Bầu không khí chìm vào yên lặng.

Mảnh vỡ tách trà cắt vào tay Ninh Tuy, nhưng cậu lại làm như không có chuyện gì, cứ nhặt từng mảnh, từng mảnh lên, nhặt được một nửa thì nhận ra Khuất Gia Hàm đang nhìn mình chằm chằm, thế là còn ngẩng đầu lên cười với cô ta.

“...”

Khuất Gia Hàm nào từng gặp tình huống như vậy, sợ tới mức run lên.

Sao người này lại như thế, trông như con thỏ nhỏ dễ ức hiếp, vậy mà lúc ác lên lại đáng sợ như vậy.

Nhìn thấy tình địch mà tức giận đến mức đó sao? Cô ta còn chưa kịp nói gì khó nghe mà.

Nhưng mà không đúng.

Tin tức mà cô ta nhận được rõ ràng là Ninh Tuy bị ép gả, trước khi gả tới đây còn bởi vì không muốn chia tay với em trai của Quý Úc Trình mà đau lòng muốn chết.

Gả cho một người thực vật, đáng lẽ cậu ta phải ước gì có thể ném củ khoai lang bỏng tay này đi sớm một chút mới đúng chứ?

Chẳng lẽ là vì quản gia nhà họ Quý đang ở đây, cậu ta sợ bị ông cụ Quý biết mình vô tình vô nghĩa với Quý Úc Trình nên mới diễn cho quản gia xem?

Khuất Gia Hàm đảo mắt, ánh mắt nhìn Ninh Tuy lập tức trở nên sâu xa.

Cô ta vẫy tay với quản gia: “Chú quản gia, xe của tôi ở bên ngoài vẫn chưa lái vào, chú ra đỗ xe giúp tôi nhé.”

Quản gia hơi ngập ngừng, nhìn về phía Ninh Tuy.

“Dù sao cô Khuất cũng là khách, nào có đạo lý không thỏa mãn yêu cầu của khách chứ?” Ninh Tuy nói: “Chú đi đi.”

Ninh Tuy thấy quản gia còn chần chừ, nói nhỏ: “Yên tâm đi, tốt xấu gì cháu cũng là đàn ông, sẽ không để cô ta làm gì mình đâu.”

Quản gia: “...” Không phải! Tôi sợ cậu làm gì cô ta đấy chứ!

Chờ quản gia đi rồi, cả phòng khách chỉ còn lại Khuất Gia Hàm và Ninh Tuy, Khuất Gia Hàm nhìn Quý Úc Trình mất ý thức ngồi trên xe lăn, nói: “Cậu Ninh, tôi hiểu tình cảnh của cậu.”

Giọng cô ta trầm hơn, ẩn chứa sự đồng cảm.

Thu lại khí thế và kiêu ngạo rồi đấy hả?

Dùng chiêu tiên lễ hậu binh?

Ninh Tuy nhướng mày: “Nghĩa là sao?”

“Rõ ràng là con trai của nhà họ Ninh nhưng lại không được thừa nhận, còn bị trong nhà ép gả vào nhà họ Quý thay cho tên tu hú chiếm tổ kia... Hơn nữa còn gả cho một người thực vật, chắc chắn sẽ rất khó chịu đúng không.” Khuất Gia Hàm thở dài, dáng vẻ thấu hiểu sâu sắc.

Cô ta giơ năm ngón tay lên quơ quơ trước mặt Ninh Tuy: “Tôi cho cậu năm triệu, rời khỏi Quý Úc Trình, bên phía nhà họ Quý tôi sẽ giải quyết, thế nào?”

“Cậu gả vào là để xung hỉ, có lẽ nhà họ Quý sẽ không dễ dàng thả cậu đi, nhưng chỉ cần cậu ra nước ngoài, hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Giang, chẳng lẽ nhà họ Quý còn có thể tìm cậu từ trong biển người mênh mông rồi bắt về hay sao? Chờ chuyện này qua rồi thì hẵng trở về.”

Khuất Gia Hàm cảm thấy kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần Ninh Tuy chạy trốn, nhà họ Quý sẽ mất hết thể diện. Dưới tình huống như vậy, nhất định ông cụ Quý sẽ tìm vợ mới cho Quý Úc Trình.

Mà Quý Úc Trình không có quyền quyết định, chỉ cần cô ta năn nỉ ỉ ôi, sớm hay muộn gì ông cụ Quý cũng sẽ đồng ý cho cô ta gả vào nhà.

Quý Úc Trình không ngờ hai người lại bàn chuyện giao dịch ngay trước mặt mình, tức đến mức bật cười.

Nhưng đồng thời, anh cũng yên lặng dựng tai lên, muốn nghe xem cậu vợ nhỏ trả lời thế nào.

Thân làm người thực vật bị ngăn cách với thông tin bên ngoài, tới tận bây giờ Quý Úc Trình mới biết được đầu đuôi chuyện Ninh Tuy gả tới đây.

Thì ra cậu bị ép gả, nếu vậy, có thể sớm thoát khỏi cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này thì cậu nên rất vui mới phải... Năm triệu hơi ít, nhưng giao dịch mà Khuất Gia Hàm đưa cho cậu vợ nhỏ thì chỉ có lời chứ không lỗ.

Nhưng không ngờ anh lại nghe thấy Ninh Tuy nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng có mơ.”

Cả Quý Úc Trình và Khuất Gia Hàm đều sửng sốt.

“Cậu chê ít?”

Cậu ta nghĩ mình là ai chứ! Mình coi thường cậu ta rồi, hoàn cảnh sống bình thường mà cũng lòng tham không đáy đấy.

Khuất Gia Hàm giận dữ nói: “Tôi cho cậu năm mươi triệu!”

Ninh Tuy: “Cô cho tôi một trăm triệu tôi cũng không đồng ý.”

Một trăm triệu ấy à, cậu cọ cọ Quý Úc Trình mấy cái là có thể kiếm được rồi, đã thế còn có thể tiếp tục phát triển!

... Đương nhiên, cho cậu 10 tỷ thì chuyện sẽ khác, nhưng nhà họ Khuất lây đâu ra nhiều tiền như vậy.

Một trăm triệu mà cũng không thể đả động cậu ta ư?!

Khuất Gia Hàm không thể hiểu nổi Ninh Tuy đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ muốn ở lại nhà họ Quý để chia chén canh?

Cô ta bèn nói: “Anh Úc Trình đã là người thực vật rồi, người nắm quyền nhà họ Quý chắc chắn sẽ là Quý Chi Lâm. Cho dù cậu ở bên cạnh chăm sóc anh Úc Trình cả đời, sau này ông cụ cũng không chia cho cậu nhiều tiền như vậy đâu.”

“Cô đừng quan tâm.” Ninh Tuy kéo xe lăn của Quý Úc Trình giấu ra sau lưng mình, trông như con rồng dữ đang canh giữ bảo bối: “Cho dù biến thành người thực vật thì cũng là của tôi.”

Khuất Gia Hàm nhìn Ninh Tuy, rồi quay sang nhìn lại Quý Úc Trình yên lặng ngồi sau lưng cậu...

Dường như nghĩ tới gì đó, sắc mặt cô ta trở nên khó coi: “Cậu… cậu… người cậu thích, thật ra là anh Úc Trình?!”

Quý Úc Trình không nhìn thấy được biểu cảm của hai người, nhưng cuộc đối thoại lại rơi vào tai anh không sót một chữ.

Tim anh bỗng hẫng một nhịp, vô thức ngừng thở.

“Chuyện đó cũng không liên quan đến cô.”

Cách đánh lui tình địch tốt nhất chính là thân mật trước mặt tình địch.

Bây giờ cậu cả Quý là người thực vật, chuyện thân mật này ấy à, đành phải để Ninh Tuy đơn phương vậy.

Cậu liếc nhìn Khuất Gia Hàm, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của cô ta, cậu vuốt ve gương mặt tuấn tú của cậu cả Quý, vỗ về chơi đùa thân mật vô cùng.

Quý Úc Trình: “...”

Sau đó, Ninh Tuy cúi xuống, mặt kề mặt với Quý Úc Trình đang nhắm chặt mắt, nhìn chằm chằm Khuất Gia Hàm, thong thả nói: “Dù sao tôi cũng đã kết hôn với anh ấy, anh ấy sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi...”

“Thành người thực vật cũng là người thực vật của tôi.”

“Cô đừng hòng tơ tưởng thứ thuộc về tôi.”

Không ai có thể cướp cây rụng tiền từ trong tay cậu, không ai hết!

Khuất Gia Hàm nhìn chằm chằm tay Ninh Tuy, mặt viết đầy hai chữ chấn động.

Cô ta đột nhiên nhớ ra, lúc mình vừa vào cửa muốn lao tới chỗ Quý Úc Trình thì Ninh Tuy đã lập tức đẩy Quý Úc Trình tránh ra... Tính chiếm hữu mạnh cỡ nào vậy chứ!

Ngay cả ngón tay của Quý Úc Trình cũng không cho chạm vào.

Thậm chí lúc nói chuyện với mình, cậu ta vẫn luôn nắm tay Quý Úc Trình, ngón cái còn không ngừng vuốt ve mu bàn tay tái nhợt của anh...

Dưới ánh đèn trần trong phòng khách, gương mặt tinh xảo của Ninh Tuy dường như mang theo vẻ tà ác.

Đây đã không còn là ghen nữa, rõ ràng muốn nhốt Quý Úc Trình lại chỉ để một mình hưởng thụ.

Đây rõ ràng không phải Ninh Tuy yêu Quý Chi Lâm đến chết đi sống lại trong lời đồn!

Hoặc là lời đồn sai, hoặc là sở dĩ cậu ta tiếp cận Quý Chi Lâm, hoàn toàn là vì Quý Úc Trình!

Nếu là khả năng sau, vậy nhẫn nại suốt ba năm... tình địch này đáng sợ quá rồi đấy.

Khuất Gia Hàm vô thức run rẩy.

Quản gia vẫn chưa trở lại, chỉ có cô ta và Ninh Tuy ở riêng với nhau, cô gái bỗng nhiên thấy hơi sợ hãi.

“Anh Úc Trình, lần sau em đến thăm anh nhé.” Khuất Gia Hàm vội vã xách túi bỏ chạy.

Thấy Khuất Gia Hàm vội vàng lao ra khỏi cửa, Ninh Tuy đứng lên, gãi gãi mũi, thấy hơi xấu hổ, tốt xấu gì cậu cũng là đàn ông trưởng thành, vậy mà lại đi hù dọa một cô gái như vậy.

Hệ thống: “Này Tuy, vừa rồi trông cậu như tên biến thái vậy.”

Ninh Tuy: “Cậu đến rồi à? Đến rồi mà còn ở đó hóng hớt? Không biến thái thì sao có thể dọa cho cô ta bỏ chạy?”

Hệ thống nói: “Cảm giác tim của người thực vật trên xe lăn bỗng nhiên đập rất nhanh, có khi nào rời khỏi máy móc lâu quá nên có chỗ nào xảy ra vấn đề rồi không?”

Lời hệ thống 001 nói làm Ninh Tuy hãi hồn.

Cậu nhanh chân đẩy Quý Úc Trình về phía thang máy: “Tôi đưa anh ấy về giường trước.”

Vào thang máy, Ninh Tuy ngồi xuống trước Quý Úc Trình, kiểm tra hơi thở của anh, rồi lại đặt tay lên chỗ ngực trái xem nhịp tim. Đúng là tim đập hơi nhanh, nhưng hình như không có gì khác thường cả.

Ninh Tuy gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, đối phương nói với cậu nhịp tim của người thực vật cũng sẽ dao động, thỉnh thoảng nhanh hơn là chuyện rất bình thường.

Lúc này Ninh Tuy mới thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Tuy ôm Quý Úc Trình lên giường, tiếp tục đeo miếng dán theo dõi sinh hiệu lên cho anh. Ninh Tuy cách anh rất gần, hơi thở của hai người dường như quấn quít với nhau.

Lúc nãy 009 ồn quá nên bị Quý Úc Trình cấm nói, lúc này đang ở trong đầu Quý Úc Trình: “Ưm, ưm, ưm, ưm, ưm, ưm!”

Còn Quý Úc Trình đang rất khiếp sợ nên không hơi đầu mà đi quan tâm 009 muốn nói gì.

Nếu cậu vợ nhỏ chỉ lấy anh làm tấm bia, vậy vừa rồi rõ ràng không có mặt Quý Chi Lâm, vì sao cậu vẫn thể hiện ra dáng vẻ ghen tuông như vậy?

... Như vừa nãy chắc là ghen thật nhỉ?

Hai mươi lăm năm trước, Quý Úc Trình chưa từng rung động với một ai, cho nên hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong chuyện này.

Cậu không cần tiền, cũng không giống như muốn ở lại nhà họ Quý thả dây dài câu cá lớn, vậy là vì sao?

Nhớ lại câu tuyên bố hùng hồn vừa rồi của cậu vợ nhỏ: “Anh ấy sống là người của tôi, chết là ma của tôi, thành người thực vật cũng là người thực vật của tôi, cô đừng tơ tưởng tới đồ của tôi.”

Quý Úc Trình vẫn luôn vô tình bình tĩnh, giờ lại thấy hơi luống cuống tay chân.

Cậu vợ nhỏ nói ba năm trước cậu trúng tiếng sét ái tình với anh, chẳng lẽ là thật?

Nếu lúc trước Quý Úc Trình hoàn toàn không tin, thì giờ phút này anh đã tin bốn năm phần rồi.

Nhưng mà, nếu là thật thì suốt ba năm nay Ninh Tuy đã phải chịu bao nhiêu dày vò chứ.

Quý Úc Trình rất rõ độ lạnh lùng của mình lúc trước, đi ra ngoài là phải dẫn theo vệ sĩ, sẽ không bố thí một ánh mắt nào cho những người không quen biết.

Cậu vợ nhỏ không hề có bất cứ cơ hội nào tiếp cận mình, nói vậy là, vì cậu thất vọng hết lần này đến lần khác cho nên chỉ có thể tìm nơi ‘bắc cầu’, thông qua Quý Chi Lâm...?

“Tôi cảm thấy là thật đấy.” 009 tự xé niêm phong miệng cho mình: “Anh còn ở đó mà suy nghĩ vẩn vơ được à, cậu ấy lại đang...”

Còn chưa dứt lời đã bị Quý Úc Trình lạnh lùng cấm nói tiếp.

Đúng vậy, Ninh Tuy lại đang sờ anh.

Trái ngược với màn thị uy ở dưới tầng lúc nãy, bây giờ cậu lại đang sờ mó đến mức chẳng kiêng nể gì, từ ngón tay sờ đến cổ tay, sau đó còn dùng mu bàn tay cọ cọ, làm xong mới cảm thấy mỹ mãn xuống tầng ăn cơm.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại một mình Quý Úc Trình.

Trên cổ tay còn lưu lại hơi ấm tràn ngập sự bá đạo của cậu vợ nhỏ.

...

Người thực vật ngây thơ một thân một mình nằm yên trên giường.

Anh cảm nhận độ ấm có tính chiếm hữu kinh người kia, mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên không thể kiềm chế.

Chuyện bên lề: ( truyện trên app T𝕪T )

Quý Úc Trình bây giờ: Em ấy chỉ cần mình, không cần tiền.

Quý Úc Trình sau này: ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play