Ngày thứ ba, Quý Úc Trình thay quần áo
bệnh nhân ra, đột nhiên nói muốn xuống núi, ông quản gia già vô cùng kinh ngạc,
bèn chọn mấy ra người vệ sĩ kín miệng để đi theo anh.
Có vệ sĩ đi theo sẽ rất bất tiện, nhưng
bây giờ nhà họ Quý đang trong lúc khó khăn, nếu không nghe theo ông quản gia có
khi ông sẽ báo lại cho ông cụ ngay, thiếu niên Quý Úc Trình đành phải miễn
cưỡng dẫn theo một đám bám đuôi.
Nhưng đám vệ sĩ cũng biết tính anh nên
cố ý lên một chiếc xe khác, đi theo xa xa đằng sau.
Sau khi Quý Úc Trình mở cửa xe, một lúc
lâu sau anh mới đóng lại.
Vệ sĩ theo sau chỉ cảm thấy cậu nhà hơi
là lạ, đâu biết còn một người nữa lên xe cùng Quý Úc Trình.
Thiếu niên Quý Úc Trình cố tình chọn
một chiếc xe Lincoln dài, thùng xe được ngăn cách với ghế lái, anh với Ninh Tuy
ngồi trong xe nói gì làm gì, tài xế đều không nghe thấy.
Ninh Tuy lấy một đôi tai nghe bluetooth
màu trắng ra đưa cho anh: “Anh đeo cái này vào đi, lát nữa muốn nói chuyện với
em thì giả vờ như đang gọi điện thoại, người khác sẽ không cảm thấy đầu anh có
vấn đề.”
“Tôi cần gì quan tâm bọn họ nghĩ gì.”
Thiếu niên Quý Úc Trình thờ ơ nói: “Tôi chẳng thèm quan tâm.”
Không có chuyện này thì mọi người xung
quanh cũng cảm thấy anh không bình thường.
“Đừng có vò mẻ chẳng sợ nứt như thế
được không?” Ninh Tuy bất đắc dĩ khẽ cười, đặt tai nghe vào trong tay anh.
“Thế cậu đeo cho tôi đi.” Thiếu niên
Quý Úc Trình nghiêng đầu lại gần.
Quần áo hôm nay anh mặc là do Ninh Tuy
chọn cho anh, một chiếc áo khoác hoodie màu xanh sẫm có mũ, đằng sau thêu một
con gấu mèo.
Ninh Tuy chưa được nhìn thấy Quý Úc
Trình hai mươi lăm tuổi mặc những bộ quần áo dễ thương như này bao giờ, bắt Quý
Úc Trình mười lăm tuổi mặc cho mình xem cũng coi như được no con mắt.
Lúc sáng mới dậy, thiếu niên Quý Úc
Trình không muốn mặc, trong tủ quần áo của anh chỉ toàn màu đen và xanh đậm,
quần áo đơn giản mới phù hợp với thiết lập anh trai ngầu lòi của anh, cái thứ
quần áo thêu hình đáng yêu này là cái gì, Ninh Tuy coi anh là trẻ con năm tuổi
chắc?
Nhưng Ninh Tuy nói nếu anh mặc bộ này
thì hôm nay anh muốn gì cậu cũng chiều, nên anh mới chịu mặc vào.
Lúc này theo động tác dựa lại gần của
anh, sợi dây rút bằng len ở hai bên cổ áo đung đưa, Ninh Tuy vô cùng mỹ mãn bị
sự đáng yêu tấn công, cậu vỗ vỗ đầu anh, nói: “Được rồi, em đeo cho anh.”
Thiếu niên Quý Úc Trình sờ đầu mình,
nhìn Ninh Tuy bằng ánh mắt kỳ quái.
Ninh Tuy mở hộp tai nghe bluetooth, cầm
từng cái nhét vào trong tai anh, anh vẫn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Tuy.
Ninh Tuy hơi ngạc nhiên: “Sao thế?”
Quý Úc Trình nói: “Tôi cảm thấy cậu
không hề coi tôi là người lớn.” Động tác vỗ đầu này quá kỳ cục.
Ninh Tuy bị chọc cười: “Anh vốn dĩ có
phải người lớn đâu.”
Quý Úc Trình nói: “Nhưng cậu nói tôi là
bạn đời của cậu.”
Ninh Tuy nói: “Sửa lại chút nhé, là bạn
đời tương lai của em.”
Thiếu niên Quý Úc Trình vô cùng bất
mãn: “Nhưng bây giờ tôi là một cá thể độc lập, so với người trong tương lai,
tôi trẻ hơn, tinh lực dồi dào, có khả năng hơn.”
“Là sao?” Ninh Tuy không hiểu lắm.
Quý Úc Trình lý lẽ hùng hồn nói: “Ý là
cậu có thể thử chơi phi công đi, cậu… đừng về nữa.”
Ninh Tuy cười phì: “Anh có nhận ra là
mình nói nhiều hơn ngày đầu tiên không?”
Ngày đầu tiên thiếu niên Quý Úc Trình
chẳng có hứng thú gì với mọi thứ xung quanh, vô cùng hờ hững, đối xử với Ninh
Tuy cũng rất lạnh lùng. Nhưng đến hôm nay, thiếu niên đã biết nói đùa với vẻ
nghiêm túc thế rồi.
Quý Úc Trình mười lăm tuổi hơi ảo não,
anh trịnh trọng như vậy, thế mà Ninh Tuy lại chỉ cảm thấy như anh đang nói đùa.
“Tôi trong tương lai có gì tốt? Mà đáng
để cậu chung thủy một lòng như thế.” Quý Úc Trình hơi dỗi.
“Có rất nhiều chỗ tốt.” Ninh Tuy đếm
ngón tay, cười bảo: “Đầu tiên, đẹp trai.”
“Ha.” Thiếu niên Quý Úc Trình khinh
thường nói: “Cùng là một cái mặt, tôi cũng đẹp, điều thứ hai thứ ba thì sao.”
“Thứ hai.” Ninh Tuy nói: “Đẹp trai, thứ
ba, vẫn là đẹp trai.” Nói xong cậu lại thấy vui, tựa như một tên mê trai đang
vô cùng khoái chí.
Lúc nghe Ninh Tuy nói thích mình trong
tương lai nhiều cỡ nào, thiếu niên Quý Úc Trình còn thấy hơi ghen tỵ, đây là
lần đầu tiên anh gặp được một người khiến anh muốn người đó ở lại chơi với
mình, nhưng lại không có cách nào cướp cậu khỏi mình trong tương lai.
Nhưng khi Ninh Tuy nói cả ba ưu điểm
đều chỉ là vẻ bề ngoài, anh lại hơi bực.
“Cậu ở bên tôi trong tương lai chỉ vì
vẻ bề ngoài của tôi thôi à?” Thiếu niên Quý Úc Trình hờn giận hỏi: “Vậy nếu sau
này có một người đẹp hơn tôi xuất hiện thì làm sao? Chẳng phải cậu sẽ dán mắt
vào người khác à?”
Ninh Tuy nói: “Em ngắm anh còn ngắm
chưa đủ, ngắm người khác làm gì?”
Thiếu niên hừ một tiếng, quay đầu nhìn
ra ngoài cửa sổ, che giấu sự vui vẻ của mình.
“Hơn nữa, còn điều thứ tư đến điều thứ
một trăm nữa.” Ninh Tuy nói: “Thứ tư là…”
Ninh Tuy còn chưa nói xong, thiếu niên
Quý Úc Trình đã ngắt lời cậu: “Thôi bỏ đi, tôi k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.