Cậu bạn tiếp tục quay đầu nhìn về phía sau, đã không thấy bóng dáng Quý Chi Lâm đâu nữa.
Quý Chi Lâm ngơ ngẩn quay về ký túc xá của mình, leo lên giường nằm xuống.
Lát sau, cửa ký túc xá mở ra, vài người bạn cùng phòng của anh ta chơi bóng rổ xong, mồ hôi mồ kê về tới nơi, thấy cậu Quý vắng học mấy ngày lại nằm ngủ trong ký túc xá giờ này thì trêu ghẹo: “Xời, cậu hai Quý, trưa nay có người thấy cậu và Ninh Viễn Minh cùng uống cà phê ở quán cà phê đấy. Rốt cuộc đau khổ theo đuổi nhiều năm cũng tu thành chính quả đấy hả?”
Quý Chi Lâm đang nằm trên giường chợt ngồi phắt dậy, quắc mắt lườm người vừa lên tiếng.
Cậu bạn cùng phòng: “...”
Làm sao? Không phải lúc trước hôm nào cũng phải thảo luận với cả phòng ngủ là phải lợi dụng Ninh Tuy để khiến Ninh Viễn Minh ghen à?
Mục đích đã đạt được, nhưng giờ lại trưng ra dáng vẻ nửa chết nửa sống?
Ninh Tuy cũng không biết Quý Chi Lâm đến rồi lại đi.
Cậu tìm tin tức của Quý Úc Trình xong, vừa lòng nhìn túi tiền bé xinh của mình lại tăng thêm vài đồng.
Nếu đã lấy được của hời từ Quý Úc Trình thì cậu cũng nên làm tốt bổn phận của người làm vợ.
Ninh Tuy định căn cứ theo sở thích của Quý Úc Trình trong bản ghi chép để mua vài quyển sách, sau này ngồi cạnh giường bệnh đọc cho Quý Úc Trình nghe. Nghe đâu làm vậy sẽ hỗ trợ người bệnh thực vật khôi phục.
Ở bên này, mẹ Ninh cho người tới đại lý 4S lấy một chiếc xe đặt từ trước.
Vì phối hợp với ngày lành do pháp sư nhà họ Quý mời đến tính ra, cuộc liên hôn này tiến hành cực kỳ vội vã, thậm chí mẹ Ninh còn chưa kịp chuẩn bị sẵn của hồi môn cho Ninh Tuy.
Đương nhiên, khi đó bà ta có lo lắng tới chuyện này đâu, bà ta chỉ sợ Ninh Tuy không đồng ý, còn bận suy nghĩ xem nên khuyên Ninh Tuy thế nào.
Giờ thì việc gả thay đã thành kết cục định sẵn, bà ta mới nhớ đến chuyện phải bù đắp cho Ninh Tuy.
Xe đậu trong sân, thân xe màu trắng mượt mà, vô cùng đẹp đẽ.
Tài xế đang tiến hành bảo dưỡng chiếc xe mới toanh này, làm xong mới có thể đưa tới cho Ninh Tuy.
Cuối tuần không có lớp, hai người bạn theo Ninh Viễn Minh đến nhà họ Ninh chơi, vừa liếc mắt đã thấy xe mới trong sân.
“Ôi đậu má! A Minh! Nhà cậu lại mua xe mới à?” Trong mắt Từ Thiên Tinh toát ra vẻ hâm mộ.
Hình như chiếc xe này là hàng cao cấp mới đưa ra thị trường không bao lâu, mua về cũng phải trên ba triệu tệ, tuần trước tới nhà họ Ninh còn chưa thấy, tuần này đã xuất hiện trong sân nhà họ Ninh rồi.
“Đèn xe này ngầu đét luôn, tôi cảm thấy cả đời cũng không mua nổi.” Người bạn còn lại là Dương Nghiêm Hoài, hai mắt sáng rỡ.
Ninh Viễn Minh cũng hơi nghi hoặc: “Anh tôi mua à?”
Tài xế ngẩng đầu lên: “Bà chủ muốn tặng cho Ninh Tuy.”
“...”
Hai người càng thêm khiếp sợ: “Mẹ cậu tặng xe đắt tiền như thế cho một người họ hàng nghèo á?!”
Chẳng lẽ bởi vì Ninh Tuy gả vào nhà họ Quý?
Tuy hai người biết nhà họ Ninh có tiền, nhưng tiêu tiền như thế khác nào ném xuống nước? Ninh Tuy hời to rồi, xe đỉnh cấp thế này cơ mà!
Nghe thấy ‘họ hàng nghèo’, lái xe ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Viễn Minh.
Ninh Viễn Minh nhìn chằm chằm chiếc xe kia, điên tiết siết chặt tay lại.
Của cải nhà họ Ninh cũng không nhiều như tưởng tượng của đám bạn cậu ta. Ra bên ngoài miễn cưỡng bày ra thể diện được, nhưng chỉ có mình cậu ta biết, trong giới thượng lưu thì nhà họ Ninh chỉ lót đế hào môn thôi. Chứ đừng bàn đến chuyện đánh đồng với nhà họ Quý có bề dày lịch sử.
Một chiếc xe mấy triệu, vậy mà mẹ nói cho Ninh Tuy là cho được ngay…
“Có thể cho tôi mượn lái một ngày không? Vừa hay tôi mới lấy được bằng lái hồi hè.”
So với Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh, Dương Nghiêm Hoài chỉ có thể xem như một sinh viên bình thường, cậu ấy không nhịn được đi tới, vươn tay sờ đèn xe: “Nếu bạn gái tôi biết tôi lái xe này thì sao có thể chia tay với tôi?”
Ninh Viễn Minh nhìn tay cậu ta, cau mày muốn từ chối.
Dương Nghiêm Hoài chờ mong hỏi: “Xe nhà cậu thì cậu quyết định được nhỉ? A Minh.”
“...” Ninh Viễn Minh nuốt lời từ chối đã tới bên miệng ngược vào trong.
Đúng vậy, xe tặng cho một người bà con thôi mà. Nếu cậu ta là cậu út nhà họ Ninh mà còn không thể tự ý quyết định, nói ra ngoài sẽ khiến người ta nhìn nhận cậu ta thế nào đây?
Huống chi cũng không phải cho Dương Nghiêm Hoài luôn, chỉ cho mượn lái một ngày thôi.
“Muốn lái thì lái đi.” Ninh Viễn Minh đút tay vào túi quần, dáng vẻ thản nhiên chẳng chút để ý.
Cậu ta xoay người, nhìn thẳng tài xế: “Chú Vương, đưa chìa khóa xe cho bạn tôi đi.”
Tài xế nhìn Ninh Viễn Minh, hơi do dự.
Bà chủ cưng chiều Ninh Viễn Minh như thế, chắc sẽ không tức giận đâu.
Dương Nghiêm Hoài được cầm chìa khóa xe như ý nguyện, kích động mở ghế lái, ngoắc tay với Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh: “Mau lên đây, tôi đưa hai người đi hóng gió.”
Cuối tuần Ninh Tuy ở tại nhà họ Quý, ông cụ Quý thấy cậu cầm mấy quyển sách định tới trước giường Quý Úc Trình đọc thì gọi cậu lại: “Ninh Tuy, cháu lấy sách gì đấy?”
Ninh Tuy nghĩ thầm, chắc không phải nghĩ sai sở thích của Quý Úc Trình đấy chứ? Cậu phải tìm rất kỹ mới mua mấy quyển sách này.
Cậu ngoan ngoãn đứng lại, đưa cho ông cụ xem: “Có lịch sử, địa lý...”
Ông cụ lật một hồi, trả sách lại cho Ninh Tuy: “Đừng đọc mấy cái này, tìm ít truyện cổ tích mà đọc.”
“Dạ?” Ninh Tuy suýt thì nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Cổ… Cổ tích ạ?”
Ông cụ Quý đáp: “Từ nhỏ Úc Trình đã thích mấy thứ đấy. Đọc cho thằng bé nghe nàng tiên cá, công chúa tóc dài, mấy chuyện hoàng tử hôn công chúa rồi công chúa tỉnh lại ấy...”
Ông cụ càng liệt kê thì ánh mắt càng lộ vẻ buồn thương, rõ ràng đang nhớ tới chuyện cũ với cháu trai.
Ninh Tuy: “...” Lại còn công chúa tóc dài? Cậu cả Quý nhà ông hai mươi lăm tuổi đầu rồi, không phải năm tuổi đâu!
Ông cụ Quý: “Có vấn đề gì à?”
Ninh Tuy nào dám nói có vấn đề, vội đáp: “À vâng, được ạ.”
Ban đầu Ninh Tuy cũng không nghĩ đến chuyện phải mua truyện cổ tích, chỉ đành dùng di động tìm kiếm, trượt lên trượt xuống tìm câu chuyện nào không quá khó đọc.
Cậu ngồi xuống cạnh giường, liếc nhìn cậu cả Quý vẫn không chút nhúc nhích. Bác sĩ vừa qua kiểm tra sức khỏe, Quý Úc Trình bị lăn lộn một phen, mặt mày hơi tái nhợt. Mái tóc đen của anh được cậu và hộ sĩ cùng gội cho từ hôm qua, xõa tung trên trán, vô cùng mềm mại.
Ngoại trừ trên giường không có đủ loại cành cây và hoa cỏ… (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Ninh Tuy: “Hì, còn không phải giống hệt mỹ nhân ngủ trong rừng à?”
Cậu tiện tay tìm truyện công chúa ngủ trong rừng trên Baidu, bắt đầu đọc.
Quý Úc Trình nằm trên giường: “...”
Ninh Tuy đọc một hồi, thấy chăn của Quý Úc Trình không được ghém cẩn thận, một bàn tay khớp xương rõ ràng, đẹp như tác phẩm nghệ thuật lộ ra bên ngoài.
Ninh Tuy không lòng được, vươn tay về phía chăn.
Quý Úc Trình làm một người thực vật, nằm lâu rồi sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm với không khí xung quanh, gần như Ninh Tuy vừa nâng tay đưa về phía anh là anh đã loáng thoáng cảm giác được.
Quý Úc Trình còn tưởng cậu muốn kéo lại chăn cho mình, ai ngờ cậu lại xốc chăn lên thêm một chút, sung sướng cầm tay anh, vừa xoa nắn bàn tay anh vừa tiếp tục đọc truyện.
Quý Úc Trình: “...”
Gân xanh trên thái dương Quý Úc Trình giật giật. Mấy ngày nay anh bị cậu vợ nhỏ sờ quen rồi. Nhưng dù vậy, cảnh tượng lúc này cũng quái dị vô cùng, cứ như hôn quân cổ đại vừa phê tấu chương vừa vuốt ve mỹ nhân vậy. Là kiểu mà nếu có người không cẩn thận đẩy cửa bước vào sẽ kinh ngạc bật thốt lên một câu ‘biến thái’.
Rõ ràng là kiểu truyện cổ tích chữa lành, nhưng lại bị động tác của Ninh Tuy nhuộm đẫm thành câu chuyện cổ tích phiên bản hắc ám.
Tư thế cậu vợ nhỏ vuốt ve qua lại tay anh cứ như chỉ ước gì có thể chạm đến chỗ sâu nhất trong da thịt anh, ăn anh sạch sẽ.
Nếu không biết Ninh Tuy từng là người yêu của thằng em đần nhà mình, Quý Úc Trình sẽ cho rằng cậu có ý tưởng bệnh hoạn gì đấy với mình.
Nhưng cái gì đúng thì nói, phải công nhận giọng Ninh Tuy thật sự rất êm tai, rành mạch, dẫn theo hương vị trong trẻo. Vừa mềm vừa trầm, khiến người ta liên tưởng tới khung cảnh thảm cỏ dưới ánh mặt trời, cối xay gió và một con chó màu vàng.
Cứ như mát xa linh hồn cho Quý Úc Trình vậy, khiến anh vô thức sinh ra cảm giác lơ mơ buồn ngủ.
Sau khi biến thành người thực vật, Quý Úc Trình vẫn luôn nén chịu cơn đau kịch liệt trong đầu, linh hồn mệt mỏi nằm trong thân thể, nhưng hiện giờ cảm giác ấy lại được giảm bớt đi.
Có điều… ngay lúc Quý Úc Trình sắp thả lỏng thì di động của Ninh Tuy lại chợt vang lên ầm ĩ.
“...”
Tâm tình cậu cả Quý lập tức như mây mù giăng lối.
Ai gọi thế hả? Mi chết rồi! Chết chắc rồi!
Ninh Tuy nghe điện thoại xong, hình như có việc gì đấy. Cậu thả tay Quý Úc Trình lại chỗ cũ, ghém chăn cho anh, cầm di động đi ra ngoài.
Ở bên này, Tào Nặc đang gọi điện thoại cho Ninh Tuy chợt cảm thấy một luồng oán niệm mãnh liệt. Cậu ấy hắt xì vang dội, suýt thì đánh bay chính mình.
“Ai mắng mình thế...”
Ninh Tuy vội vàng chạy tới trường học: “Làm sao vậy?”
Lúc mới khai giảng năm nhất, phòng ngủ của bọn họ có bốn người. Nhưng không biết một người trong số đó từ đâu nghe tin đồn vớ vẩn rằng Ninh Tuy bắt quàng làm họ với nhà họ Ninh, cực kỳ khinh bỉ Ninh Tuy, nằng nặc tìm giảng viên phụ đạo xin đổi phòng ngủ.
Lúc ấy Ninh Tuy rất nghèo, hai bạn cùng phòng còn lại là Tào Nặc và Phương Đại Thành luôn giúp đỡ cậu. Tuy sau đó xảy ra chuyện nhà họ Ninh thì hai người vẫn đối xử với cậu như trước.
Biết cậu có tiền cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chiếm hời gì từ cậu cả.
Vậy nên bọn họ gọi điện thoại xin giúp đỡ thì chắc chắn là gặp chuyện thật.
Phòng ngủ vừa quét tước mấy ngày hôm trước giờ đã trở nên hỗn loạn, Phương Đại Thành say như chết nằm dưới nền gạch men sứ, nước mắt rơi thành hai hàng.
Tào Nặc bị nôn khắp người, bịt kín mũi nói: “Cậu ấy say rồi.”
“Sao tự nhiên lại uống rượu?”
Tào Nặc cứ ấp úng mãi, sau khi bị Ninh Tuy truy hỏi mới nói thật mọi chuyện.
Thì ra Phương Đại Thành theo đuổi một nữ thần khoa tiếng Anh suốt ba năm, dù nắng mưa gió rét gì cũng đều sẽ đi mua bữa sáng cho người ta, thậm chí nghỉ đông và nghỉ hè còn đưa người ta về quê. Tốn ba năm, vất vả lắm mới khiến nữ thần nhận lời yêu.
Nhưng hôm nay, Dương Nghiêm Hoài khoa quản trị lái xe xoay quanh nữ thần một vòng, tặng cho nữ thần một bó hoa, nữ thần lập tức nói chia tay với Phương Đại Thành.
Vốn dĩ Tào Nặc không muốn nói cho Ninh Tuy, bởi vì người này có dính líu với Ninh Tuy.
Đại học S thiếu gì con gái đẹp, sao Dương Nghiêm Hoài cứ phải tranh người của Phương Đại Thành chứ? Còn không phải vì đám bọn họ vốn có xung đột với Ninh Tuy, muốn ức hiếp người liên quan đến Ninh Tuy hay sao.
Nhưng hiện tại Phương Đại Thành uống say khướt, trong phòng ngủ lại chỉ có ba người, một mình Tào Nặc thật sự không xoay sở nổi.
“Cậu không thấy cái mặt Dương Nghiêm Hoài chiều nay đâu, không biết sao cậu ta lái xe tới thẳng dưới thư viện, đón nữ thần của Phương Đại Thành đi ăn tối ngay trước mặt bao người. Người vây xem vòng mấy vòng, làm thằng ranh kia phởn muốn chết luôn.”
Tào Nặc phỉ nhổ: “Mà tính ra hình như xe của cậu ta được đặt làm riêng, tôi nhìn cũng hâm mộ chết đi được. Cũng chẳng thể trách nữ thần của Phương Đại Thành...”
Phương Đại Thành vẫn còn vài phần tỉnh táo, nghe Tào Nặc nói vậy thì lập tức khóc òa: “Sao cậu còn nói đỡ cho người ta?”
“Còn chưa say bất tỉnh à?” Tào Nặc hoảng sợ, vội vàng nói xin lỗi.
Đặt làm ư?
Ninh Tuy hỏi: “Xe gì thế?”
Tào Nặc cũng thuộc hội yêu xe, còn chụp mấy tấm, đưa cho Ninh Tuy: “Này.”
Ninh Tuy nhìn biển số xe, chẳng phải chính là chiếc xe mẹ Ninh nhắn WeChat nói muốn tặng cho cậu làm của hồi môn hai hôm trước ư?
Tuy lúc đó Ninh Tuy không trả lời, nhưng đúng lúc cậu cầm di động nên thấy được tin nhắn.
Ninh Tuy: “...”
Được lắm.
Tóm lại vẫn chỉ nói miệng cho vui thôi, chứ mắt trước mắt sau đã đưa ngay cho Ninh Viễn Minh chứ gì?
Chuyện như thế đã xảy ra vô số lần trong suốt ba năm qua, thậm chí còn có chuyện quá đáng hơn nhiều.
Ví dụ như gọi cậu về ăn cơm chiều, nhưng lúc cậu về thì quên bày bát đũa cho cậu. Hoặc như lúc cậu vẫn là đứa bé nghèo khổ từ cô nhi viện, trước mặt thì nói thích quà sinh nhật cậu tặng, vừa xoay người đã tiện tay đưa khăn quàng cổ cậu làm thuê vất vả kiếm tiền mua được cho người hầu.
Trải qua ba năm như vậy, lúc này cõi lòng Ninh Tuy đã chết lặng, không hề dao động nữa.
Cậu nghĩ ngợi một lát, mở WeChat ra, khách sáo trả lời mẹ của Ninh Viễn Minh: [Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu.]
Bên kia, mẹ Ninh đang làm spa, bất ngờ nhận được tin nhắn trả lời của Ninh Tuy thì còn khấp khởi vui mừng, nhưng cuối cùng lại chỉ có lời nói lạnh như băng, khiến bà ta ngây ngẩn cả người.
Thế này là sao?
Vì tránh bị giật điện, Ninh Tuy tìm một cái túi bóng, giúp Tào Nặc nâng Phương Đại Thành dậy.
Phương Đại Thành thấy hành vi bệnh sạch sẽ của Ninh Tuy thì càng khóc thảm thiết hơn.
“Dương Nghiêm Hoài chơi trò này, e rằng sẽ để lại bóng ma tâm lý cho Đại Thành mất.” Tào Nặc thở dài: “Ninh Tuy, cậu có thể mượn được một chiếc xe na ná vậy không?”
“Được thì cũng được...” Ban đầu Ninh Tuy định nói đầu óc đám người Từ Thiên Tinh chẳng khác nào sâu bọ trong cỏ cây, chỉ biết chăm chăm thích gây sự không đâu, càng so đo với họ thì họ sẽ càng hăng say. Nhưng… nhìn Phương Đại Thành to cao như vậy mà khóc nức nở như trẻ con ba tuổi, cậu thật sự không nói nên lời từ chối.
“Để tôi đi kiếm cho các cậu một chiếc.” Ninh Tuy nói.
Sau khi buôn bán lời tiền, Ninh Tuy tự mua cho mình một căn nhà tại một mảnh đất phồn hoa cạnh sông. Chẳng qua đó là để đầu tư chứ cậu không thường xuyên tới ở. Trước kia không ở ký túc xá thì cậu toàn tới nhà Lâm Mãn. Con người cậu sợ nhất là cô đơn.
Nhưng cậu không mua xe, cảm thấy thứ này là đồ tiêu sản, cậu đang là sinh viên, không cần dùng xe thay đi bộ, mua về ngoại trừ huênh hoang ra thì cũng chỉ để lãng phí.
Nhưng Lâm Mãn thì có.
Lâm Mãn là người chơi xe sang trung thành, hơn nửa số tiền kiếm được mấy năm nay đều dốc hết vào xe cộ.
Ninh Tuy gọi điện thoại cho Lâm Mãn, chỉ lát sau, Lâm Mãn đã cho trợ lý đưa xe đến cổng trường.
Chờ Phương Đại Thành tỉnh rượu, Ninh Tuy dẫn họ tới.
Ban đầu còn tưởng Ninh Tuy chỉ nói thế thôi, dù sao nhà họ Ninh cũng đối xử với Ninh Tuy chẳng ra sao, ông cụ nhà họ Quý thì quá bận rộn, sẽ không để tâm tới mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Dù ông cụ có thể làm chỗ dựa cho Ninh Tuy chăng nữa, chẳng lẽ Ninh Tuy lại dám đi tìm ông cụ?
Cậu đi đâu tìm xe được chứ?
Nhưng không ngờ Ninh Tuy thật sự lấy ra được một chiếc xe sang.
Chưa kể, dù là giá cả hay bề ngoài đều hơn xa chiếc xe Dương Nghiêm Hoài khoe khoang chiều nay.
Tào Nặc vòng quanh xe đến mức sắp phát điên: “Bản giới hạn số lượng toàn cầu, cậu tìm đâu ra thế? Ninh Tuy! Cậu đúng là bảo bối siêu cấp. Khai mau, cậu kết bạn với dân đại gia từ chỗ nào thế hả?”
Ninh Tuy đánh mắt nhìn, là chiếc xe cậu và Lâm Mãn cùng ngồi hôm tham gia tiệc từ thiện nặc danh lần trước.
Lâm Mãn đúng là bạn chí cốt, chiếc xe này chính là chiếc tốt nhất của cậu ấy.
Ninh Tuy tung chìa khóa xe cho Tào Nặc: “Muốn lái thì cứ lái đi, thích lái bao lâu cũng được. Nhưng Phương Đại Thành uống rượu, đừng cho cậu ấy chạm vào.”
Nói xong, cậu lại quay sang dặn trợ lý: “Để ý hai người họ một chút, đừng để họ chơi quá đà.”
Phương Đại Thành lung lay loạng choạng muốn nôn, Tào Nặc cuống quýt bịt miệng cậu ấy lại: “Đừng có nôn vào xe, không thì bán cậu đi cũng không đền nổi đâu.”
Ninh Tuy thấy hai cậu bạn cùng phòng cuối cùng cũng vui vẻ ra mặt thì mỉm cười, gọi taxi về nhà.
Ở bên này, Tào Nặc lái xe, Phương Đại Thành và trợ lý ngồi trong xe. Bọn họ chạy đến bờ sông ở khu ngoại ô hóng gió một vòng. Hai cậu sinh viên lắc lư đầu theo điệu nhạc, ngắm cảnh hoàng hôn… Tới khi quay về là đã quẳng việc thất tình khỏi đầu rồi.
Phương Đại Thành hóng gió một hồi cảm giác tỉnh táo hẳn ra, đầu óc cũng không khó chịu đến thế nữa.
“Hai cậu còn muốn lái nữa không?” Đến cổng trường, trợ lý cực kỳ cung kính hỏi.
Ban đầu họ còn muốn lái tới trước mặt đám Dương Nghiêm Hoài để trút giận, nhưng Phương Đại Thành nôn một trận, sau đó hóng gió, cảm giác không còn để ý đến mức ấy nữa, cần gì phải hư vinh như thế.
Phương Đại Thành khoát tay: “Thôi ạ, nhờ anh mang xe về giúp em.”
Tào Nặc khoác vai Phương Đại Thành đi vào trường.
Ở bên kia, Dương Nghiêm Hoài lưu luyến lái xe rời trường, chuẩn bị trả về cho nhà họ Ninh. Mà Ninh Viễn Minh ngồi trong xe lại thấy cảnh này.
“Từ từ, dừng xe.” Ninh Viễn Minh nói.
Dương Nghiêm Hoài vội đạp chân phanh: “Sao vậy?”
“Sao hai người họ lại đi cùng...” Ninh Viễn Minh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cau mày.
Từ Thiên Tinh cũng ngẩn người: “Kia không phải trợ lý của Lâm Mãn à?”
Lâm Mãn mua lại công ty của ba cậu ta, còn thường xuyên tham gia đủ loại tiệc tối, bọn họ đều từng gặp. Nhưng sao hai tên kia lại có thể kết giao với nhân vật như Lâm Mãn được?
Từ Thiên Tinh dừng một chút, sau đó lại khiếp sợ nói: “Hình như đó là xe của vị kia đấy.”
Trong bức ảnh duy nhất chụp bóng lưng của người kia có biển số chiếc xe sang này.
“Cậu nói gì thế?” Dương Nghiêm Hoài lơ mơ chẳng hiểu chuyện gì.
Cậu ta không phải người trong giới thượng lưu, đương nhiên không hiểu Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh đang nói gì, nhưng vẫn nhìn theo tầm mắt của họ, thấy được chiếc xe kia.
Chỉ thấy Tào Nặc lái xe về, vị trợ lý kia còn xuống xe trước, mở cửa xe cho hai người họ, cứ như hai người là cậu chủ nhà giàu không bằng.
Lại thêm chiếc xe phiên bản giới hạn cả thế giới chỉ có vài chục chiếc vừa xuất hiện, lập tức khiến chiếc xe Dương Nghiêm Hoài lái chẳng khác gì bụi bặm.
Mặt Dương Nghiêm Hoài lập tức trở nên khó coi.
Cậu ta đang định phỉ nhổ với hai thằng bạn thân thì đã thấy vẻ mặt của cả hai đều không đẹp đẽ gì, bầu không khí trong xe như lắng xuống… đặc biệt là Ninh Viễn Minh.
Ninh Viễn Minh biết rõ bối cảnh của Phương Đại Thành và Tào Nặc, đều là gia đình bình thường thôi.
Nghĩa là người quen biết Lâm Mãn và vị kia, mượn xe của vị kia chắc chắn không phải hai người họ, mà là Ninh Tuy.
Nhưng sao Ninh Tuy lại muốn kết giao với vị kia? Nhất là sau khi cậu ta kết bạn WeChat với người đó.
Ninh Viễn Minh vô cùng nhạy cảm, phản ứng đầu tiên là Ninh Tuy muốn tranh với mình. Ninh Tuy cướp người nhà họ Ninh, cướp Quý Chi Lâm, cướp cả Quý Úc Trình, hiện giờ còn không chịu buông tha cả lựa chọn thứ hai của cậu ta sao?
Đáy mắt Ninh Viễn Minh trầm xuống, lấy di động ra, nhìn chằm chằm ảnh đại diện chỉ có cái bóng của một người trẻ tuổi kia.
Không! Không có ai biết rõ thân phận của người kia cả. Ninh Tuy tìm đâu ra con đường quen biết được đối phương?
Nói không chừng Ninh Tuy quen biết Lâm Mãn, chính Lâm Mãn đã lén đưa xe của vị kia cho Ninh Tuy mượn.
Mà Ninh Tuy lại lấy xe cho đám người Phương Đại Thành huênh hoang.
Nếu vậy, một khi để người kia biết, không chừng sẽ cảm thấy Ninh Tuy ham hư vinh.
Một lát sau, cậu ta sắp xếp ngôn từ cẩn thận rồi gửi tin nhắn đi.
...
Ở bên này, Ninh Tuy vừa trở lại nhà họ Quý thì chiếc di động thứ hai trong túi quần rung lên.
Cậu lấy ra xem thử theo thói quen thì phát hiện có người nhắn WeChat tới tài khoản chỉ để ảnh đại diện bóng lưng của mình.
Ninh Tuy nhấn mở.
Không ngờ lại là Ninh Viễn Minh nhắn tới. Sao người này lại nhắn WeChat cho mình?
Ninh Viễn Minh gửi một bức ảnh: “Tôi tình cờ thấy xe của anh ngoài cổng trường. Anh cho một bạn học cùng trường của chúng tôi mượn ạ?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giọng điệu cẩn thận, vô cùng lễ phép.
Chẳng qua là gửi kèm ảnh chụp Ninh Tuy thôi.
Ninh Tuy: “...”
Tôi lại cảm ơn cậu quá.
Sao Ninh Tuy có thể không nhìn ra suy nghĩ của Ninh Viễn Minh. Đang cảm thấy Ninh Tuy ham hư vinh, len lén mượn Lâm Mãn xe, mà ‘Boss’ thì lại không biết chuyện chứ gì?
Đang chạy đi mách lẻo đây này.
Ninh Tuy chỉ đành nhắn trả lời: “Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi biết chuyện này.”
Ninh Viễn Minh không ngờ có thể được nhắn lại, vui vẻ mở ra.
Nhưng nội dung tin nhắn lại khiến cậu ta nghẹn cứng.
Ngay cả cậu ta còn không quen biết người này, vậy mà Ninh Tuy lại quen?!
Nhưng đối phương trả lời tin nhắn chứng minh lúc trước đối phương cũng thấy lời chào hỏi của cậu ta, đây là cơ hội tiếp xúc thêm một bước.
“Vậy tôi không cần lo nữa.” Ninh Viễn Minh tiếp tục gửi tin: “Anh ăn cơm chiều chưa? Tôi biết có mấy nhà hàng mới mở, hương vị ngon lắm.”
Ninh Tuy: “...”
Lại còn bắt đầu tán tỉnh cậu?
Người ta có chồng rồi nhá!
Ninh Tuy tắt di động, mắt không thấy tâm không phiền.
Cậu vào sân nhà tổ, hộ lý và quản gia đang ôm Quý Úc Trình lên xe lăn, đẩy anh ra ngoài phơi nắng.
Mặt trời sắp lặn không quá gắt, thích hợp để phơi nắng. Đây cũng là lịch trình mỗi ngày của anh chồng người thực vật.
“Để cháu làm cho ạ.” Ninh Tuy nhét di động vào túi quần, bước tới.
Cậu ngồi xổm xuống, nhặt chiếc chăn rơi xuống mặt cỏ lên, giũ giũ mấy cái rồi lại đắp lên cho Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình mắc bệnh sạch sẽ: “...”
Nếu không phải Ninh Tuy nỗ lực tìm hiểu anh, còn đọc truyện cổ tích cho anh nghe thì Quý Úc Trình rất muốn cho rằng Ninh Tuy là nằm vùng do Quý Chi Lâm phái tới hành hạ mình.
Quản gia nói: “Ông cụ không ở nhà, cậu giúp tôi chăm sóc cậu cả một lát nhé, tôi vào nấu canh giải rượu.”
Ninh Tuy hỏi: “Trong nhà có ai uống rượu ạ? Cần cháu giúp gì không ông?”
Sao hôm nay đi đâu cũng gặp người say rượu thế?
“Cậu hai vừa về, hình như không được vui lắm, uống chút rượu, giờ đang nằm liệt trên sô pha phòng khách kia kìa.”
Ninh Tuy: “...”
Thế thì kệ, cho nằm đấy đi, bảo cậu giúp cậu cũng không giúp đâu.
Đến giờ hộ lý tan làm, Ninh Tuy bảo hộ lý về trước, tự mình đẩy Quý Úc Trình, chậm rãi đi trên mặt cỏ.
Quản gia đi vào không bao lâu thì Quý Chi Lâm đã xông ra.
Quý Chi Lâm bị chuyện lần trước kích thích đến mức suốt mấy ngày không ngủ được… Từ nhỏ đến lớn, Quý Úc Trình vẫn luôn là cái gai trong lòng anh ta. Tại sao đã biến thành người thực vật rồi mà vẫn cuốn hút được Ninh Tuy?
Rõ ràng lúc ở quán cà phê đã nói rõ ràng cả rồi, đáng lẽ Ninh Tuy nên tha thứ cho anh ta mới đúng chứ.
Nhưng sao Ninh Tuy vẫn trốn tránh anh ta?
Anh ta sải chân đi tới, muốn kéo Ninh Tuy đến bên mình.
Nhưng Ninh Tuy vừa nghe sau lưng có tiếng gió thì lập tức đẩy xe lăn của Quý Úc Trình xoay người, lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn Quý Chi Lâm: “Đừng tới đây!”
Ninh Tuy này có chết cũng không thể mất tiền được!
Quý Chi Lâm: “...”
Động tác của Ninh Tuy khiến Quý Chi Lâm càng sụp đổ hơn: “Ninh Tuy, rốt cuộc em đang nghĩ gì thế? Em coi anh ta là chồng em thật ư? Anh ta chỉ là một người thực vật thôi!”
Quý Úc Trình thầm cười mỉa.
“Mong anh tôn trọng, giờ tôi đã là chị dâu của anh, đừng nói lung tung.” Ninh Tuy nhíu mày.
Mắt Quý Chi Lâm đỏ lên: “Em cố ý muốn làm anh khó chịu đúng không? Em làm thế để trả thù anh đúng không?”
Ninh Tuy: “...”
À há.
Không phải chính anh ta nói chia tay à, sao tự nhiên kích động thế?
Nếu không đoạn tuyệt trí tưởng tượng vô cùng phong phú của người này thì không biết anh ta còn định dây dưa đến bao giờ nữa. Ninh Tuy thật sự không muốn thỉnh thoảng lại hụt một khoản tiền vì Quý Chi Lâm đâu.
“Thật ra...” Ninh Tuy suy nghĩ một hồi, đổi giọng chân thành nói: “Tôi tiếp cận anh là vì anh trai của anh đấy.”
Có thế nào Quý Chi Lâm cũng không thể ngờ Ninh Tuy lại nói như vậy, đầu anh ta ong lên, giọng nói cũng run rẩy: “Em… em nói gì vậy?”
Quý Úc Trình: “?”
Điêu!
Ninh Tuy nói: “Anh tưởng tôi gặp anh ấy lần đầu trong buổi cắt băng khánh thành của công ty hai năm trước à? Không, ngày đầu đến trường ba năm trước tôi đã từng gặp anh ấy rồi. Hôm đó anh ấy nhận phỏng vấn ở quán cà phê gần trường, đúng lúc tôi cũng ở quán cà phê kia, vừa thấy anh ấy tôi đã bị anh ấy hấp dẫn. Lúc đó anh ấy còn trẻ hơn bây giờ, tuấn tú như ngọc, nho nhã như lan, chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật. Tôi trúng tiếng sét ái tình với anh ấy.”
Quý Úc Trình: “…?”
Đúng là ba năm trước anh có nhận một buổi phỏng vấn như thế.
Ninh Tuy biết rõ nói dối thì phải nửa thật nửa giả, thêm chút sự thật sẽ càng khiến người ta tin tưởng. Ví dụ như, đúng là cậu từng gặp thoáng qua Quý Úc Trình ba năm trước tại quán cà phê thật.
Nhưng khi ấy bên cạnh Quý Úc Trình toàn là vệ sĩ, lại cách cậu rất xa, cậu nào thấy được gương mặt kiêu căng của cậu cả nhà họ Quý trong truyền thuyết?
Trông Quý Chi Lâm có vẻ đã hơi tin rồi, ánh mắt anh ta hằn tơ máu, vô cùng tuyệt vọng.
Ninh Tuy còn nói thêm: “Anh nghĩ xem, tại sao tôi lại thích tới quán cà phê đó như vậy? Đương nhiên là để nhớ lại ngày gặp được anh ấy chứ sao.”
Đương nhiên, chuyện này cũng là Ninh Tuy bịa thôi.
Đằng nào anh chồng người thực vật cũng không nghe được, chẳng có ai đối chứng.
Ninh Tuy tiếp tục nói: “Anh...”
Mặt Quý Chi Lâm lúc xanh lúc trắng, run đến đáng sợ: “Đừng nói nữa!”
Anh ta lùi lại hai bước, hốt hoảng bỏ chạy.
Thấy anh ta đã đi rồi, Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm.
Vì Ninh Viễn Minh mà ném cậu cho Quý Úc Trình, giờ lại muốn cậu quay lại, làm gì có chuyện tốt thế! Nằm mơ tưởng bở!
Sắc trời tối dần, Ninh Tuy đẩy xe lăn về phía biệt thự.
Cảm nhận được bàn tay cậu lại bắt đầu không an phận sờ mó cổ anh, Quý Úc Trình im lặng chìm vào suy nghĩ…
009 bỗng nhảy ra trong đầu Quý Úc Trình: “Bảo sao lúc nào cậu ấy cũng sờ tay của anh, nửa đêm chỉ ước gì có thể lột quần áo dán lấy anh, gả cho anh cũng không buồn khổ mà thậm chí còn vui mừng. Chẳng lẽ đúng là vì anh nên cậu ấy mới tiếp cận em trai anh thật?”
“Thế thì phải ấp ủ bao lâu chứ, suốt ba năm? Tình yêu này hơi bệnh hoạn rồi đấy!”
“Sợ thế, Quý Úc Trình, chạy ngay đi!”
“Câm miệng.” Quý Úc Trình nổi giận.
Nhưng không biết vì sao, trên mặt người thực vật lại nổi lên một rặng mây hồng.