Ngày hôm sau, bác sĩ của Quý Úc Trình
đến thay thuốc đúng giờ.
Ninh Tuy ngồi xổm ở bên cạnh quan sát,
cậu không khỏi cau mày, như thể máu thịt bị băng gạc quấn lấy không ảnh hưởng
đến dây thần kinh đau của Quý Úc Trình, mà là của cậu vậy. Nếu không phải vì
cậu không thể lên tiếng thì có lẽ cậu còn muốn đuổi theo bác sĩ để hỏi han tình
hình anh thế nào.
Thiếu niên Quý Úc Trình đặt hai tay lên
đầu gối để được thay băng gạc, nhưng lại nghiêng đầu mãi nhìn vào khuôn mặt
Ninh Tuy.
Loại trải nghiệm này cũng vô cùng mới
lạ đối với thiếu niên Quý Úc Trình.
Kể từ khi anh vào đây dưỡng thương tới
nay, không biết đã thay bao nhiêu lần thuốc, nhưng đây là lần đầu tiên có người
lo lắng cho anh đến vậy. Thậm chí có vệ sĩ còn ngầm bàn tán rằng anh là con
cháu nhà giàu, bị thương như vậy chính là quả báo.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Bác sĩ gia
đình nhìn theo tầm mắt của Quý Úc Trình, trong lòng có chút hoảng sợ.
Cậu chủ này ngày càng quái lạ, cả buổi
cứ mãi nhìn chằm chằm xuống đất, như thể ở đó có thứ gì vậy.
Ninh Tuy lập tức nín thở, không nhúc
nhích. Đã bảo đừng nhìn cậu khi có người rồi mà! Nếu bị người khác phát hiện
thì phải làm sao đây?
Nhưng Quý Úc Trình không hề quan tâm
đến ánh mắt của người khác, cũng chẳng thèm nhìn bác sĩ dù chỉ một lần: “Kệ
tôi.”
Bác sĩ tự biết mình đã lỡ lời rồi nên
không dám nán lại quá lâu, sau khi nhanh chóng thay xong băng thì đứng dậy với
cái khay đang đựng băng gạc cũ: “Hôm nay đã thay xong rồi, cũng giống như hôm
qua, không được đụng nước, không được nhấc vật nặng. Nếu muốn gội đầu tắm rửa
thì cố gắng bảo quản gia giúp cậu.”
Quý Úc Trình gật đầu, ý là bác sĩ có
thể đi về được rồi.
Vừa nãy Ninh Tuy đã nhìn thấy vết
thương của Quý Úc Trình, vết thương vẫn chưa kết vẩy hẳn.
Vì cảm thấy Quý Úc Trình vẫn luôn nhìn
chằm chằm mình, cậu bèn ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên, dùng ánh mắt ra hiệu
rằng có đau không?
Đáng lý ra anh sẽ trả lời là không đau,
như vậy sẽ trông nam tính hơn, với lại cũng đã nhiều ngày rồi, vết thương chỉ
còn thấy ngứa chứ không còn thấy đau đớn gì nữa.
Nhưng không biết tại sao khi Quý Úc
Trình nhìn vào ánh mắt quan tâm của Ninh Tuy, ma xui quỷ khiến thế nào anh thấp
giọng nói: “Đau.”
Bác sĩ vừa đi tới cửa thì theo bản năng
muốn quay đầu lại nhìn, nhưng không cần nhìn cũng biết cậu cả Quý đang nói
chuyện với sàn nhà trống rỗng.
Không phải có vấn đề tâm lý thật đấy
chứ? Bác sĩ nuốt nước bọt, tăng tốc rời đi.
Khi nghe thấy Quý Úc Trình nói đau,
Ninh Tuy cũng không còn tâm trạng quan tâm đến phản ứng của người khác nữa.
Không đau được chắc? Bị thương nặng đến
vậy cơ mà.
Nhưng dường như cậu cũng không thể làm
được gì để chia sẻ giúp anh, cho dù cậu đã đến đây nhưng cậu cũng chỉ có thể
trơ mắt đứng nhìn.
Sau khi bác sĩ rời đi, Ninh Tuy nhẹ
nhàng nắm lấy tay của thiếu niên, vuốt ve cổ tay anh: “Có phải không chỉ đau mà
còn rất ngứa không?”
Dù đêm qua cậu rất buồn ngủ, nhưng cậu
cũng nhìn thấy thiếu niên luôn đưa tay ra ngoài để hơi lạnh thổi vào.
Quý Úc Trình cúi đầu xuống nhìn bàn tay
đang được cậu nắm lấy: “Ừ.”
Tuy vẫn thấy không quen khi tiếp xúc
như này với người khác, nhưng anh không ghét những gì người ở trước mặt này làm
với mình. Ngược lại, anh còn có chú ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.