Có Quý Úc Trình đi chung, mọi chuyện
được giải quyết rất suôn sẻ, sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Tuy ký tên xong, dẫn
Quý Úc Trình đi mua một bó hoa tươi, đến nghĩa trang.
Tiểu Vũ vẫn là một nút thắt tiếc nuối
nhất ở trong lòng Ninh Tuy. Nhưng sau khi tìm được em trai của Tiểu Vũ, giúp em
trai của Tiểu Vũ đi học, chính cậu cũng có được một cuộc tình cháy bỏng, dần
dà, gút mắt này cũng không còn khiến Ninh Tuy day dứt trong lòng nữa.
Đây xem như là một nghi thức, tạm biệt
quá khứ không còn gì để hối tiếc, bước đến tương lai có Quý Úc Trình.
Cậu nhận lấy hoa từ trong tay Quý Úc
Trình, đặt lên trước mộ của Tiểu Vũ.
Chỗ này quanh năm đều có người quản lý,
bia mộ vô cùng sạch sẽ, bầu trời còn có một ít tuyết bay lất phất, ép lá cây
hơi cong xuống.
Ninh Tuy nói: “Bây giờ tớ sống rất tốt,
đây là người tớ yêu, lúc đầu tớ không tính dẫn anh ấy đến đây, nhưng anh ấy
dính người lắm, cứ nằng nặc đòi đi theo...”
Quý Úc Trình đứng ở bên cạnh, phụng
phịu liếc nhìn Ninh Tuy một cái.
Ninh Tuy bị anh liếc nhìn, nhưng lại
không nhịn được cười rộ lên, nói: “Mặt mũi siêu đẹp trai luôn đúng không?”
Quý Úc Trình hừ một tiếng: “Câu này xem
như dễ nghe, tha thứ cho em.”
Ninh Tuy nói với Quý Úc Trình: “Tiểu Vũ
biết em mê trai đẹp, em dẫn anh đến đây, chắc chắn cậu ấy cũng biết anh là gì
của em rồi, trước đây ngoại trừ em với Lâm Mãn, em chưa từng dẫn người nào khác
đến đây.”
Vốn dĩ nếu Ninh Tuy có người nhà, ắt
hẳn phải giới thiệu nửa kia của mình cho người nhà quen biết, nhưng những người
nhà họ Ninh đó... Khỏi nhắc cũng được.
Cậu mặc định xem Lâm Mãn và Tiểu Vũ là
người nhà, Lâm Mãn thì cậu đã dẫn Quý Úc Trình đi ra mắt rồi, còn về Tiểu Vũ,
cậu cũng muốn dẫn Quý Úc Trình đi gặp cậu ấy một lần.
Quý Úc Trình cảm thấy mình nên vui mừng
vì nửa câu sau của Ninh Tuy, nhưng anh lại không nhịn được chú ý tới nửa câu
đầu của Ninh Tuy.
Dù biết ngày xưa Tiểu Vũ là người bạn
thân nhất của Ninh Tuy, nhưng anh vẫn khó tránh khỏi có chút ghen tị... Ghen tị
vì mình hoàn toàn không được tham dự vào quá khứ của Ninh Tuy.
Nhưng người đã khuất là lớn nhất, anh
không nên thể hiện ra vào lúc này.
Thăm viếng Tiểu Vũ xong, Ninh Tuy đã
hoàn thành chuyện cuối cùng ở thành phố Ô.
Quý Úc Trình lại cực kỳ muốn đến chỗ
ngày xưa Ninh Tuy học để xem một chút, ngặt nỗi thời gian không đủ, nếu không
lên máy bay thì tối nay sẽ không kịp về ăn tất niên với ông cụ.
Khó khăn lắm năm nay Quý Úc Trình mới
thoát khỏi trạng thái người thực vật, trong nhà lại có thêm Ninh Tuy, rộn ràng
như vậy, sao ông cụ lại có thể để cho bọn họ ăn Tết ở ngoài chứ? Sợ bọn họ
không kịp về, buổi sáng đã gọi mấy cuộc điện thoại tới giục.
Vì vậy ăn cơm trưa xong, Ninh Tuy và
Quý Úc Trình lên máy bay về nước.
Vừa trở về đã bị dì Chu và quản gia
nhìn với ánh mắt mờ ám.
Lúc trước vì Ninh Tuy mà trở mặt thành
thù với em trai mình, thế vẫn chưa xong, bây giờ bà xã mới rời khỏi có một ngày
cũng phải đuổi theo mang người về nhà, chuyện này mà nói ra ngoài, hình tượng
của cậu cả nhà bọn họ chắc sẽ sụp đổ mất!
Người bên ngoài tuyệt đối không bao giờ
tin đây là chuyện mà Quý Úc Trình sẽ làm ra!
Ông cụ Quý biết được chuyện này thì
cũng ngập ngừng muốn nói. Ông cụ thật sự hy vọng cháu trai của mình có thể
thoát khỏi trạng thái trong quá khứ, thoải mái thả lỏng, nhưng chưa bao giờ nghĩ
rằng sau khi Quý Úc Trình thích một người, lại sẽ làm như vậy... Như vậy thì…
Thôi vậy, ông cụ nghĩ bụng, thằng nhỏ
Ninh Tuy này hình như cũng chẳng tốt hơn là bao, lúc trước khi Úc Trình vẫn còn
là người thực vật, thằng bé ăn một bữa cơm thôi cũng muốn dẫn Úc Trình theo bên
người.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân,
đều khiến người ta nhìn mà than thở, nhưng khéo ở chỗ là trời sinh một đôi...
Nói về mức độ tình cảm, cháu trai nhà mình chắc sẽ không chịu thiệt.
Tết năm nay rất nhộn nhịp.
Hai năm trước Quý Úc Trình vẫn còn là
người thực vật, trên dưới Quý Thị đều hỗn loạn, mặc dù là lễ Tết, nhưng trong
biệt thự vẫn vắng ngắt.
Bây giờ Quý Úc Trình không những đã
tỉnh lại mà cơ thể còn hồi phục hoàn toàn, còn có được một cuộc hôn nhân êm ấm.
Trong lòng ông cụ rất vui mừng, lấy
danh nghĩa năm hết Tết đến, cái cũ đi qua cái mới lại đến, cho toàn bộ người
làm từ trên xuống dưới biệt thự mấy bao lì xì thật to.
Hơn nữa có thêm nhiều người, ông cụ
cũng có hứng muốn xem Xuân Vãn, bèn kéo quản gia, dì Chu và mấy người làm lâu
năm trong biệt thự ngồi quây quần uống trà.
Lúc ăn cơm tối, Quý Chi Lâm bị ba mẹ
anh ta ở bên kia gọi về, ăn một bữa cơm với ông cụ.
Tuy rằng ông cụ Quý thương đứa cháu còn
lại hơn, nhưng cũng xem Quý Chi Lâm là cháu trai ruột của mình. Chẳng qua lúc
trước trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện Quý Chi Lâm còn có con trai cả và
con dâu cả thương yêu, bên cạnh Quý Úc Trình lại chẳng có lấy một người thật
lòng yêu thương anh, thành ra mới cố tình đối xử thiên vị với Quý Úc Trình hơn
một chút.
Bây giờ thì tốt rồi, bên cạnh Quý Úc
Trình đã có Ninh Tuy, ông cụ cũng xem như an lòng.
Nhưng năm mới đến, trong khoảng thời
gian đặc biệt như thế này, ông cụ cũng không muốn làm cho Quý Úc Trình khó
chịu, vì vậy trước khi Quý Chi Lâm đến, ông cụ bèn sai Quý Úc Trình và Ninh Tuy
đi ra phố mua đồ, đợi Quý Úc Trình và Ninh Tuy quay lại, ông cụ lại kêu Quý Chi
Lâm về sớm.
Ninh Tuy ôm hộp pháo hoa đi vào, cũng
không mấy để ý.
Quý Úc Trình nhìn lướt qua dấu chân
trên nền tuyết trước sân thì biết thằng em trai đần đã đến, nhưng mà ông cụ
tuổi cũng đã cao, anh cũng không muốn làm ông cụ khó xử, bèn vờ như không biết.
“Ông nội, chú quản gia, muốn ra ngoài
đốt pháo hoa với chúng cháu không?” Ninh Tuy có chút hưng phấn, suốt hai mươi
mốt năm qua, cậu chưa từng được đón Tết với người thân theo một cách đúng
nghĩa.
Lúc trước hay nhìn thấy người ta nói
đêm giao thừa có ý nghĩa đặc biệt gì đó, nhưng cậu lại hoàn toàn không cảm nhận
được, bởi vì bất luận là lễ giáng sinh hay là đêm giao thừa, cậu không ở trong
ký túc xá của trường thì cũng chỉ chơi game với Lâm Mãn, cũng chẳng có gì khác
biệt so với hơn ba trăm ngày vừa qua.
Vừa rồi đi dạo phố một chuyến với Quý
Úc Trình, mua một đống pháo hoa về, chất đầy ở hàng ghế đằng sau xe, lúc này
cậu mới có cảm giác chân thực rằng mình đang đón Tết.
“Hai đứa tự chơi đi, bọn ông đi theo
đám trẻ các cháu góp vui gì chứ?” Trên mặt ông cụ toát lên ý cười, quay sang
nói với quản gia: “Cậu cũng chưa tính là già, hay là đi chơi với chúng nó đi?”
Quản gia vội vàng xua tay, ghé vào bên
tai ông cụ nói: “Ông đừng nghe Ninh Tuy nói như vậy, thực ra hai vợ chồng này
căn bản không muốn chúng ta đi quấy rầy đâu.”
Nếu thực sự không biết điều đi theo ra
đó, còn không bị ánh mắt của cậu cả ghim chết à?
“Tôi cũng không đi đâu, bên ngoài lạnh
lắm.” Quản gia cố tình nói.
Thấy trong nhà không ai cảm thấy thích
thú với pháo hoa, Ninh Tuy buồn bực quay sang nhìn Quý Úc Trình một cái: “Chỉ
có hai người chúng ta làm chuyện ngây thơ này thôi.”
Quý Úc Trình còn đang vui vì không có
ai tham gia đây, anh sửa sang lại khăn choàng cổ cho Ninh Tuy, đeo găng tay vào
cho cậu, kéo cậu đi ra ngoài: “Chỉ hai người chúng ta là đủ rồi mà, em còn muốn
bao nhiêu người đi chung nữa?”
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.