Đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm lạnh lẽo làm
bạn với sự nghiệp, Quý Úc Trình nghe thấy lời thổ lộ nóng bỏng, trắng
trợn như vậy, ít nhiều gì mặt cũng hơi nóng lên.
Nhưng nếu anh xem lời Ninh Tuy nói là thật thì sẽ trở
thành trò cười mất.
“Chỉ vì từ chối thằng em ngốc của ta nên cậu ta mới lôi
ta ra làm lá chắn thôi.”
Tuy không biết giữa Ninh Tuy và Quý Chi Lâm đã xảy ra
chuyện gì, nhưng nhìn tình hình vừa rồi, hình như Ninh Tuy đã quyết định
hoàn toàn cắt đứt với Quý Chi Lâm thì phải.
Cậu cả nhà họ Quý thầm khen ngợi quyết định của cậu vợ
nhỏ.
Thằng em đần kia tài giỏi hay ho gì đâu mà thích, trong đầu
toàn là ‘ánh trăng sáng’ kia của nó.
009 vẫn kiên quyết với ý kiến của mình: “Nhưng còn
chuyện cậu ấy sờ anh mỗi ngày thì giải thích thế nào đây?”
“Có khi nào là do hội chứng khao khát da thịt* không?” Quý
Úc Trình thật sự cảm thấy nếu nói Ninh Tuy yêu mình ngay từ cái nhìn đầu
tiên thì quá tùy tiện.
(*: Hay còn gọi là Skin Hunger, có thể hiểu là một triệu
chứng tâm lý gọi chung khi một người có mong muốn sâu sắc tiếp xúc thân thể với
người khác.)
Ninh Tuy là trẻ mồ côi, mà hội chứng khao khát da thịt này
cũng vì trong quá trình trưởng thành gặp phải chấn thương tâm lý, cô đơn
trong thời gian dài gây ra.
Quý Úc Trình có thể cảm nhận được mỗi lần cậu tiếp xúc tay
chân với mình đều sẽ toát ra cảm xúc sung sướng, đây là một trong những
triệu chứng điển hình của hội chứng khao khát da thịt.
Điều kỳ lạ duy nhất là, hình như ngoài anh ra, cậu lại
phản cảm với tiếp xúc của những người khác.
Mà theo Quý Úc Trình biết, thì hội chứng khao khát da thịt
không giới hạn đối tượng.
Nhưng trên đời việc lạ gì chẳng có, bản thân anh sau khi
trở thành người thực vật cũng có thể bị kết nối ràng buộc với một hệ
thống thiểu năng trí tuệ kia cơ mà, sao lại không có khả năng Ninh Tuy chỉ
có mắc hội chứng khao khát da thịt với mỗi mình anh?
“Thông thường, người mắc hội chứng khao khát da thịt sẽ
không muốn sờ toàn thân người khác, cũng sẽ không nằng nặc đòi tắm rửa cho
người khác đâu.” 009 vẫn cảm thấy Ninh Tuy ấp ủ mưu đồ.
Quý Úc Trình không kìm lòng được mà nói đỡ cho cậu vợ nhỏ,
lạnh lùng nói: “Lo mà làm hệ thống cho đàng hoàng đi, đừng có ăn nói lung
tung, Ninh Tuy không xấu xa như vậy đâu.”
Vừa dứt lời, Ninh Tuy đã đẩy Quý Úc Trình vào biệt thự,
thấy quản gia đang đi tới từ chính diện, hình như định nói chuyện với anh
chồng thực vật của mình.
Cậu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mắt sáng lên, hỏi: “Có
phải đã đến giờ tắm cho Quý Úc Trình rồi không ạ?”
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng chỉ cần
nghe giọng nói đầy kích động kia cũng đủ biết người này muốn làm gì.
Quý Úc Trình: “...”
009: “Chậc.”
Quản gia gật đầu, lúc cậu cả còn khỏe mạnh có thói quen
ở sạch, dù bây giờ đã thành người thực vật thì vẫn phải tắm rửa mỗi
ngày.
Thuê những người khác làm việc này cũng không hợp lý, mà
ông nhìn hai cậu chủ lớn lên, lúc hai người còn nhỏ cũng đã từng bế họ,
nên để ông làm thì Quý Úc Trình sẽ không kháng cự.
Quả nhiên, Ninh Tuy vội nói: “Quý Chi Lâm có việc rời đi rồi
ạ, chú ăn cơm chiều đi, để cháu tắm cho anh ấy cho!”
“Nhưng mà...” Quản gia nhìn Quý Úc Trình yên tĩnh ngồi
trên xe lăn, do dự một hồi, nếu tùy tiện đổi người khác, để cậu cả lấy
lại ý thức thì có tức giận không nhỉ.
Nhưng bây giờ cậu chủ không hề có cảm giác, mà người
trước mặt này lại là vợ cậu ấy...
Ninh Tuy hưng phấn nói: “Cháu phải bồi dưỡng tình cảm với
ông xã chứ ạ.”
Quý Úc Trình nói thầm trong lòng với quản gia, chú mà
đồng ý thì cuốn gói ngay!
Ngủ chung một giường với cậu vợ nhỏ là một chuyện, để
cậu tắm rửa cho mình lại là chuyện khác.
Làm vậy sẽ khiến cậu nhận thức rõ hơn việc anh chỉ là
người thực vật giống như con rối gỗ, hơn nữa, cậu sẽ nhìn thấy vết sẹo dữ
tợn từ vụ tai nạn xe trên bụng anh.
“Được, vậy cậu làm đi.” Quản gia thấy hơi cảm động, mợ
chủ tốt quá.
Ông ấy vội ấn thang máy vội giúp Ninh Tuy .
Quý Úc Trình: “...” Tốt lắm, tôi nhớ kỹ rồi nhé, chú
bỏ bê công việc một lần.
Ninh Tuy đẩy Quý Úc Trình vào thang máy.
Vốn dĩ tâm trạng của Quý Úc Trình còn hơi âm u, nhưng
nghe thấy tiếng bước chân khoan khoái của Ninh Tuy lại khiến cảm xúc của
anh trở nên phức tạp.
Làm một người thực vật không thể cử động, anh rất rõ mỗi
lần tắm rửa cho mình vất vả tới mức nào, phải đưa một người đàn ông
mét chín như mình vào bồn tắm, lúc tắm rửa còn phải luôn giơ tay, nhấc
chân.
Lần nào quản gia tắm cho anh xong cũng thở hồng hộc.
Nếu không phải có tình cảm với nhà họ Quý, cộng với
tiền lương của công việc này rất cao thì Quý Úc Trình rất nghi ngờ ông
ấy sẽ nghỉ việc luôn không.
Mỗi lần tới giờ tắm rửa, quản gia đều than ngắn thở dài đôi
chút, tất cả đều bị người thực vật Quý Úc Trình nghe thấy hết.
Nhưng sao chỉ tắm rửa cho mình mà Ninh Tuy lại vui vẻ thế
chứ?
Y như nhặt được năm triệu vậy.
Ninh Tuy mở nước đầy bồn tắm, thử độ ấm, sau đó mới
đẩy Quý Úc Trình ở ngoài vào.
Hơi nước mờ mịt khiến cho tóc của cậu cả Quý hơi ướt,
Ninh Tuy giơ tay vuốt lại cho anh, lộ ra vầng trán như sứ trắng xinh đẹp.
Cặp mắt dưới đôi mày rậm nhắm chặt, không biết mở mắt ra
sẽ như thế nào, nhưng có lẽ cũng khí thế bức người.
Lông mi cũng rất dài nữa...
Ninh Tuy thấy trong lòng nhộn nhạo, tay cũng ngứa, không
nhịn được mà vươn tay ra khẩy khẩy.
Cơn tê dại lập tức không ngừng khuếch tán ra từ chỗ lông
mi, ngứa tới tận đầu quả tim Quý Úc Trình, nhưng anh lại không thể đưa tay
gãi, chỉ có thể mẫn cảm chịu đựng.
Tới ngày anh tỉnh lại nhất định phải nhổ sạch lông mi của
cậu vợ này.
Cậu cả Quý có thù tất báo ác độc toan tính trong
lòng...
Kế đó liền nghe thấy tiếng Ninh Tuy nuốt nước bọt.
Quý Úc Trình: “...”
“Tôi bảo mà, tôi đã bảo rồi!” 009 sắp điên mất thôi: “Anh
xong đời rồi Quý Úc Trình ơi! Cậu ta muốn húp anh!”
Không biết có phải Quý Úc Trình bị hơi nước trong phòng
tắm xông hay không, mà gương mặt điển trai đỏ như bị lửa hun: “Ồn quá
đấy!”
Hình như xả nước hơi nhiều mất rồi, Ninh Tuy nóng đến
mức khô miệng, mà lại lười đi ra ngoài lấy nước uống nên bèn nuốt nước bọt
hai cái.
Cậu đứng dậy tắt vòi nước, lấy một ít sữa tắm pha vào
trong nước, sau đó ngồi xuống cởi áo cho Quý Úc Trình.
Lúc thật sự tắm cho Quý Úc Trình rồi Ninh Tuy mới
phát hiện khó hơn mình nghĩ. Quý Úc Trình quá cao, phần lưng đè trên lưng xe
lăn, cởi nút áo sơ mi rồi nhưng lại không kéo ra được. Vất vả lắm mới cởi
áo ra được, nhưng quần thì lại là một vấn đề nan giải.
Ninh Tuy chật vật bế cái người cao một mét chín kia
lên, cho anh dựa lên vai mình mới có thể miễn cưỡng cởi quần ra được,
lúc làm chuyện này Ninh Tuy thấy hơi ngại, từ đầu đến cuối đều nhắm tịt mắt.
Lúc thả Quý Úc Trình vào bồn tắm, một mình Ninh Tuy ôm
không xuể làm người thực vật ngã vào trong bồn.
Ninh Tuy hoảng sợ, nhanh chóng giơ tay ra bảo vệ gáy cho
anh.
Thế là làm cả cậu và Quý Úc Trình đều ngã xuống.
Ninh Tuy kêu “á” lên.
Quý Úc Trình còn tưởng rằng tay của Ninh Tuy bị đập rồi.
Kêu to như vậy, chắc là đau lắm nhỉ?
Giây tiếp theo, Ninh Tuy lại đỡ đầu anh lên, cẩn thận sờ
sờ gáy người kia: “Không bị đụng vào đầu đấy chứ.”
Quý Úc Trình sững người.
“Không đụng vào thì tốt, tôi xin lỗi nha.” Ninh Tuy liên
tục nói xin lỗi, rồi mới bò ra khỏi bồn tắm, lau nước bắn lên mặt.
Người thực vật tái nhợt nằm trong bồn tắm, Ninh Tuy vắt khô
khăn bông lau người cho anh, cho dù dùng sức mạnh hay nhẹ thì cậu cả
Quý cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Ninh Tuy bỗng thấy hơi thương.
Trước khi xảy ra chuyện rõ ràng là cậu con cưng của trời ai
ai cũng phải ngước nhìn, nhưng từ khi trở thành người thực vật, lại ngã
xuống vũng bùn chỉ trong một đêm.
Nghe nói một năm đầu còn có người thường xuyên tới thăm,
nhưng tới năm nay rất ít khi có người đến, có vẻ những người đó đã chắc
mẩm xác suất Quý Úc Trình tỉnh lại không lớn, nên dần dần chuyển mục
tiêu nịnh bợ sang Quý Chi Lâm.
Không chỉ có thế, bây giờ dù người này bị va vào đâu cũng
không thể lên tiếng, chỉ có thể chịu đựng nhục nhã cho người khác tùy
tiện đùa nghịch.
Nếu cơ thể này của anh còn ý thức, chắc chắn sẽ vô
cùng khó chịu.
...
Nghĩ vậy xong, Ninh Tuy bỗng chẳng còn tâm trạng đâu mà
sờ mó anh nữa, chỉ nghiêm túc lau người cho anh.
Đương nhiên Quý Úc Trình không biết Ninh Tuy đang nghĩ gì,
chỉ cảm thấy bàn tay thường ngo ngoe rục rịch sờ cơ bụng mình bỗng nhiên
ngoan hẳn.
Dù sao quản gia cũng là người thô kệch, Ninh Tuy lau tỉ mỉ
hơn ông ấy nhiều, cẩn thận chà lau mỗi tấc da thịt, Quý Úc Trình có thói
quen ở sạch cuối cùng cũng được thỏa mãn. Tay mát xa của Ninh Tuy cũng
giống như giọng cậu, làm linh hồn mệt mỏi của anh được thả lỏng hơn
nhiều.
Cuối cùng đến lau mặt, Ninh Tuy cúi xuống.
Một tay ôm mặt Quý Úc Trình, tay còn lại nhẹ nhàng lau
cằm cho anh.
Quý Úc Trình cảm nhận được hơi thở của cậu phả lên
xương quai xanh mình, nong nóng.
Cơ thể Quý Úc Trình dần trở nên cứng đờ, tiếc là không
thể nhúc nhích.
Bỗng nhiên, Quý Úc Trình ngửi được mùi thuốc thoang
thoảng từ người đối phương, là do mới vừa rồi Ninh Tuy ngã xuống bồn tắm
với anh nên bị dính phải.
Sữa tắm này là do ông cụ thuê bác sĩ Đông y điều chế
riêng, vì nghĩ còn nước còn tát, thà có chút tác dụng còn hơn không,
thứ này có thể giúp người thực vật thông kinh mạch, tránh cho thời gian dài
không cử động sẽ bị teo cơ.
Ngoài Quý Úc Trình ra, trong nhà không có người thứ hai
trên người có mùi hương này.
Giây phút đó, Ninh Tuy giống như bị anh đánh dấu vậy.
Nếu nói lúc trước Quý Úc Trình không hề có cảm giác đã kết
hôn.
Thì lúc này, anh bỗng nhiên ý thức được, mình đã có một
người vợ rồi.
...
Tắm rửa xong, mặc quần áo xong, Ninh Tuy lại vất vả ôm anh
chồng người thực vật của mình về lại xe lăn, đẩy anh xuống tầng ăn cơm.
Quản gia đột nhiên chạy vội đến, nói: “Mợ chủ, có khách
tới.”
“Khách nào thế?” Ninh Tuy hơi khó hiểu, hôm nay ông cụ
đi vắng mà lại có khách, sẽ là ai đây.
Cậu đẩy Quý Úc Trình đi qua, nhìn thấy một nữ sinh tóc
xoăn dài đang ngồi khoanh tay trên sofa. Cô ta mặc chiếc váy dệt kim màu
trắng, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu, nghe thấy tiếng bước chân, cô ta
lập tức quay đầu nhìn lại.
“Cậu chính là Ninh Tuy?” Mùi nước hoa cực nồng xộc vào
mũi.
Ninh Tuy vừa mới tắm cho mình và Quý Úc Trình xong, thật
sự không muốn tắm lại lần nữa đâu, bèn đẩy xe lăn vội vã tránh xa.
“Cô là...?” Ninh Tuy tò mò hỏi.
Nghe giọng điệu kỳ quái này, chẳng lẽ là bạn gái cũ
của Quý Úc Trình?
“Đừng giả vờ không quen tôi!” Khuất Gia Hàm tức giận
nói: “Nếu không phải vì sự cố kia thì người kết hôn với anh ấy là tôi
đây, trước khi gả cho anh ấy, chẳng lẽ cậu chưa nghe tên tôi?”
Đúng là chưa nghe thật.
Ninh Tuy là kiểu không trâu bắt chó đi cày, sao mà biết
được tình sử của Quý Úc Trình?
Nhưng chẳng phải người ta đồn Quý Úc Trình sống thanh
tâm quả dục, chưa từng quen ai sao?
Chẳng lẽ cậu nghe phải tin vịt?
Mà cũng phải thôi, tốt xấu gì trước khi xảy ra chuyện
cậu cả nhà họ Quý cũng là người đàn ông bình thường, hơn nữa vẻ bề
ngoài còn xuất sắc như vậy, sao có thể chưa từng yêu đương?
Nghĩ đến đây, Ninh Tuy tò mò cúi đầu nhìn thoáng qua Quý
Úc Trình đằng trước mình.
Cậu đang đặt tay trên lưng xe lăn, người hơi nghiêng về
phía trước, sao Quý Úc Trình có thể không cảm nhận được?
Quý Úc Trình lập tức đoán ra cậu đang nghĩ gì.
Đây là ai?
Ngay cả chính Quý Úc Trình cũng đang lơ mơ không hiểu
chuyện gì.
Cậu cả Quý có trí nhớ kinh người, ở trong bữa tiệc
nghe tiếng thôi cũng có thể nhớ kỹ một người.
Nhưng anh hoàn toàn không nhận ra giọng nói này là
của ai.
Hiện giờ quản gia càng nhìn Ninh Tuy càng thấy ưng, sợ
chút việc nhỏ này sẽ khiến cậu cả và mợ cả xảy ra mâu thuẫn, sẽ không
có ai tắm rửa cho cậu cả nữa.
Thế là ông bèn đè giọng nhắc nhở Ninh Tuy: “Đây là cô
chủ kia của nhà họ Khuất, mấy năm trước người lớn trong nhà cô ấy
giúp nhà họ Quý một việc, đúng là đã từng bàn đến chuyện liên hôn với
ông cụ, nhưng chuyện này chỉ dừng lại ở chỗ ông cụ thôi, cậu chủ còn chưa
từng gặp lần nào.”
Nói như vậy, hình như cô Khuất này nói cũng không có gì
sai.
Nếu không phải vì sự cố kia, nào đến lượt Ninh Tuy?
Nhưng mọi chuyện đã như vậy, Ninh Tuy còn có thể làm
gì? Huống chi, anh chồng thực vật chính là cây rụng tiền của cậu, ai muốn
tới giựt tiền... thì phải bước qua xác cậu trước!
Ninh Tuy đẩy Quý Úc Trình đến cạnh sofa, sau đó ngồi
xuống, rót một tách trà cho Khuất Gia Hàm, mỉm cười nói: “Bây giờ thì
quen rồi. Rồi sao, cô Khuất muốn ở lại uống tách trà không?”
009: “Vãi chưởng, mắt bé vợ nhà anh như phi dao ra ngoài
kìa.”
Quý Úc Trình: “...”
Khuất Gia Hàm nổi giận, nói: “Cậu chỉ là cái đứa nhân
lúc cháy nhà đi hôi của thôi, chờ anh ấy tỉnh lại sẽ nhận ra, chắc chắn
anh ấy không thích loại người như cậu.”
Ninh Tuy không muốn quá hung dữ với con gái, vẫn luôn
duy trì nụ cười khéo léo: “Vậy chỉ có chờ anh ấy tỉnh lại mới biết được.”
009: “Cậu ấy vẫn cười miết kìa, anh không nhìn thấy
được đúng là quá đáng tiếc! Nào có ai đối mặt với tình địch mà mỉm cười mãi
như thế đâu, quá kinh khủng!”
009: “Bây giờ tôi cực kỳ lo bé vợ của anh sẽ làm ra hành
động gì quá kích. Giả sử những lời cậu ấy nói là thật, ba năm trước cậu
ấy thật sự vừa gặp đã yêu anh... Vậy thì chắc chắn sẽ cực kỳ thù địch với
người muốn cướp anh đi…”
“Đừng lải nhải trong đầu tôi nữa.” Quý Úc Trình tức giận:
“Có phải chứng vọng tưởng của cậu phát tác rồi không? Chẳng phải hiện
giờ cậu ta vẫn chưa có phản ứng gì quá kích sao?”
Vừa dứt lời.
Ninh Tuy bóp nát tách trà trước mặt.
Khuất Gia Hàm: “...”
Quý Úc Trình: “...”