Bởi vì không ngừng bị quản gia và nhân
viên khác trong biệt thự làm phiền nên không thể tiếp tục giả vờ làm người thực
vật nữa, cậu cả Quý thấy chưa hài lòng, đề nghị lần sau làm tiếp.
Tuy ngoài miệng Ninh Tuy nói chuyện này
quá kỳ lạ, nhưng nhớ tới khuôn mặt đẹp đẽ lúc động tình của Quý Úc Trình, vẫn
âm thầm mong đợi tới lần sau.
Nhưng lần sau nhất định phải chọn một
nơi chỉ có hai người.
Rất nhanh lại trôi qua mấy ngày, Ninh
Tuy đi kiểm tra sức khỏe lần cuối cùng với Quý Úc Trình.
Lần kiểm tra này tình trạng sức khỏe vô
cùng khỏe mạnh, di chứng sau tai nạn xe hai năm rưỡi trước đã không còn nữa,
ngoài việc trong nửa năm cần chú ý cố gắng không để bị bệnh, kẻo sức đề kháng
giảm xuống xuất hiện biến chứng nào đó, thì tất cả những thứ khác đều không
khác gì người bình thường.
Chắc chắn vấn đề sức khỏe của Quý Úc
Trình là điều mà cả người họ Quý lẫn không phải họ Quý đều theo dõi. Ban đầu
Quý Vân và Quý Dật còn hy vọng sau khi Quý Úc Trình tỉnh lại sẽ có vấn đề gì
đó, cho dù tiếp quản nhà họ Quý thì tuổi thọ cũng không dài, nhưng không ngờ cơ
thể anh lại có thể khôi phục hoàn toàn, chỉ đành tạm thời từ bỏ suy nghĩ nhen
nhóm này, không lộ ra ngoài mặt.
Hai ngày sau, sắp hết năm, ông cụ trở
về.
Ông cụ và Quý Úc Trình, Ninh Tuy cùng
ăn một bữa cơm ở nhà.
Xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Quý
Úc Trình xong, cuối cùng ông cụ cũng yên tâm hẳn.
Sau khi ăn xong bữa tối, nhân lúc Quý
Úc Trình đi tắm, ông cụ gọi Ninh Tuy vào phòng sách.
Biệt thự rất lớn, chỉ tầng một thôi đã
có hai phòng sách rồi, một là của ông cụ, một là để giải lao.
Bình thường Ninh Tuy chơi game đều chơi
ở một phòng sách khác, đây vẫn là lần đầu tiên cậu vào phòng sách của ông cụ.
Cậu chỉ biết bình thường chỗ này mở
cửa, vừa nhìn vào tất cả đều là sách, cả nhà chỉ có trợ lý Chu được vào sắp
xếp. Đương nhiên Quý Úc Trình cũng được vào, nhưng Quý Úc Trình không hề hứng
thú với những thứ trong phòng sách của ông cụ.
Ông cụ ngồi xuống bàn, nói: “Lần này
vất vả cho cháu phải chăm sóc Úc Trình rồi.”
“Không sao ạ, chúng cháu vốn đã kết hôn
rồi, anh ấy cũng chăm sóc cháu mà.” Ninh Tuy nói.
Ông cụ lại thấy thổn thức: “Người có
thể sống chung với nó không nhiều, Ninh Tuy, cháu coi như là người đầu tiên
đấy. Đến cả ông, tuy có tình cảm ông cháu với nó, nhưng cháu cũng nhìn thấy
đấy, nó cũng không thân thiết với ông.”
“Ba mẹ Úc Trình thì sao ạ?” Ninh Tuy
không nhịn được hỏi.
Lúc Quý Úc Trình đang hôn mê thì thôi
không nói làm gì, bọn họ có tới thăm hay không thì Quý Úc Trình cũng không tỉnh
lại.
Nhưng bây giờ Quý Úc Trình đã tỉnh lại
lâu vậy rồi, vậy mà bọn họ cũng chẳng có một cuộc gọi hỏi thăm nào...
Đến cả Quý Vân và Quý Dật cũng ra vẻ
trong thời gian Quý Úc Trình vừa tỉnh lại đang nằm viện mà tặng một giỏ trái
cây.
Rõ ràng ông cụ không muốn nhắc tới
chuyện này lắm: “Họ bận lắm.”
Lúc đi vào phòng sách của ông cụ, cậu
nhìn thấy vài khung ảnh được đặt trên giá sách.
Có Quý Úc Trình và ông cụ, cũng có Quý
Chi Lâm và ba mẹ, ông cụ, thậm chí còn có ảnh hai anh em Quý Úc Trình và Quý
Chi Lâm cùng chơi bóng hồi thiếu niên.
Nhưng... Hoàn toàn không có bức ảnh
chung nào giữa Quý Úc Trình và ba mẹ anh.
Đúng là kỳ lạ.
Trước đây Quý Úc Trình còn chưa tỉnh
lại, lúc ở bệnh viện quản gia đã nói quan hệ của nhà họ Quý với Ninh Tuy, từng
nhắc quan hệ giữa Quý Úc Trình và ba mẹ anh không tốt.
Nhưng cụ thể tại sao lại không tốt, sau
khi Quý Úc Trình mười lăm mười sáu tuổi quản gia mới vào nhà họ Quý nên cũng
không rõ lắm.
Ninh Tuy cũng từng hỏi Quý Úc Trình,
Quý Úc Trình cũng chỉ nói quan hệ của anh với ba mẹ khá lạnh nhạt.
Nhưng quan hệ có lạnh nhạt tới cỡ nào
đi chăng nữa, cũng không đến mức một tấm ảnh chụp chung cũng không có chứ!
Cho dù là tình huống như cậu, sau khi
vào nhà họ Ninh thì cũng từng chụp ảnh với mẹ Ninh và Ninh Thâm.
Ninh Tuy không kìm được hỏi ông cụ:
“Hình như không nhìn thấy ảnh chụp chung của Úc Trình với ba mẹ anh ấy.”
Vẻ mặt ông cụ Quý hơi mất tự nhiên,
nói: “Bọn họ... từ đó tới giờ bọn họ khá thích Chi Lâm, không thích Úc Trình
lắm. Cháu cũng biết đấy, Chi Lâm và Úc Trình có tính cách hoàn toàn trái ngược
nhau, ba mẹ thiên vị cũng rất bình thường. Hơn nữa ông chọn bỏ qua đời con,
trực tiếp để Úc Trình là đời cháu tiếp quản nhà họ Quý, trong lòng con trai cả
này của ông hẳn cũng có oán hận.”
Lời giải thích ngày nghe còn tạm được.
Ninh Tuy lại nói: “Thời gian trước bọn
cháu từng tới sơn trang một chuyến, ông chủ nói nă ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.