Quý Chi Lâm chạy ra khỏi bệnh viện, vịn đầu gối thở hổn hển,
trông khiếp sợ vô cùng.
Mình nhìn nhầm rồi ư?
Quý Úc Trình đã tỉnh lại.
Quý Úc Trình không ghét Ninh Tuy.
Quý Úc Trình đỏ mặt cầm và hôn tay Ninh Tuy!!!
Đây đều là những chuyện không thể nào xảy ra được!
Thế nhưng cơn đau ở xương cụt lại nhắc nhở anh ta: rõ ràng
là mình đã nhìn thấy cảnh khi nãy.
Quý Chi Lâm lau mặt, do dự nhìn bệnh viện phía sau lưng. Anh
ta dừng một chút, sau đó mới nhấc chân đi tiếp.
Trong phòng bệnh, cánh tay Quý Úc Trình dần trở nên nặng nề.
Hình như anh đang ở trong trạng thái khôi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn chuyển
biến tốt, động đậy một cái thôi là sẽ rất suy yếu. Có điều chạm được vào hai ba
phút ngắn ngủi cũng đủ rồi.
Anh lưu luyến đặt tay Ninh Tuy về chỗ cũ, sau đó dùng chút
sức lực cuối cùng thu tay mình vào lại trong chăn.
Quý Chi Lâm một lần nữa quay lại cửa phòng bệnh, quản gia
không nhịn được nhìn anh ta: “Hồi nãy cậu làm sao thế, cậu hai?”
Quý Chi Lâm thực sự khó mà mở miệng kể lại cảnh tượng mình
đã nhìn thấy. Thấy quản gia đi tới muốn mở cửa, anh ta không nhịn được mà đưa
tay ngăn cản: “Đừng...
Nhưng cánh cửa đã được mở ra.
Gió lạnh từ hành lang thổi vào, hơi ấm lai từ phòng bệnh phả
ra.
Quý Chi Lâm run rẩy nhìn vào trong phòng.
Nhưng chỉ thấy... Quý Úc Trình mặt không thay đổi, im lặng
nằm trên giường còn chăn đắp kín mít, làm gì có dấu hiệu đã tỉnh lại chứ?
Ninh Tuy vẫn nằm ghé vào mép giường ngủ say sưa, tay đặt bên
cạnh tai rất bình thường.
“...”
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, cảnh tượng mới nhìn thấy ban nãy
giống như chỉ là ảo giác của anh ta.
“Cậu hai vào đi.” Quản gia thấy Quý Úc Trình vẫn chưa có dấu
hiệu tỉnh dậy thì thở dài: “Lúc nãy chắc cậu bị vẻ nhợt nhạt trên mặt cậu cả
dọa sợ rồi phải không. Tối hôm qua suýt nữa thì tim cậu ấy đã ngừng đập, bị đẩy
vào phòng giải phẫu làm sốc điện nên sắc mặt mới bết bát như thế.”
Quý Chi Lâm: “...”
Thế nên ban nãy chỉ là do anh ta hoa mắt nhìn nhầm thôi à?!
Anh ta đã sợ Quý Úc Trình đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác
rồi cơ à?! Không phải chứ!
Trong lúc hai người nói chuyện, Ninh Tuy cũng đã tỉnh dậy.
Quý Chi Lâm nhìn Ninh Tuy, vẻ mặt cứ ngập ngừng mãi. Anh ta vốn định gọi Ninh
Tuy ra ngoài nói chuyện, nhưng vừa nghĩ
tới cảnh ban nãy, Quý Chi Lâm lại đưa mắt liếc người trên giường, cảm thấy sợ
hãi theo bản năng.
Quản gia nói với Ninh Tuy: “Mợ cả, chắc cậu mệt mỏi lắm rồi,
hay là cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, để tôi trông cậu cả cho.”
Nếu là bình thường Ninh Tuy nhất định sẽ chọn ở lại với Quý
Úc Trình. Ngoài việc có thể kiếm tiền ra, anh chỉ có mỗi một người thân là ông
cụ đối xử tốt với mình, nếu cứ nằm lẻ loi ở bệnh viện như vậy thì đáng thương
quá. Đấy là chưa nói đến việc tối hôm qua, trong tình huống suy yếu như vậy mà
Quý Úc Trình còn đứng ra giải vây cho cậu.
Nhưng giờ cậu còn có một chuyện quan trọng cần phải làm.
Ninh Tuy gật đầu, xoa xoa khuôn mặt bị đè đến ê ẩm, tê dại
của mình. Cậu cầm áo khoác đang vắt trên sofa lên: “Cháu về trước đây ạ, có
việc gì thì chú gọi ngay cho cháu nhé.”
Nói xong cậu không nhịn được, liếc nhìn Quý Chi Lâm.
Quý Chi Lâm: ?
Kể từ khi gả cho anh cả của Quý Chi Lâm đến nay, đây là lần
đầu tiên Ninh Tuy nhìn thẳng vào anh ta. Đôi mắt nai ửng đỏ do ngủ lộ ra vẻ hơi
ướt át, trông có vẻ đáng thương rất khó tả.
Trong lòng Quý Chi Lâm lập tức ‘tro tàn cháy lại’, máu dồn
lên não. Anh ta đang định mặc kệ mọi thứ rồi nói gì đó thì lại nghe thấy Ninh
Tuy thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn mình: “Làm tròn bổn phận của một
người em trai đi, đừng nghĩ tới việc táy máy gì với anh trai của anh.”
Ninh Tuy rất hiểu Quý Chi Lâm. Anh ta là loại người dễ bị
kích động không có đầu óc hay có gan làm chuyện ác ôn gì. Nhưng tranh thủ lúc
Quý Úc Trình hôn mê, anh ta rất có thể sẽ làm ra mấy trò trả thù ngây thơ gì
đó.
Quý Chi Lâm: “...”
“Xoạt!” Ngọn lửa mới bùng cháy giây trước, giây sau đã bị
xối nước lạnh cho tắt ngúm
Anh ta cắn răng nhìn Ninh Tuy.
Sao Ninh Tuy lại cố gắng làm tròn bổn phận người vợ của Quý
Úc Trình như thế?
Đương nhiên, anh ta không dám nói thẳng ra như vậy.
Thậm chí còn chẳng dám lên tiếng.
Cảnh tượng lúc nãy đã khiến Quý Chi Lâm bị chấn động quá
lớn. Vốn dĩ anh ta đã sợ ông anh cả Quý Úc Trình như sợ cọp rồi, giờ lại càng
rụt rè nhút nhát hơn. Tuy Quý Úc Trình đang nằm trên giường bệnh, nhìn có vẻ
như đã rơi vào trạng thái thực vật, nhưng có cho tiền Quý Chi Lâm cũng không
dám lằng nhằng với Ninh Tuy ngay trước mặt đối phương.
Ninh Tuy ra khỏi bệnh viện. Cậu không để trợ lý Chu đưa đi
mà bắt xe đến chỗ của Lâm Mãn.
...
Bên nhà họ Ninh cũng là một đêm không ngủ.
“Cái gì? Sao lúc đó mẹ không nói cho con biết?” Ninh Thâm
nhìn bà Ninh với vẻ không dám tin: “Mẹ đến trường của nó. Nó nói mấy câu đó rồi
tiếp nữa thì sao? Về sau nó có liên lạc với mẹ không?”
Trong lòng bà Ninh đầy mất mát, kể lại chuyện này với Ninh
Thâm làm cho bà ta lần nữa nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Lời Ninh Tuy nói giống
như một thanh đao cùn, lúc đó chỉ là đau đớn một chút, sau này mới phát hiện
cơn đau nhức ấy kéo dài không ngừng.
“Mẹ nghĩ con không quan tâm.” Bà Ninh nói.
Hôm ấy sau khi trở về, đến cả người hầu cũng nhìn ra được
trạng thái của bà ta không ổn, nhưng Ninh Thâm chỉ một lòng một dạ bận chuyện
công việc của anh ta, lời quan tâm đều rất có lệ.
Ninh Thâm có chút nôn nóng đi tới đi lui trong phòng khách:
“Nhưng lời Quý Úc Trình nói tối hôm qua mẹ cũng nghe thấy rồi đấy, bây giờ
không phải là vấn đề có quan tâm Ninh Tuy hay không, mà là có sự trợ giúp của
Quý Úc Trình, nhà họ Ninh mới có thể đứng vững gót chân ở trong giới. Chúng ta
cần Ninh Tuy…”
Áp lực nặng nề trong mấy ngày qua khiến tâm trạng bà Ninh
kích động, bà ta không nhịn được đưa tay tát một cái.
“Chát!” Một tiếng vang thanh thúy vang lên.
Đương nhiên, cái tát này không đánh trúng mặt của Ninh Thâm.
Vóc người bà ta mảnh mai, thấp hơn Ninh Thâm một cái đầu,
cái tát ấy chỉ đánh trúng cằm của Ninh Thâm.
Nhưng nó vẫn khiến Ninh Thâm im lặng lại, anh ta chợt sửng
sốt, nhìn bà Ninh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Ninh Viễn Minh mới bước xuống từ tầng hai cũng hoảng sợ.
“Tiền tiền tiền, con chỉ biết đến tiền thôi! Nếu như lúc đó
không phải con nói gả Ninh Tuy đi là có thể...” Cả người bà Ninh run rẩy, bỗng
không thể thốt ra chữ nào nữa.
Đề nghị Ninh Thâm đưa ra, khi ấy bà ta cân nhắc một hồi,
cũng gật đầu đồng ý.
Bà ta cũng muốn khiến nhà họ Ninh cao hơn một bước, cũng
muốn được làm trung tâm trong nhóm bà chủ nhà giàu, nhưng lại không muốn Ninh
Viễn Minh đã nuôi hai mươi mốt năm có tình cảm sâu đậm nhảy vào hố lửa ấy, cho
nên mới...
Giờ bà ta có tư cách gì đi trách Ninh Thâm chứ.
Bà Ninh bỗng nhiên sụp đổ quét sạch mọi thứ trên bàn, xoay
người lên tầng.
Toàn bộ chén trà rơi xuống đất vỡ vụn ra.
Nhà họ Ninh chìm vào im lặng.
Ninh Viễn Minh đứng trên hành lang, bà Ninh không nhìn cậu
ta cái nào, bụm mặt lướt ngang qua bên cạnh cậu ta.
Ninh Viễn Minh nhìn người hầu run sợ đi qua quét dọn, chỉ
cảm thấy đỉnh đầu bao phủ đầy mây đen. Bên chỗ Quý Úc Trình như vậy, phía nhà
họ Ninh lại thế này, tất cả đều chuyển động xoay quanh Ninh Tuy...
Nghe nói tổng giám đốc Phương cũng sẽ có mặt trong hội từ
thiện, cậu ta nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này, nếu không thì thật sự
thất bại thảm hại rồi.
...
Ninh Tuy đến công ty của cậu và Lâm Mãn, đứng sờ túi quần ở
chỗ thanh gác cổng cách thang máy không xa. Hôm qua cậu theo xe cứu thương rời
khỏi nhà họ Quý vô cùng vội vàng, không mang theo gì cả.
May là có mang điện thoại di động, cậu gửi WeChat cho Lâm
Mãn, để cậu ấy phái người xuống đón mình.
“Sao lại tới nữa? Lần trước lại còn lên thẳng phòng làm việc
của tổng giám đốc ở tầng cao nhất nữa đấy...” Cách đó không xa có hai thực tập
sinh nhìn bóng lưng của Ninh Tuy, nói nhỏ.
Một người trong đó đi tới hỏi: “Cậu là thư ký mới tới à?”
Lúc này cũng coi như đã nhìn rõ mặt của Ninh Tuy, tuy rằng
trẻ tuổi, trông vẫn còn là một sinh viên, trên người thậm chí còn mặc quần áo ở
nhà, nhưng khí chất ấy như hạc giữa bầy gà, đâu giống thư ký đến tìm việc?
Sau khi nói xong, người này liền cảm thấy mình lỡ miệng.
Ninh Tuy còn chưa mở lời thì quản lí tài vụ ở tầng mười ba
vội vã đi ra khỏi cổng vào, cau mày nói: “Nói gì đó?”
Khi xoay người sang Ninh Tuy thì thái độ bỗng quay ngoắt 360
độ, hận không thể thể hiện sự hòa ái dễ gần ra ngoài mặt: “Cậu đã tới rồi ạ,
tổng giám đốc Lâm đang đợi cậu đấy, xin mời.”
“Không sao.” Ninh Tuy nói.
Cậu cũng không có thời gian nói nhảm, sải bước theo quản lí
tài vụ lên tầng.
Trong văn phòng thủy tinh đơn hướng trong suốt, Lâm Mãn đang
sai trợ lý giúp ủi quần ủi: “Chuẩn bị đồ vest cho cậu đấy, cậu thử xem có vừa
người không.”
Ninh Tuy lười thử, mệt mỏi nằm lên trên ghế sô pha: “Cậu có
đi dự với tớ không?”
“Cậu muốn tớ đi thì tớ đi.” Lâm Mãn nói: “Cũng tiện cho giúp
cậu ngăn cản tầm mắt của người khác.”
Gương mặt này của Ninh Tuy xinh đẹp sạch sẽ, đáng yêu lại
đẹp trai, cho dù không có bất kỳ thân phận nào, đứng ở nơi đó cũng vẫn là tiêu
điểm trong đám người.
Ninh Tuy gật đầu.
Lâm Mãn không nhịn được lại hỏi: “Cậu cả nhà họ Quý bị gì
vậy?”
Ninh Tuy phiền muộn lấy mu bàn tay che mắt: “Chắc tớ... sắp
bị ly hôn rồi.”
Nhìn từ tình trạng khôi phục của Quý Úc Trình, sớm muộn gì
anh ấy cũng sẽ tỉnh lại, cũng chỉ trong vòng mấy ngày nay thôi.
Lúc mới gả cho Quý Úc Trình hưng phấn cỡ nào, thì bây giờ
Ninh Tuy bi thương cỡ đó.
Tâm trạng đau đớn vì mất mười tỷ giống như nổ ra một cái lỗ
trong lòng cậu, bây giờ cậu không thở
dài than ngắn đã là kiên cường lắm rồi.
Có điều, anh chồng thực vật nhà mình có thể tỉnh lại cũng là
một chuyện tốt. Người như anh ấy, thủ đoạn cứng rắn, dáng dấp anh tuấn, cứ nằm
đó thực sự rất đáng tiếc.
Lúc trước cậu từng hỏi 001 có cách gì có thể khiến cho Quý
Úc Trình tỉnh dậy rồi không ly hôn với cậu không, ba cách kia đều không thể
được. Trải qua chuyện tối hôm qua, Ninh Tuy cũng không có ý định cứu vớt gì cả.
Cậu phát hiện Quý Úc Trình là người tốt, một người tốt hoàn
toàn khác với cái gọi là không từ thủ đoạn trong lời đồn. Cậu không nên nghĩ
mọi cách để ở lại bên anh, gây trở ngại cho tình yêu đích thực của đời anh
trong tương lai nữa.
...
Buổi tiệc từ thiện được tổ chức tại khách sạn của sơn trang Foley.
Hàng năm giới tài chính của thành phố Giang đều phải tổ chức
nhiều yến hội lớn nhỏ. Trước kia đều là nhà họ Quý làm trung tâm, nhưng hai năm
qua sau khi Quý Úc Trình trở thành người thực vật, tuy tài lực của nhà họ Quý
vẫn đứng đầu, nhưng vẫn không hề tham dự những dịp thế này.
Nhà họ An và nhà họ Khuất biến thành trung tâm mới, ngoài ra
còn có các phú thương nổi danh hoặc vô danh khác của thành phố Giang, cùng với
một ít phú thương Hoa kiều, và người nổi danh ở các giới.
Trong bữa tiệc lần này, hai đề tài đáng chú ý nhất dĩ nhiên
chính là chuyện cậu cả Quý Thị tỉnh lại, nhà họ Quý nội đấu suốt hai ngày qua,
thêm cả việc Phương chưa bao giờ tham dự trường hợp như vậy lại xuất hiện trên
danh sách nhận thưởng lần này.
Bữa tiệc hôm nay là để trao giải cho người đầu tư từ thiện
vào năm ngoái, người áp trục* chính là người đầu tư thần bí sau lưng công ty
khoa học kỹ thuật sự sống.
(*: người chủ chốt nhất trong một sự kiện)
“Người trước đây chưa bao giờ gia nhập với giới thượng lưu
của thành phố Giang, tại sao năm nay lại đột nhiên đồng ý tham dự?” An Chính
Lâm lắc lư ly rượu trong tay, bỗng thấy hơn bồn chồn: “Tôi còn tưởng anh ta
phải là người trong hội nước ngoài mới đúng.”
Có lẽ tài lực của đối phương không hùng hậu bằng mấy gia tộc
trăm năm như nhà họ Quý, nhà họ An, nhà họ Khuất, thế nhưng với tư cách là nhân
tài mới xuất hiện mới quật khởi nên vẫn luôn xuất hiện trong lời của người
trong hội. Mà điều khiến người khác tò mò nhất chính là thân phận của anh ta,
anh ta rốt cuộc là ai.
Nếu như đối phương định lộ diện chia một chén canh của thành
phố Giang, vậy thì cục diện trước mắt sẽ thay hình đổi dạng.
Có lẽ sẽ không ảnh hưởng tới gia nghiệp đồ sộ của nhà họ
Quý, nhưng đối với hai nhà khác thì ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.
“Có phải vì chuyện xuất hiện người giả mạo đoạn thời gian
trước không?” An Chính Tề chen miệng nói: “Có người nói có một phú nhị đại hải
ngoại giả mạo anh ta, thế là tổng giám đốc Lâm lập tức khiến người kia hết
đường xuống nước ngay trước mặt mọi người luôn.”
Liên quan gì đến mày? Một đứa con riêng cũng sán tới nói leo
à?
An Chính Lâm nguýt mắt với An Chính Tề trong lòng, nhưng
cách đó không xa có trưởng bối, bên cạnh có cậu ấm với địa vị tương đương nên
anh ta cũng không xúc động trong lúc thế này.
“Nếu như cậu cả Quý cũng tỉnh dậy thì náo nhiệt lắm đây.” Có
người nói.
Hai năm qua vì Quý Úc Trình thành người thực vật nên thật ra
sản nghiệp của Quý Thị đã bị bốc hơi rất nhiều, sở dĩ bây giờ vẫn có thể chiếm
giữ vị trí đầu của thành phố Giang đơn giản là vì có căn cơ sâu.
Nếu như Quý Úc Trình tỉnh dậy, với tốc độ trông như không
đáng quan tâm nhưng thật ra lại nhanh đến kinh người của anh, chắc chắn sẽ ra
tay với công ty khoa học kỹ thuật sự sống này từ sớm rồi.
Đến lúc đó bọn họ có thể tọa sơn quan hổ đấu.
Nhắc tới Quý Úc Trình là lại có người nhắc tới Ninh Tuy.
“Mắc cười chết mất, nhà họ Ninh muốn mượn chuyện xung hỉ để
leo lên nhà họ Quý chắc chắn là không thành rồi. Cứ chờ mà xem, kiểu gì Quý Úc
Trình và Ninh Tuy cũng ly hôn. Không biết lúc phân chia tài sản có đến mức lên
tòa án không nữa.”
...
Lúc này Ninh Viễn Minh cũng đứng cách đám đông không xa,
thấy mấy cậu công tử An Chính Lâm tụm lại nói chuyện với nhau, cậu ta cũng
không có lòng dạ nào để qua đó, mà tìm kiếm bóng dáng của người kia trong đám
đông xung quanh.
Bữa tiệc này xét theo thân phận, gia tộc, nhà họ Quý nhà họ
An nhà họ Khuất thì đương nhiên ai cũng lấy được thiệp mời, nhưng với những nhà
giàu bình thường khác, cũng chỉ có người cầm quyền mới nhận được thiệp.
Trước khi Ninh Thâm tới đây, cậu ta phải dùng trăm phương
nghìn kế để xin Ninh Thâm dẫn cậu ta đến.
Ninh Thâm bị bà Ninh làm cho gà bay chó chạy, tâm trạng đang
khó chịu cùng cực, đâu nguyện ý mang thêm một phiền phức làm gì?
Cuối cùng cậu ta phải nói thẳng ra chân tướng sự thật, nói
cậu ta quen biết với Phương, Ninh Thâm mới đồng ý. Mặc dù không thật sự tin
tưởng lời cậu ta nói, nhưng vẫn tìm quan hệ lấy thêm một suất.
Cậu ta còn tưởng bữa tiệc từ thiện chỉ có hơn một trăm
người, kiểu gì cũng có thể nhận ra ai là tổng giám đốc Phương từ trong đám đông.
Nhưng cậu ta cầm ly rượu đi một vòng xung quanh nhưng không
hề phát hiện ra bóng lưng nào tương tự Phương, đừng nói không có mấy người đeo
kính gọng vàng nho nhã lịch sự, ngay cả đeo kính cũng không nhiều.
Một người duy nhất hơi giống với tưởng tượng của cậu ta là
An Chính Tề. Thế nhưng cái người An Chính Tề kia... Ninh Viễn Minh nhíu mày.
Chẳng lẽ chưa tới sao?
Người áp trục luôn luôn xuất hiện tương đối trễ.
Nghĩ tới đây, Ninh Viễn Minh lại có chút đắc ý thay người
kia.
Ninh Thâm không để ý Ninh Viễn Minh, những dịp thế này, tốt
nhất là kết giao được với những nhân vật quan trọng.
Anh ta liếc mắt thấy Lâm Mãn ngồi trong góc phòng ở cách đó
không xa, bên cạnh còn có một thanh niên có khí chất dòng dõi quý tộc cúi đầu
nghịch di động, anh ta vội vàng rót hai ly rượu vang đi qua.
“Tổng giám đốc Lâm, đã vài ngày không gặp, cậu vẫn khỏe
chứ?”
Anh ta đi tới bên cạnh Lâm Mãn, chợt phát hiện thanh niên
ngồi cạnh Lâm Mãn lại chính là Ninh Tuy, nhất thời sửng sốt.