Quý Úc Trình chưa từ bỏ ý định, dang
hai cánh tay về phía Ninh Tuy: “Trẹo thật mà.”
Ninh Tuy nhấc chân định đi.
Quý Úc Trình hơi dùng sức nắm lấy bàn
tay cậu buông thõng bên người, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi cố chấp.
Ninh Tuy lại bị kéo lại, bất đắc dĩ
nhìn Quý Úc Trình ngồi trên ghế dài: “Trẹo chân thật à? Vậy em gọi điện thoại
cho tài xế tới đón anh.”
“Không cần, có vài bước thôi.” Cậu cả
Quý vẫn vươn hai cánh tay, ánh mắt mong đợi, ý bảo Ninh Tuy ôm anh qua đó.
Ninh Tuy: “...”
Ninh Tuy sơn hết cả da gà da ốc, không
thể tưởng tượng được cậu cả Quý tỉnh lại sẽ là cậu cả Quý như thế này, suốt
ngày làm nũng hết bài này đến bài khác.
Hơn nữa, cậu còn phát hiện con người
Quý Úc Trình trông thì có vẻ rất dễ ngại, nhưng thật ra không đạt được mục đích
thì sẽ không bỏ qua. Nếu cậu không đồng ý với anh, người này có thể nhõng nhẽo
ở lì đến khi trung tâm thương mại đóng cửa.
Quý Úc Trình nhìn Ninh Tuy, tủi thân
nói: “Anh nghe nói trước khi anh tỉnh lại thì em còn bế anh kiểu công chúa cơ
mà? Sao bây giờ lại không được?”
Ninh Tuy phát điên: “Đó là lúc anh còn
là người thực vật, anh không thể nhúc nhích nên em mới...”
Quý Úc Trình lập tức sửa miệng: “Thế để
anh bế em ra ngoài!”
Ninh Tuy: “...”
Ninh Tuy: “Sao bảo trật chân cơ mà?”
Cậu cả Quý nhanh chóng đứng phắt dậy:
“Ể, tự nhiên không sao nữa này.”
Ninh Tuy: “...”
Quý Úc Trình vừa nói xong đã cúi người
chuẩn bị ôm ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).