Quý Úc Trình vừa mới tỉnh lại dựa vào đầu giường, ngồi im ở
đó, mái tóc đen dày và hàng mi đen nhánh khiến cho gương mặt tuấn tú của anh
trông vô cùng sắc bén và lạnh lùng.
Mặc dù cơ thể anh suy yếu, gương mặt vẫn có chút tái nhợt,
nhưng trên người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ đáng tin khiến người khác bình tĩnh trở
lại.
Lúc này, tin tức Quý Úc Trình tỉnh lại cũng đã truyền ra
ngoài, trong giới lại xảy ra chấn động, có thể sẽ có rất nhiều người cố tìm đủ
mọi cách đến thăm hỏi, trong lòng quản gia khó tránh khỏi lo lắng.
Nhưng chỉ cần nhìn về phía cậu cả, nhìn gương mặt bình tĩnh
không biến sắc của anh, đã cảm thấy những chuyện rối ren hỗn loạn đều được giải
quyết một cách dễ dàng, cũng không tính là chuyện to tát gì.
Dù sao cũng là người còn trẻ mà đã tiếp quản nhà họ Quý, có
thể coi là một nửa trụ cột của nhà họ Quý.
Hai năm rồi, đã hai năm ròng rã.
Tất cả mọi người đều chờ anh hoàn toàn tỉnh lại.
Trong lòng quản gia không ngừng cảm khái.
Vừa rồi ông cụ quá kích động, đã được dì Châu dẫn đi làm
kiểm tra rồi.
Mặc dù quản gia chỉ là một người ngoài, nhưng cũng kích động
đến rơi nước mắt...
Nhìn thấy Quý Úc Trình giống như không nghe thấy lời ông
nói, quản gia lại nhấn mạnh thêm: “Cậu vẫn luôn hôn mê nên không biết đấy thôi,
Ninh Tuy thật sự rất thích cậu đó cậu cả, lúc cậu chưa tỉnh lại, ngày nào cậu
ấy cũng chăm sóc cậu, còn tới hỏi tôi tư liệu về cô Khuất, sợ mất đi cậu.”
Ninh Tuy còn lấy tư liệu của Khuất Gia Hàm, thật ra Quý Úc
Trình không hề biết chuyện này.
Nghe người khác kể lại tình yêu sâu đậm của cậu vợ nhỏ dành
cho mình, giống như là góc nhìn thứ ba đã mở ra một góc nhỏ bí ẩn nào đó, thật
sự làm người cho người ta xấu hổ.
Quý Úc Trình cố gắng kìm nén sự xấu hổ, hờ hững “Ừ” một
tiếng.
Quản gia thấy vậy thì cũng không tiện nói thêm, sợ lại khiến
anh càng thêm ác cảm với mợ cả mà ông cụ cưỡng chế nhét cho anh.
Đợi quản gia đi rồi, Quý Úc Trình nằm xuống, lẳng lặng kéo
chăn che kín đầu, chỉ lộ ra hai vành tai đỏ bừng.
Nhận được điện thoại của quản gia, có phải cậu vợ nhỏ đang
lên đường cấp tốc chạy đến đây hay không?
Cậu cả Quý trốn trong chăn, có chút rầu rĩ nhìn bộ đồ bệnh
nhân kẻ sọc trên người mình, cảm thấy thật sự chẳng đẹp trai tẹo nào.
Nhưng trên đường bị xe cấp cứu đưa tới bệnh viện quá vội
vàng, không có bất cứ quần áo gì để thay.
...
Lúc này Ninh Tuy đang đi qua đi lại dưới tòa nhà dạy học, lê
bước chân nặng nề chậm chạp đi tới cổng trường.
Cậu có hơi không muốn đến bệnh viện.
Đến đó sẽ phải ký giấy ly dị, thực sự có chút mất mặt, cũng
có chút đau lòng.
001 nói: “Này Tuy, nếu bí quá thì chúng ta vẫn còn phương án
dự phòng, cậu đã quên người thực vật tóc vàng ở nước ngoài rồi sao?”
“Cậu không hiểu đâu.” Ninh Tuy thở dài.
Chung đụng lâu ngày, cậu đã không còn nhắm đến mỗi tiền bạc
nữa, cậu cũng đã nảy sinh tình cảm với cơ thể đó của Quý Úc Trình.
Ngày nào cũng ôm vào trong lòng, cậu đã gần như quen thuộc
mỗi một góc nhỏ trên cơ thể của Quý Úc Trình, mỗi một phản ứng nhạy cảm của anh
cậu đều khắc sâu vào trong tim.
Cảm giác hiện tại của cậu giống như con búp bê mình đã ôm
quen rồi đột nhiên bị người ta cướp đi mất, trong lòng vô cùng không nỡ.
001 lại đề nghị: “Nếu thật sự không được thì đụng cho anh ta
về như cũ, tôi có một trăm cách có thể làm cho thần không biết, quỷ không hay.”
Ninh Tuy: “...” Nếu thật sự có thể đụng trở thành lại người
thực vật thì tốt rồi, chỉ sợ đụng thành người tàn phế thôi.
Nhưng chuyện này giống như lúc Tiểu Vũ chết, cho dù không nỡ
nói lời tạm biệt tới cỡ nào đi chăng nữa, thì vẫn phải cắn răng vẽ một dấu chấm
hết cho chuyện này.
Chẳng phải hồi trước, lúc ở chỗ Lâm Mãn, cậu đã chuẩn bị tâm
lý sẵn sàng rồi hay sao? Quý Úc Trình là một người tốt, cậu không nên vì ham mê
tiền bạc và thân thể của anh mà bám riết anh không buông.
Ninh Tuy lê bước chân nặng nề đi về phía cổng trường.
Bởi vì kì kèo ở dưới tòa nhà dạy học quá lâu, lúc cậu đi ra
trời đã tối rồi.
Trợ lý Chu bấm còi một cái, chạy xe đến trước mặt cậu.
Trợ lý Chu kéo cửa sổ xe xuống: “Ninh Tuy, sao trông cậu hơi
mất hồn mất vía vậy?”
Ninh Tuy nặn ra một nụ cười: “Đâu có, Quý Úc Trình tỉnh rồi,
em vui cho anh ấy.”
Tin tức trong giới truyền đi cực nhanh, huống chi là cậu cả
Quý được muôn người dòm ngó. Gần như khi xe cứu thương vừa đến biệt thự nhà họ
Quý là tin tức đã truyền ra ngoài.
Trong nửa tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều biết Quý Úc
Trình đã tỉnh lại, hơn nữa lần này, có lẽ là hoàn toàn tỉnh lại.
Bởi vì lần trước tỉnh lại đã làm mọi người khiếp sợ một lần,
lần này, thật ra cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ là có chút thổn thức.
“Nằm hai năm mà cứ như vậy tỉnh lại. Phải công nhận đây đúng
là kỳ tích, chẳng lẽ người vợ do nhà họ Ninh đưa cho anh ta xung hỉ lại thật sự
có ích?”
“Không đúng, cái người nhà họ Ninh kia cũng không đơn giản
đâu, hình như có thân phận và bối cảnh khác nữa, không thể nói là công cụ xung
hỉ được.”
“Nhưng đúng là tò mò thật đấy, không biết sau khi cậu cả Quý
tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào với người vợ bị cưỡng chế nhét cho anh ta
đây?”
“Còn có phản ứng gì nữa, chắc chắn là ly dị rồi, chẳng lẽ
tên Quý Úc Trình đó lại dễ dàng nhượng bộ trước chuyện ép buộc anh ta như thế này
sao? Không lập tức làm bẽ mặt ông cụ nhà anh ta với Ninh Tuy đã là tốt lắm
rồi.”
...
Lúc nhận được tin tức, Ninh Viễn Minh đang ở trước cổng
trường, định bước lên xe của nhà họ Ninh.
Hoàn toàn tỉnh lại? Sắc mặt cậu ta tái nhợt.
Cậu ta lập tức tìm kiếm Ninh Tuy ở trong đám đông, chỉ thấy
Ninh Tuy đứng cách đó không xa, đang định lên xe với trợ lý Chu.
Trong thời tiết rét lạnh, Ninh Tuy đeo cặp sách, cúi gằm
mặt, biểu cảm trông còn khó coi hơn cả cậu ta, là một sự bi thương đến mất hồn
mất vía.
Đây là lần đầu tiên Ninh Viễn Minh nhìn thấy dáng vẻ này của
Ninh Tuy, giống như vừa bị mất hai tỷ vậy.
Xem ra Quý Úc Trình đã gọi điện nói gì đó với cậu, kêu cậu
lập tức đến bệnh viện ký giấy ly hôn?
Không phải chứ? Quý Úc Trình đúng là quá vô tình.
Vừa tỉnh lại đã đòi ly hôn, không thể chừa chút thể diện cho
Ninh Tuy sao?
Nhưng cái tên Quý Úc Trình kia vốn dĩ như vậy, gặp mình mười
mấy lần rồi mà vẫn hờ hững hỏi một câu “Cậu là ai”, làm mình không còn tí thể
diện nào trước mặt Quý Chi Lâm... Người như vậy thì sao có thể đối xử tôn trọng
với người vợ trên danh nghĩa của anh ta chứ?
Ninh Viễn Minh nhìn Ninh Tuy cúi đầu ủ rũ, đột nhiên cảm
thấy cậu và cậu ta có hơi cùng cảnh ngộ.
Cậu ta thì gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, còn cậu thì
thất bại trong chuyện của Quý Úc Trình... Có thể tận mắt chứng kiến cậu bị Quý
Úc Trình từ hôn ngay tại chỗ, cậu ta cũng xem như trả được mối thù.
Cậu ta vốn định về nhà, nhưng nhìn thấy Ninh Tuy như vậy,
bỗng nhiên lại không muốn về nữa.
Cậu ta phải đi xem tuồng hay chứ?
...
Hai chiếc xe một trước một sau chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện này do Quý Thị đầu tư, khu nội trú từ tầng mười
một trở xuống là phòng bệnh bình thường, tầng mười hai là phòng bệnh VIP. Từ
sau khi Quý Úc Trình gặp tai nạn trở thành người thực vật, ông cụ cố tình xây
dựng tầng mười ba thành tầng điều trị, chỉ có người của nhà họ Quý mới có thể
ra vào.
Lần trước khi Quý Úc Trình được đưa vào bệnh viện, Ninh Tuy
cũng đi theo.
Cậu còn tưởng rằng lần này cũng sẽ theo trợ lý Chu đi thẳng
vào thang máy.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, vừa bước vào đại sảnh dưới
tầng trệt của khu nội trú, đã nhìn thấy Quý Úc Trình mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc đi
về phía bên này dưới sự giúp đỡ của quản gia.
Bước chân của Ninh Tuy bỗng dừng lại.
Đã quen với dáng vẻ Quý Úc Trình nhắm nghiền hai mắt, sắc
mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, giờ bỗng nhiên đứng trong đám đông ở đằng
xa, nhìn thấy anh đứng dậy, mở mắt ra, còn có thể đi lại, Ninh Tuy chỉ cảm thấy
vô cùng xa lạ.
Cảm giác bất ngờ ấy không thua gì búp bê trong tủ kính của
mình bỗng nhiên đứng dậy đi tới đi lui.
Người đàn ông cao lớn mặc dù suy yếu đến mức cần người dìu,
nhưng quanh người vẫn tỏa ra hơi thở như trong khe hở của núi băng, gương mặt
xinh đẹp bình thường vẫn mặc cho mình chơi đùa nay đã mở mắt ra, khí chất yếu
đuối đã hoàn toàn biến mất, trở nên bí ẩn khó đoán.
Có lẽ bị thu hút bởi gương mặt đó của người đàn ông, người
qua đường ở xung quanh thi nhau nhìn về phía anh.
Mà đôi mắt xinh đẹp của Quý Úc Trình cũng lướt qua đám đông,
giống như đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc người nào đó.
Ninh Tuy vốn cho rằng Quý Úc Trình xuống dưới để xử lý
chuyện gì đó... Rốt cuộc xử lý chuyện gì mà phải khiến cho anh đích thân xuất
hiện, tự mình đi thang máy từ trên lầu xuống?
Nhưng không ngờ rằng, sau khi hai người bốn mắt chạm nhau,
đôi mắt đen nhánh của cậu cả Quý bỗng nhiên nhìn chằm chằm cậu, chuyển hướng,
trực tiếp đi về phía cậu, giống như là từ đầu đã xuống dưới để tìm cậu.
Lại nhìn trên tay quản gia đang cầm tờ giấy gì đó... Không
lẽ là giấy ly dị.
Ninh Tuy: “...”
Đùa chứa, Quý Úc Trình nóng lòng muốn ly dị với mình đến vậy
ư?
Một lát cũng không chờ được? Không thể lên đó rồi hẵng nói
sao?
Trái tim Ninh Tuy đập thình thịch thình thịch, gần như muốn
xoay người bỏ chạy... Cậu đã có thể tưởng tượng ra được tiếp theo đây chắc chắn
mình sẽ bị mất mặt trước mọi người.
Nếu như cậu cả Quý nói cái gì đó khó nghe châm chọc, mình sẽ
cho anh ấy một cái tát.
Nhưng... cũng chỉ là nghĩ thế thôi, chứ cậu thật sự không
nỡ, tốt xấu gì cũng là người thực vật mà mình đã chăm sóc suốt ba tháng.
Ở cửa bệnh viện, Ninh Viễn Minh vừa mới xuống xe đi vào đã
nhìn thấy cảnh này.
Cậu cả Quý sau khi tỉnh lại quả nhiên tỏa ra khí thế cực kỳ
áp lực, lúc nhìn chằm chằm Ninh Tuy đi về phía cậu, ánh mắt anh nhìn Ninh Tuy
cũng không dời đi lấy một lần, giống như muốn xé nát Ninh Tuy.
Mà chẳng hiểu tại sao, Ninh Tuy lại đứng nguyên tại chỗ
không dám nhúc nhích.
Ninh Viễn Minh nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng khó
tránh khỏi sinh ra chút thương hại đối với Ninh Tuy... Cảm thấy cậu chính là
mình vào buổi tiệc từ thiện tối hôm đó...
Quý Úc Trình càng đi càng gần, càng đi càng nhanh, trên
người gần như nhiễm phải hơi lạnh trong không khí.
Ninh Tuy hít sâu một hơi, cảm thấy mình không thể ký tên ở
trong đại sảnh này, đang định đánh đòn phủ đầu hỏi Quý Úc Trình có phải muốn ly
hôn với mình hay không...
Thì bất thình lình, cậu bị Quý Úc Trình túm lấy cánh tay.
Ninh Tuy: “...”
Cậu thật sự không ngờ Quý Úc Trình lại có phản ứng lớn như
vậy đối với chuyện bị ép cưới, ngón tay đang siết lấy cánh tay của cậu, dùng
sức đến độ cách một lớp áo lông mà cậu cũng cảm thấy có chút đau đớn, dường như
anh thật sự rất sợ mình bỏ chạy.
Đang nghĩ thế, Ninh Tuy bỗng nhiên bị người đàn ông đứng
trước mặt ôm vào lòng.
Ninh Tuy ngớ ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn sang.
“...”
Người đàn ông cao lớn lập tức ép xuống, hơi thở tràn ngập
xâm lược chui vào chóp mũi của Ninh Tuy, anh dùng cả hai tay khóa chặt eo và
lưng của cậu, khẽ cúi người xuống, tựa cằm vào cổ của cậu.
Quý Úc Trình ôm Ninh Tuy, vành tai hồng hồng mà nhỏ giọng
oán giận: “Bà xã, một tiếng trước quản gia đã gọi điện cho em rồi, chỗ này gần
trường học của em, dọc đường lái xe nếu kẹt xe cũng chỉ mất hai mươi ba phút,
sao em lại đến trễ tận ba mươi bảy phút vậy?”
Suýt nữa anh còn tưởng rằng cậu vợ nhỏ không đến nữa, nên
vội vàng xuống tìm cậu.
Dù sao phản ứng của cậu vợ nhỏ dạo này thật sự làm anh chẳng
có chút tự tin gì với việc mình tỉnh lại, luôn lo rằng cậu chỉ thích mình khi ở
trong trạng thái hôn mê.
Ninh Tuy: “...” Hả?
Ninh Viễn Minh ở cách đó không xa: “...”
?