Sao lại là Ninh Tuy chứ?
Ninh Viễn Minh im lặng gào thét trong lòng, bởi vì tim đập
như bị co giật nên sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Thế rốt cuộc tối hôm đó cậu ta đã gửi tin nhắn cho ai?!
Chẳng lẽ Từ Thiên Tinh đã tính sai rồi, WeChat kia không phải của tổng giám đốc
Phương?! Hay tối đó, người trả lời tin nhắn của cậu ta chính là Ninh Tuy, đều
là do tự cậu ta hiểu nhầm thôi?!
Ninh Viễn Minh run rẩy lấy điện thoại ra, nhanh chóng lướt
lịch sử trò chuyện, thử tìm lại đoạn tin nhắn tối hôm đó. Có điều trong khoảng
thời gian này cậu ta gửi cho đối phương quá nhiều tin nhắn, thế nên việc này
đúng là mò kim đáy biển…
Đám người xung quanh đều tò mò nhìn sang khiến Ninh Viễn
Minh không thể không ngồi xuống, thế nhưng tim cậu ta vẫn đập thùm thụp như nổi
sấm, cảm thấy đầu óc đặc quánh như keo.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Ninh Viễn Minh cũng mò
được đến đoạn trò chuyện tối hôm đó.
Cậu ta cố hết sức, không để tay mình run rẩy, đọc lại từng
chữ từng chữ một.
Lần này, giữa những hàng chữ trong tin nhắn mà đối phương
gửi tới, cậu ta lại nhìn thấy năm chữ to đùng: “Đừng làm phiền tôi nữa!”
Ngón tay Ninh Viễn Minh không cẩn thận chạm phải một phím,
gửi đi mấy ký tự vô nghĩa.
Cậu ta giật bắn cả người.
Thế nhưng chỉ một giây sau đã thấy dấu chấm than đỏ chót
nhảy lên khung chat.
Đối phương xóa nick của cậu ta rồi!
Ninh Viễn Minh: “...”
Không chỉ mỗi Ninh Viễn Minh xanh mặt không nói nên lời mà
cả đám người An Chính Tề cũng hệt như bị sét đánh, đứng ngây ngốc ở bên kia.
Bọn họ khiếp sợ nhìn Ninh Tuy cầm cúp, thành thạo điêu luyện bước xuống từ trên
sân khấu.
Bây giờ nghĩ lại thì cũng không phải hoàn toàn không có dấu
vết gì. Người nhà họ An đã đặc biệt điều tra thông tin của đối phương nên biết
rõ hơn người bình thường khá nhiều.
Hiện giờ bọn họ biết được một số thông tin đặc thù là: ba
năm trước, có một chàng trai trẻ họ Phương đã từng làm hộ lý ở đảo Laninai,
được một phú ông lớn tuổi tên Maria coi trọng, tán thưởng. Con cá mập khổng lồ
trên thương trường nước ngoài ấy không con không cái nên đã để lại hết tài sản
cho chàng trai này. Bọn họ còn nghe nói người họ Phương này vốn là trẻ mồ côi…
Mấy thứ này chẳng phải đều trùng khớp với Ninh Tuy à?
Nếu bọn họ nhớ không nhầm thì trong hồ sơ của Ninh Tuy cũng
ghi rõ: sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô nhi viện đã tặng cho đứa trẻ đạt thành
tích xuất sắc nhất một chuyến du lịch nước ngoài. Đây đúng là lý lịch của tổng
giám đốc Phương mà!
Tại sao trước đây bọn họ không hề nghĩ tới khía cạnh này
chứ?!
An Chính Tề nhìn Ninh Tuy ngồi vào chỗ, sắc mặt đột nhiên
trắng bệch. Lần trước cậu ta còn chạy đến bệnh viện gây hấn... Ninh Tuy vốn
chẳng cần dựa vào ai cũng có thể khiến đứa con riêng như cậu ta phá sản!
Bởi vì quá đỗi kinh ngạc nên đa số khách khứa trong bữa tiệc
đều nhìn chằm chằm vào Ninh Tuy, không ai nói được nên lời, xung quanh bỗng
chốc cực kỳ yên tĩnh.
Nhưng những người có mặt ở đây đều là kẻ dày dặn kinh
nghiệm, làm gì có ai vô dụng đâu?
Chẳng mấy chốc đã có người kịp phản ứng lại, tranh thủ lúc
bữa tiệc kết thúc, nhanh chóng làm con chim đầu đàn đi đến bắt tay với Ninh
Tuy, bày tỏ sự ngưỡng mộ lúc trước của mình.
Từ trước tới giờ, trong cái vòng luẩn quẩn này, giàu có luôn
đại diện cho địa vị.
Giờ Ninh Tuy có được nhà họ Quý chống lưng hay không đã
chẳng còn quan trọng nữa, chỉ riêng thân phận Mr Phương này của cậu đã đủ khiến
cho người người nhà nhà chạy theo như vịt rồi.
Trong lúc Ninh Tuy và Lâm Mãn bị những người có ý muốn kết
giao vây quanh ở đằng trước, thì ở phía sau, tim Ninh Thâm đang đập loạn như
ma. Dù có đứng lên thì anh ta cũng không nhìn thấy họ.
Chỉ trong chớp mắt, Ninh Thâm chợt nghĩ tới một chuyện khác:
nếu chuyện thừa kế di sản của phú ông nước ngoài là thật, vậy số tiền hàng trăm
triệu mà Ninh Tuy bỏ ra để mua bức tranh kia cũng đúng là của cậu!
Chứ không phải của Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình vừa tỉnh lại, trong tình huống không biết thân
phận của Ninh Tuy, mà vẫn bảo vệ cậu không cần lý do như thế ư?
... Lẽ nào nửa câu sau của Quý Úc Trình là thật?
Ba năm trước anh thật sự có suy nghĩ muốn cướp Ninh Tuy từ
tay em trai mình?
Vậy thì xem ra Ninh Tuy... Ninh Tuy lại chính là người đón
gió gặp thời đỉnh nhất trong số người nhà họ Ninh. Đã được bao bọc dưới vây
cánh của cậu cả Quý nhà mặt phố bố làm to rồi, bản thân còn được thừa kế một
khoản di sản kếch xù...
Thế chẳng phải nhà họ Ninh cũng được chia một chén canh à?
Ninh Thâm vô thức nghĩ như vậy, sau đó lại chợt nhớ tới
những lời mẹ Ninh đã nói: Ninh Tuy đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với bọn họ. Sắc
mặt anh ta ‘bùm’ một cái, lại trở nên cực kỳ khó coi.
Giá như lúc Ninh Tuy mới bước vào nhà họ Ninh, bọn họ đừng
dùng ánh mắt soi mói để nhìn cậu thì giờ đây mọi chuyện sẽ không biến thành thế
này...
Chỉ vài giây, đầu Ninh Thâm đã cuồn cuộn đủ loại suy nghĩ
chồng chéo lên nhau.
Anh ta đứng từ xa nhìn Ninh Tuy, nét mặt giống như mấy lọ
gia vị lẫn lộn trộn hết vào với nhau.
Cả bữa tiệc cứ như bị sét đánh trúng, ban đầu còn chưa kịp
phản ứng nhưng sau đó lại nhanh chóng sôi trào.
Mấy ngày nay, tin tức thật sự vô cùng chấn động. Đầu tiên là
cậu cả nhà họ Quý đã tỉnh lại. Giờ lại đến tin nhà đầu tư trẻ tuổi thần bí
chính là nửa kia của cậu cả Quý. Cho nên đây là kẻ mạnh kết hợp với kẻ mạnh à?
Lẽ nào ngay từ đầu đã chẳng hề có cái gọi là xung hỉ mà là liên hôn thật sự ư?
Dù bị các phóng viên vây kín nhưng Ninh Tuy vẫn như bình
thường, không nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào.
Lúc xe chạy đến phía trước sơn trang, Lâm Mãn nhanh chóng đi
vòng qua mở cửa xe, cho cậu thể diện vô cùng.
Ninh Viễn Minh và Ninh Thâm trơ mắt chứng kiến cảnh tượng
này, nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi mà đầu óc quay cuồng.
...
Ninh Tuy không quan tâm người khác sẽ phản ứng thế nào, 001
đã hợp lý hóa tất cả di sản mà cậu được thừa kế.
Ít nhất thì sau này sẽ không giống như đêm gió tuyết đó nữa,
sẽ không còn ai cầm thông tin điều tra đến mỉa mai, chèn ép tới mức làm ông cụ
cùng người trên giường bệnh chướng mắt, không thể không đứng ra bênh vực cậu.
Ninh Tuy hiếm khi nảy sinh lòng cảm mến hay quyến luyến với
một nơi nào đó, nhưng nhà họ Quý đã cùng cậu trải qua ngày sinh nhật, phía
trước biệt thự nhà họ còn có người tuyết thuộc về riêng cậu. Đây cũng là cách
cậu bảo vệ Quý Úc Trình.
Tuy lần này Quý Úc Trình vẫn đang hôn mê, chưa thể tỉnh lại
nhưng Quý Vân và Quý Dật đều đã kiêng dè cậu, chắc là không dám đến gây sự nữa.
Sau khi Ninh Tuy thừa nhận mình chính là Mr Phương thì sẽ có
rất nhiều vấn đề kéo đến, nhưng lúc này cậu lại không có ý định suy nghĩ về
những chuyện đó.
Chiếc áo khoác xa xỉ làm nổi bật ngoại hình này đúng là quá
khoa trương, thế nên cậu để nó và ghim cài trên xe Lâm Mạn, chỉ mặc áo vest
hứng gió lạnh trở về bệnh viện.
Tin tức trong giới này vốn được truyền đi rất nhanh, không
đợi Ninh Tuy về đến nơi thì chuyện xảy
ra ở tiệc rượu đã truyền đến tai ông cụ hết rồi.
Ông cụ và quản gia đang ở bệnh viện chờ Quý Úc Trình xuất
viện, nghe xong thì cực kỳ bất ngờ.
Nhưng suy nghĩ lại thì tự Ninh Tuy đã được thừa kế một khối
tài sản lớn đến vậy... không phải càng chứng tỏ cậu gả cho Quý Úc Trình không
phải vì tiền mà vì chính con người anh à?
Trải qua chuyện của Quý Vân và Quý Dật, trông ông cụ rõ ràng
đã già yếu đi hẳn. Thấy Ninh Tuy đi ra từ thang máy, ông cụ chống gậy đứng lên,
bảo quản gia khoác cho cậu một chiếc chăn bông. Ông thở dài, nói với Ninh Tuy:
“Úc Trình, giao cho con vậy nhé.”
Ninh Tuy: “...”
Sao giọng điệu của ông giống như đang gửi gắm cháu gái vậy
trời?
Quý Úc Trình đã qua cơn nguy kịch, viện trưởng nói tối nay
anh có thể xuất viện. Chỉ là giờ xác suất giữa tỉnh lại và tiếp tục trở thành
người thực vật là 50 - 50, tiếp theo vẫn cần bác sĩ gia đình chú ý nhiều hơn.
Ông cụ cũng không hy vọng Quý Úc Trình cứ nằm mãi ở nơi đầy
mùi thuốc khử trùng như bệnh viện, vẫn luôn mong ngóng có thể sớm đưa anh về
nhà nên mới bảo quản gia đi làm thủ tục xuất viện.
Ninh Tuy đẩy cửa bước vào phòng thì thấy ánh đèn ngủ đặt ở
đầu giường đang hắt ánh sáng lờ mờ xuống khuôn mặt nhợt nhạt nhưng tinh xảo như
được điêu khắc từ ngọc của người đàn ông kia. Nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của
ông cụ, cậu không nhịn được mà bật cười: “Ông nội anh giao anh cho em kìa,
không biết anh có bằng lòng không.”
“Anh bằng lòng.” Cậu cả Quý nằm trên giường, thầm nghĩ.
Tám mươi phần trăm là không đồng ý rồi, Ninh Tuy nghĩ thầm.
Tâm trạng của Ninh Tuy bây giờ chính là sống ngày nào hay
ngày ấy. Dù sao thì Quý Úc Trình vẫn chưa tỉnh lại, vậy mình cứ tiếp tục làm
nửa kia của anh ấy đi. Mọi chuyện thế nào cứ chờ người này tỉnh lại rồi tính
tiếp, nhìn khuôn mặt đẹp trai này thêm vài ngày cũng tốt mà.
Cậu đẩy xe lăn qua, sau đó cúi xuống bế Quý Úc Trình lên.
Trước đây mỗi lần cậu muốn nâng Quý Úc Trình lên thì đều
phải làm cùng quản gia hoặc là kéo nửa người dưới của anh đặt trên xe lăn trước
rồi mới di chuyển tiếp từng chút một.
Nhưng lúc này cậu mặc bộ vest thẳng thớm, cảm thấy mình khá
ngầu nên không kìm lòng được muốn đổi tư thế, muốn thử bế công chúa một lần...
Cậu còn chưa từng bế công chúa người khác lần nào đâu. Thân
là đàn ông đàn ang, sao có thể không thử chứ.
Buổi chiều, tinh thần của Quý Úc Trình phục hồi lại một
chút., 009 đang chiếu lại hình ảnh của cậu trong đầu anh: “Lần đầu tiên cậu vợ
nhỏ của anh mặc vest đấy. À không đúng, là lần đầu tiên diện bộ vest đẹp như
vậy nha, chà chà chà, eo thon chân dài ghê.”
“Nhắm mắt lại, không cho mi nhìn.” Quý Úc Trình tức giận
nói.
Lần trước 009 nói cậu vợ nhỏ của anh có thể đã u mê âm thanh
của hệ thống ăn hại này rồi, việc này khiến anh có hơi để tâm.
009 nghẹn họng mất một lúc: “Tôi mà không nhìn thì ký chủ
anh cũng đừng hòng nhìn được.”
Quý Úc Trình: “...”
Quý Úc Trình cố nhẫn nhịn. Trong đầu anh, tầm mắt lại một
lần nữa tập chung vào Ninh Tuy. So với bộ vest giá rẻ mặc trong ngày kỷ niệm
thành lập trường, bộ đồ cao cấp lần này đúng là đã tôn lên được vòng eo cùng
đôi chân dài miên man của Ninh Tuy, khiến cậu vợ nhỏ trông tao nhã sang trọng,
hấp dẫn người ta muốn chết.
Ngay lúc anh đang tình ý trào dâng, lại thêm tí ngượng ngùng
đỏ mặt thì chợt cảm nhận được cậu vợ nhỏ đang bế công chúa mình.
Tuy vì cơ thể anh quá cao nên động tác này hơi cồng kềnh,
nhưng nó vẫn đúng là bế công chúa tiêu chuẩn!
Cậu cả Quý: “...”
Cậu vợ nhỏ đã hiểu lầm chuyện gì rồi chăng?
Tâm trạng Quý Úc Trình khá quái dị. Ninh Tuy bế anh ra ngoài
bằng tư thế như vầy nên biểu cảm của ông nội cùng quản gia, rồi cả nhóm viện
trưởng và các bác sĩ cũng có tí kỳ quái...
Bọn họ người nào người nấy đều trưng ra vẻ mặt sửng sốt, cạn
lời nhìn Ninh Tuy bế Quý Úc Trình lên xe lăn. Sau khi đẩy xe lăn đến chỗ xe
hơi, cậu lại dùng cách bế này đặt anh vào ghế sau.
“...”
Ở bên ngoài, trời đã lất phất tuyết rơi.
Ông cụ và quản gia ngồi một xe, trợ lý Chu cùng với Quý Úc
Trình, Ninh Tuy ngồi một xe. Trải qua hai ngày chấn động lòng người, cuối cùng
hai chiếc xe cũng lên đường, chạy thẳng về hướng nhà tổ nhà họ Quý.
Trên xe, Ninh Tuy vẫn để cậu cả Quý ngồi cạnh mình như mọi
khi. Có điều, lúc đang định đưa tay kéo đầu của anh tựa lên vai mình thì cậu
lại ngừng tay, hơi chần chừ.
Lần trước, sau khi Quý Úc Trình tỉnh lại đã nhào vào lòng
cậu, cho nên giờ làm mấy chuyện thân mật thế này, tự nhiên cậu lại cảm thấy hơi
ngờ ngợ.
Trước đây cậu không hề coi anh chồng người thực vật này như
một người sống, mà chỉ đơn giản là một chú búp bê hình người xinh đẹp, hoặc là
một em mèo mặc cho mình nắn bóp thế nào cũng sẽ không chạy mất.
Dù sao Quý Úc Trình cũng không có bất kỳ ý thức nào, tùy cậu
đùa bỡn kiểu gì cũng chẳng hề cảm giác được.
Nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên ý thức được Quý Úc Trình là
một người sống, có thể nói chuyện, sẽ đột ngột đứng dậy, sẽ mặt lạnh đe dọa
người ta, hơn nữa mấy ngày nay còn có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cậu liền
không dám hành động to gan thế nữa.
Thử tưởng tượng nếu giờ phút này cậu cả Quý bỗng dưng tỉnh
lại, phát hiện đầu mình tựa trên vai một cậu trai, còn bị cậu trai kia ôm eo,
anh ấy sẽ nghĩ sao đây?
Chẳng phải Quý Úc Trình bị bệnh sạch sẽ quá mức ư? Anh ấy sẽ
không giận dữ mở cửa xe ném cậu xuống đấy chứ!
Hiện giờ có kiếm được tiền hay không chỉ là thứ yếu, không
khiến cho một người có thù tất báo như Quý Úc Trình ghi hận và cho rằng mình
mắc chứng hoang tưởng cần chữa bệnh mới là quan trọng.
Nghĩ vậy, Ninh Tuy rụt tay về, chỉ đặt cậu cả Quý ngồi yên
ổn bên cạnh, để anh ngửa cổ ra sau, dựa vào phía sau ghế ngồi.
Xe của nhà họ Quý cũng đủ sang trọng để dựa lưng mà không
thấy khó chịu.
Quý Úc Trình nãy giờ vẫn luôn ngóng chờ cậu vợ nhỏ ôm mình
như thường ngày: “...”
Sao tự dưng lại không ôm mình nữa?
Không chỉ không ôm, mà còn không cho mình tựa vào vai luôn?
Quý Úc Trình thấy hơi không hài lòng, cơ thể anh có thể động
đậy nhẹ, thế là bèn dùng sức làm người mình mất cân bằng ngã về bên trái.
Đầu vừa vặn rơi vào cổ của cậu vợ nhỏ.
Ngửi thấy mùi thơm từ cổ áo của Ninh Tuy, cậu cả Quý tùy ý
hít một hơi, hàng mi run lên đầy thỏa mãn.
Ninh Tuy: “...”
Ngồi không vững à?
Cũng đúng, cậu cả Quý đáng thương vẫn còn đang hôn mê, sao
có thể ngồi vững được chứ?
Ninh Tuy trầm ngâm một hồi, lần nữa vươn tay ôm lấy anh.
Quý Úc Trình hờ hững kiêu căng nghĩ, ha, quả nhiên vẫn không
nỡ.
Ngay một giây sau, Ninh Tuy một tay ôm anh, tay còn lại lấy
ghế ngồi dành cho người trưởng thành mà trước đó quản gia đưa cho Quý Úc Trình
dùng.
Thứ này vốn là một chiếc ghế ngồi trên ô tô dành cho trẻ em,
để tránh cho những đứa trẻ bị ngã trong xe. Sau khi Quý Úc Trình trở thành
người thực vật, ông cụ đã đặc biệt đặt riêng một chiếc ghế ngồi cho Quý Úc
Trình dùng.
Nhưng sau khi Ninh Tuy đến, thứ đồ này đã biến mất rất lâu
rồi, nào ngờ lúc này lại tái xuất giang hồ.
Ninh Tuy dựng thẳng người Quý Úc Trình dậy, đặt một chiếc
gối mềm sau gáy anh, kế đó chỉnh lại dây an toàn trước ngực anh.
Thế này thì cơ thể Quý Úc Trình đã an toàn ở yên bên trong
rồi, sẽ không bị ngã nữa.
Ninh Tuy vỗ tay, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cả Quý: “...”