“Thứ nhất, thời gian trở về chỉ có năm
ngày, tới giờ một phát là sẽ lập tức đón mọi người về, để tránh làm quấy nhiễu
đến Cục quản lý thời gian.”
“Thứ hai, không được làm bất cứ chuyện
gì có thể ảnh hưởng đến tuyến thời gian nhân quả... Tuy, để ý đầu cậu đi! Không
cho phép mua vé số, mua nhà sớm hoặc cái gì đó tương tự!”
001 không cần đoán cũng biết trong đầu
Ninh Tuy đang nghĩ đến cái gì, bèn nhanh chóng đưa ra lệnh cấm.
Ninh Tuy sờ mũi, chột dạ nói: “Trong
vòng năm ngày thì làm gì mà mua nhà kịp chứ! Cứ yên tâm, dù tôi yêu tiền nhưng
cũng không đến mức đó.”
Khoảng thời gian trước, lúc 001 quay về
xưởng để sửa chữa đã mượn được máy du hành thời gian từ chỗ 002, trong lòng
Ninh Tuy liền rục rịch muốn xuyên qua dòng thời gian gặp Quý Úc Trình lúc còn
thiếu niên, dù là mấy chiêu mềm mỏng hay cứng rắn đều lôi ra hết, mãi mới được
001 đồng ý.
“Nhưng mà thật sự chỉ có năm ngày thôi
sao, chút thời gian này thì có thể làm được gì, dù Quý Úc Trình có ở bên cạnh
cũng không đến gần được ấy chứ?” Ninh Tuy nhìn về phía Quý Úc Trình: “Chắc khi
ấy xung quanh anh có nhiều vệ sĩ lắm nhỉ?”
“Đúng là hơi khó khăn, người không rõ
lai lịch thì ngay cả sơn trang cũng không vào được.” Quý Úc Trình khoanh tay
nhìn Ninh Tuy một cái: “... Nhưng năm ngày mà còn chưa đủ sao? Em còn muốn ở
lại bao lâu? Anh ở ngay trước mặt em đây mà em cứ nhớ thương anh lúc mười lăm
tuổi làm gì?”
“Sao mà giống nhau được?” Ninh Tuy tràn
đầy mong đợi với chuyến du hành thời gian này, hưng phấn đến mức chỉ mong có
thể xuyên qua ngay giây tiếp theo. Chuyện này cũng tựa như nuôi mèo vậy, cho dù
có thích chú mèo đã trưởng thành bao nhiêu thì cũng vẫn sẽ mãi nhớ về chú mèo
con lúc nhỏ.
“Chắc hẳn anh lúc mười lăm tuổi càng
tươi ngon mọng nước...”
Còn chưa dứt câu thì sắc mặt Quý Úc
Trình đã tối sầm lại.
Ninh Tuy: “...” Thôi xong, không cẩn
thận lại giẫm phải bom nữa rồi.
Hai người này vừa dính vào với nhau là
không thể yên tĩnh, 001 vội cản cả hai lại: “Không sao, tôi sẽ không để ai nhìn
thấy các cậu ngoại trừ các cậu lúc thiếu niên, hơn nữa sau khi các cậu rời đi
thì phần ký ức liên quan đến việc xuyên qua thời gian của các cậu sẽ biến mất,
ảnh hưởng mang đến cũng sẽ mất theo.”
Quý Úc Trình cau mày: “Vậy thì quay về
có ý nghĩa gì chứ? Không thể thay đổi được bất kỳ vận mệnh nào trong tương
lai.”
Anh trở về thời quá khứ của Ninh Tuy,
ít nhất cũng muốn cho Ninh Tuy một khoản tiền để Ninh Tuy không cần phải chịu
những đau khổ kia nữa.
001 nói: “Những chuyện đã xảy ra trước
đây không có cách nào để thay đổi, chuyện này tôi đã từng nói với Tuy rồi, nên
khi cậu ấy quay về thì cũng chỉ là muốn nhìn thử xem anh của lúc đó trông như
thế nào thôi.”
Quý Úc Trình: “...”
Không biết tại sao trong lòng lại càng
chua xót hơn.
Ninh Tuy thu lại chút hưng phấn trên
mặt, dụ dỗ: “Anh cũng có thể nhìn thử xem em của lúc nhỏ, chẳng phải hòa nhau
rồi sao!”
Mặc dù Quý Úc Trình cũng muốn đi thử
một chuyến để nhìn thử xem cậu vợ nhỏ lúc bé trông như thế nào, nhưng thấy Ninh
Tuy hưng phấn với việc gặp được anh của quá khứ như thế, trong lòng anh cứ thấy
bức bối khó chịu.
Anh của quá khứ cũng sẽ có được Ninh
Tuy vào một ngày nào đó trong tương lai, nhưng bây giờ anh chỉ có một Ninh Tuy
như vậy thôi, cho nên anh không muốn chia sẻ với mình của quá khứ chút nào.
Quý Úc Trình trầm tư một lát rồi nói:
“Hay là để anh quay về thôi, em đừng về.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Ninh Tuy kháng
nghị: “Anh ngang ngược quá đấy nhé!”
Quý Úc Trình cũng chỉ nói một chút vậy
thôi chứ không định ngăn Ninh Tuy thật: “Vậy thì năm ngày sau em phải trở lại.”
Ninh Tuy cười: “Anh sợ em ở lại đó luôn
à?”
Quý Úc Trình mím môi không nói gì,
nhưng vẻ mặt đã vạch trần suy nghĩ trong đầu anh.
“Không đâu, cho dù em không muốn trở
lại thì vừa đến thời hạn là 001 cũng sẽ đưa thẳng em về thôi.” Ninh Tuy nói.
Cậu còn chưa nói hết lời thì Quý Úc
Trình đã cau mày, lặp lại lời của cậu: “Em không muốn trở lại? Tại sao em lại
không muốn trở lại?”
Ninh Tuy: “...”
Chủ đề này không thể cho qua được có
phải không?
001 thở dài, từ bỏ việc tham gia vào
câu chuyện của hai người, dặn dò 009: “Có nhớ chưa? đầu tiên là ấn vào nút này,
sau đó là ấn nút này.”
Không ngờ lại có thể gần đến như vậy...
009 căng thẳng nuốt nước bọt, luống cuống chân tay làm theo như trong trí nhớ,
vội nói: “Nhớ rồi nhớ rồi.”
Lần xuyên qua này vô cùng vội vàng,
không biết 009 đụng phải nút gì mà sau một luồng sáng trắng, Quý Úc Trình chỉ
cảm thấy Ninh Tuy một giây trước vừa nói chuyện với mình đã biến mất.
Mặt anh liền biến sắc, bắt lấy bên cạnh
theo bản năng, muốn nắm được tay của Ninh Tuy.
Nhưng giây sau, chính anh cũng đã thay
đổi thế giới.
Trước mặt là một ngôi trường công lập
bình thường, anh đứng đối diện đường quốc lộ, dòng xe chạy qua lại, tiếng rao
của các gán ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.