Ba tháng qua, cậu cả Quý đã quen với việc đi đâu cũng được Ninh Tuy ôm cùng với những hành động thân thiết làm người ta mặt đỏ tim đập ấy. Đây là lần đầu tiên anh bị vứt sang một bên chẳng được quan tâm, trong lòng không thể vui nổi.

Tuy Ninh Tuy đang ngồi bên cạnh anh nhưng cậu lại không ôm anh, cũng không chạm vào anh, thậm chí còn không nắm tay anh. Anh cảm thấy mọi thứ đều là không khí và lạnh lẽo, không hề có mùi hương trên người Ninh Tuy, cảm giác như Ninh Tuy đang cách xa anh tám mét vậy.

Là cảm thấy anh quá nặng nên làm vai cậu đau ư?

Tuy anh có thể hiểu rằng cậu vợ nhỏ làm một chuyện nhiều lần sẽ cảm thấy chán, nhưng nỗi lòng của cậu cả Quý giống như người đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt chợt phát hiện ra nửa kia của mình cảm thấy chán mình, tựa như cơn ngứa bảy năm.

Anh không khỏi dùng sức, khiến đầu quay sang bên trái.

Cơ thể không cử động được, chẳng lẽ đầu cũng không cử động được chắc?

Anh không tin Ninh Tuy có thể nhìn cổ anh nghiêng nghiêng khó chịu.

“…”

Ninh Tuy bồn chồn nhìn người đẹp đang ngủ say bên cạnh.

Trên mặt Quý Úc Trình không có cảm xúc gì, khuôn mặt tái nhợt vẫn đẹp trai như trước đây. Rõ ràng là người thực vật, nhưng tại sao hôm nay cơ thể của người thực vật lại mềm nhũn ra như vậy?

Cậu cố định vòng eo của anh, sao đầu anh lại lệch đi thế kia? Là bị bệnh nặng nên xương bị lỏng à?

Ninh Tuy sợ đi đường xóc nảy làm gãy cổ anh.

Thế là cậu bước tới dùng tay xoay đầu anh lại.

Quý Úc Trình hài lòng khi cảm nhận được lòng bàn tay dịu dàng của cậu vợ nhỏ chạm vào khuôn mặt mình, nội tâm lại trở nên hưng phấn.

Quả nhiên cậu vợ nhỏ vẫn thương anh…

Nhưng vẫn chưa đủ.

Vì sao chỉ đỡ đầu anh, vì sao không dùng ngón tay chạm vào khuôn mặt anh, xoa vành tai của anh như bình thường nữa?

Đãi ngộ đột nhiên trở nên kém đi làm cậu cả Quý cảm thấy chưa thoả mãn.

Nương theo độ xóc nảy của xe, đầu của cậu cả Quý lắc qua lắc lại một cách vô cùng tự nhiên, khuôn mặt điển trai như vô tình cọ vào lòng bàn tay Ninh Tuy.

Anh cố ý chớp mi mắt, đúng lúc chạm vào đầu ngón tay áp út đang hơi cuộn lại của cậu, giống như dùng bàn chải nhỏ mềm mại như lông chim đùa giỡn quét qua vậy.

Tay đứt ruột xót, trong chớp mắt, cảm giác ấy lập tức được phóng đại lên gấp mấy lần.

Đầu ngón tay của Ninh Tuy như có một dòng điện đột nhiên xẹt qua rồi lập tức lan đến trái tim.

Cậu càng hoảng sợ hơn, nhìn khuôn mặt điển trai của Quý Úc Trình, trái tim có cảm giác ngứa ngáy không thể miêu tả.

Lúc trước cậu cả Quý giống như một búp bê mặc người đùa giỡn, ngay cả lông mi cũng không rung động lấy một lần. Nhưng từ sau khi tỉnh lại một lần rồi lại rơi vào hôn mê, lông mi lại có thể cử động được.

Anh khẽ cử động như thế làm trong lòng Ninh Tuy cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đầu cậu toàn là búp bê sống lại, búp bê sống lại rồi.

Rõ ràng anh không tỉnh, nhưng hô hấp và hàng mi run rẩy chạm vào lòng bàn tay của Ninh Tuy thật sự giống như đã tỉnh lại vậy.

Ninh Tuy nhân cơ hội rút tay về, cậu lấy gối cổ ở phía sau thắt lưng ra rồi đeo lên trên cổ Quý Úc Trình, làm đầu của anh không cử động được nữa.

Cậu cả Quý: “…”

Tai của Quý Úc Trình còn bị kẹt trong gối, linh hồn cảm thấy không thể tin nổi.

Một người sống và một người thực vật cứ thế bị vây trong một bầu không khi mập mờ lúng túng và vắng lặng, chiếc xe lái về phía nhà họ Quý.

Ở bên này, Ninh Thâm và Ninh Viễn Minh cũng đang trên đường về.

Chuyện đêm nay quá khiếp sợ làm xe của bọn họ cũng hoàn toàn tĩnh lặng.

Ninh Thâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ninh Viễn Minh ngồi trên ghế phụ. Vẻ mặt của Ninh Viễn Minh vẫn lúc xanh lúc trắng, cúi mặt không biết nói gì, đáy mắt đầy u tối.

“Không phải trước khi đi tới tiệc tối, em đã nói em biết tổng giám đốc Phương à?” Ninh Thâm cầm tay lái không nhịn được hỏi. Nói cứ như thật, làm anh ta cũng tin.

Ninh Viễn Minh: “…”

Lời nói của Ninh Thâm lại rải muối lên vết thương trong lòng cậu ta lần nữa.

Ninh Viễn Minh nhìn qua có vẻ hoảng hốt như phải chịu đả kích quá lớn vậy. Ninh Thâm không hỏi tới cùng nữa, chỉ xem người em trai này nói linh tinh để cầu xin mình dẫn cậu ta tới bữa tiệc thôi.

Một lát sau, Ninh Viễn Minh nhìn dòng xe phía trước rồi không khỏi cắn răng: “Có phải Ninh Tuy đã giả mạo thân phận đó không?”

Ninh Thâm nhíu mày lại: “Đừng nói linh tinh, sao người tổ chức bữa tiệc có thể nhận sai được?”

Tâm trạng của anh ta cũng không tốt hơn Ninh Viễn Minh là bao. Lúc này, trong lòng anh ta đang cảm thấy vô cùng nôn nóng và hối hận. Nếu biết Ninh Tuy kế thừa di sản đó từ sớm thì anh ta sẽ cưng nựng chiều chuộng cậu ngay từ ngày nhận cậu về rồi.

Hai người về nhà cùng với tâm trạng phức tạp này.

Cuối cùng xe của Ninh Tuy và Quý Úc Trình cũng đến nhà tổ nhà họ Quý.

Khi Ninh Tuy bế Quý Úc Trình xuống xe, cậu vô ý quét mắt nhìn người tuyết trong vườn hoa bên ngoài biệt thự.

Tiếc là người tuyết đã tan rồi.

Cơ thể của Quý Úc Trình vẫn đang trong giai đoạn hồi phục nên không phải lúc nào 009 cũng chiếu cho anh xem.

Tuy anh không nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Tuy, nhưng đầu của anh lại đang rúc vào cổ cậu. Dựa theo phương hướng chuyển động của cổ cậu, anh cũng đoán ra cậu nhìn về phía người tuyết đó.

Xem ra cậu vợ nhỏ rất thích món đồ chơi này, đợi khi nào sức khoẻ của anh tốt hơn, anh sẽ đắp người tuyết cho cậu.

Sau đó, ngày đông đầu tiên hàng năm đều sẽ đắp một con, Quý Úc Trình lặng lẽ nghĩ vậy.

Ninh Tuy và quản gia đưa Quý Úc Trình về giường.

Lúc Ninh Tuy, ông cụ và quản gia ăn cơm, 009 đã nói những chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm nay cho Quý Úc Trình nghe.

Năng lượng của hệ thống sẽ thay đổi theo trạng thái của cơ thể ký chủ. Hai ngày nay, Quý Úc Trình đi một chuyến qua quỷ môn quan nên tất nhiên 009 cũng không phấn chấn được như trước, cũng không theo dõi giúp cậu cả Quý.

Chuyện trong bữa tiệc tối này là nó nghe được khi thấy người khác báo cáo cho ông cụ biết.

Phản ứng của Quý Úc Trình không khác ông cụ là bao, nội tâm anh cảm thấy hơi mừng rỡ.

Thì ra cậu vợ nhỏ kế thừa di sản, nếu đã không thiếu tiền, không phải chứng tỏ cậu ở bên cạnh anh vì chính anh thôi sao?

009: “…”

Cậu cả Quý nằm trên giường, sự phiền muộn vì vừa rồi ở trong xe cậu vợ nhỏ không chịu ôm mình lập tức biến mất sạch sẽ.

Xem ra trên đường về, cậu vợ nhỏ quá mệt nên mới không chú ý đến anh.

Cậu cả Quý nghĩ vậy, trong lòng tràn đầy mong đợi nghe tiếng động ngoài cửa, chờ cậu vợ nhỏ lên tầng, hôm nay anh còn chưa được tắm đây này.

Ở bên dưới, Ninh Tuy uống một bát canh nóng xua đi khí lạnh trên người.

Lúc này, điện thoại di động của cậu đã bị vô số người gọi, ngoài các phóng viên thì còn cả những người muốn bấu víu quan hệ nữa.

Cậu lấy điện thoại di động ra rồi nhanh chóng tắt máy.

Ông cụ từng trải qua những chuyện thế này nhiều năm như vậy, dãi nắng dầm mưa nên đã tu luyện thành tinh từ lâu. Sao ông cụ có thể không đoán ra lý do vì sao từ trước tới giờ, Ninh Tuy vẫn không có ý định công khai thân phận, mà hết lần này đến lần khác lựa chọn công khai vào lúc này chứ?

Có đến tám mươi phần trăm là vì cậu thấy người của Quý Vân và Quý Dật gây sự, muốn trở thành chỗ dựa của ông già này và Quý Úc Trình thôi.

Trong lòng ông cụ ngổn ngang cảm xúc.

Nếu nói lúc đầu, khi Ninh Tuy gả vào nhà, thứ ông cụ nhìn trúng chỉ là bát tự của cậu. Vậy thì bây giờ, ông cụ đã thật sự nhìn trúng con người của cậu.

Cưới một người vợ như vậy cho Úc Trình, Úc Trình còn không hài lòng gì nữa?

Ông cụ suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói: “Tiểu Tuy, nếu Úc Trình tỉnh dậy mà muốn ly hôn với cháu, ông sẽ đập gãy chân nó!”

Ninh Tuy đang uống canh nghe vậy thì suýt sặc: “… Cháu, cháu cảm ơn ông ạ.”

Cậu uống canh xong, cầm bát tới phòng bếp rồi mới đi lên tầng.

Hai ngày nay cậu cả Quý ở bệnh viện nên chưa được tắm rửa sạch sẽ, trên người toàn là mùi thuốc sát trùng nên chắc chắn anh sẽ cảm thấy rất khó chịu, nên tắm rửa rồi.

Nếu là ngày xưa thì Ninh Tuy sẽ vui sướng giành lấy việc này, vừa kiếm được tiền vừa được ngắm trai đẹp, ai mà không thích chứ?

Khi còn bé và ở trong cô nhi viện, trò chơi cậu thích nhất chính là mỗi tuần được mặc quần áo cho búp bê một lần.

Nhưng bây giờ anh có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào… Vừa nghĩ tới cảnh tượng hai người đang trần trụi trong bồn tắm, Quý Úc Trình đột nhiên mở mắt ra lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, ngón chân Ninh Tuy không khỏi cuộn tròn lại.

Cậu do dự đứng ngoài cửa.

Trong phòng ngủ, Quý Úc Trình nằm trên giường vẫn vểnh tai lên nghe tiếng động bên ngoài, hai tai ửng đỏ chờ cậu vợ nhỏ tới.

Nghe thấy Ninh Tuy đi tới cửa, trái tim của anh lại bắt đầu đập thình thịch.

Nhưng cảnh tượng cậu vợ nhỏ sẽ xông tới bế ngang anh lên bước tới bồn tắm lớn rồi vội vàng xé quần áo bệnh nhân trên người anh trong tưởng tượng vẫn chưa xảy ra… Cậu vợ nhỏ cứ đi qua đi lại ngoài cửa.

Anh: “…?”

Đúng lúc quản gia mang khăn tắm tới, Ninh Tuy kéo ông ấy lại.

Quản gia: “Mợ cả, sao vậy ạ?”

Ninh Tuy ho khan một tiếng rồi chỉ vào bên trong: “Hôm nay chú tắm cho anh ấy được không ạ?”

Quản gia: “…?”

Vì sao?! Người thực vật đang nằm trên giường thật sự cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

Quản gia hơi sửng sốt, ông đang định đồng ý thì Ninh Tuy lại nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt ông, cậu bỗng nhiên nhớ hôm qua mình ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, còn quản gia lại phải chạy đi chay lại giữa nhà họ Quý và bệnh viện, chăm sóc ông cụ nhà họ Quý, rồi lại bố trí người trông nom Quý Úc Trình, bây giờ đã cực kỳ mệt mỏi rồi.

Cậu bèn vội vàng nói: “Cháu trêu chú thôi, cứ để cháu tắm cho anh ấy cho ạ.”

Quản gia vỗ ngực: “Mợ cả, tôi thật sự bị cậu dọa sợ đó.”

Quý Úc Trình: “…”

Quý Úc Trình thầm đặt câu hỏi trong đầu: “Tắm cho mình là chuyện gì đau khổ lắm à?”

“Ký chủ bình tĩnh nào.” 009 cảm thấy trong lòng cậu cả Quý buồn bực bèn vội vàng nói: “Cậu vợ nhỏ của anh cũng nói là nói đùa rồi mà. Yên tâm đi, dựa vào ánh mắt nóng bỏng như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh, chắc chắn cậu ta sẽ không giao anh cho những người khác đâu.”

Ninh Tuy đẩy cửa đi vào phòng, cậu xả nước tắm đầy bồn, thử nhiệt độ trước sau đó mới bước tới bế lấy người trên giường, cởi quần áo cho anh như bình thường.

Cậu đã cởi quần áo cho người thực vật được ba tháng nên đã khá thành thạo.

Nhưng bây giờ, búp bê đẹp trai trên giường lại có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, chuyện này làm cho cảm giác và tính chất đều thay đổi, biến thành cậu đang cởi quần áo cho Quý Úc Trình.

Ninh Tuy cởi cúc áo của Quý Úc Trình từ trên xuống dưới, tầm mắt rơi xuống làn da trắng nõn của cậu cả Quý, cảm giác trong lòng hoàn toàn khác trước đây.

Ngày xưa, dù Ninh Tuy cảm thấy hơi xấu hổ nhưng trong đầu vẫn còn khá là ngây thơ. Ngoài việc kiếm tiền thì không có bất cứ ý đồ đen tối nào với Quý Úc Trình nữa.

Nhưng bây giờ…

Ngón tay cậu lướt qua lồng ngực của anh, cậu nhận ra anh là một người sống có thể ngã vào người mình.

Thậm chí cậu còn bắt đầu tưởng tượng cậu đang cởi được một nửa thì Quý Úc Trình đột nhiên mở mắt ra nhìn cậu, trên mặt anh sẽ là biểu cảm gì… Độ ấm và xúc giác trên lồng ngực của Quý Úc Trình bắt đầu làm cậu cảm thấy hơi nóng.

Tệ thật.

Tắm nhanh lên chút đi, đỡ cho vừa tắm được một nửa thì người ta tỉnh lại, tới lúc đó mình cũng chỉ có thể rời khỏi Trái Đất tới nơi khác sống thôi.

Ninh Tuy nghĩ vậy, bèn thuần thục cởi quần áo trên người cậu cả Quý xuống.

Quý Úc Trình ngã trong ngực cậu không biết những suy nghĩ quanh đi quẩn lại trong lòng cậu. Anh chỉ cảm thấy tốc độ cậu vợ nhỏ cởi quần áo của mình vô cùng gấp gáp, giống như hận không thể lập tức nhìn thấy cơ thể anh, sự ủ rũ trong lòng mới hơi đỡ hơn một chút.

Ninh Tuy cố gắng bế Quý Úc Trình lên rồi đặt anh vào bên trong bồn tắm rộng rãi.

Cậu vừa khẩn cầu cậu cả Quý đừng tỉnh lại trong lúc mình tắm cho anh, vừa cởi áo khoác ra bước vào trong bồn tắm.

Cậu cầm khăn mặt cẩn thận lau từng bộ phận trên cơ thể Quý Úc Trình.

Vì muốn kết thúc chuyện này sớm nên động tác của cậu cũng cực kỳ nhanh nhẹn.

Ban đầu, trong lòng Quý Úc Trình vẫn tràn đầy vui mừng, hai tai đỏ ửng để cậu vợ nhỏ tắm rửa cho mình. Nhưng rất nhanh sau đó, anh chợt cảm thấy có gì đó là lạ… Sao hôm nay cậu vợ nhỏ lại vội vàng gấp gáp như vậy chứ?

Lúc trước, cậu vợ nhỏ khác với những người khác, cậu vô cùng hưởng thụ khi tắm cho anh. Lần nào cũng có thể lề mà lề mề nửa tiếng, chậm rãi sờ soạng toàn thân anh, khiến anh mẫn cảm phải cố gắng chịu đựng mới có thể không làm ham muốn dâng trào.

Nhưng từ sau khi trở về từ bệnh viện, động tác của cậu vợ nhỏ không hề khác quản gia và những hộ lý ngày xưa gì cả, biến thành chỉ đơn thuần là lau người cho anh.

Không chỉ có thế mà còn rất ít tiếp xúc da thịt.

Trước đây cậu vợ nhỏ đều ôm anh, hận không thể để hai người hòa làm một. Nhưng bây giờ lại để anh dựa lưng vào bồn tắm, cậu thì ngồi xổm bên cạnh vươn tay tới lau người cho anh.

Ngay cả động tác đặt tay lên mặt và vuốt ve khuôn mặt anh cũng không còn nữa!

Sự bất mãn và tủi thân trong lòng Quý Úc Trình đã lên tới đỉnh điểm, nhưng anh lại không thể mở mắt ra lập tức tỉnh lại.

Bởi vì trong quá trình này, cậu vợ nhỏ không hề chạm vào anh nên lượng điện 60% từ lúc ở bệnh viện, khi về đến nhà vẫn không nhích lên được một phần trăm nào.

Anh cố gắng nhẫn nhịn, nhưng thật sự không nhịn được nữa.

Anh ưỡn thẳng lưng, mạnh mẽ dùng sức ngả người về phía Ninh Tuy.

Ninh Tuy đang lau bắp đùi cho người chồng thực vật thì đột nhiên thân trên của anh mềm nhũn nhào về phía mình, làm nước trong bồn tắm văng tung tóe.

Ninh Tuy vội vàng không chuẩn bị kịp, cậu ngạc nhiên, sợ anh bị đập đầu nên lập tức dùng hai tay chống trên ngực anh.

Nhưng cơ thể của Quý Úc Trình lại nhanh chóng ngã vào trong ngực cậu, cằm đặt trên bả vai cậu.

Quý Úc Trình nghiêng đầu, dường như đôi môi còn hơi thô lỗ lướt qua lỗ tai cậu rồi rơi trên sụn tai, cánh môi của anh vừa vặn ngậm lấy chỗ đó.

Cảm xúc ướt át truyền đến từ sụn tai, vừa mềm vừa mịn.

Ninh Tuy bị hành động đột ngột của người thực vật làm cho hoảng sợ, cậu rụt người lại trong vô thức.

Nhưng cậu vừa rụt người lại thì đầu của Quý Úc Trình càng ngã lệch về phía cổ của cậu hơn, đôi môi trực tiếp đè ở sau tai cậu như đang xâm phạm.

Tiếng thở hổn hển của người thực vật rơi vào trong tai làm cậu cảm thấy như bị bỏng. Chóp mũi lạnh lẽo khẽ chạm vào má cậu rồi khẽ di chuyển theo động tác chống tay đẩy của cậu, giống như đang chậm rãi dao động trên má của cậu, chậm rãi chiếm lấy mỗi một tấc da thịt trên khuôn mặt cậu.

Tai là điểm mẫn cảm của Ninh Tuy, bỗng chốc, eo cậu cũng mềm nhũn cả ra.

Cảm giác tê dại nổ tung trong từng lỗ chân lông trên người cậu làm cậu giật mình, cả cơ thể cũng nóng bừng lên.

Cậu muốn đẩy người thực vật ra, nhưng sợ đẩy ra lại làm lưng anh bị thương nên chỉ có thể dùng hai tay chống lấy lồng ngực của Quý Úc Trình rồi ngồi im không nhúc nhích.

Vài giây sau, nhịp tim đang đập loạn của Ninh Tuy đã khôi phục lại một chút.

Cậu vô thức quay sang nhìn Cậu cả Quý cạnh cổ, cậu nghi ngờ anh đã tỉnh.

Có tỉnh đâu ta!

Đôi mắt Quý Úc Trình vẫn nhắm chặt, nào có dấu hiệu tỉnh lại.

Bị một người thực vật vô ý hôn lướt qua khiến cho toàn thân nhũn ra làm Ninh Tuy cảm thấy hơi xấu hổ.

Cậu vô thức nhìn ra bên ngoài phòng tắm, may mà bên ngoài không có ai, Quý Úc Trình cũng không tỉnh lại, không ai biết chuyện này cả.

Ninh Tuy khẽ nuốt nước bọt, cậu sợ đẩy người thực vật dựa vào thành bồn tắm sẽ xảy ra chuyện như vừa rồi nên đành vội vàng ôm cả người anh vào trong ngực để tắm

Sau khi tắm xong, chân của Ninh Tuy đã hơi run rẩy, trái tim như có nai con đang nảy loạn khiến khuôn mặt của cậu đỏ bừng.

Sau khi ôm Quý Úc Trình về giường, cậu lại tắm bằng nước lạnh, cuối cùng mới tỉnh táo lại được một chút.

… Nằm hai ngày trong bệnh viện không hề được tiếp xúc thân mật, cuối cùng bây giờ cũng được thưởng thức hương vị của cậu vợ nhỏ, tâm trạng của người thực vật trên giường tốt hơn một chút.

Anh thoả mãn chậm rãi nhắm hai mắt lại chờ đợi cậu vợ nhỏ tắm rồi nhào vào trong ngực mình giống như bình thường.

Ninh Tuy sấy tóc rồi ra khỏi phòng tắm dịch chăn cho Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình vẫn nằm im trên giường, bởi vì vừa tắm xong nên khuôn mặt điển trai vẫn hơi ửng hồng, không còn tái nhợt như ban ngày nữa.

Ninh Tuy đang định trèo lên giường rồi nằm xuống bên cạnh anh trong vô thức, nhưng bàn tay vừa nhấc chăn lên lại khựng lại.

Cậu xoay người đi về phía một cái giường khác.

Cậu cả Quý trên giường: “…”

Khi Quý Úc Trình cho rằng Ninh Tuy chỉ qua đó lấy đồ, rất nhanh sau đó sẽ trở lại thì Ninh Tuy “tắt đèn cái “tách”, trèo lên chiếc giường rộng kia rồi cứ thế ngủ luôn.

Quý Úc Trình kinh hãi vô cùng: “…”

009 rất sợ bị ký chủ mắng vì vấn đề lượng điện, thế là tranh thủ ra tay trước để chuyển dời thù hận, vội nói: “Ký chủ, hình như đây là chiếc giường em trai ký chủ tặng vào ngày đầu tiên kết hôn.”

Quý Úc Trình mắng thằng em đần của mình hàng nghìn lần trong lòng.

Nhưng rốt cuộc cậu vợ nhỏ bị làm sao thế?

Lúc chập tối ở trong xe không cho mình dựa vào bả vai cậu thì thôi đi, còn có thể giải thích được…

Nhưng rõ ràng bây giờ còn muốn chia giường ngủ với mình?!

Tình cảm đối với mình như như lập tức rút từ năm trăm phần trăm sâu sắc còn hai trăm phần trăm qua quít vậy.

Chẳng lẽ lời nói khi mình đẩy cửa phòng bệnh ra nói với Quý Vân và Quý Dật khiến cho ấn tượng của em ấy về mình giảm xuống à?

009 có thể cảm nhận được tâm trạng sầu não của ký chủ, nó phân tích: “Hay là cậu vợ nhỏ của anh không thích kiểu người có thể bảo vệ cậu ta, mà thích kiểu người lạnh lẽo, yếu đuối, có thể bị cậu ta nắm giữ trong lòng bàn tay, bị cậu ta trêu đùa đến khóc? Anh trở nên lạnh lùng ngầu lòi nên cậu ta chán anh rồi đấy.”

Quý Úc Trình: “…”

Khuôn mặt của Quý Úc Trình lập tức trở nên lạnh lẽo: “Rút lại ba chữ cuối cùng đi.”

009 rất nghe lời nghe lời: “Anh trở nên lạnh lùng ngầu lòi nên cậu ta chán.”

Quý Úc Trình: “…”

Tâm trạng của cậu cả Quý trở nên hậm hực, anh nằm trên giường nghĩ, cái chăn này chưa từng lạnh lẽo đến thế, cảm giác cô đơn nằm trên giường một mình chưa bao giờ làm anh cảm thấy phiền chán như bây giờ.

Nghe thấy tiếng hít thở vững vàng bên cạnh, anh cố gắng mở mắt ra, thầm nghĩ nhân cơ hội này tỉnh lại.

Nhưng lượng điện ở góc trên bên phải vẫn chỉ có 60%.

Bên chiếc giường này, Ninh Tuy cũng không ngủ được.

Đầu cậu gối một cái gối, trong lòng ôm một cái gối, cố gắng xem cái gối này là Quý Úc Trình, nhưng làm thế nào vẫn cảm thấy khó chịu không thể ngủ được.

Tuy cậu đã quen với việc ôm anh chồng thực vật vào trong lòng, ngửi mùi thuốc thơm ngát trên người anh, vuốt ve làn da ấm áp của anh, cảm nhận tiếng tim đập bình ổn của anh, giống như dù trời có sập xuống anh vẫn sẽ yên lặng ngủ ở đây.

Nửa đêm mở mắt ra còn có thể nương ánh trăng nhìn khuôn mặt điển trai của anh rồi vui sướng ngủ tiếp…

Trong lòng bỗng nhiên thiếu thứ gì đó làm Ninh Tuy cảm thấy trống vắng.

Chắc Quý Úc Trình sẽ không tỉnh lại nhanh như thế đúng không?

Chí ít là đêm nay sẽ không đột nhiên mở mắt ra đúng không?

Cậu tới đó ngủ một đêm, chỉ một đêm thôi nên cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Ninh Tuy không thể chịu được cảm giác mệt mỏi khi không thể chìm vào giấc ngủ, cậu quyết định vén chăn  đứng dậy, cầm gối đi về phía giường của Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình đang miên man suy nghĩ, trong đầu đã suy nghĩ có phải cậu vợ nhỏ đã chán mình rồi không thì lại cảm thấy cậu vợ nhỏ đã chui vào trong lòng mình.

“…” Sự lo lắng dưới đáy lòng cứ thế đột nhiên biến mất.

Quý Úc Trình đột nhiên cảm thấy, sao mình lại giống con cún lông vàng, chỉ cần nhận được chút ngon ngọt là vui sướng vậy nhỉ?

Anh ngượng ngùng hơi dịch đầu ngang nhiên nghiêng về phía cậu vợ nhỏ.

Ừm, vậy mới được chứ.

Nhưng đúng lúc này, cậu vợ nhỏ nằm trong ngực bỗng nhiên vuốt ve cơ thể anh rồi khẽ thở dài.

Quý Úc Trình: ”…”

Đêm tối yên tĩnh nên tiếng thở dài này cực kỳ rõ ràng, giống như cậu đang vô cùng muộn phiền vậy.

Sao lại thở dài? Cơ bụng của anh sờ không thoải mái à?

Mấy ngày nay bị sốt, hấp hối nên cơ thể của anh gầy đi rất nhiều, nhưng cũng không thay đổi đến mức làm cậu vợ nhỏ thất vọng như vậy chứ?

Bỗng chốc, nội tâm của cậu cả Quý vô cùng nhộn nhạo, một lòng muốn biết vì sao cậu vợ nhỏ lại thở dài, có phải ghét bỏ mình ở điểm nào không.

Ninh Tuy đang ôm eo Quý Úc Trình, đặt đầu bên khuôn mặt anh định đi vào giấc ngủ thì chợt nghe thấy giọng nói của 008 đã lâu.

"Này Tuy, sao, sao cậu lại than thở?”

Ninh Tuy cảm thấy hơi bồn chồn, đã hơn nửa đêm rồi, sao tiểu hệ thống này vẫn còn ở bên cạnh mình. Hơn nữa, cậu cứ cảm thấy giọng nói này hơi giống với giọng nói của anh chồng thực vật của mình…

Nhưng giọng nói của hệ thống 001 đều được tạo thành từ giọng nói của con người, nghe mang máng cũng là điều bình thường thôi.

Điều quan trọng nhất là, đêm hôm trước cậu từng nghe Quý Úc Trình nói rồi. Cả người anh toả ra khí lạnh, giọng nói lạnh lùng, nghĩ kiểu gì cũng không thể so sánh với “nói lắp” được.

Ninh Tuy khẽ ngẩng đầu: “Sao anh lại ở đây?”

008 không trả lời.

Thế là Ninh Tuy lại cúi đầu xuống, cậu thầm nghĩ tiểu hệ thống đáng thương chắc vẫn đang đi tìm ký chủ nên lại thở dài.

Cậu nói với 008: “Nếu búp bê mà anh thích nhất sống lại, còn biết nói chuyện, anh cũng sẽ thở dài đúng không?”

Không thể tuỳ tiện kiếm tiền thì thôi đi, điều quan trọng nhất là không thể tuỳ tiện sờ soạng.

Mọi người thích búp bê là vì thích cảm giác tuỳ tiện ôm tuỳ tiện sờ soạng, búp bê xinh đẹp sống lại sẽ có thể chạy đi, vậy còn có ý nghĩa gì nữa.

Quý Úc Trình: “…”

009 đang định nói gì đó trong đầu anh cũng bỗng nhiên khựng lại: “…”

Trông đêm hôm khuya khoắt, bầu không khí bỗng im lặng chừng một hai giây.

Không biết tại sao 009 lại cảm thấy sởn tóc gáy, nó đột nhiên rít gào trong đầu Quý Úc Trình: “Áaaaa, tôi đã bảo rồi, chắc chắn cậu ta có ý định làm anh trở thành người thực vật một lần nữa mà!”

Quý Úc Trình: “…”

Quý Úc Trình: “Câm mồm!”

Cậu cả Quý suy nghĩ cả đêm không ngủ, cố gắng tỉnh táo để suy nghĩ về một vấn đề.

Nghĩa là sao?

Ý của cậu vợ nhỏ là chỉ thích lúc anh nằm, còn lúc sống thì không thích à?

Có phải cậu vợ nhỏ chỉ thích người thực vật thôi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play