“Sao lại nói cho tôi?” Ninh Tuy hỏi.
Quý Chi Lâm nhìn cậu: “Có lẽ ôm một
tia hy vọng, hy vọng sau khi em nghe được, sẽ rời khỏi anh ta.”
Tuy nhiên... Cái mà Quý Chi Lâm nhìn
thấy lại là vành mắt đỏ bừng của Ninh Tuy, bàn tay đang cầm trà sữa cũng
run nhẹ.
Là đau lòng sao...?
Trước kia anh ta chưa từng nhìn thấy
loại cảm xúc này trên mặt Ninh Tuy.
Quý Chi Lâm thầm chua xót nghĩ, có
lẽ mình thua thật rồi.
Thật ra anh ta vẫn luôn không tin
việc ba năm trước Ninh Tuy đã thích Quý Úc Trình, cứ cảm thấy đó là cậu
nói dối để trốn tránh.
Nhưng bây giờ, Ninh Tuy cho anh ta một
loại ảo giác, loại ảo giác rằng giữa bọn họ, anh ta mới là người ngoài
cuộc.
Không biết Quý Chi Lâm rời đi khi nào,
Ninh Tuy thì vẫn ngồi ngây người ở đó.
Sắc trời dần tối xuống.
001 đăm chiêu nói: “Nếu vậy thì nghi
vấn cuối cùng cũng đã được sáng tỏ. Vì sao sau khi anh ta xảy ra tai nạn
xe vẫn có thể khác hẳn với người thường mà giấu một hệ thống trong người. Có
thể sống sót từ loại tra tấn này, vốn dĩ tinh thần của anh ta đã vượt xa
người thường rồi.”
Giờ phút này, những điều lúc trước
Ninh Tuy không hiểu cũng trở nên sáng tỏ.
Quý Úc Trình là người chưa bao giờ
có được cảm giác an toàn từ bất cứ ai, hai mươi mấy năm trước của
cuộc đời anh như lữ khách cô độc trong sa mạc, không có quá nhiều thứ
đặc biệt muốn có, cho nên mấy tháng anh nằm trên giường, mình hết lần
này đến lần khác nói với người khác là thích anh, hiểu lầm chồng
chất, đã định hai người dây dưa với nhau.
Cậu cho rằng anh cố chấp tính chiếm
hữu mạnh, nhưng có thể đến chính anh cũng không cảm giác được, bởi vì anh làm
vậy giống như đang cầu cứu cậu hơn.
Nhưng thực tế, bản thân anh là người
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.