Thiếu niên Quý Úc Trình rất cố chấp với
việc bắt Ninh Tuy phải làm hết những việc mà cậu đã làm với anh của tương lai.
Cũng bởi vì biết sớm muộn gì Ninh Tuy
sẽ rời đi nên trong lòng anh rất căng thẳng.
Sau khi sấy khô tóc xong, thiếu niên
vội vàng nhấc chăn chui lên giường, mặt mũi tỉnh bơ đặt hai tay ngoài chăn,
nghiêng đầu hỏi Ninh Tuy: “Cậu lại đây.”
Ninh Tuy buộc gọn dây máy sấy nhét vào
tủ, hỏi lại: “Sao thế?”
“Lại đây ru tôi ngủ. Tôi muốn nghe chuyện
cổ tích.” Thiếu niên Quý Úc Trình hiên ngang đưa ra yêu cầu.
Đường nét trên khuôn mặt của anh chưa
góc cạnh như khi trưởng thành, vẫn là khuôn mặt non nớt của thiếu niên mới lớn
chứ không phải của người đàn ông.
Vì anh đang nghiêng mặt nhìn chằm chằm
Ninh Tuy, khiến khuôn mặt trắng bóc lại càng thêm trẻ.
Trong lòng Ninh Tuy nhộn nhạo, muốn véo
mặt anh. Nhan sắc Quý Úc Trình khi còn ít tuổi càng trêu chọc lòng người hơn
khi anh đã trưởng thành. Ninh Tuy muốn trêu ghẹo anh nhưng lại không có gan
động tới.
Cậu chỉ bầu trời trong xanh cao vời
vợi, nói: “Anh có muốn xem bây giờ là mấy giờ rồi không? Làm gì có ai sáng bảnh
mắt ra rồi vẫn đòi đi ngủ không?”
Thiếu niên niên hùng hồn đối đáp: “Tôi
toàn ngủ ban ngày. Mà nghe cậu kể thì cậu cũng luôn đọc truyện cho tôi của
tương lai vào ban ngày mà. Tại sao sau này tôi được như thế mà bây giờ không
được?”
Ninh T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.