Đầu óc Quý Úc Trình hoàn toàn chết máy.

...

Từ sau khi ông cụ Quý tự ý quyết định anh kế thừa gia tộc, yêu cầu đối với anh bắt đầu trở nên vô cùng nghiêm ngặt.

Sự giáo dục mà anh và Quý Chi Lâm nhận được hoàn toàn khác nhau, nếu như Quý Chi Lâm vẫn có một thời thiếu niên hoàn chỉnh, thì anh còn chẳng có nổi một ngày được thảnh thơi. 

Những bữa tiệc xã giao danh lợi đếm không hết khiến anh không có thời gian suy nghĩ tới chuyện tình cảm cá nhân, thêm vào đó còn có bệnh sạch sẽ bẩm sinh, khiến anh tuy còn trẻ tuổi nhưng một số phương diện nào nó lại vô cùng cổ hủ và bảo thủ.

Người ngoài luôn cảm thấy Quý Úc Trình lạnh lùng nghiêm túc đến đáng sợ, có khi một ngày nào đó lên giường với người khác cũng chỉ cởi khóa quần mà không cởi áo sơ mi và cà vạt.

Suy đoán này không phải không có lý, đến cả Quý Úc Trình cũng cảm thấy như vậy. Anh chán ghét tất cả các hành vi tiếp xúc da thịt với người xung quanh, chỉ nghĩ thôi đã khiến toàn thân anh khó chịu rồi.

Nhưng bây giờ...

Con ngươi Quý Úc Trình chấn động, vậy mà anh lại mất trinh tiết dễ dàng tới như vậy!

Người trong lòng không hề biết cậu đang làm gì, bàn tay sờ mó lung tung kia như lông vũ khẽ quét qua, khơi lên cảm giác tê dại trên lồng ngực chưa từng tiếp xúc da thịt với ai trong hai năm qua của Quý Úc Trình, quét qua đâu là máu đổ dồn tới đó.

Bàn tay kia sờ ngực xong, còn tùy ý đưa tới eo Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Đúng là anh là người thực vật, nhưng cũng là một người đàn ông trưởng thành sức lực dồi dào.

Nếu bây giờ Quý Úc Trình có thể cử động, anh sẽ lôi Ninh Tuy xuống giường ngay lập tức, sau đó đi tắm nước lạnh ngay.

Nhưng anh không thể.

Ninh Tuy sờ một lúc, bỗng nhiên không sờ nữa.

Cậu vùi mặt vào gối đầu, cách xa người bên cạnh một chút, nhỏ giọng nói: “Ngại thế...”

Tuy biết anh chồng là một người thực vật không có tri giác, cho dù tỉnh lại cũng sẽ không biết hành động lúc nửa đêm của mình.

Nhưng cho dù cơ thể bên cạnh này đã nằm hai năm, nhưng vẫn giữ được đường nét tao nhã hoàn hảo của đàn ông trưởng thành, có thể thấy trước khi xảy ra sự cố, Quý Úc Trình chắc chắn là một người vô cùng kỷ luật.

Điều này khiến cậu sờ mãi sờ mãi, sờ tới mức bản thân choáng váng...

Quý Úc Trình chỉ muốn cười mỉa trong lòng.

Ngại cơ à, tôi thấy cậu phóng đãng lắm mà.

Ngồi trên thuyền buồm bị sóng đánh vào, Quý Úc Trình thấy hơi khô nóng.

Một lúc sau, người bên cạnh bình tĩnh xong thì lại dán sáng.

Điều khiến Quý Úc Trình không ngờ tới là, nhiệt độ cơ thể Ninh Tuy ấm nóng, hơi thở run rẩy, không ngờ lại giống như đang ngại thật...

Mùi hương trên người cậu có mùi bột giặt nhàn nhạt, không khiến người khác chán ghét như người khác.

Còn chưa đợi Quý Úc Trình suy nghĩ xem rốt cuộc là bột giặt của hãng nào thì Ninh Tuy bỗng vươn tay ra, rục rịch muốn đưa xuống.

Quý Úc Trình: “...”

Ninh Tuy liếm môi.

Đàn ông luôn có ham muốn thắng thua về mặt kích thước.

Nghe nói cậu cả Quý này khi chưa xảy ra chuyện thân cao gần một mét chín, không biết kích thước chỗ đó như thế nào.

Nếu biết được kích thước thì không chỉ coi là tiếp xúc cơ thể mà còn coi như tiếp xúc thông tin, tiền nhận được chỉ càng nhiều hơn thôi.

Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, không coi người thực vật ra gì cả.

Quý Úc Trình tức gần chết.

Nhưng Ninh Tuy vươn ra được một nửa, còn chưa chạm tới nơi đó thì không vươn tiếp nữa.

Cậu bỗng rụt tay lại.

Thực ra Ninh Tuy vẫn hơi xấu hổ. Tuy đã kết hôn rồi, nhưng lợi dụng người thực vật không thể cử động để âm thầm suy đoán năng lực của anh, tóm lại vẫn không phải hành động hay ho gì.

“Thôi vậy...”

Quý Úc Trình nghe thấy cậu vợ nhỏ lẩm bẩm: “Có lớn hơn chắc cũng không lớn bằng mình đâu.”

Quý Úc Trình: ?

Quý Úc Trình suýt chút tức tới tắt thở.

Không có đàn ông nào có thể chấp nhận được việc vợ nói mình không được.

Cho dù có cấm dục như cậu cả Quý, cũng không thể tránh được phương diện này.

Giờ anh chỉ muốn Ninh Tuy hoàn thành chuyện ban nãy, xem thử rốt cuộc ai không được.

Quý Úc Trình có dự cảm cưới người này vào nhà, chắc chắn anh sẽ tổn thọ mất, bây giờ mới kết hôn được một ngày mà cậu vợ nhỏ đã khiến anh rối loạn rồi.

Linh hồn không cần ngủ, những đêm trước đây Quý Úc Trình nằm yên trong cơ thể mình, cũng sẽ không cảm thấy buồn ngủ, nhưng bây giờ bị Ninh Tuy giày vò một lúc, vậy mà lại có cảm giác mệt mỏi tới mức muốn day mi tâm.

Rồi chợt có một bàn tay lạnh lẽo bỗng day mi tâm của anh thật.

Quý Úc Trình khựng lại.

Ninh Tuy hơi ngẩng đầu lên, cót chút ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu cả Quý, lẩm bẩm: “Sao lại thấy anh già hơn ban ngày một chút nhỉ...”

Quý Úc Trình: “...”

Ninh Tuy nằm xuống, nắm bàn tay của Quý Úc Trình dưới chăn, nhắm mắt lại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên: “Phấn khích ghê, không ngủ được, đây vẫn là lần đầu tiên em ngủ chung giường với người khác đó...”

Bàn tay Quý Úc Trình lớn hơn Ninh Tuy, lúc nghịch tay anh khiến người khác rất có cảm giác an toàn, tuy là người thực vật không thể cử động, nhưng ngón tay anh lại ấm áp hơn Ninh Tuy.

Điều quan trọng nhất là, nắm tay anh, anh sẽ không rụt lại, cũng sẽ không hất tay cậu đi.

Hơn nữa còn là hốc cây* vô cùng tốt.

(*: Nơi lắng nghe và giữ bí mật)

Quý Úc Trình vẫn còn giận vì ban nãy Ninh Tuy nói anh già.

Trong lòng anh chỉ muốn lạnh lùng móc mỉa cậu, giả vờ giả vịt cái gì, cậu là trẻ mồ côi à? Lúc nhỏ chưa từng ngủ cùng một giường với ba mẹ cậu chắc?

Đầu cậu vợ nhỏ cọ tới: “Lúc nhỏ ở cô nhi viện, em và Tiểu Vũ đều có thể chất ngủ không nóng, lúc nào cũng muốn bò sang giường nhau để ngủ cùng, nhưng quản lý ký túc xá không cho, vừa kiểm tra phòng là dựng bọn em dậy đuổi về giường mình...”

Quý Úc Trình hơi sững sờ.

Còn là trẻ mồ côi thật à...

“Nhưng sao ngón tay anh dài thế.” Sự chú ý của Ninh Tuy lại dời đi rất nhanh, đo bên dưới chăn: “Uầy, còn dài hơn Quý Chi Lâm một chút này...”

Một giây trước lương tâm của Quý Úc Trình còn hơi tự trách, ngay sau đó máu nóng lập tức dồn lên, suýt chút nữa tức tới mức tỉnh dậy.

Bảo sao ban nãy cậu vừa sờ vừa cọ.

Tuy tính cách của anh và Quý Chi Lâm khác biệt nhiều, nhưng dù gì cũng là anh em, nếu phải tìm điểm giống nhau thì vẫn có thể tìm thấy rất nhiều.

Hóa ra coi mình mà đồ thay thế của em trai à...

Hóa ra không gả được cho Quý Chi Lâm nên chỉ đành tìm kiếm bóng dáng của Quý Chi Lâm trên người mình.

Giỏi, giỏi lắm.

Trong lòng cậu cả Quý u ám cùng cực.

...

Ở bên này, “đồ chính thống” Quý Chi Lâm vẫn chưa rời đi.

Anh ta đổi sang đôi giày vận động, không yên tâm nhảy lên nhìn lên tầng hai trong biệt thự rất lâu, nhưng nửa tiếng trước phòng anh trai đã tắt đèn, anh ta có nhìn cũng chẳng nhìn ra được gì.

Nếu không phải trong biệt thự không có cây, Quý Chi Lâm đã không nhịn được mà trèo lên cây nhìn vào phòng ngủ của Quý Úc Trình rồi.

... Chắc sẽ không ngủ cùng một giường đâu nhỉ.

Ninh Tuy làm vậy là đang dỗi mình, mục đích của em ấy đã đạt được rồi, không cần thực sự hy sinh bản thân ngủ chung một giường với người thực vật.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Quý Chi Lâm vẫn loáng thoáng thấy bất an.

Từ nhỏ tới lớn, cho dù là mặt nào Quý Úc Trình cũng xuất sắc hơn anh ta, tất cả mọi mặt đều đè bẹp anh ta, người từng gặp Quý Úc Trình thì sẽ không thích Quý Chi Lâm anh ta nữa.

Nhưng bây giờ, Quý Úc Trình đã biến thành một người thực vật không biết bao giờ sẽ chết... chắc mình không đến mức không bằng một người thực vật đâu.

Ông cụ vô cùng thiên vị, không những thiên vị nặng nề trong cách giáo dục Quý Úc Trình và Quý Chi Lâm, mà cổ phần công ty cũng khác nhau, ngay cả căn nhà tổ này, cũng không chuẩn bị phòng cho Quý Chi Lâm.

Nửa đêm, Quý Chi Lâm chỉ đành quay về nơi ở của mình.

Anh ta lấy chìa khóa xe ra, đi về phía xe với tâm trạng buồn bực.

Vừa mở cửa xe ra, anh ta lập tức sững sờ.

Dưới ánh đèn xe màu vàng ấm áp, trên ghế phụ đặt một chậu cây, chậu hoa màu trắng rất sạch sẽ, là một cây xương rồng to bằng bàn tay.

Bên cạnh còn có một hộp dâu tây đã được rửa sạch sẽ.

Quý Chi Lâm tìm kiếm, không tìm thấy tấm thiệp ghi tên.

Nhưng anh ta vẫn không nhịn được mỉm cười.

Ninh Tuy luôn là như thế, hơi giống bé mèo hoang ướt nhẹp, tuy hơi khó dỗ, nhưng trái tim vẫn luôn hướng về anh ta.

Ban nãy lúc ăn cơm xong hình như cậu đi vào phòng bếp, lẽ nào là đi rửa dâu tây sao?

Quý Chi Lâm ngồi vào xe, khởi động máy, mở giao diện tìm kiếm trên điện thoại.

Ý nghĩa của cây xương rồng à... ngoài mạnh mẽ trong mềm mại, kiên cường, yêu đến tận cùng.

Là tình ý mơ hô, mang chút ưu sầu.

Trái tim Quý Chi Lâm không kịp đề phòng mềm nhũn ra.

Anh ta cầm chậu cây xương rồng kia, bỗng thấy hơi hối hận khi quyết định để Ninh Tuy gả thay.

Nhưng Ninh Tuy... tuy Ninh Tuy sẽ trách anh ta, nhưng sẽ không bao giờ rời khỏi anh ta đâu, đúng không?

...

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ tới kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Quý Úc Trình, Ninh Tuy đã dậy trước đó, trợ lý đợi ở bên ngoài, lái xe đưa cậu tới đại học S.

Đáng lý ra mấy ngày này nên “lại mặt” một lần, nhưng Ninh Tuy không sắp xếp việc này, ông cụ Quý cũng không có hứng để ý tới mấy việc nhỏ nhặt vặt vãnh của con cháu.

Lúc Ninh Tuy quay lại ký túc xá, lần đầu tiên Tào Nặc và Phương Đại Thành đang quét dọn vệ sinh, đội mũ giấy mặt đầy bụi, nhìn thấy cậu thì giật nảy mình: “Sao cậu lại tới đây?”

Ninh Tuy kinh ngạc, hai người này là nam sinh đại học tiêu chuẩn, bình thường còn chẳng giặt tất.

Cậu đi tới trước bàn học của mình, bỏ túi xuống, rót một cốc nước, vừa nhìn đã nhận ra bàn học của mình cũng đã được dọn dẹp: “Hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây à?”

“Cũng tại nghĩ tới tâm trạng cậu không tốt, nếu tới ký túc xá phát hiện nó loạn xì ngầu thì tâm trạng càng không tốt hơn...” Phương Đại Thành nịnh nọt cầm cây chổi.

Nhưng rồi phát hiện Ninh Tuy làm gì có dấu hiệu tâm trạng không tốt chứ?

Cậu mặc một chiếc áo len chui đầu rộng rãi, màu sắc vẫn là màu vàng sữa tươi mới, màu sắc này với người khác chính là thảm họa, nhưng Ninh Tuy cao ráo chân dài, mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay, da lại màu trắng lạnh, hàng lông mi đen nhánh vừa rậm vừa dài, cứ như người mẫu đi trên sàn catwalk vậy.

Rồi lại nhìn sắc mặt cậu, sạch sẽ, như sứ trắng, khỏi phải nói rạng rỡ sáng ngời tới mức nào.

Không hề có chút tiều tụy và râu ria xồm xoàm nào như trong tưởng tượng của các bạn cùng phòng.

“Tôi có gì mà không tốt chứ.”

Ninh Tuy cười mở cặp sách ra, định đi học tiết chuyên ngành máy tính hôm nay.

Còn chưa tìm được sách, Tào Nặc đã nói: “Chúng tôi cũng xin nghỉ giúp cậu luôn rồi...”

Ninh Tuy: “...”

Nhưng ai mà ngờ được chứ, Tào Nặc và Phương Đại Thành nói thầm, bọn họ còn tưởng Ninh Tuy và Quý Chi Lâm chia tay sẽ phải buồn bã mấy ngày cơ.

Trước đây ngày nào Ninh Tuy cũng chạy đến khoa của Quý Chi Lâm, học tiết chuyên ngành tài chính với Quý Chi Lâm, còn cắt đứt mọi liên lạc với đàn ông khác, ai thấy mà không cảm thán rằng yêu sâu đậm!

Huống hồ lần này còn bị ép gả cho anh cả người thực vật của Quý Chi Lâm, có khi phải trầm cảm mất mấy ngày, không thể đi học nổi.

Việc bọn họ làm được không nhiều, Ninh Tuy rất coi trọng thành tích, bọn họ sợ Ninh Tuy mất thành tích vì vắng mặt, cho nên đã xin nghỉ giúp Ninh Tuy trước rồi.

... Có phải bọn họ đã lo chuyện bao đồng rồi không?

Hai cậu bạn cùng phòng nhìn nhau, bỗng cảm thấy hơi dấm dứt.

Ninh Tuy nhìn thấy hết.

“Thế thì tốt quá rồi, có phải các cậu cũng không có tiết không?”

Ninh Tuy đi tới xách túi rác lên giúp, vui vẻ phấn chấn đề nghị: “Dọn dẹp xong thì chúng ta đi ăn lẩu đi.”

Bạn của Ninh Tuy không nhiều, cậu rất trân trọng mỗi một mối quan hệ.

Cậu tới tôi đi, ai tốt với cậu thì cậu sẽ tốt với người đó.

Còn ngược lại...

Cậu cũng dọn dẹp những thứ không cần dùng của mình, cẩn thận xách hai túi rác to đùng, cánh tay vươn ra rất dài, đeo tai nghe, đi xuống cầu thang rẽ vào góc với tâm trạng vui vẻ.

Dưới cầu thang đúng lúc có mấy người đi lên.

“Ấy, đây chẳng phải là Ninh Tuy sao.”

Có mấy người ôm thùng giấy đi lên, là mấy người phòng 607 khoa quản lý, cũng là bạn cùng phòng của Ninh Viễn Minh.

Ninh Viễn Minh đi trên cùng, trong tay chỉ cầm điện thoại, đang gọi điện với ai đó.

“Sao hôm nay còn tới trường học vậy? Không cần tìm nơi để khóc lóc sao?”

Người nhuộm tóc trắng bạc đi cuối cùng lập tức đi lên mấy bước, sự châm chọc nơi khóe miệng rất rõ ràng, mấy người khác cũng nhìn Ninh Tuy với vẻ giễu cợt.

Mấy người này là bạn của Ninh Viễn Minh, nhưng không biết quan hệ giữa Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh.

Trong mắt những người này, Ninh Viễn Minh là cậu chủ nhỏ thực sự của nhà họ Ninh, mà Ninh Tuy chỉ là một họ hàng nghèo túng.

Họ hàng nghèo túng mà cứ tơ tưởng tới đồ của chính chủ là thế nào vậy?

Phải biết rằng Quý Chi Lâm và Ninh Viễn Minh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm sâu nặng, cho dù Ninh Viễn Minh không cần thì cũng không tới lượt Ninh Tuy, chứ đừng nói bây giờ Ninh Viễn Minh ngoắc ngón tay một cái là Quý Chi Lâm sẽ lập tức quay lại bên cạnh cậu ta.

Ninh Tuy tốn ba năm cũng không thay thế được Ninh Viễn Minh một chút nào.

Lại chẳng trốn đi khóc ư?

Cho dù lúc này trông không buồn bã gì mấy, nhưng cũng là cố gắng chống đỡ chứ gì?

“Có nước...” Ninh Tuy ngập ngừng nói.

Tóc bạc nhìn xuống dưới chân.

“Cái đệch!” Cậu ta nhảy vọt một phát tận ba trượng.

Ninh Tuy không hay ở trường. Tào Nặc và Phương Đại Thành không phải người thích sạch sẽ gì, khó khăn lắm mới tổng vệ sinh được một lần, không biết đã dọn bao nhiêu đồ hộp từ năm ngoái năm kia khỏi tủ lạnh. Túi rác không ngừng rỉ nước, Ninh Tuy rất cẩn thận không để rác chạm vào chân mình.

Nhưng tóc bạc thì lại muốn tiến sát lại gần Ninh Tuy.

Giờ đây đôi giày mấy nghìn tệ cứ thế ướt sũng, ẩm ướt bốc mùi hôi hám.

Tóc bạc lập tức nổi giận: “Mày cố ý đúng không?”

Ninh Tuy nhìn cậu ta với vẻ vô tội.

“Thôi được rồi, đừng nói nữa.” Ninh Viễn Minh nhíu mày, kéo Tóc bạc lại: “Các cậu lên tầng trước đi.”

Cậu ta cứ che điện thoại mãi, chỉ sợ lời những người này nói truyền tới tai bà Ninh ở đầu bên kia điện thoại.

Nhưng ban nãy chưa che kĩ, bà Ninh ở đầu bên kia lập tức nghe ra được giọng nói của Ninh Tuy.

Bà Ninh ở bên kia vui mừng nói: “Tiểu Minh, có phải con gặp Ninh Tuy không? Bảo nó nghe máy đi.”

Giọng điệu kia, nôn nóng đến mức quên cả thảo luận việc cắm trại vào tuần sau với Ninh Viễn Minh lúc nãy rồi.

Trái tim Ninh Viễn Minh nhói lên, đợi đám Tóc bạc lên tầng rồi, cậu ta mở loa ngoài đưa tới cho Ninh Tuy: “Ninh Tuy, mẹ muốn nói mấy câu với cậu.”

“Đợi chút đã.” Ninh Tuy nói: “Vẫn chưa phân loại rác.”

Ninh Viễn Minh: “...”

Bà Ninh ở đầu bên kia cũng nghẹn lại: “...”

Ninh Tuy chậm rãi phân loại hai túi rác lớn xong, điện thoại trong tay Ninh Viễn Minh đã bắt đầu nóng lên.

Cuối cùng, Ninh Tuy nhìn cậu ta một cái, cầm điện thoại tới bằng hai đầu ngón tay, cứ như sợ chạm vào tay Ninh Viễn Minh vậy.

Ninh Viễn Minh: “...”

Bà Ninh đợi lâu như vậy rồi, tâm trạng hơi phức tạp, hỏi ở đầu bên kia: “Tiểu Tuy, mấy ngày này con về nhà ăn bữa cơm đi.”

“Ồ, chuyện này à.” Ninh Tuy dừng lại, nói: “Con không quyết định được, mẹ hỏi ông cụ Quý đi.”

Ông cụ Quý đâu quan tâm tới mấy chuyện vặt vĩnh này chứ? Rõ ràng là Ninh Tuy không muốn về! Hơn nữa không biết có phải vì dòng điện sẽ khiến giọng người trở nên lạnh nhạt hơn nhiều hay không, bà Ninh luôn cảm thấy thái độ của Ninh Tuy rất lạnh nhạt. Trước đây bàn bạc với cậu, không công khai thân phận của cậu với bên ngoài, cậu cũng không như vậy.

Bà Ninh cất cao giọng: “Ninh Tuy, con đừng như vậy, mẹ hết cách rồi nên mới...”

Lời còn chưa nói xong, bên kia đã vang lên tiếng “tút tút tút”.

Ninh Tuy cúp máy rồi?

Bà Ninh không dám tin bỏ điện thoại khỏi tai, nhìn chằm chằm vào nó.

Ninh Tuy cúp máy rồi!

Ba năm qua lần đầu tiên cậu cúp điện thoại của bà ta!

Ninh Tuy ném điện thoại trả lại cho Ninh Viễn Minh, phủi tay, quay về ký túc xá.

Ninh Viễn Minh cũng khiếp sợ trước sự quả quyết của cậu, không nhịn được mà quay người nhìn chằm chằm bóng lưng cậu.

Lấy lùi làm tiến sao? Biết rõ càng như vậy thì bà Ninh càng để ý... càng không nhịn được tới tìm cậu...

Dù Ninh Tuy lấy lòng người trong nhà thì cũng không đe dọa được Ninh Viễn Minh. Cậu ta và người nhà họ Ninh đã sống cùng nhau hai mươi năm, sao có thể dễ dàng thay thế.

Nhưng Ninh Tuy bỗng nhiên như vậy... lại khiến Ninh Viễn Minh cảm nhận được sự nguy hiểm.

Mí mắt cậu ta giật giật.

Suy nghĩ một lúc, cậu ta gửi tin nhắn cho một thợ kim hoàn, bảo đối phương đặt một sợi dây chuyền, mấy ngày nữa tặng cho bà Ninh.

Bên kia hỏi: “Chào cậu, xin hỏi họ tên, người nhận ghi ai đây ạ?”

Sắc mặt Ninh Viễn Minh thay đổi, nói: “Viết Ninh Tuy, Ninh trong an ninh, Tuy trong Tuy Viễn.”

Sau khi cúp máy, Ninh Viễn Minh thở phào một hơi, đang định quay người đi lên tầng thì chợt có một người cao ráo đẹp trai đi từ dưới cầu thang lên, mặc rất thời thượng rất đắt, nhưng lại ôm một chậu cây hưng phấn đi lên.

Ninh Viễn Minh vừa quay người lại, suýt chút nữa hai người đâm vào nhau.

“Không sao chứ?” Quý Chi Lâm vội vàng đỡ cậu ta dậy.

“Anh Lâm.” Ninh Viễn Minh xoa trán, lộ vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Sao anh lại ở đây?”

Ký túc xá của khoa tài chính ở một tòa nhà khác, bình thường Quý Chi Lâm sẽ không tới ký túc xá bên này. Anh ta muốn gặp Ninh Tuy chắc chắn sẽ gọi điện bảo Ninh Tuy qua đó.

Anh ta tới đây, chỉ có thể là gặp mình thôi.

Quý Chi Lâm ôm cây xương rồng, hơi lắp bắp.

Anh ta không thể nói mình tới tìm Ninh Tuy, cảm ơn Ninh Tuy tối qua đã tặng chậu cây cho anh ta, tiện thể làm lành với Ninh Tuy được.

Ninh Viễn Minh vươn tay ra chạm vào cây xương rồi “shh” một tiếng rụt ngón tay lại, cười nói: “Thích nắng chịu được hạn, trồng ở ban công rất tốt, dễ nuôi, thế nào, anh có thích cây này không?”

Không thể khen đồ Ninh Tuy tặng tốt trước mặt Ninh Tuy được.

Tuy Quý Chi Lâm là cậu chủ thích ra vẻ, thường hay muốn gì làm nấy không quan tâm suy nghĩ của người khác, nhưng cũng không đến mức không có EQ như vậy.

Lông mày anh ta nhướng lên: “Cũng chỉ tới vậy thôi, đâm tay đau.”

Ninh Viễn Minh sững sờ: “... Hả?”

Thấy biểu cảm này của Ninh Viễn Minh, Quý Chi Lâm cũng sửng sốt, ngay lúc đó, một dự cảm không lành nảy ra trong đầu, anh ta hỏi: “Chẳng lẽ cây xương rồng này...”

“Em tặng đó, tối qua tới nhà tổ, chẳng phải anh đã chia tay Ninh Tuy rồi sao, em vốn định an ủi anh một chút, nhưng mãi mà không đợi được anh đi ra, thế là bèn để cây xương rồng vào xe anh.”

Ninh Viễn Minh nghi hoặc hỏi: “Anh... tưởng là ai tặng thế?”

Quý Chi Lâm: “...”

Cho nên cả bữa tối qua Ninh Tuy không để ý tới anh ta, sau đó không tặng đồ bồi thường như anh ta nghĩ sao?

Cho nên từ ngày kết hôn với Quý Úc Trình, Ninh Tuy không hề chủ động tìm anh ta nữa?

“Dâu cũng là...”

“Cũng là em đó, rửa từ nhà mang tới.”

Đầu óc Quý Chi Lâm ong lên, cũng chẳng quan tâm Ninh Viễn Minh nghĩ như thế nào nữa, sắc mặt anh ta dần trở nên khó coi, trông còn tệ hơn cây xương rồng trong lòng anh ta.

Anh ta hít một hơi, đang định nói gì đó thì khóe mắt chợt liếc sang thùng rác bên cạnh.

Trong thùng rác lòi ra một tấm ảnh của anh ta, cười tươi rói.

...?

Máu nóng lập tức dâng lên, anh ta sải bước tới nhìn... không chỉ ảnh mà còn có những thứ khác, đồ anh ta tặng Ninh Tuy, đồ Ninh Tuy tặng anh ta.

Ninh Tuy đóng gói hết tất cả đồ của bọn họ đem vứt rồi?!

Lại còn phân loại vào rác không thể tái chế nữa.

“...”

Ninh Viễn Minh thấy anh ta như vậy thì cũng nhận ra gì đó.

Cậu ta còn tưởng Quý Chi Lâm chỉ chơi đùa, nhưng tại sao sau khi chia tay Ninh Tuy, anh ta lại phản ứng mạnh như vậy?

Ninh Tuy đã gả cho anh trai anh ta rồi, anh ta còn tới tìm Ninh Tuy?

...

Vẻ mặt Ninh Viễn Minh cũng hơi gượng gạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play