Ninh Tuy lập tức phản ứng lại, không dám tin hỏi đầu bên kia điện thoại: “Quý Úc Trình, anh dọn hết đồ trong ký túc xá của em rồi à?”

Quý Úc Trình không trả lời.

Phương Đại Thành không hiểu lắm: “Sao vậy?”

Nhưng Tào Nặc lại nhanh chóng đoán được đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc nói: “Chỉ vì cậu ở lại trường mấy ngày mà anh ta lấy hết đồ đạc của cậu đi á? Lấy đi khi nào thế?”

Khi nào không quan trọng, tất cả chỉ là một câu nói của Quý Úc Trình thôi.

Ninh Tuy cau có đặt điện thoại xuống, một lần nữa nhận ra dù bình thường Quý Úc Trình có giả vờ làm nũng và thẹn thùng như thế nào thì thực chất anh vẫn luôn là một người cực kỳ kiêu ngạo và bá đạo.

... Trông anh bây giờ như thể đang tỏ ra yếu thế một cách miễn cưỡng, nhưng thực tế anh sẽ dùng mọi cách để cướp đoạt những thứ gì mình muốn.

Thấy Ninh Tuy không lên tiếng, Tào Nặc không nhịn được nói: “Hay là bọn tôi xuống đó lấy đồ về với cậu nhé.”

Chẳng phải cậu cả Quý chỉ có quyền thế chút thôi sao, chắc sẽ không đến mức làm ra chuyện gì với bọn họ đâu...

Tuy nói vậy nhưng khi nghĩ đến ánh mắt của Quý Úc Trình nhìn người khác ngoài Ninh Tuy như thể nhìn vào không khí và rác rưởi, Tào Nặc vẫn không khỏi rùng mình.

Ninh Tuy cất di động, kéo khóa áo khoác: “Các cậu không cần lo đâu, tôi đi một lát sẽ về.”

Tào Nặc đi theo cậu đến cửa phòng ngủ, hỏi: “Có cần báo cảnh sát không?”

Ninh Tuy: “... Cậu nghĩ cái gì vậy?”

Không cần phải sợ đến thế đâu!

Phương Đại Thành vẫn chưa hiểu mô tê gì thì Ninh Tuy đã vội vã cầm di động, đi xuống lầu.

Quả nhiên, dưới bóng cây cách khu ký túc xá không xa có một chiếc ô tô màu đen đang đỗ.

Ninh Tuy đi tới, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của người đàn ông trông cực kỳ bình tĩnh, anh quay đầu lại, ánh mắt đen thẳm rơi vào gương mặt Ninh Tuy: “Tuy Tuy.”

Ninh Tuy cố hết sức để không bị khuôn mặt cực đẹp của anh làm phân tâm, cậu tức giận nói: “Đồ của em đâu?”

Quý Úc Trình nói: “Chuyển về nhà rồi.”

Ninh Tuy: “Anh bỗng nhiên kêu người dọn đồ của em về, sau này đến trường em ngủ ở đâu?”

Quý Úc Trình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao em không về nhà?”

Ninh Tuy bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, khí thế liền thua một bậc, cậu chầm chậm tích góp một ít tức giận, nói: “Em chỉ muốn ở lại trường mấy ngày thôi, vậy mà cũng không được à?”

Quý Úc Trình hỏi đến cùng: “Ở mấy ngày?”

Ninh Tuy còn chưa kịp trả lời, anh đã ngẫm nghĩ một chút, rồi liếc mắt nhìn Ninh Tuy, tự hỏi tự trả lời luôn: “Ba ngày chắc là đủ rồi nhỉ.”

Ninh Tuy: “...”

Các sinh viên đi ngang qua đều nhìn sang, ánh mắt liên tục rơi vào người đàn ông trong cửa sổ xe.

Thậm ch

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play