước mặt Phương Đại Thành.

Giỏi lắm, đã tung tin lên mạng rồi cơ đấy.

Phương Đại Thành vội vàng gập màn hình máy tính cái “bộp” một tiếng, dè dặt hỏi: “Tuy à, cậu đừng để ý. Vừa rồi chúng tôi chỉ đi hóng hớt…”

“Không sau đâu. Cậu có máy sấy tóc không?” Ninh Tuy mỉm cười.

Phương Đại Thành vội vàng đưa máy sấy cho cậu, nói: “Cậu mau sấy khô đi không cảm bây giờ.”

Lúc nhận máy sấy, Ninh Tuy cong ngón tay tránh chạm vào bàn tay cậu ấy.

Phương Đại Thành: “...”

Nhưng nghĩ lại cậu ấy làm bạn cùng phòng với Ninh Tuy ba năm nay nên cũng quen rồi. Chắc Ninh Tuy mắc chứng ưa sạch sẽ quá đà nên trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc cơ thể với bọn họ.

Ninh Tuy: “Ừ, cảm ơn nhé.”

Hai người nhìn Ninh Tuy tỏ vẻ không ảnh hưởng gì, cậu chỉ mang máy sấy đi vào nhà tắm. Ngón tay cậu thon dài, vuốt tóc mái về sau, nhưng nhìn vào ánh mắt thì thấy rõ sự bất lực.

Làm sao có thể ổn được chứ?

Chắc chắn trong lòng cậu khó chịu lắm nhưng không muốn bạn bè lo lắng thôi.

Mùng một tháng sau cũng chính là bốn ngày sau.

Nhà họ Quý mời thầy cúng về tính chọn ra ngày lành làm đám cưới.

Tuy ông cụ nhà họ Quý là người có tác phong mạnh mẽ nhưng không phải là kiểu cương ngạnh ép buộc người khác.

Vốn dĩ ông cụ đã cho nhà họ Ninh cơ hội từ chối cuộc hôn nhân này.

Thế nhưng nhà họ Ninh lại không muốn để mất đi cơ hội kết duyên với gia tộc giàu có bậc nhất, cũng không muốn đưa cậu chủ Ninh Viễn Minh được bọn họ nâng niu sống cuộc đời góa bụa nên mới nghĩ ra cách để Ninh Tuy - người sinh cùng ngày cùng giờ, bát tự tương đồng với Ninh Viễn Minh lên thay.

Nhà họ Ninh thương lượng với Ninh Tuy xong… hoặc nói đúng hơn là thông báo chuyện này cho Ninh Tuy xong là xong, từ đầu chí cuối bọn họ không hề ra mặt liên hệ với cậu.

Nhưng không quan trọng.

Trong lòng Ninh Tuy hiểu rõ, quyết định vứt bỏ cậu một lần nữa là quyết định chung của tất cả bọn họ.

Mấy ngày hôm nay, Ninh Tuy vẫn ăn vẫn uống không có gì bất thường, cậu cũng không có ý định bỏ trốn.

Chuyện này khiến nhà họ Ninh vừa yên tâm lại có phần “không nỡ”.

“Dù gì cũng là đứa con mẹ đứt ruột sinh ra, sao không thương nó được?” Bà Ninh bóp trán, mệt mỏi tựa vào lưng ghế nói tiếp: “Mấy hôm nay gọi nhỡ cho Ninh Tuy bao cuộc mà nó không gọi lại, chắc chắn nó giận chúng ta lắm.”

Bà Ninh bỗng bất an, ngồi thẳng người: “Chắc nó không vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với chúng ta đấy chứ?”

Ninh Thâm an ủi bà ta: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá. Ninh Tuy đâu phải người nhạy cảm thế. Dĩ nhiên nó sẽ giận dỗi, nhưng chắc chắn nó không thể hận chúng ta thật đâu. Đợi mọi chuyện qua rồi, vài ngày nữa con bảo nó về thăm mẹ, mẹ yên tâm.”

So với vẻ sốt ruột của bà Ninh, Ninh Thâm là người làm ăn nên giữ được bình tĩnh để phán đoán hơn.

Từ nhỏ Ninh Tuy sống ở cô nhi viện. Ngay lần đầu tiên cậu về nhà họ Ninh ăn cơm, Ninh Thâm đã nhận ra trong mắt cậu em trai thất lạc này của anh ta có mong chờ đối với người thân.

Thêm vào đó cậu sống mãi trong nghèo khổ, nên thực sự không khao khát chút nào với cuộc sống của giới thượng lưu hay sao?

Cho dù nhà họ Ninh không tỏ rõ thái độ nhận cậu về nhưng cũng âm thầm chu cấp số tiền mà cậu nên có cho cậu, số tiền tương đương với phần của Ninh Viễn Minh.

Nếu cậu lật mặt với nhà họ Ninh thì sau này không có được tài sản nhà họ Ninh nữa.

Chẳng lẽ Ninh Tuy lại không thông minh như thế?

Ninh Viễn Minh tỏ vẻ áy náy, nói: “Là con có lỗi với cậu ấy. Ninh Tuy nghe anh Lâm nói như thế chắc buồn lắm. Con nghe nói mấy hôm nay cậu ấy chỉ ở trong ký túc xá không ra ngoài, bạn cùng phòng phải mua cơm mang lên cho.”

Vừa bị ép gả cho người sống thực vật, vừa bị ép chia tay Quý Chi Lâm, Ninh Tuy vui làm sao được?

Ninh Tuy ở bên Quý Chi Lâm ba năm muốn gì được đó, gọi đến là đến, ánh mắt cậu nhìn Quý Chi Lâm nóng bỏng như đang nhìn thấy tiền vậy.

Ninh Viễn Minh nghi ngờ không biết có phải vì Ninh Tuy si tình nên Quý Chi Lâm mới động lòng với cậu hay không.

Cứ nghĩ đến chuyện này là Ninh Viễn Minh lại cảm thấy phiền lòng. Nếu biết trước mọi chuyện thành ra như thế này, năm đó cậu ta đã đồng ý lời cầu hôn của Quý Chi Lâm. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng lúc đó Quý Úc Trình chưa bị tai nạn xe, khi đó một tay anh khuấy đảo cả thương trường. Rõ ràng anh chỉ hơn Quý Chi Lâm ba tuổi nhưng lại xuất sắc, tỏa sáng gấp nhiều lần. Lúc đó cậu ta mê mệt Quý Úc Trình nên nghĩ chỉ cần đi theo Quý Chi Lâm xuất hiện ở nhà họ Quý nhiều một chút, sớm muộn gì Quý Úc Trình cũng sẽ để ý tới mình…

Nhưng không thể ngờ rằng người tính không bằng trời tính. Quý Úc Trình vô phúc, mới trẻ như vậy mà anh đã thành người thực vật.

Cứ đà này thì sớm muộn gì gia sản nhà họ Quý gì cũng rơi vào tay Quý Chi Lâm.

Hiện giờ người cậu ta cần nắm chắc lấy phải là Quý Chi Lâm.

Ngoài ra còn có vị họ Phương thần bí - quý nhân mới trong lĩnh vực đầu tư kia nữa.

Suy nghĩ của Ninh Viễn Minh trôi đi tận nơi nào. Mấy ngày trước cậu ta nghe anh cả nhà mình kể chuyện, trong ba năm nay có công ty mới phất lên nhanh chóng. Người đứng sau công ty này là một người mới trẻ tuổi, thường xuyên làm từ thiện, cũng không biết họ kiếm được nhiều tiền như thế từ đâu ra…

Chắc họ phải có chỗ dựa vững trãi lắm.

“Con cứ nghĩ cho người khác mãi thôi.” Bà Ninh nâng niu chiều chuộng cậu con trai Ninh Viễn Minh bao năm nay, sao nỡ nhìn cậu ta tự trách móc, bèn vội vàng khuyên: “Viễn Minh, chuyện này không liên quan gì tới con cả, con đừng nghĩ nhiều.”

 …

Chẳng mấy chốc đã tới ngày tổ chức đám cưới.

Nhà họ Quý từ chối tất cả cánh báo chí, vì dù gì chuyện này cũng không hay ho gì mà khoe ra. Họ chỉ tổ chức tiệc rượu đơn giản ở khách sạn và mời người trong giới tới dự.

Đương nhiên cậu cả sống thực vật nhà họ Quý cũng không thể tham dự.

Người xuất hiện cũng chỉ có Ninh Tuy, mới mấy ngày không gặp mà nhìn cậu đã gầy rộc đi.

Tuy nhà họ Ninh báo tin Ninh Tuy chỉ là người bà con họ hàng xa, nhưng ở cái giới chuyện tốt không biết chuyện xấu đồn xa này, có ai là không biết chuyện cậu chủ thật cậu chủ giả nhà họ Ninh đâu.

Người tham dự tiệc đều đang cười chê Ninh Tuy.

Người ta nhìn cậu với đủ mọi ý tứ, có người cảm thông, có người khinh bỉ, còn có cả thương tiếc. Khả năng người sống thực vật tỉnh lại được là bao nhiêu chứ? Gả cho một người như thế khác gì sống góa, sau này chắc cũng chẳng được chia cho bao nhiêu tiền.

Bữa tiệc kết thúc, Ninh Tuy lên xe quay về nhà tổ nhà họ Quý.

Trước khi Ninh Tuy bước vào phòng Quý Úc Trình, bà Ninh không kìm được bước lên trước kéo tay: “Con…”

Ninh Thâm đứng bên cạnh nhíu mày.

Ông cụ nhà họ Quý còn đang đứng kia nhìn, để mẹ anh ta mà nói mấy câu kiểu như “con tôi khổ quá.” thì làm ông cụ mất vui mất.

May mà bà Ninh cũng chưa hoàn toàn mất não nên vẫn kịp nuốt lại mấy lời định nói, chỉ nói: “Con chăm sóc cậu cả Quý tốt nhé.”

Ninh Tuy rút tay ra, sắc mặt lạnh tanh: “Vâng.”

Tại bữa tiệc, Quý Chi Lâm bị chuốc mấy chén nên lúc này đứng từ xa nhìn Ninh Tuy qua đám đông.

Trước giờ Ninh Tuy ăn mặc rất thoải mái, có khi cậu còn mặc như mấy cậu trai trẻ tuổi rạng rỡ khoa thể dục, cũng có lúc cậu mặc nền nã, khi cười để lộ hai chiếc răng khểnh, hàng mi dài thiện lương rủ xuống không khỏi khiến người khác mê mẩn.

Nhưng hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng… rõ ràng nó không hợp với cậu mà chỉ càng khiến cậu thêm tiều tụy.

Chắc hẳn mấy ngày nay cậu ngủ không ngon.

Quý Chi Lâm đau lòng da diết.

Ninh Tuy im lặng bước vào phòng.

Quý Chi Lâm dõi mắt nhìn cánh cửa đóng lại, chỉ cảm thấy bóng lưng Ninh Tuy tràn đầy bi thương tuyệt vọng.

Căn phòng của cậu cả nhà họ Quý là căn phòng phức hợp. Phía ngoài có một phòng khách riêng, để tiện cho y tá chăm sóc anh, bên cạnh phòng khách còn có một phòng đặt các thiết bị và phòng kiểm tra có vẻ rất đắt tiền.

Tận sâu bên trong mới là phòng ngủ mà Quý Úc Trình ở.

Ninh Tuy nhấc chân bước vào phòng ngủ của Quý Úc Trình.

Bước được khoảng gần chục bước, cuối cùng cậu cũng không dặn ra nổi biểu cảm trầm tư trên mặt nữa, thiếu chút nữa cậu còn cười ra một đoạn beatbox!

“Thống ơi, chúng ta giàu to rồi!!!!”

Hệ thống có vẻ cũng không kiềm chế được nữa, nó hưng phấn hô lên: “Đáng ghét lắm nhé Tuy, mau thu nụ cười trên môi cậu về đi! Cẩn thận có người đến bây giờ!”

Ba năm trước Ninh Tuy được trói buộc với một hệ thống, quy định cứ tiếp xúc càng lâu với những nhân vật có quyền thế là lại càng có nhiều tiền.

Phạm vi tiếp xúc có cơ thể, tin tức, tình cảm… trong đó phạm vi tiếp xúc khiến người chơi thăng cấp nhanh nhất là tiếp xúc cơ thể. Mỗi lần gom đủ kinh nghiệm là sẽ lên một cấp, đồng thời cũng sẽ có một khoản tiền gửi vào tài khoản ngân hàng.

Ở thành phố này, nhân vật đứng ở vị trí cao nhất trong chuỗi thức ăn ngoài Quý Úc Trình ta thì nào còn ai nữa, nhưng bên anh lúc nào cũng có vệ sĩ theo kèm, Ninh Tuy chỉ là sinh viên đại học làm sao mà tiếp xúc với anh được?

Thế là Ninh Tuy chỉ đành miễn cưỡng tiếp cận với cậu hai nhà họ Quý đang học cùng một trường với mình.

Đồng thời cậu cũng đầu tư số tiền kiếm được vào một công ty.

Nhưng số tiền thu được từ Quý Chi Lâm cũng chỉ bằng đó, hơn nữa ngày nào cũng tiếp xúc cơ thể với anh ta, cậu cũng cảm thấy không được thoải mái.

Bởi vậy khoảng thời gian này Ninh Tuy đang rầu rĩ chuyện phần tiền kiếm về càng ngày càng thấp…

Vậy mà không ngờ tự dưng việc tốt như kết hôn với cậu cả nhà họ Quý lại rơi trúng đầu cậu!

Điều tuyệt vời nhất là cậu cả nhà họ Quý còn sống thực vật, chỉ nằm một chỗ thôi! Thế này cậu thích sờ mó thế nào thì mặc sức sờ mó chứ còn gì? Cứ đường đường chính chính mà xoa, xoa đến mức tóe lửa cũng không ai làm được gì.

Ninh Tuy cười không khép được miệng.

Cuối cùng chỉ còn cách cật lực xoa má mình mới khiến cậu không cười to thành tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play