“Anh có thể không…?” Sau khi nụ hôn kết
thúc, ánh mắt của Quý Úc Trình hiện lên vẻ u ám.
Đầu óc Ninh Tuy không được tỉnh táo
lắm, cậu nghĩ hôn cũng đã hôn đến mức này rồi mà còn hỏi câu này làm gì: “Ừm…”
Giọng Quý Úc Trình khàn đi: “Em có biết
em đang đồng ý điều gì không?”
“Em biết.” Ninh Tuy thấp giọng nói.
Cậu đang đồng ý sẽ ở bên người trước
mặt này cả đời.
Trước đây cậu chưa từng nghĩ tới việc
có thể có được một mối tình thế này, không hề liên quan đến vấn đề tiền bạc hay
những ham muốn khác, cậu chỉ muốn ở bên người này và hy vọng đối phương được
hạnh phúc.
Ninh Tuy thầm nghĩ, có lẽ khi Quý Úc
Trình vừa tỉnh dậy đã ôm lấy cậu ở dưới sảnh bệnh viện là cậu đã liêu xiêu đổ
gục rồi, dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên cậu được ai đó ôm chặt như vậy… Chỉ
là lúc đó cậu không nhận ra.
…
Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào từ
khe hở rèm cửa, cuối cùng Ninh Tuy cũng tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người rất
nặng nề.
Cậu nghiêng đầu qua thì thấy cậu cả Quý
đang dùng hai tay hai chân ôm chặt lấy cậu, còn vùi đầu vào cổ của cậu, giữa
những lần hít thở, hơi nóng phả vào một bên cổ của cậu.
Ngủ cả một đêm trong tư thế này, lúc
dậy mà nhẹ người được mới là lạ!
Ninh Tuy ngơ ngác nhìn trần nhà, định
thần lại.
Một lúc sau, đầu óc của cậu cuối cùng
đã hoạt động trở lại, cậu vén chăn lên nhìn rồi lại lặng lẽ buông xuống.
Cả hai đều không mặc quần áo.
Lỡ như lúc này dì Châu mở cửa bước vào
dọn dẹp thì cảnh tượng chắc chắn rất xấu hổ.
Ninh Tuy bò dậy cầm quần áo đang vương
vãi đầy mặt đất của mình lên, nhưng vừa nhấc nửa người trên lên thì eo của cậu
lập tức đau nhức, suýt nữa đã nằm sấp xuống.
Nghĩ đến tối qua là ai kéo mắt cá chân
của mình, nhất quyết muốn vật lộn thêm vài hiệp nữa, cậu không nhịn được mà vò
mái tóc đen nhánh của người nằm bên cạnh thành ổ gà để trả đũa.
Tuy đầu tóc của anh bị làm đến bù xù,
nhưng khuôn mặt của Quý Úc Trình vẫn rất nịnh mắt.
Anh tỉnh dậy, thấy Ninh Tuy muốn bỏ đi,
anh theo bản năng duỗi tay ra túm lấy cậu rồi kéo cậu trở về, giọng hứng khởi
vô cùng: “Tuy Tuy, chào buổi sáng.”
Ninh Tuy sắp bò ra khỏi giường lại bị
kéo về, cậu lập tức không còn sức lực để giãy giụa nữa, yếu ớt nằm tại chỗ như
con cá muối vậy: “Chào buổi sáng.”
Cậu vốn định nghỉ ngơi một lát trong tư
thế này, nhưng không ngờ lại cảm thấy cơ thể của cậu cả Quý đang ôm lấy mình
bắt đầu thay đổi, Ninh Tuy: “…”
Ninh Tuy hốt hoảng đẩy anh ra: “Ban
ngày ban mặt, phải mau dậy đi chứ, anh có thể bình tĩnh chút được không!”
“Anh bình tĩnh lắm mà…” Quý Úc Trình
hơi ngượng ngùng nói.
Cậu vợ nhỏ sao vậy, nói cứ như anh là
quỷ háo sắc vậy. Nhưng khi đối mặt với người mình yêu thì con người rất dễ có
phản ứng, điều này hoàn toàn không thể kiểm soát được…
Anh lại ôm Ninh Tuy chặt hơn, nhưng anh
chỉ ôm để thỏa mãn chứ không có động tác gì cả.
Chuyện tối qua giống như một giấc mơ
vậy, nếu không phải lúc này trên giường vẫn đang bừa bộn thì Quý Úc Trình cũng
sẽ nghi ngờ rằng liệu mình đã thật sự có được Ninh Tuy hay không.
Tuy trái tim lo được lo mất cuối cùng
đã được lời tỏ tình tối qua của Ninh Tuy khẽ xoa dịu, nhưng cảm giác bất an
dường như đã ăn sâu vào trong xương tủy của anh nên anh vẫn muốn xác nhận thêm
lần nữa.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh khẽ nói
với Ninh Tuy: “Bây giờ anh đã là người của em rồi, tối qua em đã ăn sạch anh,
sau này không được hở một chút là nói mấy câu không cần anh kia nữa.”
Ninh Tuy: “…”
Đổi trắng thay đen là kỹ năng gia
truyền gì của nhà họ Quý sao?! Rốt cuộc là ai đã ăn sạch ai đây!
Ninh Tuy từ bỏ việc tranh cãi, nói:
“Phòng bừa bộn quá, anh buông em ra đi, em muốn đứng dậy dọn dẹp.”
Nước trong bồn tắm văng hết ra ngoài,
đồ đạc trên mặt đá cẩm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.