Đây là lần đầu tiên Ninh Tuy đi học sau khi chính thức công khai thân phận thật của mình.

Mặc dù đa số bạn học trong trường không hề dính dáng gì tới cái giới kia, sẽ không chú ý tới những tin tức ở đó, nhưng vẫn có một số cậu ấm nhà giàu đời hai học ngành tài chính và nghệ thuật nằm trong giới.

Trên diễn đàn trường, mọi người đang bàn tán xôn xao về bữa tiệc tối ở sơn trang Foley. Chỉ trong một tuần, gần như 90% sinh viên trong trường đã biết Ninh Tuy sở hữu khối tài sản hàng trăm triệu, những người không biết còn lại đều là sinh viên chỉ tập trung học hành.

Cho nên, chuyện mà Ninh Tuy lo lắng nhất đã xảy ra.

Trong ngôi trường này, vốn dĩ vì gương mặt nên cậu đã được mọi người săn đón lắm rồi, chỉ vì bình thường cậu khiêm tốn, không thích phô trương, ngoài việc đi học ra thì cậu không tham gia bao nhiêu hoạt động nên người theo đuổi cậu mới ít hơn người theo đuổi nhóm Quý Chi Lâm.

Lúc này, thân phận lại được công khai, Ninh Tuy lập tức trở thành tiêu điểm của sự chú ý, càng thu hút tầm mắt của người khác hơn. Khi cậu vào trường, dù là giáo viên hay sinh viên thì cũng sẽ nhìn cậu lâu hơn một chút. Lúc cậu tới phòng thi còn bị người ta chặn đường tỏ tình, suýt thì làm lỡ thời gian thi.

Quý Chi Lâm mặt mày bí xị cả ngày thế kia mà vẫn có vô số người tới gần anh ta chứ đừng nói là người có khí chất ôn hòa nhẹ nhàng như Ninh Tuy. Thế nên càng có nhiều người dồn hết can đảm, muốn kết bạn với cậu.

Nhưng Ninh Tuy cũng biết, những sinh viên này cũng chỉ cảm thấy mới lạ tạm thời thôi. Có thể sau một thời gian, diễn đàn của trường sẽ chuyển sang một chủ đề khác, chuyện này cũng sẽ kết thúc.

Phương Đại Thành và Tào Nặc cũng biết tới chuyện của cậu nhờ diễn đàn trường, may mà hai người bạn cùng phòng này không nói gì vì cậu giấu giếm sự thật, bọn họ chỉ nhắn tin vào nhóm chat của phòng, nháo nhào đòi Ninh Tuy mời bọn họ đi ăn cơm.

Ninh Tuy mỉm cười, cậu cất điện thoại, bước vào phòng thi.

Bài kiểm tra hôm nay là môn đại cương, khoa quản lý cũng đang làm bài thi.

Ninh Viễn Minh ngồi trong phòng học lật giở bài thi, hoàn toàn không thể tập trung được.

Sau một tuần, cậu ta vẫn chưa thể hoàn hồn sau sự chấn động khó tin kia.

Thảo nào trong ngày lễ kỷ niệm của trường, cậu ta cứ tưởng người đó tới xem mình biểu diễn… hóa ra đó lại là Ninh Tuy. Khoa của Ninh Tuy có tiết mục, tất nhiên cậu sẽ có mặt rồi.

Mấy hôm nay Ninh Viễn Minh có hỏi thăm người ta, cậu ta tìm được tấm ảnh chụp dàn đồng ca của khoa máy tính hôm đó.

Tấm ảnh polaroid trong tay cậu ta hơi mờ, áo vest đen gần như hòa thành một với cảnh nền, cậu ta chỉ có thể cảm giác được người đó mặc vest chứ không thể nhìn rõ mặt mũi trông như thế nào.

Nhưng khi đặt tấm ảnh polaroid này và tấm ảnh của dàn đồng ca kia cùng nhau, sẽ thấy được áo vest trong hai tấm ảnh có cùng kiểu!

Thế nên đó chỉ là hiểu lầm do cậu ta tự biên tự diễn thôi!

Lúc này ngồi trong phòng thi nhớ lại, sắc mặt Ninh Viễn Minh tái mét rồi dần dần trắng bệch.

Trong thời gian này, cậu ta ảo tưởng về người kia nhiều như thế, thậm chí còn nhớ nhung tưởng tượng về tính cách dịu dàng và gương mặt tuấn tú kia, không ngờ người đó lại chính là Ninh Tuy.

May mà cậu ta không nói chuyện này cho bất kỳ ai, nếu không thì cậu ta không thể sống ở thành phố Giang được nữa, tốt nhất là mau chóng chuyển sang thành phố khác.

Ninh Viễn Minh lại cảm thấy hơi căm hận, tại sao những chuyện tốt như là kế thừa di sản này lại không tới lượt mình?

Nếu cậu ta cũng có một thân phận như thế, cậu ta đã chẳng cần phải khúm núm phụ thuộc vào nhà họ Ninh.

Ninh Viễn Minh liên tục lục lại những tin nhắn mà mình gửi cho Ninh Tuy trong thời gian đó, ngón chân trong giày thể thao cọ xuống đất, cậu ta chỉ cảm thấy ruột gan chấn thương nặng nề vì xấu hổ - chắc Ninh tuy chưa xem những tin nhắn do cậu ta gửi đâu nhỉ?

May mà mình không gửi ảnh…

Nhưng cậu ta cũng thường hay gửi những tin “không ngủ được” gì gì đó cho Ninh Tuy trong những lúc trái tim cô đơn quạnh quẽ…

Hơn nữa, hôm đó ở bệnh viện, cậu ta còn quay lại nói với Ninh Tuy rằng mình có đã có người thương. Lúc đó Ninh Tuy có đoán được người mình nhắc tới chính là cậu hay không?

Bỗng nhiên, vẻ mặt của Ninh Tuy khi đó cứ liên tục hiện lên trong đầu Ninh Viễn Minh. Khi ấy bọn họ đứng ở góc cầu thang mờ tối, cảm xúc của cậu ta lại kích động, cậu ta một lòng muốn thắng Ninh Tuy, sao lại chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt này được?

Chỉ cảm thấy Ninh Tuy hơi sững sờ, sau đấy còn bảo cậu ta trả lại hai mươi tám tệ…

Thế thì chắc là Ninh Tuy không biết người dịu dàng chăm sóc cậu ta mà cậu ta nhắc tới chính là cậu…

Nếu thế thì còn đỡ…

Cũng không thiệt thòi bao nhiêu!

Ninh Viễn Minh cáu kỉnh cào tóc, bỗng chốc cậu ta thật sự muốn ôm Ninh Tuy cùng chết, thế thì trên thế giới này sẽ chẳng còn ai biết mình từng làm chuyện ngu ngốc gì.

Vậy có phải mình đã thua hoàn toàn rồi không?

Hiện giờ lòng dạ của mẹ Ninh và Ninh Thâm đã hoàn toàn hướng về Ninh Tuy, tự Ninh Tuy có di sản, còn có Quý Úc Trình…

Không đúng, nếu Quý Úc Trình tỉnh lại, chắc chắn Ninh Tuy sẽ trở thành trò cười thôi.

Quý Úc Trình không nể nang bất kỳ ai, ngay cả tên họ của mình mà anh ta còn không nhớ được, chắc chắn anh ta sẽ lạnh lùng ly hôn với Ninh Tuy.

Mình không thể thắng được Ninh Tuy, nhưng chỉ cần vin vào chuyện này, trong mấy năm kế tiếp, có lẽ Ninh Tuy sẽ không thể ngóc đầu lên trong giới được…

Ninh Viễn Minh cảm thấy mình vui vẻ hơn một chút, nhưng nghĩ tới chuyện mình không thể gửi tin cho người kia được nữa, cậu ta lại cảm thấy đau khổ như mới vừa thất tình.

Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Quý.

Quý Úc Trình ôm quần áo của Ninh Tuy, anh và 009 cùng nhìn chăm chú vào chằm chằm vào cục pin ở góc trên bên phải.

Pin tăng lên rất chậm nhưng đúng là có tăng lên.

Khi mức pin gần đạt đến mức 100%, cơ thể anh cũng dần thay đổi theo.

Như thể có một dòng nước ấm chảy qua cơ thể anh, mở khóa cho từng bộ phận cơ thể bị giam cầm, dần dần, ý thức của anh đã có thể điều khiển cơ thể này.

Anh đã có thể cử động tay phải và các bộ phận trên cổ.

Tim Quý Úc Trình đập thình thịch, cảm giác lần này có khác biệt so với cái lần anh cố gượng đứng dậy trong phòng bệnh trước đó.

Nếu phải miêu tả thì lần trước giống như một cỗ máy bị ép khởi động, tất cả hệ thống tuần hoàn trong cơ thể đều rối loạn. Mặc dù anh cố gắng đi tới cửa phòng bệnh, nhưng anh có cảm giác cơ thể của mình vẫn còn nằm trong trạng thái người thực vật, cứng đờ và yếu ớt vô cùng, chỉ là anh không thể hiện trước mặt những người đó thôi.

Nhưng lần này, anh có thể chắc chắn rằng mình cảm giác được cơ thể dần khôi phục.

Bỗng nhiên 009 nói: “Ký chủ, tôi cảm thấy hiện giờ mình như người thân đang ở bên ngoài phòng sinh, chờ đứa bé ra đời ấy.”

Quý Úc Trình: “…”

Cứ thỉnh thoảng là Quý Úc Trình lại bị mấy lời miêu tả của thứ hệ thống bỏ đi này làm chó tức đến mức gân trên trán giật đùng đùng: “Mi không biết bắt chước cách nói chuyện của loài người thì có thể câm miệng.”

009 lại nói: “Nhưng mà có cái này tôi phải nói, ký chủ à, nếu anh hoàn toàn tỉnh lại rồi thì sẽ không thể dùng năng lực của tôi được nữa, anh vẫn muốn vậy ư?

Ban đầu, mỗi một hệ thống kết nối với ký chủ là để thực hiện tâm nguyện của ký chủ. Nếu đã thực hiện được tâm nguyện rồi thì tất nhiên cũng không thể sử dụng năng lực của hệ thống, nếu không thì thế giới sẽ trở nên hỗn loạn.

Hai năm trước, khi nó kết nối với Quý Úc Trình, tâm nguyện của anh là cơ thể được hồi phục.

Hiện giờ, vì có cơ hội bất ngờ nên nó được sạc đầy pin, giờ nó phải giúp ký chủ thực hiện tâm nguyện.

Nếu có được năng lực thao túng, có khi vài người còn chẳng muốn tỉnh lại.

“Tất nhiên là phải tỉnh chứ.” Quý Úc Trình nói.

Nếu không tỉnh dậy thì sao tới bên cậu vợ nhỏ, ôm chặt em ấy vào lòng, nói cho em ấy biết là em ấy không phải lo lắng thấp thỏm, mình sẽ không bao giờ rời đi.

“Thôi được.” 009 rầu rĩ đáp.

Nó còn muốn sử dụng năng lực của mình nhiều hơn nữa mà.

Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau, cuối cùng khoảng trống cuối cùng của cột pin cũng đã được lấp đầy, như thể cơn ác mộng kéo dài đằng đẵng suốt hơn hai năm cũng đã đến hồi kết thúc.

Khi Quý Úc Trình mở mắt ra, tim anh đập loạn xạ, gần như anh cứ tưởng những gì anh nhìn thấy trước mắt là nhờ có hình chiếu.

Nhưng  ánh sáng rọi vào từ khe hở tấm màn cửa sổ, cái gối của cậu vợ nhỏ nằm bên cạnh, sách giáo trình của cậu vợ nhỏ nằm rải rác cách đó không xa lại rất chân thực.

009 lập tức cảm giác được sự thay đổi của anh, nó còn mừng rỡ hơn cả anh: “Ký chủ, anh thật sự đã tỉnh rồi!”

Quý Úc Trình: “Rõ ràng mi đang nói một câu vô nghĩa.”

Anh sợ cảm giác thức tỉnh này chỉ chợt lóe rồi thôi, anh lập tức cố gượng, chống tay ngồi dậy một cách khó khăn.

Dì Châu đang mở cửa vào phòng để dọn dẹp quần áo bẩn của cậu cả và mợ cả thay ra đêm qua.

Bất thình lình, dì và Quý Úc Trình bốn mắt nhìn nhau.

Chắc… chắc không phải mình hoa mắt đấy chứ?

Lần trước mình hoa mắt, đã thấy ngón tay của cậu cả nhúc nhích, khiến cậu cả bị đưa vào bệnh viện kiểm tra nhưng rồi phát hiện là không có cử động.

Còn cả lần trước nữa, mình còn nghe thấy tiếng ngăn tủ bị mở ra cái “cạch”, cứ tưởng là gỗ phát ra tiếng vang, nhưng sau đó dì mở ngăn tủ ra xem thì nhận ra thuốc xoa bóp trật đả đã biến mất.

Có phải gần đây có vài chuyện ma quái hay không…

Hay là có gì đó không sạch sẽ bám theo người mình.

Sắc mặt dì Châu càng ngày càng tái nhợt, dì đóng sầm cửa phòng lại.

Quý Úc Trình, “…”

Dì Châu bước xuống lầu với gương mặt tái mét, cầm lấy giỏ quần áo bẩn, liên tục niệm dân giàu nước mạnh dân chủ công bằng.

Quản gia bước ra từ phòng bếp, thấy dì Châu hoảng hốt như thế bèn đi đến gần, hỏi dì: “Sao thế? Có phải là cậu cả…”

Dì Châu run rẩy đáp: “Cậu cả…”

Hình như dì thấy cậu cả ngồi dậy như xác chết vùng dậy!

Vì đả kích quá lớn nên gần như dì không thể sắp xếp lại ngôn ngữ, nói năng cho rõ ràng.

Mà nhìn gương mặt trắng bệch của dì, dì còn đi từ trên lầu xuống nên quản gia cũng tái mặt theo.

Nếu cậu cả tỉnh lại, chắc chắn dì Châu sẽ mừng rỡ lao xuống, chỉ có một khả năng khiến sắc mặt dì Châu tái mét như thế thôi.

Gần như là quản gia không dám tự nói ra khả năng này.

“Cậu Quý… qua đời rồi ư?”

Dì Châu: …

Đúng lúc này, ông cụ Quý vừa trở về, nghe phải câu này, áo khoác và gậy chống trên tay ông cụ rơi ầm xuống đất.

Ông cụ quay đầu chạy thẳng lên lầu mà môi miệng run rẩy.

Quản gia cũng vội chạy theo sau.

Vào ngày cậu cả xuất viện, bác sĩ đã nói là cậu cả đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ bọn họ còn đang chờ cậu cả tỉnh lại, không ngờ là lại biến thành chuyện tang tóc.

Hơn nữa, bây giờ mợ cả còn đang thi, e rằng không thể gặp được cậu cả lần cuối…

Lúc này, sau khi Quý Úc Trình cố gượng ngồi dậy được một nửa người trong thời gian dài, anh còn hơi yếu ớt, anh thở hồng hộc, lại nằm xuống một lần nữa.

Nhưng nếu anh đã tỉnh rồi thì đúng là mấy thứ dụng cụ miếng dán trên người gây vướng víu quá chừng, anh bèn kéo miếng dán trước ngực và trên cánh tay xuống.

Anh điều chỉnh nhịp thở, đang định nghỉ ngơi vài phút rồi thử nằm xuống lần nữa thì…

Một tiếng “rầm” vang lên, có người mở cửa phòng ngủ.

Ông cụ mở cửa ra, thấy Quý Úc Trình nằm yên trên giường, nhìn một đường thẳng tắp trên màn hình máy dò dấu hiệu sinh tồn ở bên cạnh, suýt nữa thì hai chân ông cụ nhũn ra.

Không ngờ lần trước cấp cứu, Quý Úc Trình tỉnh lại một lần chỉ là hồi quang phản chiếu.

Cuối cùng vẫn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…

Ông cụ cũng chẳng biết mình làm thế nào, cố lê cơ thể tới gần giường, run rẩy giơ tay lên vuốt mi mắt cho Quý Úc Trình: “Úc Trình, yên nghỉ nhé con.”

“…” Bỗng nhiên Quý Úc Trình mở choàng mắt ra, chộp lấy bàn tay ông cụ Quý đang che mắt mình, kéo xuống dưới, một cái dấu chấm hỏi to đùng từ từ hiện lên trên trán anh.

Ông cụ Quý: “…”

Quý Úc Trình: “…”

Ông cụ Quý: “…”

Quý Úc Trình: “…”

Xe cứu thương lao ầm ầm tới đưa Quý Úc Trình vào bệnh viện.

Còn về phần Ninh Tuy, mãi cho tới bốn giờ chiều, hai bài thi của cậu mới kết thúc.

Cậu nộp bài thi xong thì bước lên bục giảng lấy chiếc điện thoại đã nộp trước giờ thi, chỉ vừa mới khởi động máy đã có người gọi tới.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của quản gia vô cùng sốt sắng: “Mợ, mợ cả!”

Ninh Tuy khoác cặp lên vai: “Chú bình tĩnh lại đã, cứ nói từ từ thôi ạ.”

Có phải giục cậu về tắm rửa cho Quý Úc Trình không?

“Cậu cả tỉnh rồi! Cậu mau tới bệnh viện đi, cậu ấy muốn gặp cậu! Tôi sẽ bảo trợ lý Chu đi đón cậu!”

Ninh Tuy: “…”

Ninh Tuy như bị sét đánh ngang tai.

Tỉnh rồi?! Mới vừa tỉnh đã muốn gặp cậu?

Quý Úc Trình vội vàng thế ư? Có phải họ đã bảo luật sư chuẩn bị cả đơn ly hôn cho cậu ký luôn rồi không?

Sao Quý Úc Trình lại tỉnh nhanh như thế?! Sao anh không nằm thêm vài tháng nữa?!

Lúc này, tuy bầu trời bên ngoài tòa nhà dạy học không hề có tuyết, nhưng thời tiết vẫn khá lạnh. Đầu óc Ninh Tuy choáng váng, cậu đau đớn nhìn cửa sổ phủ sương của tòa nhà dạy học ở xa xa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là mình sắp mất tiền rồi.

So với lần trước, lúc Quý Úc Trình đột ngột đi ra khỏi phòng bệnh, bây giờ cậu càng đứng hình hơn. Vì lần trước anh ngất đi ngay, nhưng lần này, trông có vẻ anh đã hoàn toàn tỉnh lại… thế thì chắc chắn là anh sẽ ly hôn với cậu.

Nhưng sao anh vừa tỉnh lại là đã quả quyết như thế? Không chờ thêm vài ngày ư?

“Vâng, vâng… cháu sẽ tới ngay ạ…” Ninh Tuy nói xong, cậu bước về trước hai bước.

Cậu vừa mới thi xong, trên hành lang đông người chen chúc, cậu bị đẩy loạng choạng, không cầm chắc điện thoại, thế là rơi ra khỏi tay rồi rơi xuống đất.

Không kiếm được tiền, mất luôn cả búp bê hình người, cũng không thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp hằng ngày…

Mặc dù Ninh Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nhưng cậu vẫn rất đau lòng, cúi người nhặt điện thoại.

Quản gia ở đầu dây bên kia cứ “alo” vài tiếng mà không nghe được câu trả lời, mãi rồi mới nghe thấy một tiếng “làm ơn cho qua, điện thoại của tôi bị rơi”.

Quản gia quay người lại nói với người đàn ông nằm trên giường bệnh: “Cậu cả, mợ cả vừa nghe nói cậu tỉnh đã vui tới mức đánh rơi cả điện thoại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play