Tiểu Ninh Tuy không biết tại sao cuộc
họp phụ huynh của lớp mình đột nhiên đổi thành ngày sớm hơn, từ thứ hai tuần
sau chuyển qua thứ sáu tuần này.
Khi thầy giáo thông báo trong lớp tự
học buổi tối, cậu hưng phấn vô cùng.
Vì lần này cậu không phải lúng túng
đứng ngoài hành lang nữa, lần này đã có anh trai đi họp cho cậu.
Những người bạn cùng lớp chơi thân với
Ninh Tuy đều rất quan tâm đến cậu, bình thường không hề nhắc đến chuyện của ba
mẹ trước mặt cậu.
Tuy nhiên, thời cấp hai luôn có một vài
học sinh nổi loạn, cố ý la lối trong lớp: “Thưa thầy, thầy nói mỗi người đều
phải có một phụ huynh tới họp, nhưng lần nào Ninh Tuy cũng không có ai đi họp
cả, thế thì sao ba mẹ chúng em phải đến?”
“Đúng ạ, không công bằng gì hết. Lần
nào ba em xem điểm của em xong, về cũng đánh em.”
Ninh Tuy nắm chặt tay, không nhịn được
quay đầu lại nói: “Ai nói là tôi không có ai đến chứ? Lần này tôi cũng có người
đi họp.”
“Thôi đi.” Một cậu bạn ở hàng sau nói:
“Có ai không biết cậu với bạn cậu bỏ ra nhiều tiền, định thuê người đóng vai
phụ huynh chứ.”
Ninh Tuy cả giận nói: “Không phải thuê,
là anh trai tôi.”
“Cậu mọc ra một người anh khi nào thế?”
“Liên quan gì đến cậu.” Ninh Tuy cũng
không phải người dễ chọc.
Mấy chục thiếu niên mười mấy tuổi lao
xao như một bầy vịt, thầy giáo trẻ tuổi không thể khiến bọn họ im lặng được,
chỉ có thể lấy thước đập mạnh vào bảng, cau mày nói: “Đừng ồn nữa, tan học đi!
Lần này là cuộc họp phụ huynh cuối cùng trước khi thi cuối kì, phụ huynh của
tất cả mọi người đều sẽ tới, không có ai vắng mặt.”
Các thầy vừa đi, mọi người trong lớp đều
ngẩn người nhìn Ninh Tuy. Không có ai vắng mặt á? Vậy lần này người nhà cậu sẽ
tới sao?
Nói thật thì học hết ba năm cấp hai mà
bọn họ chưa từng thấy phụ huynh của Ninh Tuy lần nào.
Mỗi lần họp phụ huynh, thầy giáo đều
đặc biệt cho phép phụ huynh của cậu không cần đến. Trong khi ba mẹ của những
bạn khác dù có đi làm ăn xa thì cũng phải mời ông bà hoặc họ hàng tới họp.
Ban đầu, mọi người trong lớp đều rất
hâm mộ Ninh Tuy, cảm thấy có khi cậu đi cửa sau, có quan hệ tốt với các thầy cô
thì mới có đãi ngộ đặc biệt này. Nhưng thời gian trôi qua, bọn họ lại nghi ngờ
có khi nào cậu là trẻ mồ côi hay không.
Mặc dù bình thường thầy chủ nhiệm luôn
nhắc đi nhắc lại rằng ba mẹ Ninh Tuy chỉ vô cùng bận rộn, không có thời gian
tới thôi, nhưng mọi người đều không tin.
Cũng vì vậy, có vài bạn học thương hại
Ninh Tuy, cũng có vài đứa nổi loạn lôi chuyện này ra bàn tán.
Tuy chủ nhiệm lớp tám luôn rất có trách
nhiệm, Ninh Tuy cũng là học sinh giỏi trong lớp, không dễ gì bị ức hiếp, chưa
kể còn xinh xẻo đáng yêu, được hầu hết các bạn trong lớp yêu mến, nhưng cũng
không thiếu những câu chuyện bàn tán.
Mặc dù Quý Úc Trình đã hứa sẽ đến họp
phụ huynh cho mình, nhưng Ninh Tuy vẫn thấp thỏm bất an. Hôm thứ sáu, cậu vừa
chạy thể dục vừa liên tục nhìn ra phía cổng trường.
Cuộc họp phụ huynh bắt đầu vào tiết học
đầu tiên của buổi sáng, chắc giờ đó anh còn đang ăn sáng, ít nhất cũng phải nửa
tiếng nữa mới tới trường.
Nghĩ vậy, Ninh Tuy tự an ủi mình, dù
không thấy Quý Úc Trình cũng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.