Làm một người thực vật, hôn mê lâu như vậy, hơn tám trăm
ngày đêm, đến tay cũng không nhấc lên nổi. Đây vẫn là lần đầu tiên Quý Úc Trình
có thể ôm Ninh Tuy vào trong lòng như thế này.
Anh cảm thấy hài lòng đến cùng cực, thỏa mãn được ước mơ bao
nhiêu lâu nay, giống như được ấm áp lấp đầy, không còn gì đáng sợ nữa.
Từ lúc kết hôn đến nay, cậu vợ nhỏ lúc nào cũng lo được lo
mất, sợ mình muốn ly hôn với em ấy, từ ngày đầu tiên đã thì thầm bên tai mình,
sợ mình tỉnh lại rồi sẽ bỏ rơi em ấy, mình ra nước ngoài mà em ấy cũng đi theo,
rồi lại bày tỏ tình cảm trước mặt Quý Chi Lâm và ông cụ biết bao nhiêu lần,
đồng thời mỗi ngày mỗi đêm, chỉ cần có cơ hội là lại tiếp xúc thân thể với
mình...
Cậu cả Quý chỉ cần nghĩ đến những chuyện này là mặt đã đỏ
ửng lên.
Đứng ở một góc độ nào đó thì có thể nói, anh được đánh thức
bởi tình yêu của cậu vợ nhỏ.
Vì vậy, cho dù xấu hổ, cho dù biết cậu vợ nhỏ có chút bệnh
hoạn bất thường, nhưng trước khi tỉnh lại anh đã quyết định, khi nào tỉnh lại,
cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng nhất định phải cho cậu vợ nhỏ cảm nhận
được cảm giác an toàn, cho cậu một tình yêu không cần phải lo được lo mất.
Bây giờ mình phải ôm em ấy chặt thêm một chút, thêm chút
nữa, dùng sức ép cậu vào trong lòng, giống như lúc trước em ấy làm với mình
vậy...
Quý Úc Trình nhắm hai mắt lại, im lặng ngửi hương thơm tươi
mát giữa mái tóc của Ninh Tuy, trong lòng ngọt lịm.
Mặc dù đây là đại sảnh lầu một của bệnh viện, người qua lại
rất đông, có rất nhiều người ra vào, nhưng trong mắt anh dường như đều trở thành
phông nền.
Mà Ninh Tuy bị Quý Úc Trình ôm vào lòng, cảm thấy khớp xương
đều sắp bị bóp nát, cậu sợ hãi nhìn về phía quản gia, cũng quên mất phải phản
ứng thế nào.
Người này là Quý Úc Trình đã tỉnh lại? Quý Úc Trình đã tỉnh
lại đang ôm cậu?
Quản gia cũng trả lời Ninh Tuy với một ánh mắt kinh dị tương
tự: Tôi cũng đâu biết gì!
Rõ ràng vừa rồi ở trên đó, lúc ông nhắc đến Ninh Tuy, cậu cả
còn tỏ ra hờ hững, sao tự nhiên bây giờ lại chạy qua ôm người ta chứ?!
Ông ở nhà họ Quý đã mấy chục năm rồi, từ lúc Quý Úc Trình
còn bé cho đến bây giờ, đây cũng là lần đầu tiên ông nhìn thấy cậu cả thân
thiết với người khác như vậy, mà không phải, đâu chỉ là thân thiết, hai cánh
tay đang ôm siết lấy cậu thật chặt, giống như muốn nhét người ta vào trong bụng
mình vậy.
Cậu cả Quý không hề biết cậu vợ nhỏ bị mình ôm vào trong
lòng mà ánh mắt vẫn còn giao lưu với người khác, anh chỉ vô cùng vui vẻ dùng
mặt cọ cọ vào gò má của người thương.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh rồi là có thể hẹn hò với cậu
vợ nhỏ, cuối cùng cũng không cần phải để cậu vợ nhỏ chờ đợi quá lâu nữa.
Anh gần như muốn đứng ngay tại đây hôn cậu vợ nhỏ một cái,
nhưng lầu một quá đông người, anh vẫn kiềm chế ham muốn của mình, chỉ dùng môi
chạm nhẹ vào vành tai Ninh Tuy rồi thôi.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng cậu cả Quý cũng lưu
luyến buông Ninh Tuy ra, chuyển thành đỏ mặt nắm lấy tay cậu.
Anh bóp bóp tay Ninh Tuy.
Lòng bàn tay Ninh Tuy chợt tê dại, giật mình nhìn anh.
Anh chồng sống thực vật của mình vừa tỉnh lại sao lại thành
ra thế này? Chuyện gì đây?
Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Quý Úc Trình nhìn về phía
chiếc áo lông màu trắng của Ninh Tuy.
Ninh Tuy vô thức cúi đầu xuống theo ánh mắt của anh.
Bị, bị sao vậy? Trên áo có dính hai vết mực, bị dính lúc làm
kiểm tra hồi chiều.
Bệnh ưa sạch sẽ của cậu cả Quý đã...
Còn chưa nghĩ xong, Quý Úc Trình đã kéo dây kéo chiếc áo
lông của cậu lên cái “soạt”.
“Lạnh đấy.” Quý Úc Trình không phải một người chu đáo, nhưng
lúc anh còn là người thực vật, lần nào đến bệnh viện cậu vợ nhỏ cũng sẽ giúp
anh kéo áo khoác lại, quả nhiên tình yêu đẹp nhất là dạy cho mình làm sao để
yêu thương một người.
Không đợi Ninh Tuy kịp hoàn hồn lại, Quý Úc Trình đã cầm lấy
cặp sách của Ninh Tuy, hoàn toàn không cảm nhận được một người bệnh cao một mét
chín mặc đồ bệnh nhân xách cặp sách cho sinh viên đại học sẽ có cảm giác sai
trái gì.
Cái chuyện xách cặp giúp bà xã thế này, chắc chắn sẽ đẹp
trai ngầu lòi lắm, cậu vợ nhỏ vẫn đang nhìn chằm chằm mình kia kìa.
Ninh Tuy: “...”
Ninh Tuy đầu óc trống rỗng, bị Quý Úc Trình nắm tay dẫn tới
thang máy.
Trước khi dẫn Ninh Tuy vào thang máy VIP, hàng mi đen nhánh
của Quý Úc Trình bỗng nhấc lên một chút, anh im lặng liếc mắt nhìn sang một chỗ
ở đằng xa, thoáng dừng lại một chút, sau đó lạnh lùng quay đi.
Người ngoài có lẽ không phát hiện ra động tác nhỏ này của
Quý Úc Trình, nhưng người đang đứng ngay bên cạnh anh, bị anh nắm chặt tay như
Ninh Tuy thì sao lại không phát hiện ra được?
Ninh Tuy vô thức nhìn sang theo tầm mắt của anh...
Tin tức Quý Úc Trình tỉnh lại truyền đi cực nhanh, đã có nhà
báo cầm camera chạy đến bệnh viện rồi.
Ninh Tuy vừa nhìn sang bên đó thì lập tức nhìn thấy Ninh
Viễn Minh mặt mày tái mét đứng bên cạnh nhà báo.
Ninh Tuy chợt hiểu ra.
Cho nên vừa rồi ở đại sảnh lầu một có người, Quý Úc Trình
không muốn khiến mình mất mặt ở đó, cho nên mới cố gắng làm ra mấy hành động
thân thiết với mình?
... Chuyện này thật sự khác hoàn toàn với hình tượng lạnh
lùng xa cách của cậu cả Quý ở trong lòng Ninh Tuy.
Nhưng cũng phải thôi, người thích truyện cổ tích thì lòng dạ
sao có thể lạnh lùng cho được?
Vậy sau khi vào thang máy rồi, chắc sẽ nhắc đến chuyện ly
hôn nhỉ.
Đúng như dự đoán, vừa vào thang máy, Quý Úc Trình đã lập tức
thả tay cậu ra.
Bị dọa một trận như thế, anh buông mình ra, trái lại khiến Ninh
Tuy cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Quý Úc Trình bỗng nhiên giơ tay
gãi gáy cậu, giống như đùa với chú mèo con, hỏi: “Bà xã, em làm kiểm tra thế
nào rồi?”
Tóc gáy sau cổ Ninh Tuy dựng ngược cả lên: “...” Chỗ này
không có người ngoài, tự nhiên lại gọi bà xã làm gì?
Ninh Tuy: “Thi... cũng khá ổn.”
Quý Úc Trình gật đầu, anh biết thành tích của cậu vợ nhỏ rất
tốt, lúc trước đến tuần ôn tập trước mùa thi, cậu làm đề ở bên cạnh mình, cả bộ
đề chẳng thấy sai bao nhiêu.
Quả nhiên là bà xã của mình.
Thang máy bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, thang máy dành
riêng cho Quý Thị đã lâu không có người sử dụng, xảy ra chút trục trặc. Quản
gia bấm bộ đàm, nói vài câu với người bên phía bệnh viện, bên kia lập tức kêu
người đến kiểm tra.
Quý Úc Trình trái lại cũng không vội, giơ tay lên, thỉnh
thoảng lại xoa nhẹ gáy Ninh Tuy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Ninh Tuy: “Bà
xã, từ lúc gặp đến giờ toàn là anh hỏi em, sao em không hỏi sức khỏe anh đã ổn
định chưa?”
Không lẽ xấu hổ à?
Ninh Tuy: “... Anh cảm thấy trong người thế nào?”
Lượng điện đầy đủ, Quý Úc Trình bây giờ ngoại trừ hơi suy
yếu một chút, thì chẳng khác gì so với người bình thường.
Nhưng tất nhiên anh không thể nói như vậy, nói rồi thì sao
cậu vợ nhỏ thương anh được.
Anh nắm tay Ninh Tuy, thở dài nói: “Đi đường cũng cần người
dìu cơ mà, em đoán xem?”
Ninh Tuy: “...”
“Sao em không nói gì?”
Quý Úc Trình nói tiếp: “Từ lúc gặp nhau em chỉ nói đúng ba
câu, cộng thêm một chữ “Hả”.”
Ninh Tuy: “...” Cậu không biết phải trả lời câu này như thế
nào.
Nỗi sợ mà Quý Úc Trình mang đến cho cậu là quá lớn, đến bây
giờ cậu còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Quản gia và trợ lý Chu đứng đằng trước thang máy, cũng nghe
thấy tiếng nói chuyện ở đằng sau, trong lòng cũng bứt rứt không yên, vô cùng tò
mò, nhưng vẫn trung thành mà kiềm chế không quay đầu lại nhìn.
Đằng sau chỉ có hai người, rõ ràng không gian rất rộng rãi,
nhưng Quý Úc Trình lại đẩy Ninh Tuy vào trong góc, chỉ ước gì có thể dựa sát
vào Ninh Tuy, rất có tính xâm lược.
Bản thân Ninh Tuy đã cao một mét tám mươi mốt, so với người
bình thường thì đã xem là khá cao rồi, bình thường cậu chẳng bao giờ cảm nhận
được cảm giác áp lực đến từ người khác, nhưng cậu cả Quý ở bên cạnh cao tận một
mét chín, lúc khẽ cụp mắt nhìn cậu, con ngươi đen kịt khiến người khác không
thể đoán ra tâm trạng của anh, khiến người khác cảm thấy như đang đi trong
rừng, bị một con sư tử vành tai đo đỏ nhích lại gần đánh hơi.
Ninh Tuy tự hỏi ở trong đầu: “Lúc trước tính cách của Quý Úc
Trình cũng như vậy à? Thống, chẳng phải tư liệu cậu tra ra được nói anh ấy lạnh
lùng kiêu căng, xa lánh mọi người hay sao?”
001 cũng rất bất ngờ: “Có phải nằm hai năm nên đầu óc anh ta
bị trục trặc gì không? Anh ta chụp CT não rồi đúng chứ? Không chắc nữa, Tuy,
cậu quan sát thử xem.”
Không chờ được câu trả lời của Ninh Tuy, cậu cả Quý có chút
không vui, hình ảnh cậu vợ nhỏ tung tăng chạy về phía mình như trong tưởng
tượng cũng không hề diễn ra.
Không biết tại sao, anh cảm thấy sau khi mình tỉnh lại rồi,
cậu vợ nhỏ không còn thích đùa giỡn với anh như lúc trước nữa, không còn thỉnh
thoảng lại sờ tay hoặc cổ của anh.
Gặp nhau đã hơn mười phút rồi mà vẫn chưa chủ động sờ anh.
Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, lúc trước anh trong
trạng thái người thực vật, muốn làm gì anh đều không có phản ứng, nên cậu vợ
nhỏ mới to gan như vậy.
Bây giờ đối mặt với mình đã tỉnh lại, chắc chắn cậu vợ nhỏ
sẽ có chút e dè.
Chẳng phải mấy hôm trước cậu vợ nhỏ còn thở dài, nói cái gì
mà sợ rằng con búp bê mình thích nhất sẽ chạy mất sao?
Vào lúc này mình phải tiến công, cho em ấy một liều thuốc an
thần, để em ấy biết mình mãi mãi thuộc về em ấy, em ấy không cần phải nảy ra
những suy nghĩ điên cuồng kia.
Ninh Tuy cảm nhận được cậu cả Quý đang nhìn chằm chằm mình,
bèn ngẩng mặt lên nhìn anh một cái: “...”
Không hiểu tại sao lại có linh cảm không lành...
Cậu còn chưa kịp nghĩ ra rốt cuộc chuyện này là thế nào thì
cậu cả Quý đã đi vòng ra sau lưng ôm lấy cậu, dựa đầu vào hõm cổ của cậu.
Gương mặt xinh đẹp của Quý Úc Trình hơi đỏ lên... Gần gũi da
thịt với cậu vợ nhỏ như thế này chắc cậu vợ nhỏ sẽ thích nhỉ, giống như lúc
trước em ấy luôn làm vậy với mình.
Ninh Tuy: “...”
Ninh Tuy hãi hùng khiếp vía.
Quản gia và trợ lý Chu ở đằng trước cũng thấy hãi hùng khiếp
vía y chang.
Quý Úc Trình cứ thế mà nghiêng người tới từ đằng sau, Ninh
Tuy không thể không giơ hai tay đỡ lấy cánh tay anh.
Lại tiếp tục vùi đầu vào hõm cổ thân thuộc giống như suốt ba
tháng vừa qua, cậu cả Quý hài lòng cọ cọ.
“...”
Ninh Tuy không biết phải nhìn đi đâu, nóng mặt nhìn chằm
chằm thang máy đang đi lên.
Ông cụ Quý ở bên kia làm kiểm tra xong, quay về phòng bệnh
với thư ký, mới biết Quý Úc Trình đã đi xuống lầu.
“Mới vừa tỉnh lại đã chạy lung tung rồi?” Ông cụ nhíu mày:
“Không muốn sống nữa à?”
Ông cụ lập tức nhớ ra một chuyện, hình như Ninh Tuy cũng
đang trên đường chạy đến đây, nếu như đứa cháu tính tình u ám, không thèm nể
mặt ai của nhà mình mà chạy xuống dưới, chẳng phải sẽ đụng mặt Ninh Tuy sao?
Mình không có mặt ở đó, có khi nào Ninh Tuy sẽ bị nó ăn hiếp
không?
“Dù thế nào thì chuyện xung hỉ cũng là do tôi quyết định,
bây giờ Úc Trình muốn ly hôn, muốn trách người nào thì cũng nên nhắm vào mình
tôi thôi...” Ông cụ nói với thư ký.
Thư ký im lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu như cậu cả kiên
quyết muốn ly hôn, e rằng ông cũng không thể cản cậu ấy được.”
Tất nhiên ông cụ Quý cũng biết chuyện này, thằng cháu nhà
mình tính tình cố chấp, đã đưa ra quyết định rồi thì không ai thay đổi được.
Nếu là những chuyện khác, có lẽ nó sẽ nể tình mình là ông nội của nó mà nhường
nhịn mình, nhưng vừa tỉnh dậy lại phát hiện ra vô duyên vô cớ có thêm một người
vợ, chắc chắn nó sẽ rất giận.
Ông cụ không nhịn được thở dài.
“Chỉ tội cho Ninh Tuy thôi...”
Đứa nhỏ này thích Úc Trình như vậy, không ngại vất vả mà
chăm sóc Úc Trình suốt ba tháng trời, nếu như Úc Trình vừa tỉnh lại đã mặt nặng
mày nhẹ với thằng bé, chắc chắn thằng bé sẽ rất buồn.
Nghĩ như vậy, ông cụ Quý không nhịn được cất bước đi tới
thang máy, không thể để cho Ninh Tuy bị mất mặt trước mọi người được.
Mới vừa đi tới, thang máy đúng lúc đi lên, “ting” một tiếng,
thang máy mở ra trước mặt ông cụ.
Ông cụ hoàn toàn không ngờ rằng, trong thang máy, đứa cháu
lúc nào cũng như núi băng ở trước mặt mọi người của mình đang mặc quần áo bệnh
nhân kẻ sọc trắng xanh, mái tóc hơi rối, xách cặp sách của Ninh Tuy giống như
trùm trường sống lại, gương mặt điển trai hơi đỏ lên, một tay ôm Ninh Tuy, ép
Ninh Tuy vào sát trong góc thang máy.
Ông cụ: “...”
Ngoại trừ Quý Úc Trình, tất cả mọi người trong thang máy đều
nhìn ông cụ với vẻ mặt kỳ dị, giống như bị bắt nạt một trận vậy, không dám nhúc
nhích.
“Ông nội.” Quý Úc Trình lên tiếng chào hỏi ông cụ, tay vẫn
khoác lên vai Ninh Tuy chứ không buông ra.
“...” Bỗng chốc ông cụ Quý không biết mình phải bày ra vẻ
mặt gì: “Mới vừa tỉnh lại đã chạy linh tinh khắp nơi, còn không mau về giường
nằm.”
Bọn họ cùng đi về phòng bệnh.
Ngoại trừ cậu cả Quý đi ở hàng đầu, tất cả mọi người đều tôi
nhìn anh, anh nhìn tôi với nét mặt rất kỳ dị.
Sau khi vào phòng bệnh, Quý Úc Trình ngồi khoanh chân trên
giường, vẫn còn nắm tay Ninh Tuy.
Khiến Ninh Tuy không thể không ngồi xuống mép giường với
anh.
Nhìn thấy ở đầu giường có giỏ trái cây, anh hỏi Ninh Tuy:
“Trên đường đến đây chắc khát lắm phải không, em muốn ăn gì?”
Ninh Tuy nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng không có biểu cảm gì
của Quý Úc Trình, ở trong lòng nhanh chóng suy đoán tâm tư của cậu cả Quý.
... Với cơ thể ngọc ngà dễ vỡ của Quý Úc Trình, hiển nhiên
không có khả năng hỏi mình muốn ăn cái gì, sau đó lấy cho mình... Chẳng lẽ muốn
kêu mình gọt trái cây cho anh ăn?
Dù không nói thẳng muốn ly hôn với mình, nhưng đối mặt với
cuộc hôn nhân bị ép buộc, cậu cả Quý không thể nào không tức giận... Đây là
phương pháp hành hạ mới à?
Vậy tất nhiên phải chọn một loại trái cây đơn giản, nếu gọt
táo mà bị đứt vỏ, nói không chừng còn bị Quý Úc Trình hờ hững bắt gọt lại.
Cậu trầm giọng nói: “Quýt.”
Cậu vừa nói xong, Quý Úc Trình đã cầm quýt lên, nhanh chóng
lột hai quả, một quả đưa cho ông cụ Quý, một quả khác đút tới bên môi cậu: “Há
miệng nào.”
“...”
Ninh Tuy sợ hãi liếc nhìn ngón tay thon dài trắng nõn đang
cầm quả quýt của Quý Úc Trình, rồi lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh.
Cậu nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không.
Thật ra mình vẫn còn đang ở cổng trường, còn chưa đến bệnh
viện đúng không, nếu không tại sao cậu cả Quý lại làm cái chuyện lột vỏ quýt
này cho mình chứ?
Chần chừ một lát, Ninh Tuy hé miệng.
Múi quýt chua ngọt lập tức được đút vào miệng.
Quý Úc Trình nhìn gò má phồng lên của Ninh Tuy, cực kỳ hài
lòng, chống tay lên má, ngón tay thon dài gõ nhịp lên cằm mình, hỏi: “Ngọt
không?”
Ninh Tuy vô thức gật đầu.
Thấy Ninh Tuy thích, tâm trạng của Quý Úc Trình cũng rất
sung sướng, anh ngồi thẳng dậy, cúi đầu nghiêm túc lựa hết quýt trong giỏ ra,
chất đống ở bên cạnh mình, giống như muốn lột hết cho Ninh Tuy ăn vậy.
Ninh Tuy không nhịn được giữ tay anh lại, nói: “Đủ rồi đủ
rồi, ăn nhiều quá sẽ nóng trong người đấy.”
Lúc này Quý Úc Trình mới thôi.
Mọi người trong phòng bệnh nhìn thấy cảnh này, cứ như bị sét
đánh.
Dì Châu và quản gia không nhịn được liếc nhìn ông cụ, bọn họ
cũng xem như là nhân viên làm việc ở nhà họ Quý mười mấy năm rồi, cũng đã nhìn
thấy dáng vẻ của Quý Úc Trình trước khi gặp tai nạn, nhưng đây là lần đầu tiên
nhìn thấy Quý Úc Trình đối xử với người khác như thế... Quả thực có thể nói là
chu đáo vô cùng.
Đừng nói bọn họ, đến cả ông cụ Quý cũng vô cùng sợ hãi.