Sau khi gặp phải chuyện này, Quý Chi Lâm làm gì còn tâm trạng tới phòng ký túc của Ninh Tuy tìm cậu nữa.
Vậy chẳng phải tự rước lấy nhục sao?
Ninh Viễn Minh biết anh ta cần thể diện, không nhìn thứ bên trong thùng rác mà thông minh chuyển đề tài, đề nghị tới quán cà phê ngồi.
Quý Chi Lâm ôm chậu cây không nói tiếng nào.
Vốn dĩ Quý Chi Lâm cũng nâng Ninh Viễn Minh trong lòng bàn tay, hai người quen biết mười mấy năm, Ninh Viễn Minh mang theo rất nhiều ký ức của anh ta.
Ký ức thời tuổi trẻ luôn được áp thêm một lớp filter.
Mấy năm trước ở nước ngoài, thậm chí anh ta còn nhất thời xốc nổi đề nghị với người bên cạnh này, hay là đính hôn nhé.
Nếu khi đó Ninh Viễn Minh đồng ý, có lẽ bây giờ đã chẳng có chuyện gì về Ninh Tuy cả.
Nhưng khi đó Ninh Viễn Minh lại đứng núi này trông núi nọ, cứ cảm thấy cố thêm chút là bám được vào Quý Úc Trình, giả vờ như không hiểu lời anh ta nói.
Khi đó Quý Chi Lâm rất chán nản, sau này cũng không nhắc tới chuyện ở bên nhau nữa, vẫn đối xử tốt với Ninh Viễn Minh như trước đây, nhưng chuyện kia lại trở thành cái gai trong lòng anh ta.
Ba năm trước vừa về nước, trong trường có một dự án tài trợ, khi đó anh ta đã quen biết Ninh Tuy.
Ninh Tuy quá tốt với anh ta... thực sự quá tốt. Anh ta nói muốn thử bánh kem đường cây phong, Ninh Tuy chắc chắn sẽ không tặng đường đen, anh ta nhíu mày, Ninh Tuy chắc chắn sẽ không tiếp xúc với các chàng trai khác.
Quý Chi Lâm cảm thấy trái tim của mình cứ như bị Ninh Tuy làm cho tan chảy từng chút một như vậy.
Chính vì anh ta cảm thấy Ninh Tuy hết lòng với mình, cứ như không gặp chuyện tuyệt vọng là sẽ không quay đầu lại, cho nên trong chuyện chọn một người giữa Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh để gả cho Quý Úc Trình, anh ta đã chọn Ninh Tuy không chút do dự.
Ánh trăng sáng mà, luôn hy vọng ánh trăng sáng cứ tốt đẹp mãi, không nhuốm chút bóng tối nào.
Nhưng Ninh Tuy thì khác, nếu anh ta làm như vậy, cùng lắm thì cậu tổn thương một khoảng thời gian, chứ sẽ không trách anh ta thật.
Huống hồ, chuyện gả cho Quý Úc Trình, cũng chẳng phải chuyện to tát gì... Quý Úc Trình chỉ là một người thực vật, có thể cả đời này cũng không tỉnh lại.
Tổn thương gây ra cho Ninh Tuy, có thể chỉ là chịu những lời dị nghị khó nghe trong giới thôi.
Nhưng những điều này, anh ta sẽ bù đắp cho Ninh Tuy.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao anh ta lại hơi hối hận, còn thấy chút oán giận Ninh Viễn Minh.
Nếu không phải vì Ninh Viễn Minh, sao anh ta lại bị Ninh Tuy từ chối không gặp mấy lần như vậy?
Những cảm xúc phức tạp này khiến sắc mặt Quý Chi Lâm lúc xanh lúc trắng, nhưng anh ta không nói gì, vẫn tới quán cà phê cùng Ninh Viễn Minh.
Hai người ngồi xuống, Quý Chi Lâm gọi một cốc cà phê siro phong.
Ninh Viễn Minh nhìn anh ta lơ đãng khuấy cái thìa: “Em nhớ trước đây anh không uống cái này.”
Quý Chi Lâm không nói tiếng nào.
Ninh Viễn Minh nhíu mày.
Tấm biển bên ngoài quán cà phê vẫn là tấm biển tuần trước, Quý Chi Lâm nhớ tuần trước mình ở ngay đây, gọi một nghệ sĩ violin, nói những lời đó với Ninh Tuy.
Hôm đó còn đổ mưa, lúc Ninh Tuy ra ngoài ô bị mưa thổi lật, suýt nữa anh ta đã đứng dậy đuổi theo, khi đó lông mi Ninh Tuy dính nước mưa, như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Nhớ lại cảnh tượng khi đó khiến sự hoảng loạn trong lòng Quý Chi Lâm biến mất sạch.
Giờ mới bao lâu đâu, còn chưa tới nửa tháng, Ninh Tuy không thể thay đổi nhanh như vậy được.
Chắc chắn vẫn còn đang giận dỗi mình thôi.
Anh ta đang nghĩ như vậy thì bà chủ ở bên kia đi tới, phát hiện người anh ta dẫn tới là người khác thì liền nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
Bà chủ lẩm bẩm: “Chia tay người lần trước rồi à?”
Quý Chi Lâm không có tâm trạng để ý, còn Ninh Viễn Minh thì lại hơi xấu hổ, gật đầu với bà chủ.
Thấy Quý Chi Lâm mất hồn mất vía như vậy, trong lòng Ninh Viễn Minh cũng không thoải mái lắm.
Có phải Quý Chi Lâm sống trong cuộc sống vườn trường trong nước lâu quá rồi nên đã quên Ninh Tuy và bọn họ hoàn toàn không phải người cùng một tầng lớp không? Cần phải nhớ nhung đến vậy không?
Chỉ cần anh ta làm những chuyện trước đây bọn họ sẽ làm ở nước ngoài, là anh ta sẽ nhìn ra ngay sự thiển cận của Ninh Tuy.
Cưỡi ngựa, đua xe, chơi gôn, nhưng thứ này, từ nhỏ tới lớn Ninh Tuy hoàn toàn chưa từng được tiếp xúc.
Càng là những thứ Ninh Tuy không giỏi sẽ càng dễ khiến cậu xấu mặt.
Ninh Viễn Minh bình tĩnh nói: “Nếu anh đặt nặng trong lòng quá thì hẹn Ninh Tuy ra ngoài ra, tuần sau có triển lãm nghệ thuật công nghệ điện tử, chắc chắn cậu ấy sẽ đi.”
“Nếu còn không được nữa thì có thể bảo người trong khoa bọn họ hẹn cậu ấy ra ngoài vì lý do chúc mừng kết hôn, lúc cậu ấy xuất hiện cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ, em thấy tuần sau có một trận đua xe bãi biển cũng được đấy.”
Quý Chi Lâm không suy nghĩ sâu về dụng ý của Ninh Viễn Minh, chỉ nhận ra sự không vui trong giọng điệu của cậu ta.
Anh ta cứng miệng nói: “Chia tay nhau rồi, cậu ta cũng đã là người của anh cả anh, cậu ta có thể nào thì liên quan gì đến anh.”
Ninh Viễn Minh nói như đang đùa: “Vậy mà khi anh phát hiện cây xương rồng không phải cậu ấy tặng lại mất hồn mất vía thành thế này à?”
“Không phải thế.” Quý Chi Lâm nói: “Anh còn đang lo cậu ta quấn riết mãi không tha đây này, bây giờ ước gì cậu ta chỉ một lòng với anh cả anh.”
Ninh Viễn Minh nhìn Quý Chi Lâm chăm chú: “Thật à?”
Quý Chi Lâm mất kiên nhẫn nói: “Em đừng nghĩ lung tung.”
Nói xong, Quý Chi Lâm không còn lòng dạ nào để uống cà phê nữa, bảo bên khoa còn có việc rồi cầm áo rời đi.
Sau khi anh ta rời đi, tầm mắt Ninh Viễn Minh dừng trên ghế anh ta ngồi, phát hiện anh ta lại quên mang theo chậu cây luôn rồi.
“...”
Mắt Ninh Viễn Minh như bị chậu xương rồng kia đâm vào, sự khó chịu trong lòng lập tức phóng đại lên gấp trăm lần.
Đúng thật là Ninh Viễn Minh có chút tình cảm với Quý Chi Lâm, nhưng tình cảm này không quan trọng bằng cuộc sống sau này của cậu ta.
Trong một lần xét nghiệm máu năm mười ba tuổi, cậu ta đã biết mình không phải con ruột của nhà họ Ninh, nếu bị người nhà họ Ninh biết được điều này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cậu chủ thật về, thế là cậu ta khi vẫn còn là trẻ con đã lén đổi giấy xét nghiệm đi.
Từ đó về sau cậu ta cứ sống trong nỗi ám ảnh không biết bao giờ mới dứt.
Vừa lo lắng nhà họ Ninh phát hiện ra cậu ta từng làm gì, đuổi cậu ta ra ngoài, cũng lo sau khi mình bị đuổi ra ngoài thì sẽ thân bại danh liệt trong giới này.
Cậu ta nôn nóng tìm một chỗ dựa cho mình, một chỗ dựa cho dù cậu ta bị nhà họ Ninh vứt bỏ, cũng có thể để cậu ta làm cậu chủ nhỏ một cách đường hoàng.
Mục tiêu ban đầu là đóa hoa lạnh lùng tất cả mọi người đều ngước nhìn, Quý Úc Trình.
Nhưng Quý Úc Trình bạc tình bạc nghĩa, cậu ta tới nhà họ Quý mấy chục lần mà Quý Úc Trình còn chẳng nhớ được tên cậu ta.
Giờ thì là Quý Chi Lâm.
Nhưng cậu ta lại thấy sự quan trọng của Ninh Tuy trong lòng Quý Chi Lâm lớn hơn nhiều so với mình tưởng.
Ninh Tuy, Ninh Tuy...
Ninh Viễn Minh cụp mắt uống cà phê, ngoài mặt không có biểu cảm gì, nhưng đầu ngón tay đã đâm vào lòng bàn tay.
Cứ đà này thì không ổn.
Cậu ta phải đưa ra lựa chọn thứ hai.
Ninh Viễn Minh suy nghĩ, gửi tin nhắn cho Từ Thiên Tinh, hỏi: “Lần trước cậu nói có thể lấy được phương thức liên lạc của người kia, có thật không đấy?”
Từ Thiên Tinh chính là cái tên tóc bạc chửi Ninh Tuy trên cầu thang, là bạn thân từ nhỏ của Ninh Viễn Minh, cũng là người ủng hộ Ninh Viễn Minh nhất.
Nhưng so với những người bạn khác, gia đình cậu ta không giàu có lắm, chỉ được coi là khá giả, ba cậu ta mở một công ty nhỏ sản xuất chip, gần đây vừa bị công ty kỹ thuật mới phát triển thu mua với tốc độ cực nhanh.
Từ Thiên Tinh là người yêu thích công nghệ sinh học, hơi ngưỡng mộ ông chủ đứng sau công ty kia, đang tìm mọi cách xin ba cậu ta lấy danh tiếp của đối phương.
Bên kia trả lời rất nhanh: “Sao cậu biết? Vừa lấy được.”
...
Bên Ninh Tuy, tóm lại cũng xin nghỉ rồi, cậu bèn tới công ty một chuyến.
Tuy ngoài ông cụ Quý, mọi người đều châm chọc hoặc thương tiếc một người công cụ xung hỉ như cậu, nhưng cậu hài lòng với cuộc hôn nhân này muốn chết.
Cậu còn tự mình mua một chút kẹo cưới.
Đây là một công ty công nghệ khoa học đời sống sinh học nằm ở CBD* nổi tiếng, tuy chiếm diện tích không lớn, quy mô không đáng nhắc đến so với tập đoàn nổi tiếng có lịch sử hàng trăm năm như Quý Thị, nhưng trong hai năm liên tiếp đã được các tạp chí kinh doanh lớn giới thiệu với danh hiệu phát triển nhanh nhất, có tiềm năng thương mại nhất, trở thành công ty mới nổi trong giới kinh doanh ở thành phố Giang.
(*: khu trung tâm kinh tế tài chính của một thành phố)
Hai năm nay giới truyền thông không đào ra được bất cứ điều gì về ông chủ của công ty này, đối phương không tham gia bất cứ bữa tiệc nào, cũng không tham dự bất kỳ địa điểm nào, tất cả đều do người đứng thứ hai trong công ty là Lâm Mãn quản lý.
Thứ chụp được duy nhất chỉ là một bóng lưng rất mơ hồ, mơ hồ tới mức không nhìn rõ được rốt cuộc là ai, chỉ miễn cưỡng đoán được chắc là một người trẻ tuổi.
Nhưng sao người trẻ tuổi lại có nguồn tài chính mạnh mẽ trong thời gian đầu phát triển nghiên cứu và đầu tư gian nan được, còn làm nhiều hoạt động từ thiện cho các cô nhi viện như vậy?
Lẽ nào là tư bản từ nước ngoài sao?
Cảm giác thần bí này khiến toàn bộ công ty trở nên thu hút sự chú ý hơn Quý Thị trong hai năm qua.
Đương nhiên, tất cả những lời đồn bên ngoài đều hơi “kỳ bí hóa” về Ninh Tuy, lúc đầu cậu đầu tư vào công ty này chỉ là muốn giúp người bạn Lâm Mãn ở cô nhi viện trước đây một tay thôi.
Ai ngờ công ty phát triển nhanh chóng, trong ba năm ngắn ngủi đã nổi danh rồi, cổ phần mà cậu đứng tên thu lợi nhuận càng ngày càng nhiều.
Ninh Tuy rất hài lòng với điều này, cố ý tới văn phòng của Lâm Mãn, đưa kẹo cưới cho cậu ấy.
Lâm Mãn đang bận chạy dự án, không có lòng dạ nào tán gẫu với ông chủ kiêm người bạn trẻ tuổi của mình, nói với Ninh Tuy: “Cậu xem điện thoại của cậu đi.”
Ninh Tuy có hai cái điện thoại, một điện thoại riêng bình thường hay dùng, một điện thoại dùng trong công việc, dù sao cũng là ông chủ của công ty khoa học kỹ thuật này, cậu vẫn phải liên lạc với nhà sản xuất trong và ngoài nước.
Nhưng cậu không hay dùng điện thoại công việc, thường hay vứt ở chỗ Lâm Mãn, để Lâm Mãn trả lời giúp cậu.
Điều này khiến cho rất nhiều đối tác kinh doanh nằm lộn xộn trong tài khoản WeChat của cậu, còn có một số người ngoài giới và model gì đó kỳ lạ chẳng biết từ đâu mò tới.
“Sao vậy?” Ninh Tuy biết Lâm Mãn chắc chắn có việc.
“Tự cậu xem đi.” Lâm Mãn ấp úng, cũng không biết phải giải thích thế nào.
Thế là Ninh Tuy mở điện thoại ra xem, phát hiện WeChat trong điện thoại công việc vừa đồng ý kết bạn của một người vào nửa tiếng trước, vừa xem thì hóa ra là Lâm Mãn đồng ý.
Avatar của đối phương là bầu trời màu xanh và một con hươu nhỏ, sau khi kết bạn xong cũng không nói tiếng nào.
Nhưng sao avatar này hơi quen, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó...?
Ninh Tuy mở điện thoại riêng của mình ra xem, không ngờ lại tìm được người có avatar giống như thế.
Khoan từ từ? Là Ninh Viễn Minh?
WeChat Ninh Viễn Minh vẫn như lúc Ninh Tuy vừa vào nhà họ Ninh ba năm trước, tưởng rằng thực sự có thể trở thành người một nhà với họ nên kết bạn. Cậu cũng kết bạn với Ninh Thâm. Chẳng qua sau đó giao diện nói chuyện cứ dừng ở đó.
Ninh Tuy ấn vào xem hồ sơ, xác nhận xong, đúng là Ninh Viễn Minh thật.
Ninh Tuy: ???
Đầu óc Ninh Tuy ong lên: “Cậu ta kết bạn với tớ làm gì?”
“Tớ cũng không biết, cho nên mới bảo cậu tự xem đó.” Lâm Mãn đỡ trán: “Chắc chắn cậu ta không biết người đứng sau công ty chúng ta là cậu.”
Lâm Mãn và Ninh Tuy, Tiểu Vũ là bạn cùng lớn lên, chuyện của Ninh Tuy cậu ấy đều biết cả.
Chuyện gả thay gần đây cậu ấy vừa nghe nói, suýt chút đã xông tới nhà họ Ninh hỏi xem rốt cuộc người nhà họ Ninh nghĩ kiểu gì vậy, nhưng Ninh Tuy lại ngăn cậu ấy lại... Không những ngăn cậu ấy, mà còn có vẻ rất vui mừng khi được gả cho một người thực vật...
Vừa dứt lời, hai người cùng phát hiện avatar bầu trời xanh con hươu nhỏ kia đổi thành tấm ảnh cậu ta mặc áo len trắng cưỡi ngựa.
Phải công nhận là trông Ninh Viễn Min cũng đẹp thật, được nhà họ Ninh yêu chiều, trên người có khí chất cậu chủ nhỏ sạch sẽ.
Tấm ảnh kia được chọn cũng rất tốt, vừa nhìn đã rất thu hút.
Vừa đổi avatar xong, Ninh Viễn Minh đã gửi tin nhắn chào hỏi với WeChat công việc của Ninh Tuy: “Chào anh [Đáng yêu]. Gần đây có một vài vấn đề về công nghệ sinh vật, không biết có thể xin chỉ giáo từ anh không.”
Lâm Mãn: “...”
Ninh Tuy: “...”
Hệ thống: “Phụt.”
Ninh Tuy: “...”
Ninh Tuy lập tức cảm thấy điện thoại mình đang cầm như một củ khoai phỏng tay, đau hết cả đầu.
“Đừng cười nữa, cười cái gì mà cười.” Ninh Tuy phát cáu, cũng loáng thoáng chút xấu hổ. Tuy làm được việc đêm hôm sờ soạng ngực Quý Úc Trình, nhưng da mặt cậu thực sự rất mỏng, đã hơi nong nóng lên rồi.
Cậu muốn vứt lại điện thoại cho Lâm Mãn, nhưng tính tình Lâm Mãn cũng cợt nhả không đứng đắn, nếu lát nữa nói chuyện thay cậu mà lại nói mấy lời vớ vẩn với Ninh Viễn Minh thì có khi chuyện này sẽ không kết thúc được.
Ninh Tuy cất điện thoại, rời đi như chạy trốn: “Điện thoại này cứ để ở chỗ tớ trước đi.”
Ninh Tuy chưa nghĩ xong phải giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu lập tức hủy kết bạn với Ninh Viễn Minh luôn thì sẽ hơi kỳ lạ, thế là cậu lựa chọn không để ý, tạm thời gác lại.
Từ sau khi Ninh Tuy về nhà họ Ninh, Ninh Viễn Minh luôn lén làm vài chuyện sau lưng, nhưng Ninh Tuy chẳng thèm quan tâm, không, mà đúng hơn là cậu coi thường những thủ đoạn vặt vãnh kia của cậu ta.
Cậu chỉ một lòng nghĩ tới việc kiếm tiền, làm gì có thời gian chơi mấy trò tranh sủng nhỏ nhặt đó với cậu ta.
Trong tiết buổi chiều, ngồi ở góc giảng đường, ăn kẹo cưới, Ninh Tuy không kìm được mở laptop ra, bắt đầu tìm kiếm tin tức về Quý Úc Trình ở trên mạng.
Nhờ phúc của cái tên báo đời Quý Chi Lâm kia, hôm qua túm lấy cổ tay cậu khiến kinh nghiệm của cậu tụt một đống, buổi tối phải tiếp xúc tứ chi với Quý Úc Trình bao nhiêu lâu mới miễn cưỡng bù lại được.
Ninh Tuy thề sau này nhất định phải đi đường vòng tránh Quý Chi Lâm.
Bây giờ cậu phải nghĩ cách bù lại số tiền đã mất.
Ngoài tiếp xúc cơ thể thì tiếp xúc tin tức và tiếp xúc tình cảm cũng có thể có được tiền.
“Tiếp xúc tình cảm” nghĩa trên mặt chữ, chính là hai người yêu nhau. Cái này thì khỏi nghĩ tới, ông chồng người thực vật còn không có ý thức, sao có thể nảy sinh tình cảm với cậu được.
“Tiếp xúc thông tin” nghĩa là tiếp xúc với một số tin tức khá riêng tư của ông chồng người thực vật.
Nếu tối qua tra được kích thước của anh thì chắc sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Đáng tiếc da mặt cậu vẫn mỏng quá… Ninh Tuy thở dài thay cho sự đơn thuần của mình.
Ninh Tuy lướt qua tất cả thông tin của Quý Úc Trình ở baidu từ trên xuống dưới, vừa đọc vừa không kìm được mà cảm thán người này trở thành người thực vật thực sự là điều tiếc nuối của nhà họ Quý.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi anh đã lập vô số kỷ lục mới cho nhà họ Quý, năng lực mạnh tới mức bất cứ con kiến nào đi ngang qua cũng phải kinh ngạc.
Mình gả cho anh thực sự không thiệt chút nào... Ninh Tuy hớn hở nghĩ.
Ninh Tuy vừa nhớ những thông tin này vừa hỏi hệ thống: “Này Thống, giá trị kinh nghiệm tăng lên chưa?”
Hệ thống: “Chưa đâu, những thông tin này mọi người đều biết rõ cả, không tính là thông tin riêng tư gì.”
Thông tin riêng tư...
Là kiểu quá khứ lúc nhỏ gì đó sao?
Nhưng Quý Úc Trình đã thành người thực vật rồi, chuyện đó phải hỏi ai mới được đây?
Quý Chi Lâm? Ninh Tuy không muốn tiếp xúc với anh ta đâu.
Ông cụ Quý...?
Nhớ tới khuôn mặt không giận tự uy kia của ông cụ Quý, Ninh Tuy rụt cổ.
Ninh Tuy nhanh chóng nhớ tới một trang web nội bộ của Quý Thị, có một trang ẩn trong đó chỉ có người trong nội bộ gia tộc nhà họ Quý mới có tài khoản có thể đăng nhập.
Một gia tộc có lịch sử hàng trăm năm như thế này đều có một số lý lịch gia tộc, gia phả và ảnh. Hôm qua để thể hiện sự coi trọng, ông cụ đã đưa tài khoản của Quý Úc Trình cho cậu.
Ninh Tuy liếm môi, vui vẻ tìm được trang web, nhập mật khẩu tài khoản.
...
Tuy Quý Chi Lâm nói là không để ý trước mặt Ninh Viễn Minh, nhưng thực tế trong lòng vẫn bứt rứt lấn cấn.
Anh ta muốn biết rõ rốt cuộc Ninh Tuy nghĩ như thế nào, sao lại nỡ vứt hết đồ của mình vào thùng rác. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Biểu chiều khoa tài chính cũng có tiết, nhưng anh ta hoàn toàn không có tâm trạng đi học, không nhịn được mà lên diễn đàn trường học tra thời khóa biểu của khoa máy tính, mò tới giảng đường Ninh Tuy học.
Quý Chi Lâm sĩ diện, rõ ràng cả đêm qua không ngủ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì, thể hiện như anh ta đá Ninh Tuy vậy, là cậu Quý anh ta không để ý tới Ninh Tuy.
Anh ta chạy tới học tiết này, thậm chí còn thay một chiếc áo hoodie có mũ màu đen, ngồi ở hàng cuối cùng, đội mũ lên, đeo khẩu trang vào, sợ bị người khác phát hiện anh ta đi theo Ninh Tuy tới học.
Lúc Ninh Tuy mở laptop ra, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Ninh Tuy, muốn tìm ra chút dấu vết buồn bã tiều tụy trên mặt Ninh Tuy.
Nhưng trông Ninh Tuy làm gì có chút buồn bã nào chứ?
Thậm chí còn bóc mấy viên kẹo, sung sướng ăn tới mức hái má phồng lên.
Quý Chi Lâm càng nhìn càng khiến mình mất hồn mất vía.
Một lúc sau, anh ta phát hiện hình như Ninh Tuy mở giao diện của Quý Thị...?
Bạn học bên cạnh nhìn thấy có thể cũng không biết đó là gì, nhưng là người nhà họ Quý, sao Quý Chi Lâm lại không quen thuộc với giao diện gia phả nội bộ nhà họ Quý được?
Quý Chi Lâm không nhịn được mà nheo mắt lại, muốn nhìn kỹ hơn, rốt cuộc Ninh Tuy đang xem cái gì? Sao lại tập trung như vậy?
Nhưng khoảng cách quá xa, hơn nữa ánh nắng trong giảng đường chiếu thẳng, màn hình laptop hơi phản quang.
Nhưng nếu cậu mở trang mạng nội bộ của Quý Thị thì có thể là muốn tìm hiểu gì đó, không phải là muốn tìm hiểu về ông cụ và Quý Úc Trình đấy chứ?
Quý Úc Trình là một người thực vật đó!
Hơn nữa Ninh Tuy mới gả tới có một đêm thôi!
Đương nhiên Quý Chi Lâm cảm thấy Ninh Tuy muốn xem ảnh hồi nhỏ của mình.
Trước đây Ninh Tuy từng đòi anh ta ảnh, khi đó anh ta vẫn chưa thích Ninh Tuy nhiều lắm nên đã từ chối cậu... bây giờ nhớ lại mới thấy hơi hối hận.
Nghĩ đến đây, sương mù tích tụ một ngày một đêm trong lòng Quý Chi Lâm tiêu tán đi được một chút.
Ninh Tuy em ấy... tuy bên ngoài lạnh lùng, nhưng sau lưng thực ra cũng đang trằn trọc như mình nhỉ?
Nhưng mà, không biết tại sao Ninh Tuy lại xem lâu như vậy, còn cúi đầu ghi chép lại nữa?
Quý Chi Lâm như bị mèo cào vào tim, không làm rõ rốt cuộc Ninh Tuy đang xem gì thì chắc đêm nay anh ta không ngủ yên giấc được mất.
Nhân lúc giáo viên phía trước quay lưng lại giảng bài, anh ta nhìn xung quanh, phát hiện có một nam sinh ngồi hàng thứ ba, rất gần với Ninh Tuy, là người trong đội bóng rổ của mình.
Anh ta gửi tin nhắn WeChat cho người kia: “Giúp tôi một việc.”
...
Nhà tổ nhà họ Quý.
Sáng sớm sau khi bác sĩ rời đi, Quý Úc Trình lại bắt đầu một ngày làm người thực vật dài lê thê của mình. Nhà tổ vô cùng yên tĩnh, là một nơi tốt để điều dưỡng, nhưng chính bởi sự yên tĩnh này, khiến mỗi giây mỗi phút càng khó trải qua. So ra thì, sự quấy rầy của cậu vợ nhỏ lúc nửa đêm cũng không khiến người ta khó chịu lắm.
Mãi tới hai giây trước, 009 bỗng online nhắc nhở anh: “Tài khoản Quý Thị của anh bị đăng nhập rồi.”
Quý Úc Trình không hứng thú gì cả: “Cuối cùng ông cụ cũng định tìm người thay thế ta rồi sao?”
“Không phải.” 009 nói: “Là Ninh Tuy đăng nhập.”
Quý Úc Trình nhắm mắt cũng biết Ninh Tuy muốn làm gì.
“Là muốn xem ảnh lúc nhỏ của Quý Chi Lâm chứ gì.” Anh lạnh lùng nói.
Tuy anh không hề để ý tới chuyện chàng nhỏ vợ bị ép nhét cho mình này nhớ nhung ai, nhưng dù là ai bị lợi dụng như công cụ hình người, lại còn là đồ thay thế của thằng em đần thì cũng đều khó chịu.
Giờ còn dùng tài khoản của mình để xem thông tin của bạn trai cũ nữa chứ... có phải cậu đã quên cậu được gả cho ai rồi không?
Trong lòng Quý Úc Trình buồn bực, âm u nói: “Loại chuyện này thông báo cho ta làm cái gì.”
...
Khó khăn chờ đợi rất lâu, cuối cùng Quý Chi Lâm cũng nhận được ảnh của thành viên đội bóng rổ gửi tới.
Ảnh chụp là màn hình laptop của Ninh Tuy, bởi vì vẫn hơi ngược sáng nên vô cùng mờ.
Quý Chi Lâm nôn nóng dùng ngón tay phóng to ảnh lên.
Kết quả... nhìn thấy trên giao diện toàn là Quý Úc Trình.
???
Quý Chi Lâm nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Trang dừng lại có ghi sở thích của Quý Úc Trình, tính tình của Quý Úc Trình, một số dự án mà Quý Úc Trình đã xử lý xoay chuyển tình thế mà không được công bố, năm nào Quý Úc Trình đi đâu, quá trình trao đổi chất trong cơ thể của Quý Úc Trình...
Quý Chi Lâm: “...”
Tuy không thể nhìn rõ hoàn toàn, nhưng mỗi người trong nhà họ Quý đều có một trang riêng, trang mà Ninh Tuy mở lại là Quý Úc Trình, không phải anh ta.
Quý Chi Lâm hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy không khí như bị rút cạn, khó mà hít thở nổi.
Anh ta không kìm được mà gửi tin nhắn cho đồng đội kia: “Cậu chụp thêm một tấm nữa xem nào.”
Đối phương: “Chụp thêm một tấm nữa làm gì? Nửa tiếng qua giao diện màn hình của Ninh Tuy vẫn dừng ở đó.”
Đồng đội lại nhìn cuốn sổ dưới tay Ninh Tuy, trả lời: “Hình như cậu ấy đang chép lại kìa.”
Quý Chi Lâm: “...”
Thấy Quý Chi Lâm mãi vẫn không trả lời, đồng đội nói chuyện với anh ta không nhịn được quay đầu mà nhìn Quý Chi Lâm ngồi cuối phòng học.
Không biết có phải anh ta gặp ảo giác không, cứ cảm thấy Quý Chi Lâm đang run rẩy.
Cùng lúc đó.
009: “Không phải, vợ anh không hề xem tin về thằng em trai đần của anh, sau khi đăng nhập là tới thẳng trang của anh luôn, xem hẳn nửa tiếng đồng hồ, còn lưu lại rất nhiều ảnh của anh.”
Quý Úc Trình: ?