Ninh Tuy không ngờ mình vừa xuyên không
tới đây đã bị bắt nói hết mọi chuyện ra, trong lòng buồn bực vô cùng.
Điều này khác hoàn toàn với những gì
cậu đã tưởng tượng.
Trong tưởng tượng của cậu, người khác
không thể nhìn thấy cậu, chỉ có thiếu niên Quý Úc Trình mới thấy được cậu. Quý
Úc Trình lúc mười lăm tuổi sẽ kinh ngạc trước siêu năng lực của cậu, ngây thơ
gọi cậu bằng anh trai, thậm chí còn có thể bị cậu dọa đến phát khóc, nghĩ thế
nào đi chăng nữa thì cảnh tượng đó cũng rất khiến người ta mong đợi.
Kết quả, thiếu niên trước mắt ngồi
phịch xuống xe lăn, ánh mắt lạnh lùng, khắp người không có chút gì liên quan
đến hai từ ‘ngây thơ’ cả.
“Nói đi.” Quý Úc Trình nói.
Ninh Tuy hỏi: “Em có thể bước vào trước
không?”
Thiếu niên không đồng ý hay từ chối,
chỉ liếc nhìn chiếc giày ướt sũng của cậu, hình như anh hơi phản cảm.
Đúng là từ nhỏ đã mắc thói ở sạch rồi,
Ninh Tuy phàn nàn trong lòng.
Vì cậu hiểu rõ Quý Úc Trình trong tương
lai nên cũng không cảm thấy thiếu niên này sẽ làm gì mình. Anh còn chưa đồng ý
thì cậu đã cởi giày ra để ở bên ngoài, đi tất xách cặp bước vào.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường,
không có ghế, Ninh Tuy vẫn đang cầm khẩu súng kia trong tay, không biết nên
nhét đi đâu, sau khi quan sát xung quanh, cậu ngồi khoanh chân trên tấm thảm
đối diện Quý Úc Trình.
Dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt
của thiếu niên, Ninh Tuy kể rất qua loa về những chuyện trong tương lai.
Đương nhiên, cậu đã bỏ qua rất nhiều
chi tiết, dù sao thì ký ức của thiếu niên Quý Úc Trình sẽ biến mất vào năm ngày
sau.
Trọng tâm của cậu đặt ở chỗ logic chặt
chẽ và tự bào chữa, để thiếu niên Quý Úc Trình tin rằng mình thật sự là nửa kia
của anh trong tương lai, tranh cho anh lại tự dưng lôi ở đâu ra một khẩu súng
khác.
Khẩu súng này là giả, nhưng khẩu tiếp
theo thì chưa chắc. Sau vụ bắt cóc, nói không chừng thật sự có một khẩu súng
thật giấu ở dưới gối của Quý Úc Trình.
Đang nói giữa chừng, cậu không nhịn
được mà nhìn vào cổ tay của Quý Úc Trình.
Vết thương vừa mới băng bó xong lại
chảy máu tiếp rồi, trông vô cùng đáng sợ trên cổ tay gầy gò xanh xao ấy.
Ninh Tuy thấy mà đau lòng, giờ cậu chỉ
nghĩ tới chuyện muốn qua đó xem vết thương của Quý Úc Trình thế nào, nên lúc kể
chuyện cũng hơi mất tập trung.
Nhưng thiếu niên vốn dĩ vừa thoát chết
trong gang tấc, chắc chắn sẽ rất cảnh giác với một người xa lạ như cậu, tốt
nhất cậu không nên tùy tiện tới gần thì hơn.
Thiếu niên Quý Úc Trình hỏi: “Cho nên
tám năm sau, tôi sẽ bị tai nạn giao thông sao?”
“Đúng vậy.” Ninh Tuy sực nhận ra thiếu
niên luôn hỏi mãi về nhwungx chuyện trong tương lai, cậu hỏi: “Có phải anh muốn
tránh điều đó trước không?”
“Không ai muốn gặp phải một trận tai
nạn giao thông khiến mình trở thà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.