Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Mệt Xỉu

Chương 72: Ngoại truyện - Ngày đầu tiên (3)


10 tháng

trướctiếp

So với tình huống kỹ năng ẩn thân mất tác dụng, muốn tiền cũng không có tiền ở bên Quý Úc Trình thì chỗ Ninh Tuy lại suôn sẻ hơn nhiều.

Nơi cậu đang đứng là sơn trang của mười năm trước, Quý Úc Trình năm mười lăm tuổi đang dưỡng bệnh ở đây.

Sau khi cảm giác choáng váng do du hành thời gian qua đi, Ninh Tuy xác định vị trí của mình, cậu đã đến đây rất nhiều lần nên rất quen thuộc nơi này, hiện giờ cậu chắc hẳn đang ở trên con đường nhỏ giữa sườn núi. So với mười năm sau, ngọn núi này vẫn chưa được phát triển lắm, chủng loại cây cối chưa được đa dạng, các bậc thang trên con đường nhỏ cũng không phải được lát bằng ván gỗ, mà là các bậc thang bằng đá xanh, hơi trơn trượt sau cơn mưa.

Ninh Tuy mở cặp ra xem, 001 rất đáng tin cậy, không một thứ gì mang theo bị thất lạc cả.

Cậu lấy chai nước khoáng ra uống để giảm bớt cảm giác khó chịu do xuyên không, sau đó háo hức như đang đi du xuân, tìm cành gỗ khá to để làm nạng rồi theo bậc thang đi lên trên.

Khi leo núi mà không có xe đúng là hơi khó khăn, Ninh Tuy thở hồng hộc leo núi gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh cổng sơn trang.

Có rất nhiều xe đang đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài, thậm chí còn có một chiếc xe y tế chuyên dụng và vài vệ sĩ đang tuần tra bên ngoài. So với khu sơn trang nghỉ dưỡng quạnh quẽ của mười năm sau thì nơi này hiện giờ giống viện điều dưỡng chuyên phục vụ cho cậu cả Quý hơn.

Ninh Tuy đi vào trong men theo con đường lát đá cuội, hai người đã bạc nửa đầu đang bước ra từ nhà chính, người bên trái mặc bộ vest màu đen, chắc hẳn là quản gia khi trước, người bên phải trông hơi giống ông chủ biệt thự mà cậu đã từng gặp, có lẽ đây là ba của ông chủ.

Hai người ra ngoài đón bác sĩ đến khám hôm nay vào.

Khi họ đi ngang qua Ninh Tuy, Ninh Tuy vẫy tay trước mặt họ nhưng họ lại đi thẳng một mạch, chẳng hề nhìn cậu.

“Quả nhiên không nhìn thấy mình.” Ninh Tuy vui vẻ nói.

Năng lực này mạnh thật, vậy chẳng phải năm ngày này, cậu muốn làm gì thì làm trong thế giới này sao?

001 nói: “Chỉ cần cơ thể của cậu không đụng vào họ là được, cho đến khi chuyến du hành thời gian kết thúc thì họ cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của cậu.”

Ninh Tuy hỏi: “Nếu người của tôi đụng vào họ thì sẽ như thế nào?”

001 nói: “002 vẫn chưa kiểm tra thử, nó dùng bộ máy này cho ký chủ của nó, ký chủ mà nó lựa chọn cũng là những người ưu tú, thông thường sẽ không xảy ra loại sai lầm này. Nhưng theo tôi nghĩ, nếu đụng vào một người không thể nhìn thấy thì có lẽ họ sẽ nghĩ có ma thôi.”

Sau khi nghe 001 nói vậy, Ninh Tuy vội vàng nghiêng người qua, cố gắng hết sức không va vào bất cứ thứ gì, bước đi thật nhẹ nhàng.

Nhưng cũng may bây giờ đang là ban ngày, trong biệt thự có rất nhiều người, còn có vệ sĩ đi qua đi lại dưới một mái nhà nên tiếng bước chân nhỏ nhẹ này cũng có thể hoàn toàn phớt lờ đi.

Ông quản gia nhanh chóng dẫn hai bác sĩ mang theo hộp y tế vào trong, đi về phía hành lang bên trái, đó là căn phòng mà Quý Úc Trình trước đây từng ở.

Ninh Tuy đi theo ở sau cùng.

Đi chưa được vài bước thì cậu đã nhìn thấy người mình muốn gặp.

Trên núi gió thổi lất phất, chàng trai có mái tóc đen nhánh hơi dài, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, ngồi trên chiếc xe lăn ở trong phòng, góc áo bệnh nhân trống rỗng bị thổi lên.

Hai cánh cửa trượt được mở hoàn toàn.

Anh uể oải duỗi hai tay ra vươn vai, sau đó đặt lên đầu gối.

Cả hai tay đang quấn băng trắng, từ lòng bàn tay đến giữa cánh tay.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng bước tới, ngồi xổm xuống thay băng trên cổ tay của anh.

Trên người thiếu niên Quý Úc Trình toát ra một loại khí chất chán đời trầm tĩnh, thiếu đi chút sức sống so với Quý Úc Trình trong tương lai.

Trên người Quý Úc Trình trong tương lai, ít ra Ninh Tuy có

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp