Ninh Tuy gọi điện cho Tào Nặc, kể cho
cậu ấy nghe về tình huống của mình, cậu sẽ không chuyển đồ đạc về lại trường..
Dù sao cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, cũng
sẽ không về ký túc xá nữa.
Cậu tạm thời chung sống hòa bình với
Quý Úc Trình trong nhà tổ của nhà họ Quý.
Trong lòng cũng nhớ kỹ việc phải nói
thật với Quý Úc Trình sau khi Quý Úc Trình đã kiểm tra xong. Tâm trạng Ninh Tuy
nặng nề, nhưng đồng thời cũng không còn né tránh sự đeo bám của Quý Úc Trình.
Dù sao thì sau khi nói thật, tất cả
chuyện này sẽ kết thúc thôi...
Đây sẽ là khoảng thời gian ở chung cuối
cùng của cậu và anh chồng thực vật của mình.
Quý Úc Trình hoàn toàn không biết những
thay đổi của Ninh Tuy, tuy cậu vợ nhỏ không còn kháng cự anh, đó thực sự là
điều anh muốn, nhưng cậu vợ nhỏ đã không còn bệnh trạng cố chấp đối với anh như
trong trong lúc anh còn là người thực vật nữa.
Khi anh chủ động đến gần cậu, cậu không
còn né tránh, nhưng khi anh nằm trên giường, cậu lại không còn thì thầm vào tai
anh những lời mang đậm ham muốn chiếm hữu như trước.
Khi anh trong lúc còn là người thực
vật, ra nước ngoài để kiểm tra, cậu nhất quyết sống chết đòi đi theo. Bây giờ
anh đi đến công ty một mình, cậu lại giống như thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng của Quý Úc Trình không tốt
hơn tí nào, anh luôn cảm thấy có điều gì đó mà mình không biết.
009 cảm nhận được sự đè nén sâu sắc
trong lòng ký chủ, không ngờ anh còn có một chút hối hận vì tỉnh lại.
009: “...”
Chẳng bao lâu, tuyết lại bắt đầu rơi
thường xuyên.
Sáng sớm Ninh Tuy thức dậy, bị Lâm Mãn
gọi đến công ty của cậu ấy.
“Tớ đã phái người ở bên kia liên lạc
với em trai của Tiểu Vũ, tiến hành điều tra thân phận, cậu ấy đúng là em trai
mà Tiểu Vũ nói năm đó, rất nhiều tin tức đều trùng khớp. Em trai Tiểu Vũ...
không đi học nữa.”
Ninh Tuy ngồi trên sô pha đối diện Lâm
Mãn, kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì à? Chú với thím của Tiểu Vũ đâu? Tìm được
chưa?”
“Đã qua đời mấy năm trước rồi.” Lâm Mãn
đưa tư liệu trên máy tính bảng cho cậu xem: “Sau khi họ qua đời, em trai Tiểu
Vũ không có người nuôi dưỡng, đến năm lớp 11 thì bỏ học. Vốn dĩ thành tích của
cậu ấy cũng không tốt lắm, sau đó thì đi làm thuê khắp nơi.”
“Cậu có muốn gọi video với cậu ấy
không?” Lâm Mãn hỏi: “Trợ lý của tớ đã nói rõ tình huống cho cậu ấy.”
Ninh Tuy gật đầu.
Trợ lý của Lâm Mãn đưa em trai Tiểu Vũ
đang trên đường đến thành phố Giang, ngay khi video được kết nối, Ninh Tuy nhận
ra Lâm Mãn không hề tìm nhầm người, đứa trẻ này quá giống với Tiểu Vũ trước
đây, ngoại trừ cho da hơi đen một xíu, gần như đúc ra từ một khuôn.
Đứa trẻ bên kia rất nhiệt tình, rõ ràng
đã từng bị xã hội đả kích rất nặng, cậu ấy cười nói: “Anh Ninh Tuy, anh Lâm
Mạn, chào các anh.”
Tuy đã mười tám mười chín tuổi, nhưng
bởi vì suy dinh dưỡng, cậu ấy trông giống như chỉ mười sáu, mười bảy tuổi tôi,
điều này ngay lập tức khiến Ninh Tuy nhớ đến khoảng thời gian ở cô nhi viện.
Cổ họng Ninh Tuy hơi nghẹn lại: “Chào
em.”
Lâm Mãn nói: “Anh đã bàn bạc với Ninh
Tuy, định nhận nuôi em, để em đi học cấp ba lại. Em cảm thấy thế nào?”
Em trai Tiểu Vũ hỏi: “Vậy em còn thời
gian để làm thêm không?”
Lâm Mãn nói: “Bọn anh là bạn từ trước
của anh trai em, sẽ hỗ trợ em, em không cần phải làm thêm nữa.”
Đôi mắt đứa trẻ lập tức sáng rực, không
hề che giấu niềm vui sướng của mình: “Vậy thì tốt quá.”
Lâm Mãn bỗng nhiên không kìm lòng được
mà liếc nhìn Ninh Tuy, ngoại trừ làn da không trắng như Ninh Tuy trước đây,
ngoại hình không đẹp như Ninh Tuy, nhưng một số đặc điểm của đứa trẻ này rất
giống với Ninh Tuy trước khi vào đại học.
Ninh Tuy hỏi: “Nghe nói hôm nay là sinh
nhật của em, em muốn quà sinh nhật gì không?”
Em trai Tiểu Vũ ngượng ngùng gãi gãi
đầu: “Em không có di động, em muốn có một cái, sau này khi em kiếm được tiền em
sẽ trả lại cho hai anh.”
Ninh Tuy dịu dàng nói: “Không sao đâu,
anh sẽ tặng cho em.”
Sau khi trò chuyện nửa giờ, đã hiểu đại
khái về tình hình hiện tại của em trai Tiểu Vũ, cậu liền tắt video.
Lâm Mãn hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
Ninh Tuy nói: “Nếu thật sự là em trai
của Tiểu Vũ, đương nhiên phải giúp em ấy, để em ấy thi lên đại học.”
Lâm Mãn gật đầu, cậu ấy cũng nghĩ như
vậy, coi như là bù đắp một số tiếc nuối năm đó.
Lâm Mãn nói: “Họ đến bằng tàu cao tốc,
có lẽ hai giờ nữa sẽ đến. Nếu cậu không có việc thì đợi ở đây hai giờ, lát nữa
cùng nhau ăn cơm.”
Ninh Tuy gật đầu, chợt nhớ tới hôm nay
là ngày Quý Úc Trình đến bệnh viện kiểm tra lại.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý chờ đến khi anh
kiểm tra xong, thân thể không có vấn đề gì sẽ nói cho anh biết, nhưng khi thực
sự nước đã đến chân, tâm trạng của Ninh Tuy lại có hơi phức tạp.
Suy nghĩ một lát, cậu gửi một tin nhắn
cho Quý Úc Trình, nói với anh là mình ở đây ăn với Lâm Mãn, sẽ trở về muộn.
...
Tuyết rơi lả tả, sắc trời tối dần.
Gần tối, trợ lý Chu lái xe từ bệnh viện
trở về.
Quý Úc Trình xuống xe, sải bước về phía
biệt thự.
Nghĩ đến điều gì đó, anh chợt dừng lại,
nhìn tuyết đang dần chất đống trong vườn.
Anh nói với quản gia đang quét tuyết ở
cửa: “Khoan quét đã, lát nữa sẽ bẩn.”
Quản gia còn chưa hiểu ý của anh thì đã
thấy Quý Úc Trình đeo khăn quàng cổ và găng tay, đi về phía ánh đèn đường lờ
mờ, bắt đầu lăn tuyết.
Quản gia cầm chổi ở bên cạnh nhìn,
không nhịn được cười, không ngờ cậu cả còn có sở thích này, nhưng thật ra tính
cách của anh đã thay đổi rất nhiều so với trước khi xảy ra tai nạn.
Trước khi xảy ra tai nạn, anh sẽ không
làm những việc khá trẻ con này, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, ngay cả thích
nghe truyện cổ tích cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Quản gia càng nghĩ càng cảm thấy đó là
công lao của Ninh Tuy.
Quý Úc Trình làm xong người tuyết, vỗ
vỗ những b ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).