Sân bay nội địa rất vắng người, tuyết
bay lất phất. Ngày mai là ngày giao thừa, lúc này chỉ có những gia đình muốn ra
nước ngoài du lịch ăn Tết mới lên máy bay, không có ai chạy đến một thành phố
nhỏ vào thời điểm này cả.
Tiểu Lương đi lấy vé, còn một khoảng
thời gian nữa mới đến giờ check-in, Ninh Tuy không vội qua cửa an ninh. Di động
của cậu đã hết pin, lại quên mang theo cục sạc nên giờ phải nghĩ cách sạc pin
mới được.
Cậu kéo hành lý vào một cửa hàng, cầm
hai cục sạc, dùng di động của Tiểu Lương trả tiền rồi bước ra cửa hàng, sạc pin
cho điện thoại của mình, sau đó đi đến trước tường thủy tinh lớn chờ Tiểu
Lương.
Tám giờ rưỡi tối, bên ngoài bức tường
thủy tinh công nghiệp màu xanh lam vẫn còn tuyết rơi, máy bay và xe trung
chuyển đỗ bên ngoài đã bị phủ một lớp tuyết mỏng, dưới ánh đèn màu vàng chiếu
rọi trông có vẻ vừa rét lạnh vừa hiu quạnh.
Di động sạc pin được mấy phút cuối cùng
có thể khởi động lại. Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mở điện thoại lên, cậu phát hiện có
rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Không chờ Ninh Tuy mở lên xem, Quý Úc
Trình đã gọi điện tới, giọng nói mới nghe có phần trầm thấp khàn khàn: “Em đang
ở đâu?”
Ninh Tuy hơi sửng sốt, quản gia không
nói với Quý Úc Trình à
“Em đang ở sân bay.” Ninh Tuy đáp.
Vừa dứt lời, Ninh Tuy ngước mắt lên thì
lập tức thấy bóng dáng cao gầy của Quý Úc Trình phản chiếu trên bức tường thủy
tinh màu xanh lam. Trên người Quý Úc Trình đọng lại mấy bông tuyết, thậm chí
còn không mặc áo khoác, bộ vest không đeo cà vạt trên người anh dính vệt nước
sau khi bông tuyết tan chảy. Anh vội vàng đuổi đến sân bay, mái tóc đen nhánh
bù xù càng khiến sắc mặt của anh trông rất tái nhợt.
Anh đặt di động bên tai, buông mắt nhìn
cậu, con ngươi đen như mực.
Ninh Tuy suýt nữa cho rằng mình nhìn
thấy ảo giác, vội vàng xoay người nhìn sang chỗ khác.
Quý Úc Trình thật sự xuất hiện sau lưng
cậu.
Ninh Tuy khiếp sợ cúp điện thoại: “Sao
anh lại ở đây?” Tiểu Lương lái xe đã rất nhanh, họ mới đến sân bay còn chưa đầy
mười lăm phút thì Quý Úc Trình cũng đến, thế thì phải đua xe trên đường mới
kịp.
Quý Úc Trình nắm chặt cánh tay Ninh
Tuy, sắc mặt như thể đang cật lực kìm nén thứ gì đó, mím môi nói: “Tuy Tuy,
theo anh về nhà.”
Thấy anh nắm chặt cánh tay của mình đến
mức gần như sắp bẻ gãy tay mình, vẻ mặt có phần hoảng loạn đến kỳ lạ, Ninh Tuy
nhất thời hiểu ra: “Quản gia không nói với anh à?”
“Nói gì?” Quý Úc Trình trầm giọng hỏi.
Anh cố gắng muốn bình tĩnh, nhưng khi tầm mắt nhìn thấy vali hành lý bên chân
Ninh Tuy, anh chỉ cảm thấy không tài nào bình tĩnh được.
Nếu mình không đến đây, có phải em ấy
sẽ cứ thế bỏ trốn không?
Ninh Tuy nhận thấy cảm xúc của Quý Úc
Trình hơi khác thường. Cậu vội bước tới ôm chầm lấy anh. Quý Úc Trình được ôm,
cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp của Ninh Tuy, cuối cùng hô hấp dồn dập mới dần
dần trở nên bình tĩnh lại.
Ninh Tuy kể lại cho anh nghe chuyện mộ
của Tiểu Vũ sắp bị di dời: “Em sợ anh đang họp nên mới không gọi điện nói với
anh, mà nhờ quản gia chuyển lời cho anh. Tối nay em ngồi máy bay bay sang đó,
ngày mai sẽ về…”
Tron ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.