Quý Chi Lâm chạy ra khỏi bệnh viện, vịn đầu gối thở hổn hển, trông khiếp sợ vô cùng.

Mình nhìn nhầm rồi ư?

Quý Úc Trình đã tỉnh lại.

Quý Úc Trình không ghét Ninh Tuy.

Quý Úc Trình đỏ mặt cầm và hôn tay Ninh Tuy!!!

Đây đều là những chuyện không thể nào xảy ra được!

Thế nhưng cơn đau ở xương cụt lại nhắc nhở anh ta: rõ ràng là mình đã nhìn thấy cảnh khi nãy.

Quý Chi Lâm lau mặt, do dự nhìn bệnh viện phía sau lưng. Anh ta dừng một chút, sau đó mới nhấc chân đi tiếp.

Trong phòng bệnh, cánh tay Quý Úc Trình dần trở nên nặng nề. Hình như anh đang ở trong trạng thái khôi phục nhưng vẫn chưa hoàn toàn chuyển biến tốt, động đậy một cái thôi là sẽ rất suy yếu. Có điều chạm được vào hai ba phút ngắn ngủi cũng đủ rồi.

Anh lưu luyến đặt tay Ninh Tuy về chỗ cũ, sau đó dùng chút sức lực cuối cùng thu tay mình vào lại trong chăn.

Quý Chi Lâm một lần nữa quay lại cửa phòng bệnh, quản gia không nhịn được nhìn anh ta: “Hồi nãy cậu làm sao thế, cậu hai?”

Quý Chi Lâm thực sự khó mà mở miệng kể lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy. Thấy quản gia đi tới muốn mở cửa, anh ta không nhịn được mà đưa tay ngăn cản: “Đừng...

Nhưng cánh cửa đã được mở ra.

Gió lạnh từ hành lang thổi vào, hơi ấm lai từ phòng bệnh phả ra.

Quý Chi Lâm run rẩy nhìn vào trong phòng.

Nhưng chỉ thấy... Quý Úc Trình mặt không thay đổi, im lặng nằm trên giường còn chăn đắp kín mít, làm gì có dấu hiệu đã tỉnh lại chứ?

Ninh Tuy vẫn nằm ghé vào mép giường ngủ say sưa, tay đặt bên cạnh tai rất bình thường.

“...”

Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, cảnh tượng mới nhìn thấy ban nãy giống như chỉ là ảo giác của anh ta.

“Cậu hai vào đi.” Quản gia thấy Quý Úc Trình vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy thì thở dài: “Lúc nãy chắc cậu bị vẻ nhợt nhạt trên mặt cậu cả dọa sợ rồi phải không. Tối hôm qua suýt nữa thì tim cậu ấy đã ngừng đập, bị đẩy vào phòng giải phẫu làm sốc điện nên sắc mặt mới bết bát như thế.”

Quý Chi Lâm: “...”

Thế nên ban nãy chỉ là do anh ta hoa mắt nhìn nhầm thôi à?!

Anh ta đã sợ Quý Úc Trình đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi cơ à?! Không phải chứ!

Trong lúc hai người nói chuyện, Ninh Tuy cũng đã tỉnh dậy.

Quý Chi Lâm nhìn Ninh Tuy, vẻ mặt  cứ ngập ngừng mãi. Anh ta vốn định gọi Ninh Tuy ra  ngoài nói chuyện, nhưng vừa nghĩ tới cảnh ban nãy, Quý Chi Lâm lại đưa mắt liếc người trên giường, cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Quản gia nói với Ninh Tuy: “Mợ cả, chắc cậu mệt mỏi lắm rồi, hay là cậu cứ về nghỉ ngơi trước đi, để tôi trông cậu cả cho.”

Nếu là bình thường Ninh Tuy nhất định sẽ chọn ở lại với Quý Úc Trình. Ngoài việc có thể kiếm tiền ra, anh chỉ có mỗi một người thân là ông cụ đối xử tốt với mình, nếu cứ nằm lẻ loi ở bệnh viện như vậy thì đáng thương quá. Đấy là chưa nói đến việc tối hôm qua, trong tình huống suy yếu như vậy mà Quý Úc Trình còn đứng ra giải vây cho cậu.

Nhưng giờ cậu còn có một chuyện quan trọng cần phải làm.

Ninh Tuy gật đầu, xoa xoa khuôn mặt bị đè đến ê ẩm, tê dại của mình. Cậu cầm áo khoác đang vắt trên sofa lên: “Cháu về trước đây ạ, có việc gì thì chú gọi ngay cho cháu nhé.”

Nói xong cậu không nhịn được, liếc nhìn Quý Chi Lâm.

Quý Chi Lâm: ?

Kể từ khi gả cho anh cả của Quý Chi Lâm đến nay, đây là lần đầu tiên Ninh Tuy nhìn thẳng vào anh ta. Đôi mắt nai ửng đỏ do ngủ lộ ra vẻ hơi ướt át, trông có vẻ đáng thương rất khó tả.

Trong lòng Quý Chi Lâm lập tức ‘tro tàn cháy lại’, máu dồn lên não. Anh ta đang định mặc kệ mọi thứ rồi nói gì đó thì lại nghe thấy Ninh Tuy thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn mình: “Làm tròn bổn phận của một người em trai đi, đừng nghĩ tới việc táy máy gì với anh trai của anh.”

Ninh Tuy rất hiểu Quý Chi Lâm. Anh ta là loại người dễ bị kích động không có đầu óc hay có gan làm chuyện ác ôn gì. Nhưng tranh thủ lúc Quý Úc Trình hôn mê, anh ta rất có thể sẽ làm ra mấy trò trả thù ngây thơ gì đó.

Quý Chi Lâm: “...”

“Xoạt!” Ngọn lửa mới bùng cháy giây trước, giây sau đã bị xối nước lạnh cho tắt ngúm

Anh ta cắn răng nhìn Ninh Tuy.

Sao Ninh Tuy lại cố gắng làm tròn bổn phận người vợ của Quý Úc Trình như thế?

Đương nhiên, anh ta không dám nói thẳng ra như vậy.

Thậm chí còn chẳng dám lên tiếng.

Cảnh tượng lúc nãy đã khiến Quý Chi Lâm bị chấn động quá lớn. Vốn dĩ anh ta đã sợ ông anh cả Quý Úc Trình như sợ cọp rồi, giờ lại càng rụt rè nhút nhát hơn. Tuy Quý Úc Trình đang nằm trên giường bệnh, nhìn có vẻ như đã rơi vào trạng thái thực vật, nhưng có cho tiền Quý Chi Lâm cũng không dám lằng nhằng với Ninh Tuy ngay trước mặt đối phương.

Ninh Tuy ra khỏi bệnh viện. Cậu không để trợ lý Chu đưa đi mà bắt xe đến chỗ của Lâm Mãn.

...

Bên nhà họ Ninh cũng là một đêm không ngủ.

“Cái gì? Sao lúc đó mẹ không nói cho con biết?” Ninh Thâm nhìn bà Ninh với vẻ không dám tin: “Mẹ đến trường của nó. Nó nói mấy câu đó rồi tiếp nữa thì sao? Về sau nó có liên lạc với mẹ không?”

Trong lòng bà Ninh đầy mất mát, kể lại chuyện này với Ninh Thâm làm cho bà ta lần nữa nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Lời Ninh Tuy nói giống như một thanh đao cùn, lúc đó chỉ là đau đớn một chút, sau này mới phát hiện cơn đau nhức ấy kéo dài không ngừng.

“Mẹ nghĩ con không quan tâm.” Bà Ninh nói.

Hôm ấy sau khi trở về, đến cả người hầu cũng nhìn ra được trạng thái của bà ta không ổn, nhưng Ninh Thâm chỉ một lòng một dạ bận chuyện công việc của anh ta, lời quan tâm đều rất có lệ.

Ninh Thâm có chút nôn nóng đi tới đi lui trong phòng khách: “Nhưng lời Quý Úc Trình nói tối hôm qua mẹ cũng nghe thấy rồi đấy, bây giờ không phải là vấn đề có quan tâm Ninh Tuy hay không, mà là có sự trợ giúp của Quý Úc Trình, nhà họ Ninh mới có thể đứng vững gót chân ở trong giới. Chúng ta cần Ninh Tuy…”

Áp lực nặng nề trong mấy ngày qua khiến tâm trạng bà Ninh kích động, bà ta không nhịn được đưa tay tát một cái.

“Chát!” Một tiếng vang thanh thúy vang lên.

Đương nhiên, cái tát này không đánh trúng mặt của Ninh Thâm.

Vóc người bà ta mảnh mai, thấp hơn Ninh Thâm một cái đầu, cái tát ấy chỉ đánh trúng cằm của Ninh Thâm.

Nhưng nó vẫn khiến Ninh Thâm im lặng lại, anh ta chợt sửng sốt, nhìn bà Ninh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Ninh Viễn Minh mới bước xuống từ tầng hai cũng hoảng sợ.

“Tiền tiền tiền, con chỉ biết đến tiền thôi! Nếu như lúc đó không phải con nói gả Ninh Tuy đi là có thể...” Cả người bà Ninh run rẩy, bỗng không thể thốt ra chữ nào nữa.

Đề nghị Ninh Thâm đưa ra, khi ấy bà ta cân nhắc một hồi, cũng gật đầu đồng ý.

Bà ta cũng muốn khiến nhà họ Ninh cao hơn một bước, cũng muốn được làm trung tâm trong nhóm bà chủ nhà giàu, nhưng lại không muốn Ninh Viễn Minh đã nuôi hai mươi mốt năm có tình cảm sâu đậm nhảy vào hố lửa ấy, cho nên mới...

Giờ bà ta có tư cách gì đi trách Ninh Thâm chứ.

Bà Ninh bỗng nhiên sụp đổ quét sạch mọi thứ trên bàn, xoay người lên tầng.

Toàn bộ chén trà rơi xuống đất vỡ vụn ra.

Nhà họ Ninh chìm vào im lặng.

Ninh Viễn Minh đứng trên hành lang, bà Ninh không nhìn cậu ta cái nào, bụm mặt lướt ngang qua bên cạnh cậu ta.

Ninh Viễn Minh nhìn người hầu run sợ đi qua quét dọn, chỉ cảm thấy đỉnh đầu bao phủ đầy mây đen. Bên chỗ Quý Úc Trình như vậy, phía nhà họ Ninh lại thế này, tất cả đều chuyển động xoay quanh Ninh Tuy...

Nghe nói tổng giám đốc Phương cũng sẽ có mặt trong hội từ thiện, cậu ta nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này, nếu không thì thật sự thất bại thảm hại rồi.

...

Ninh Tuy đến công ty của cậu và Lâm Mãn, đứng sờ túi quần ở chỗ thanh gác cổng cách thang máy không xa. Hôm qua cậu theo xe cứu thương rời khỏi nhà họ Quý vô cùng vội vàng, không mang theo gì cả.

May là có mang điện thoại di động, cậu gửi WeChat cho Lâm Mãn, để cậu ấy phái người xuống đón mình.

“Sao lại tới nữa? Lần trước lại còn lên thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng cao nhất nữa đấy...” Cách đó không xa có hai thực tập sinh nhìn bóng lưng của Ninh Tuy, nói nhỏ.

Một người trong đó đi tới hỏi: “Cậu là thư ký mới tới à?”

Lúc này cũng coi như đã nhìn rõ mặt của Ninh Tuy, tuy rằng trẻ tuổi, trông vẫn còn là một sinh viên, trên người thậm chí còn mặc quần áo ở nhà, nhưng khí chất ấy như hạc giữa bầy gà, đâu giống thư ký đến tìm việc?

Sau khi nói xong, người này liền cảm thấy mình lỡ miệng.

Ninh Tuy còn chưa mở lời thì quản lí tài vụ ở tầng mười ba vội vã đi ra khỏi cổng vào, cau mày nói: “Nói gì đó?”

Khi xoay người sang Ninh Tuy thì thái độ bỗng quay ngoắt 360 độ, hận không thể thể hiện sự hòa ái dễ gần ra ngoài mặt: “Cậu đã tới rồi ạ, tổng giám đốc Lâm đang đợi cậu đấy, xin mời.”

“Không sao.” Ninh Tuy nói.

Cậu cũng không có thời gian nói nhảm, sải bước theo quản lí tài vụ lên tầng.

Trong văn phòng thủy tinh đơn hướng trong suốt, Lâm Mãn đang sai trợ lý giúp ủi quần ủi: “Chuẩn bị đồ vest cho cậu đấy, cậu thử xem có vừa người không.”

Ninh Tuy lười thử, mệt mỏi nằm lên trên ghế sô pha: “Cậu có đi dự với tớ không?”

“Cậu muốn tớ đi thì tớ đi.” Lâm Mãn nói: “Cũng tiện cho giúp cậu ngăn cản tầm mắt của người khác.”

Gương mặt này của Ninh Tuy xinh đẹp sạch sẽ, đáng yêu lại đẹp trai, cho dù không có bất kỳ thân phận nào, đứng ở nơi đó cũng vẫn là tiêu điểm trong đám người.

Ninh Tuy gật đầu.

Lâm Mãn không nhịn được lại hỏi: “Cậu cả nhà họ Quý bị gì vậy?”

Ninh Tuy phiền muộn lấy mu bàn tay che mắt: “Chắc tớ... sắp bị ly hôn rồi.”

Nhìn từ tình trạng khôi phục của Quý Úc Trình, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ tỉnh lại, cũng chỉ trong vòng mấy ngày nay thôi.

Lúc mới gả cho Quý Úc Trình hưng phấn cỡ nào, thì bây giờ Ninh Tuy bi thương cỡ đó.

Tâm trạng đau đớn vì mất mười tỷ giống như nổ ra một cái lỗ trong lòng cậu, bây giờ cậu không  thở dài than ngắn đã là kiên cường lắm rồi.

Có điều, anh chồng thực vật nhà mình có thể tỉnh lại cũng là một chuyện tốt. Người như anh ấy, thủ đoạn cứng rắn, dáng dấp anh tuấn, cứ nằm đó thực sự rất đáng tiếc.

Lúc trước cậu từng hỏi 001 có cách gì có thể khiến cho Quý Úc Trình tỉnh dậy rồi không ly hôn với cậu không, ba cách kia đều không thể được. Trải qua chuyện tối hôm qua, Ninh Tuy cũng không có ý định cứu vớt gì cả.

Cậu phát hiện Quý Úc Trình là người tốt, một người tốt hoàn toàn khác với cái gọi là không từ thủ đoạn trong lời đồn. Cậu không nên nghĩ mọi cách để ở lại bên anh, gây trở ngại cho tình yêu đích thực của đời anh trong tương lai nữa.

...

Buổi tiệc từ thiện được tổ chức tại khách sạn của sơn trang Foley.

Hàng năm giới tài chính của thành phố Giang đều phải tổ chức nhiều yến hội lớn nhỏ. Trước kia đều là nhà họ Quý làm trung tâm, nhưng hai năm qua sau khi Quý Úc Trình trở thành người thực vật, tuy tài lực của nhà họ Quý vẫn đứng đầu, nhưng vẫn không hề tham dự những dịp thế này.

Nhà họ An và nhà họ Khuất biến thành trung tâm mới, ngoài ra còn có các phú thương nổi danh hoặc vô danh khác của thành phố Giang, cùng với một ít phú thương Hoa kiều, và người nổi danh ở các giới.

Trong bữa tiệc lần này, hai đề tài đáng chú ý nhất dĩ nhiên chính là chuyện cậu cả Quý Thị tỉnh lại, nhà họ Quý nội đấu suốt hai ngày qua, thêm cả việc Phương chưa bao giờ tham dự trường hợp như vậy lại xuất hiện trên danh sách nhận thưởng lần này.

Bữa tiệc hôm nay là để trao giải cho người đầu tư từ thiện vào năm ngoái, người áp trục* chính là người đầu tư thần bí sau lưng công ty khoa học kỹ thuật sự sống.

(*: người chủ chốt nhất trong một sự kiện)

“Người trước đây chưa bao giờ gia nhập với giới thượng lưu của thành phố Giang, tại sao năm nay lại đột nhiên đồng ý tham dự?” An Chính Lâm lắc lư ly rượu trong tay, bỗng thấy hơn bồn chồn: “Tôi còn tưởng anh ta phải là người trong hội nước ngoài mới đúng.”

Có lẽ tài lực của đối phương không hùng hậu bằng mấy gia tộc trăm năm như nhà họ Quý, nhà họ An, nhà họ Khuất, thế nhưng với tư cách là nhân tài mới xuất hiện mới quật khởi nên vẫn luôn xuất hiện trong lời của người trong hội. Mà điều khiến người khác tò mò nhất chính là thân phận của anh ta, anh ta rốt cuộc là ai.

Nếu như đối phương định lộ diện chia một chén canh của thành phố Giang, vậy thì cục diện trước mắt sẽ thay hình đổi dạng.

Có lẽ sẽ không ảnh hưởng tới gia nghiệp đồ sộ của nhà họ Quý, nhưng đối với hai nhà khác thì ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng.

“Có phải vì chuyện xuất hiện người giả mạo đoạn thời gian trước không?” An Chính Tề chen miệng nói: “Có người nói có một phú nhị đại hải ngoại giả mạo anh ta, thế là tổng giám đốc Lâm lập tức khiến người kia hết đường xuống nước ngay trước mặt mọi người luôn.”

Liên quan gì đến mày? Một đứa con riêng cũng sán tới nói leo à?

An Chính Lâm nguýt mắt với An Chính Tề trong lòng, nhưng cách đó không xa có trưởng bối, bên cạnh có cậu ấm với địa vị tương đương nên anh ta cũng không xúc động trong lúc thế này.

“Nếu như cậu cả Quý cũng tỉnh dậy thì náo nhiệt lắm đây.” Có người nói.

Hai năm qua vì Quý Úc Trình thành người thực vật nên thật ra sản nghiệp của Quý Thị đã bị bốc hơi rất nhiều, sở dĩ bây giờ vẫn có thể chiếm giữ vị trí đầu của thành phố Giang đơn giản là vì có căn cơ sâu.

Nếu như Quý Úc Trình tỉnh dậy, với tốc độ trông như không đáng quan tâm nhưng thật ra lại nhanh đến kinh người của anh, chắc chắn sẽ ra tay với công ty khoa học kỹ thuật sự sống này từ sớm rồi.

Đến lúc đó bọn họ có thể tọa sơn quan hổ đấu.

Nhắc tới Quý Úc Trình là lại có người nhắc tới Ninh Tuy.

“Mắc cười chết mất, nhà họ Ninh muốn mượn chuyện xung hỉ để leo lên nhà họ Quý chắc chắn là không thành rồi. Cứ chờ mà xem, kiểu gì Quý Úc Trình và Ninh Tuy cũng ly hôn. Không biết lúc phân chia tài sản có đến mức lên tòa án không nữa.”

...

Lúc này Ninh Viễn Minh cũng đứng cách đám đông không xa, thấy mấy cậu công tử An Chính Lâm tụm lại nói chuyện với nhau, cậu ta cũng không có lòng dạ nào để qua đó, mà tìm kiếm bóng dáng của người kia trong đám đông xung quanh.

Bữa tiệc này xét theo thân phận, gia tộc, nhà họ Quý nhà họ An nhà họ Khuất thì đương nhiên ai cũng lấy được thiệp mời, nhưng với những nhà giàu bình thường khác, cũng chỉ có người cầm quyền mới nhận được thiệp.

Trước khi Ninh Thâm tới đây, cậu ta phải dùng trăm phương nghìn kế để xin Ninh Thâm dẫn cậu ta đến.

Ninh Thâm bị bà Ninh làm cho gà bay chó chạy, tâm trạng đang khó chịu cùng cực, đâu nguyện ý mang thêm một phiền phức làm gì?

Cuối cùng cậu ta phải nói thẳng ra chân tướng sự thật, nói cậu ta quen biết với Phương, Ninh Thâm mới đồng ý. Mặc dù không thật sự tin tưởng lời cậu ta nói, nhưng vẫn tìm quan hệ lấy thêm một suất.

Cậu ta còn tưởng bữa tiệc từ thiện chỉ có hơn một trăm người, kiểu gì cũng có thể nhận ra ai là tổng giám đốc Phương từ trong đám đông.

Nhưng cậu ta cầm ly rượu đi một vòng xung quanh nhưng không hề phát hiện ra bóng lưng nào tương tự Phương, đừng nói không có mấy người đeo kính gọng vàng nho nhã lịch sự, ngay cả đeo kính cũng không nhiều.

Một người duy nhất hơi giống với tưởng tượng của cậu ta là An Chính Tề. Thế nhưng cái người An Chính Tề kia... Ninh Viễn Minh nhíu mày.

Chẳng lẽ chưa tới sao?

Người áp trục luôn luôn xuất hiện tương đối trễ.

Nghĩ tới đây, Ninh Viễn Minh lại có chút đắc ý thay người kia.

Ninh Thâm không để ý Ninh Viễn Minh, những dịp thế này, tốt nhất là kết giao được với những nhân vật quan trọng.

Anh ta liếc mắt thấy Lâm Mãn ngồi trong góc phòng ở cách đó không xa, bên cạnh còn có một thanh niên có khí chất dòng dõi quý tộc cúi đầu nghịch di động, anh ta vội vàng rót hai ly rượu vang đi qua.

“Tổng giám đốc Lâm, đã vài ngày không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”

Anh ta đi tới bên cạnh Lâm Mãn, chợt phát hiện thanh niên ngồi cạnh Lâm Mãn lại chính là Ninh Tuy, nhất thời sửng sốt.

Ninh Tuy rất ít khi mặc vest, không, không phải rất ít, là gần như không nhìn thấy cậu mặc bao giờ, cho dù trong bữa tiệc kết hôn lần trước cũng chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng.

Lúc này Ninh Tuy mặc một bộ vest màu đen được may đo tinh xảo, bên ngoài khoác chiếc áo bành tô màu xanh đậm, đeo đồng hồ nổi tiếng, cài ngực nổi danh, tóc vuốt ngược, dùng keo xịt tóc cố định, lộ ra cái trán trắng nõn tuấn mỹ.

Vẻ mặt cậu không ôn hòa thản nhiên giống như bình thường, mà lại mang theo vài phần khí tức lợi hại phóng ra ngoài.

Ninh Thâm vừa đi qua đã cảm thấy Ninh Tuy giống như biến thành người khác, trở nên khó có thể tiếp cận.

“Ninh Tuy?” Ninh Thâm có chút khiếp sợ: “Sao cậu cũng tới? Cậu đại diện cho nhà họ Quý à?”

Ninh Tuy cầm điện thoại di động, nhìn anh ta mà không nói gì, cái nhìn này không lạnh không nóng.

001 trêu ghẹo trong đầu cậu: “Nè Tuy, quả nhiên vẫn là Quý Úc Trình đỉnh, có tiền cho cậu kiếm. Ban nãy tôi quét nhóm người trong buổi tiệc, không một ai đủ giàu cho cậu cọ cả, thà cậu tự cọ mình còn hơn.”

Ninh Tuy tán chuyện với 001: “Tự cọ mình cũng có tác dụng à?”

001: “Ờm... không.”

Ninh Thâm chẳng được ai quan tâm, đứng đó thấy hơi lùng túng.

Nếu là ngày xưa thì anh ta đã trút cảm xúc ra từ lâu rồi, nhưng nghe những lời của Quý Úc Trình lúc ở bệnh viện, bây giờ Ninh Tuy đã khác xưa rồi, anh ta cũng không dám chỉ trích gì nhiều.

Bên cạnh Lâm Mãn tự dưng lòi ra một người sống sờ sờ, trong lòng cũng cảm thấy rất phiền, nhưng người làm ăn phải biết khống chế tốt cảm xúc, thế là đành đứng dậy chào hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Ninh.”

Ninh Thâm hỏi: “Cậu và Tiểu Tuy nhà tôi là bạn của nhau à?”

Lúc trước anh ta chỉ tiến hành điều tra đến bước Ninh Tuy bỏ tiền mua tranh, nhưng lại không tra được nhiều như Quý Vân và Quý Dật.

“Là bạn.” Lâm Mãn nhìn Ninh Tuy, ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: “Cũng có thể nói cậu ấy là ân nhân của tôi.”

Ninh Thâm: “...”

Lúc Lâm Mãn nói lời này, Ninh Tuy chẳng thèm chớp mắt cái nào, vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.

Cứ như chuyện này đã quá quen với cậu rồi.

Trong lòng Ninh Thâm khiếp sợ, bỗng thấy không hiểu rõ lời này của Lâm Mãn là có ý gì.

Ân nhân?

Ninh Tuy trở thành ân nhân của Lâm Mãn từ lúc nào?

Nhưng lúc này bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, mặc dù đầy bụng nghi hoặc thì anh ta cũng không tiện truy vấn.

Cách đó không xa có không ít người vì chuyện bên này mà quay sang nhìn.

Ninh Tuy là khuôn mặt lạ hoắc với một số người trong giới. Mặc dù có vài người biết Quý Úc Trình cưới một người vợ xung hỉ, nhưng trong lời đồn mà bọn họ nghe được, người vợ kia là thiếu gia thật lưu lạc bên ngoài mười tám năm của nhà họ Ninh, không ra hồn gì cả.

Hoàn toàn không thể liên tưởng một người như thế với tiểu thiếu gia lá ngọc cành vàng ở trước mắt.

Bọn họ tò mò nhìn người mới bên cạnh Lâm Mãn.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Địa vị của Lâm Mãn ở trong hội cũng coi như cao, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, giá trị con người mấy chục tỉ, vậy mà lại dùng giọng điệu ôn hòa và tôn trọng như vậy với một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi?

Nếu không biết thanh niên kia là Ninh Tuy, có khi bọn họ còn nghi ngờ có phải thanh niên kia chính là người đầu tư họ Phương thần bí trong truyền thuyết không.

...

Tiệc tối từ thiện chính thức bắt đầu, mọi người ngồi xuống ghế có dán tên của mình.

Chỗ ngồi của Ninh Viễn Minh và Ninh Thâm ở gần chót, đành phải đi ra sau ngồi.

Không ngờ Ninh Tuy lại có thể ngồi hàng thứ nhất, Ninh Thâm không nhịn được mà nhìn qua bên đó. Nhưng ngẫm lại thì, nếu Ninh Tuy đại diện cho nhà họ Quý, ngồi hàng thứ nhất cũng hợp lý.

Còn tầm mắt của Ninh Viễn Minh thì vẫn vô cùng sốt ruột lướt qua mấy người ở hàng đầu.

Không tìm được bất kỳ bóng dáng nào trong tưởng tượng của mình, cậu ta không nhịn được mà lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho avatar quen thuộc.

… “Anh đã tới bữa tiệc từ thiện ở sơn trang Foley chưa? Tôi cũng tới rồi, sau khi kết thúc buổi hôm nay, chúng ta có thể gặp mặt một lần không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Ban đầu cậu ta cũng không có ý định bày tỏ nỗi lòng sớm thế, nhưng lời nói yêu thương ham muốn Ninh Tuy của Quý Úc Trình ở phòng bệnh trước đó thật sự đã kích thích cậu ta.

Ninh Tuy có thì cậu ta cũng nhất định phải có, hơn nữa còn phải tốt hơn nhiều…

Ờ hàng thứ nhất, Ninh Tuy đang cúi đầu chơi rắn ăn mồi, sắp thông qua một cửa rồi thì WeChat bỗng hiện thông báo.

Cậu đến dự tiệc nên dĩ nhiên phải mang điện thoại công việc.

Ninh Tuy nhíu mày mở ra xem, nét mặt bỗng có chút đờ đẫn.

Mới tắt máy chưa bao lâu, sao Ninh Viễn Minh đã gửi cho cậu tận 999 tin nhắn rồi.

Rốt cuộc cậu ta có gì muốn nói vậy, ngày nào cũng lải nhải nhiều như vậy, đừng nói là cậu ta xem mình như ‘hốc cây’ trên weibo* đó nha.

(*: Trên weibo có mấy bài post hoặc siêu thoại được gọi là ‘hốc cây’ không có chủ đề nhất định, ai muốn lên nói gì thì nói mà không sợ bị lộ tên thật hay thông tin.)

Mắt không thấy tâm không phiền, Ninh Tuy xóa luôn nick của thằng nhãi này đi cho lành.

Ninh Viễn Minh nhắn tin xong thì nắm chặt di động, không nhìn chăm chăm vào đó nữa.

Cậu ta đã cài thông báo cho nick của Ninh Tuy, chỉ cần đối phương trả lời lại là sẽ có thông báo ngay.

Cậu ta vô cùng sốt ruột, chỉ chờ điện thoại di động rung lên.

Thời gian của mọi người trong giới này đều là vàng là bạc, thời gian xã giao trước khi bắt đầu buổi tiệc đúng là còn dài hơn quá trình chính thức.

Sau khi cảm ơn những nhân vật nổi tiếng trong các giới, trao thưởng cho những người phía trước xong, MC trên sân khấu nhanh chóng tiến hành đến bước cuối cùng.

"Tiếp theo, ban tổ chức chúng tôi muốn cảm ơn một người. Năm ngoái, tổng số tiền người này đã quyên góp đã lên đến..."

Nói thế nào Ninh Viễn Minh cũng không ngờ lại đến người cuối cùng nhanh như thế. Cậu ta ngẩng phắt đầu lên.

Đối phương còn chưa trả lời tin nhắn của cậu ta, nhưng giờ lại sắp bước lên sân khấu rồi!

Tim Ninh Viễn Minh đập thình thịch, cảm thấy vừa hưng phấn vừa kích động. Cậu ta nắm chặt di động, tầm mắt cấp tốc lướt qua tất cả chỗ ngồi dưới sân khấu, chỉ muốn tìm thấy người kia ngay lập tức.

Trong bữa tiệc, mấy người An Chính Tề, An Chính Lâm cùng những người khác vốn đang thờ ơ, nhưng vừa nghe thấy người đầu tư thần bí kia sắp xuất hiện thì đều nhanh chóng tập trung chú ý. Ai cũng tò mò, muốn xem thử rốt cuộc người này là thần thánh phương nào.

Đúng lúc này, Ninh Tuy ung dung đứng lên khỏi chỗ ngồi.

"..."

MC muốn trao giải cho tổng giám đốc Phương kia mà, cậu ta đứng lên làm gì thế?

Trong lòng mọi người đều thấy vô cùng buồn bực.

Đèn đóm của bữa tiệc chiếu lên người Ninh Tuy, có vài phần ánh sáng còn hắt ngược lại. Có thể là do trên mặt không có biểu cảm gì nên khí chất của cậu lạnh lùng hơn bình thường rất nhiều.

Nhìn qua không giống Ninh Tuy lúc cười rộ lên sẽ thấy rõ hai lúm đồng tiền, mà có vài phần giống với dáng vẻ quả quyết của Quý Úc Trình khi xưa.

Lâm Mạn giống như một vị quản gia, đưa tay nhận áo khoác của Ninh Tuy rất tự nhiên. Cậu mặc một bộ vest được cắt may cực kỳ khéo léo, bước lên sân khấu.

Mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc muốn rớt cả cằm, chăm chú nhìn theo từng bước chân của Ninh Tuy: "..."

Chỉ thấy cậu ung dung nhận lấy chiếc cup của tổng giám đốc Phương từ tay MC.

MC dùng tiếng Anh tiếp tục giới thiệu: Mr Phương đã nhận được khoản thừa kế cực lớn ở nước ngoài, năm ngoái tổng số tiền đầu tư và quyên góp là…

MC không hề nhận ra, phía dưới sân khấu đã lặng ngắt như tờ.

Ban đầu còn có vài tiếng xì xào nhưng lúc này, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.

Mọi người khiếp sợ nhìn Ninh Tuy, giống như không nhận ra cậu vậy.

Cho nên, cho nên… cái người họ Phương thần bí kế thừa di sản 10 tỷ kia chính là Ninh Tuy à?

Đám người An Chính Tề và An Chính Lâm ở dưới sân khấu: "... Chuyện, chuyện này là thế quái nào vậy?”

Ninh Viễn Minh: "..."

Cậu ta vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu ra sao. MC gọi tên của Mr Phương, Ninh Tuy đi lên làm gì chứ?

Nghe không hiểu tiếng Anh nên đi nhầm à?

Thế nhưng...

Thế nhưng không nghe hiểu rồi lên sân khấu thì cũng thôi đi, sao còn nhận bút trong tay MC, xoay người sang ký tên lên trên lụa đỏ làm gì thế?

Tại sao tất cả camera đều kích động, nhắm thẳng vào cậu?

Còn cả mấy nhiếp ảnh gia nữa, hưng phấn bò lên trên sân khấu làm gì thế kia?

Ninh Viễn Minh chợt nghĩ đến điều gì đó, hai mắt bất ngờ trợn trừng, nhịp tim trở nên cực kỳ gấp gáp.

Cậu ta đột nhiên đứng bật dậy, chẳng thèm quan tâm đến chuyện những người khác đang tò mò nhìn mình mà lôi tấm hình lấy được trên kệ trưng bày của trường ra, giơ lên so sánh với bóng lưng Ninh Tuy áo vest quần tây đang thản nhiên ký tên trên sân khấu…

Đúng là giống nhau như đúc. Chỉ chớp mắt, biểu cảm trên mặt Ninh Viễn Minh đã trở nên cực kỳ đặc sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play