Tình hình này làm Ninh Tuy không dám vào lấy nước uống, vội vàng xoay người chạy lên tầng như bị lửa đốt mông.

Cậu vọt vào phòng tắm, dùng khăn mặt nhúng nước lạnh, cuống cuồng lau mặt mình mới làm mặt mình đỡ nóng được một chút. Chú quản gia rõ ràng đang thêm mắm dặm muối, hôm ấy cậu có hôn tay Quý Úc Trình đâu. Nhưng bảo cậu phải xông ra giải thích thế nào bây giờ? Giải thích kiểu gì cũng nghe như biến thái ấy!

Đang lúc Ninh Tuy muốn bình tĩnh suy nghĩ phải làm thế nào để tìm con đường sống cho mình thì di động của cậu rung lên.

Lâm Mãn gửi tin nhắn: “Này Tuy, hình như… tớ nói là hình như thôi nhé. Hình như tớ tìm được em trai Tiểu Vũ rồi.”

Gửi kèm tin nhắn là một bức ảnh.

Người trong ảnh mặc một chiếc áo rách nát bạc màu, làn da hơi đen, nụ cười rất rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh. Trông đối phương khoảng mười tám, mười chín tuổi, giống Tiểu Vũ lúc trước tới bảy phần.

Ninh Tuy nhìn bức ảnh này mà ngây ngẩn cả người.

Tiểu Vũ không giống bọn họ, hai người Ninh Tuy vừa sinh ra đã ở cô nhi viện rồi, hoàn toàn không có ký ức nào khác. Tiểu Vũ thì khác, ba mẹ Tiểu Vũ qua đời, chú thím gia cảnh bần hàn quá, vứt bỏ cậu ấy ở bên đường năm Tiểu Vũ ba tuổi, sau đó mới được cô nhi viện nhận về.

Bởi vậy, sau khi lớn lên, Tiểu Vũ nhớ mang máng mình có cậu em trai, còn kể cho hai người họ nghe.

Trước khi qua đời, Tiểu Vũ nhờ cậu và Lâm Mãn, nếu sau này có khả năng thì làm ơn tìm em trai cậu ấy về, giúp đỡ em trai cậu ấy.

Mấy năm nay Lâm Mãn vẫn luôn thuê người tìm kiếm, nhưng muốn tìm được một người trong biển người mờ mịt thì nói dễ hơn làm. Trí nhớ của Tiểu Vũ trước năm ba tuổi rất mờ nhạt, không nhớ bất cứ tin tức nào về địa chỉ của chú thím mình, cũng chưa từng nói với bọn họ khi cậu ấy mắc bệnh nan y qua đời.

Thế nên, trên thực tế, cả Ninh Tuy và Lâm Mãn đều không ôm quá nhiều hi vọng vào chuyện này.

Không ngờ mới đó đã tìm được rồi?

Ninh Tuy gọi cho Lâm Mãn: “Có chắc là em trai Tiểu Vũ chứ?”

Bên kia điện thoại, Lâm Mãn nói: “Chưa chắc lắm. Không biết đứa bé kia lưu lạc thế nào mà tới tận Quảng Tây, tớ định bớt thời gian mấy ngày tự đến đó một chuyến. Chờ có tiến triển thì báo lại cho cậu sau nhé.”

“Ừ.”

Ninh Tuy ngơ ngẩn cúp máy.

Có việc này làm nhạc đệm, tâm trạng xấu hổ muốn đào hố chui vào của cậu ban nãy cũng giảm nhiều.

Tiểu Vũ qua đời là vì không có tiền chữa bệnh. Nếu có thể tìm được em trai Tiểu Vũ, Ninh Tuy và Lâm Mãn ít nhất sẽ giúp em trai cậu ấy học xong đại học.

Tiểu Vũ nhỏ hơn Lâm Mãn, nhưng lại lớn hơn Ninh Tuy. Nhưng trong cả ba người thì Tiểu Vũ mới là người chăm nom hai người họ. Nhờ có Tiểu Vũ chăm sóc nên khi cậu ở cô nhi viện mới không bị đám trẻ khác bắt nạt.

Dù làm gì cũng phải báo đáp ân tình này cẩn thận.

Nhưng Lâm Mãn nói vẫn chưa thể khẳng

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play