Chú quản gia lái xe chở Ninh Tuy ôm Quý
Úc Trình ngồi hàng ghế sau đi tới bệnh viện.
Quý Úc Trình tựa vào người cậu, ôm chặt
eo cậu. Anh khó chịu rúc vào hõm xương quai xanh của Ninh Tuy.
Hàng mày tinh tế của Quý Úc Trình nhíu
chặt như đang chịu đựng cơn đau khủng khiếp lắm. Bờ mi đen dày của anh hơi ướt,
khuôn mặt anh tuấn nóng đỏ bất thường.
Ninh Tuy thử nghe hơi thở khó nhọc của
anh rồi lại xoa trán anh. Làn da từ trán đến hõm xương anh nóng rực.
Anh bị sốt? Anh bị cảm sao?
Chắc không phải vì hôm qua anh nói bị
trẹo chân mà cậu không chịu đỡ, anh cứ cố đi nên bị cảm lạnh đấy chứ!
Bỗng dưng, Ninh Tuy cảm thấy tự trách.
Nói thế nào thì Quý Úc Trình vẫn là người bệnh, vậy mà cậu lại không nuông
chiều người bệnh chút nào.
Nếu nhỡ đâu Quý Úc Trình có chuyện gì
xảy ra thì ông cụ Quý sẽ không tha cho cậu mất.
Thôi, cậu vẫn không nên nghĩ ngợi lung
tung, phải nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện xem các bác sĩ điều trị cho Quý Úc
Trình nói gì.
Ninh Tuy sốt ruột giục chú quản gia:
“Chú tăng tốc thêm đi chú.”
Chú quản gia nhìn Quý Úc Trình qua
gương chiếu hậu, cũng cố làm ra vẻ sốt sắng đáp: “Ừ, ừ.”
Ninh Tuy bế Quý Úc Trình xuống xe đặt
lên xe lăn, gấp gáp đẩy anh vào phòng bệnh.
Chú quản gia vội đi tìm đội ngũ y bác
sĩ điều trị cho Quý Úc Trình.
Không bao lâu sau, vị viện trưởng lần
trước đi tới kiểm tra tình hình sức khỏe cho Quý Úc Trình, sau khi lấy ống nghe
để nghe nhịp tim của anh, biểu cảm của ông ta trở nên nghiêm trọng: “Nhịp tim
của cậu cả Quý không đều, cậu ấy mới tỉnh lại chưa được bao lâu, sức khỏe còn
yếu nên không thể kích động cậu ấy… Cần quan tâm và yêu thương.”
Ninh Tuy: “…” Sao cậu có cảm giác nhịp
tim của Quý Úc Trình đều lắm mà.
Ninh Tuy hỏi lại: “Vậy anh ấy có sốt
không bác sĩ? Trán anh ấy nóng lắm.”
Viện trưởng đáp: “Chuyện đó không quan
trọng lắm, uống nhiều nước ấm là được. Cậu ấy ngất chỉ vì sáng thức dậy còn
yếu, hạ đường huyết. Đợi cậu ấy tỉnh lại cho uống chút nước cháo, ăn đồ ngọt và
nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi. Tóm lại cậu cả Quý còn đang trong giai đoạn hồi
phục nên cần chú ý chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.”
Ninh Tuy nghe thấy thế mới cảm thấy yên
tâm.
Chú quản gia tiễn viện trưởng ra ngoài,
có lẽ hai người đang nói tình hình bệnh của Quý Úc Trình nên đi khá xa.
Vốn dĩ Ninh Tuy định buổi chiều sẽ đến
trường tham gia buổi họp toàn khóa, nhưng tình hình Quý Úc Trình thế này, chắc
chắn cậu không đi được.
Cậu ra ngoài mua sôcôla quay về ngồi
cạnh giường, thở dài nhìn cậu cả Quý.
Những lúc này cậu lại cảm thấy anh
chồng sống thực vật nhà mình đáng thương thật, tuy khí chất anh ngút ngàn khiến
người khác phải e dè, nhưng sức khỏe không tốt, động tí lại ngất xỉu.
Từ khi Quý Úc Trình tỉnh lại tới giờ,
Ninh Tuy vẫn luôn cảm giác anh có khuynh hướng lệch lạc bệnh kiều nên luôn
không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Bây giờ Quý Úc Trình ngủ vùi, Ninh Tuy
mới không kiềm chế được bò đến bên giường, gối cằm lên bàn tay, chăm chú ngắm
khuôn mặt anh.
Quý Úc Trình cứ nằm một chỗ không biết
gì thế này là ngoan nhất.
Nhìn vầng trán sáng bóng của Quý Úc
Trình ứa mồ hôi, Ninh Tuy không nhịn được vươn tay gạt tóc mái lòa xòa cho anh.
Quý Úc Trình cảm nhận được Ninh Tuy
chăm sóc mình, cảm giác khó chịu trong lòng mới vơi đi ít nhiều.
Nhưng anh đợi mãi cũng không thấy cậu
vợ nhỏ nhân lúc anh không biết gì mà biến thái xoa đầu, nghịch tai anh giống
trước kia.
Cậu vợ nhỏ ngồi bên giường một lúc lâu,
hành động thân mật nhất cũng chỉ có gạt tóc mái cho anh.
Trạng thái của anh hiện giờ không khác
với khi sống thực vật lắm, rõ ràng cậu vợ nhỏ có thể nhân cơ hội này dính lấy
anh.
Quý Úc Trình biết mình không nên đói
khát đòi hỏi nhiều như thế.
Nhưng khi một người gặp được tình yêu
nồng nàn của mình mà chỉ được đáp lại có chút ít, trong lòng chắc chắn sẽ cảm
thấy bất an.
Giống như có một bàn tay từ nơi ánh
sáng hướng về bóng tối, nhưng khi người trong bóng tối cố gắng vùng vẫy để vươn
thẳng về phía ánh sáng, thì bàn tay ấy bỗng thu lại.
…
Tiếp đó Quý Úc Trình giả ngất hơn tiếng
đồng hồ vẫn không đợi được cậu vợ sàm sỡ mình.
Cậu vợ nhỏ của anh chỉ ngồi ngay ngắn
bên giường, chốc lát nhìn anh, chốc lát lại trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Cậu đang trả lời tin nhắn của ai?
Là hai cậu bạn cùng phòng thường ôm vai
bá cổ cậu?
009 quan sát mọi chuyện trong mấy ngày
hôm nay, cũng thấy hơi nghi ngờ, bèn nói với Quý Úc Trình: “Chẳng lẽ bệnh của
vợ anh tự dưng khỏi, không còn biến thái nữa rồi? Loại bệnh ấy cũng chữa khỏi
được à?”
Vốn dĩ ký chủ của nó cố gắng tỉnh lại
là để đi cứu vợ mình, kết quả không cần anh phải cứu, Ninh Tuy thấy anh tỉnh
lại tự dưng thành người bình thường luôn.
Ngược lại là ký chủ của nó, không biết
vì sao lại càng ngày càng không bình thường.
Quý Úc Trình buồn bực không thèm để ý
tới 009.
Anh giả vờ hôn mê hình như hoàn toàn
không có tác dụng gì, cũng chỉ được ôm vợ mỗi lúc trên xe, từ khi nằm đến giờ
vợ cũng không hành động như khi trước nữa.
Quý Úc Trình buồn bực trong lòng, chỉ
đành từ từ mở mắt.
Anh vừa tỉnh lại là Ninh Tuy biết ngay,
cậu bỏ điện thoại xuống, hỏi anh: “Anh tỉnh rồi à? Thấy ổn hơn không?”
Dáng vẻ Quý Úc Trình có vẻ suy nhược
lắm, anh chỉ nằm yên ngước mắt nhìn cậu, lắc đầu, giọng khàn đặc đáp: “Anh
chóng mặt.”
“Bác sĩ nói anh bị hạ đường huyết, hay
là anh ngồi dậy ăn socola đi? Em bảo chú quản gia về nhà lấy đồ ăn sáng qua đây
rồi.” Ninh Tuy nói.
Quý Úc Trình khẽ gật đầu nhưng vẫn nhìn
chằm chằm Ninh Tuy.
Ninh Tuy không hiểu sao anh còn chưa
ngồi dậy? Anh không ngồi dậy thì ăn kiểu gì?
Hay là anh yếu đến mức không gượng dậy
nổi?
Đến lúc này rồi, Ninh Tuy cũng không
tính toán với một người bệnh. Tuy thực sự cậu vẫn “rén” khi gặp một Quý Úc
Trình đã tỉnh dậy, nhưng bây giờ nhìn anh suy yếu như thế, chắc cũng không thể
làm gì cậu được.
Thế là cậu điều chỉnh giường bệnh, lấy
hai cái gối kê phía sau cho Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình có vẻ khó chịu lắm, anh
nhíu chặt mày, cơ thể không chống đỡ được nghiêng đổ về một bên.
Ninh Tuy rót một cốc nước đưa cho anh,
anh cố nâng tay phải muốn nhận lấy cốc nước nhưng cơ thể anh như quay về trạng
thái thực vật khi trước, tay phải không có sức nâng lên.
Vùng vẫy mãi, anh thở hắt ra, buông
xuôi tay phải.
Anh ngại ngùng cười với Ninh Tuy, có vẻ
như thẹn vì để cậu nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình: “Anh không đủ sức.”
Ninh Tuy thầm lo lắng, có vẻ tình trạng
của anh tồi tệ lắm, chắc không phải vì hệ thống nạp đủ điện để anh tỉnh lại dẫn
đến vấn đề khác chứ không chỉ đơn giản là hạ đường huyết?
Cậu chỉ đành nâng nửa thân ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).