Quý Úc Trình chưa từ bỏ ý định, dang hai cánh tay về phía Ninh Tuy: “Trẹo thật mà.”

Ninh Tuy nhấc chân định đi.

Quý Úc Trình hơi dùng sức nắm lấy bàn tay cậu buông thõng bên người, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi cố chấp.

Ninh Tuy lại bị kéo lại, bất đắc dĩ nhìn Quý Úc Trình ngồi trên ghế dài: “Trẹo chân thật à? Vậy em gọi điện thoại cho tài xế tới đón anh.”

“Không cần, có vài bước thôi.” Cậu cả Quý vẫn vươn hai cánh tay, ánh mắt mong đợi, ý bảo Ninh Tuy ôm anh qua đó.

Ninh Tuy: “...”

Ninh Tuy sơn hết cả da gà da ốc, không thể tưởng tượng được cậu cả Quý tỉnh lại sẽ là cậu cả Quý như thế này, suốt ngày làm nũng hết bài này đến bài khác.

Hơn nữa, cậu còn phát hiện con người Quý Úc Trình trông thì có vẻ rất dễ ngại, nhưng thật ra không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. Nếu cậu không đồng ý với anh, người này có thể nhõng nhẽo ở lì đến khi trung tâm thương mại đóng cửa.

Quý Úc Trình nhìn Ninh Tuy, tủi thân nói: “Anh nghe nói trước khi anh tỉnh lại thì em còn bế anh kiểu công chúa cơ mà? Sao bây giờ lại không được?”

Ninh Tuy phát điên: “Đó là lúc anh còn là người thực vật, anh không thể nhúc nhích nên em mới...”

Quý Úc Trình lập tức sửa miệng: “Thế để anh bế em ra ngoài!”

Ninh Tuy: “...”

Ninh Tuy: “Sao bảo trật chân cơ mà?”

Cậu cả Quý nhanh chóng đứng phắt dậy: “Ể, tự nhiên không sao nữa này.”

Ninh Tuy: “...”

Quý Úc Trình vừa nói xong đã cúi người chuẩn bị ôm eo Ninh Tuy, Ninh Tuy giật mình đỏ mặt, nghi ngờ với cái tính hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt người bên ngoài của người này thì anh sẽ thật sự bế cậu lên xe ngay trước mắt bao người. Tuy rằng giờ này trung tâm thương mại đã không còn mấy ai, nhưng vẫn rất xấu hổ.

Cậu vội bước nhanh về phía trước: “Quý Úc Trình, còn đang ở bên ngoài đấy.”

Quý Úc Trình: “Ở ngoài thì không được à?”

Ninh Tuy: “Ừ, xấu hổ lắm.”

Quý Úc Trình ngẫm nghĩ: “Thế về nhà là được à?”

Ninh Tuy: “...” Đánh không lại cũng nói không lại, Ninh Tuy chỉ đành nghẹn khuất trong lòng.

Cậu cả Quý coi như Ninh Tuy cam chịu, gương mặt tuấn tú hưng phấn đỏ bừng, nắm tay Ninh Tuy kéo ra khỏi trung tâm thương mại. Trợ lý Chu đã đưa Khuất Gia Hàm về, hai người họ gọi xe taxi.

Xe dừng trước cửa biệt thự, quản gia đang cào tuyết trong sân.

Vừa xuống xe, Quý Úc Trình đã muốn vòng tay xuống chân Ninh Tuy, sao Ninh Tuy có thể để người bệnh vừa xuất viện mấy hôm bế mình thật. Tuyết trơn như vậy, chẳng may cậu cả Quý ngã một cái, lại thành người thực vật thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng nếu có thể ngã thành người thực vật thật thì cũng tốt… Sẽ không dính người tới trình độ đáng sợ thế này.

Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ thoảng qua trong đầu Ninh Tuy.

Ninh Tuy thở dài, nói với Quý Úc Trình: “Anh vừa bình phục, để em bế anh thì hơn.”

Quý Úc Trình tỉnh lại lâu như vậy rồi, chỉ những lúc thế này mới cảm thấy tình yêu của cậu vợ nhỏ với mình khôi phục đôi chút, mây đen trong lòng cũng tản ra ít nhiều.

Lúc trước ở bệnh viện bị Ninh Tuy bế ra ngoài, trong lòng anh cực kỳ gượng gạo. Nhưng giờ quan hệ của hai người ngày càng xa cách, anh lại ước gì Ninh Tuy bế mình thêm lần nữa.

Ninh Tuy hơi gian nan bế người lên, thể lực của cậu không tệ lắm, bế con gái thì khá nhẹ nhàng, nhưng bế Quý Úc Trình thì đúng là hơi cố sức.

Nhưng cậu cũng từng bế Quý Úc Trình rất nhiều lần khi anh còn là người thực vật, chỉ cần Quý Úc Trình nằm yên không nhúc nhích thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Quý Úc Trình cao hơn Nin

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play