Những người trong phòng tắm nhìn thấy
cảnh này đều bị dọa cho chạy mất.
Phương Đại Thành vẫn còn ở bên ngoài
cởi đồ nên không biết gì, thấy mặt mũi Tào Nặc trắng như tờ giấy chạy ra ngoài
thì sợ hết hồn, cũng vội vàng bỏ ra ngoài theo.
Trong phòng tắm lập tức trống trơn, chỉ
còn lại mỗi mình Ninh Tuy.
Ninh Tuy nhìn xung quanh, sao nhát vậy
chứ?
Cậu cúi đầu nhìn xuống quần mình, trong
đầu thầm hỏi: “Cái gì đây? Vật chất tối* à?”
(*Trong vật lý thiên văn, thuật ngữ vật
chất tối chỉ đến một loại vật chất giả thuyết trong vũ trụ, có thành phần chưa
hiểu được.)
Ninh Tuy không tin là có ma, cho dù có
thì cũng chẳng sao cả, cậu không làm gì trái với lương tâm, không sợ ma gõ cửa.
Hơn nữa, ma sẽ không cướp tiền của cậu.
Con người ngoài miệng thì lương thiện nhưng sau lưng còn làm ra những chuyện
còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
001 nói: “Chắc không phải đâu, chờ chút
nhé, để tôi cảm nhận thử xem.”
Trong phòng tắm yên tĩnh trở lại, mấy
bánh xà phòng vứt bừa bãi trên đất. Ninh Tuy chợt phát hiện mình cởi được quần
rồi nên rất vui, bèn dứt khoát cởi sạch rồi tắm tiếp.
Dòng nước chảy dọc xuống mái tóc ngắn
đen nhánh, cậu vén tóc mái lên, bóp một chút dầu gội rồi nhắm mắt lại, bắt đầu
gội đầu.
Quý Úc Trình không ngờ cậu vợ nhỏ lại
cởi nhanh như vậy, suýt nữa thì đã nhìn thấy phía trước của cậu rồi, tai anh đỏ
lên, vội tắt hình chiếu đi.
Một mình Ninh Tuy chiếm cả phòng tắm.
001 trở về, băn khoăn: “Này Tuy, sao
tôi lại cảm nhận được… hình như còn một hệ thống khác?”
Trong vài giây đó đã xảy ra một vài dao
động từ trường nhỏ, nhưng chúng chỉ thoáng qua nên rất khó nắm bắt.
Nếu không phải vì hành động quá rõ ràng
thì có khi nó cũng không phát hiện.
“Sao cậu đoán được?” Ninh Tuy hỏi.
001 nói: “Hệ thống bọn tôi đều là một
đám năng lượng thể, lúc sử dụng năng lực đều dựa vào độ lớn nhỏ của năng lực,
không ít thì nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến từ trường xung quanh. Ví dụ như lúc
tôi chuyển số tiền cậu kiếm được thành tài sản thừa kế được “người cô” ở nước
ngoài gửi cho, từ trường của tôi sẽ để lại một số dấu vết ở ngân hàng.”
“Từ trường vừa nãy khá giống với từ
trường mà tôi thường phát ra, có vẻ là đồng loại của tôi. Nhưng mà nó hơi gà,
lại để cho tôi phát hiện, chứ như tôi bình thường thần không biết quỷ không
hay, sẽ không bị hệ thống khác nhận ra đâu.”
“Hệ thống khác ư?”
Nghe đúng là khó tin, nhưng trong người
Ninh Tuy có một hệ thống nên cũng không quá bất ngờ khi gặp phải chuyện này.
Ba năm trước, khi 001 vừa mới xuất hiện
trong cơ thể cậu, cậu cũng giật hết cả mình, về sau mới quen dần.
Ninh Tuy hỏi: “Nó chạy đến bên cạnh tôi
có mục đích gì không?”
Cậu nhìn dòng nước đang chảy xuống, bất
chợt nghĩ đến: “Có phải vụ trà sữa lần trước cũng là do nó làm không?”
“Cái này thì không chắc, lần trước tôi
không cảm nhận được dao động rõ ràng.” Tính tình 001 rất cẩn thận, không dám
cam đoan gì với số liệu mà mình không tra được, nó nói: “Lần trước… chắc là vô
tình thôi.”
“Nếu nói vậy thì đây là lần đầu tiên nó
xuất hiện sao?”
001 nói: “Không biết hệ thống này muốn
làm gì.”
“Không cần biết là có mục đích gì, chỉ
cần bắt được nó thôi, có khi lại có ích cho chúng ta.” Ninh Tuy dùng khăn mặt
lau cổ, cậu hơi phấn khích, chắc không phải cũng là loại hệ thống kiếm tiền
giống 001 đấy chứ.
001 phát hiện ra suy nghĩ của cậu, bực
bội nói: “Một kí chủ không thể kết nối với hai hệ thống.”
“Biết rồi Thống ạ.” Ninh Tuy dỗ nói:
“Sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của cậu trong cơ thể tôi đâu.”
Ban đầu Ninh Tuy tới đây cắm trại chỉ
ôm tâm lý không muốn lãng phí tiền, nhưng vừa gặp phải chuyện như vậy, cậu lập
tức cảm thấy mọi chuyện trở nên kích thích thú vị hơn nhiều.
001 lại hỏi: “Nè Tuy, cậu định bắt nó
kiểu gì?”
Ninh Tuy vắt khô khăn lông, mỉm cười:
“Âm thầm theo dõi.”
Cậu ở ngoài sáng, đối phương ở trong
tối, tất nhiên là phải chờ lần tới đối phương xuất hiện rồi.
Ninh Tuy suy nghĩ một lúc rồi dặn thêm:
“Đừng để lộ ra, cứ vờ như không biết.”
Khách sạn thuộc kiểu nhà vườn, từng
gian phòng nằm rải rác trong núi, phòng của nhóm Ninh Tuy thuộc dạng căn hộ,
ngoài cửa sổ là suối nước nóng và một khoảng đất trống để quay nướng.
Ninh Tuy tắm xong, quay lại thì phát
hiện rèm cửa trong phòng bị kéo kín mít, Tào Nặc trốn trong chăn run lẩy bẩy,
Phương Đại Thành không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng sợ đến mức quấn chặt
chăn, chỉ lộ mắt ra ngoài.
“Ân nhân cứu mạng, hửm?” Ninh Tuy đi
tới kéo chăn của Tào Nặc.
Tào Nặc sợ hãi trùm chăn la hét như
Marmot*: “Đừng có lại đây, đừng có lại đây!”
*Marmot la hét
Ninh Tuy cười nói: “Vừa nãy dọa chơi
cậu thôi, không ngờ cậu lại sợ như thế.”
“Cậu cố tình dọa tôi?” Tào Nặc kéo chăn
xuống, mặt mũi vẫn trắng bệch.
“Tất nhiên rồi.” Ninh Tuy kéo ghế ngồi
xuống: “Làm gì có con ma nào không cho người ta cởi quần chứ.”
Tào Nặc vừa bực vừa cáu, cầm gối đánh
Ninh Tuy mấy cái: “Con người dọa nhau đúng là làm người ta sợ chết khiếp mà!
Tôi nhát gan, lần sau cậu đừng dọa tôi nữa.”
“Chẳng phải là làm nóng bầu không khí
cho buổi cắm trại sao.” Ninh Tuy nói.
Nếu không nói thế để xoa dịu nỗi sợ hãi
của Tào Nặc, có khi cậu ấy sẽ bỏ xuống núi ngay trong đêm mất.
…
Quý Chi Lâm đứng ngoài cửa phòng Ninh
Tuy, trong tay cầm một hộp thịt nướng và ớt xanh nướng vừa ra lò.
Anh ta giơ tay lên định gõ cửa, nhưng
lưỡng lự hồi lâu rồi lại chần chừ mà bỏ tay xuống.
Năm ngoái lúc đăng kí buổi cắm trại
này, anh ta và Ninh Tuy vẫn còn là người yêu, còn cùng nhau đăng ký.
Ai biết được, đến bây giờ lại là mỗi
người một ngả.
Trong khoảng thời gian này, anh ta vẫn
thường mơ thấy Ninh Tuy đội mưa tới tìm mình, như một chú mèo con ướt nhẹp đứng
ngoài cửa ký túc xá, nói với anh ta rằng cậu bảo mình thích Quý Úc Trình là vì
cố tình muốn chọc tức anh ta thôi, chứ vẫn mong có thể làm hòa với anh ta.
Nhưng đến khi tỉnh dậy, Quý Chi Lâm
phát hiện tất cả đều chỉ là mơ.
Chiếc điện thoại anh ta đặt bên gối
không có thông báo cuộc gọi từ Ninh Tuy, trong đống đồ đạc được giao tới cũng
không có trà sữa hay thuốc mà Ninh Tuy gửi.
Hai tháng sau khi Ninh Tuy kết hôn với
anh cả, cuối cùng anh ta mới muộn màng cảm nhận được nỗi đau mất mát từ tận nơi
sâu thẳm trong trái tim mình.
Quý Chi Lâm vẫn chưa quen được với việc
người lúc trước luôn nhắn tin cho mình mỗi ngày lại cứ vậy mà biến mất khỏi
cuộc sống của anh ta.
Ban đầu anh ta hận Ninh Tuy quá nhẫn
tâm, hận có phải vì Quý Úc Trình nên Ninh Tuy mới tiếp cận anh ta hay không.
Nhưng nghĩ lại, nếu không vì vụ gả thay
này, Ninh Tuy cũng không chia tay anh ta dứt khoát đến thế.
Nếu không vì vụ gả thay này, Quý Úc
Trình sẽ hoàn toàn không xuất hiện trong cuộc sống của hai người, dù sao thì
Quý Úc Trình cũng chỉ là một người thực vật sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, không
làm được gì hết… Có lẽ hai người sẽ cứ như vậy cho đến lúc tốt nghiệp, rồi chọn
một thời điểm thích hợp để kết hôn.
Suy cho cùng vẫn là do lúc đó anh ta
quá tự tin, nghĩ dù anh ta có đối xử với Ninh Tuy như vậy thì Ninh Tuy cũng sẽ
không rời khỏi anh ta.
Tuy biết trên đời không có thuốc hối
hận, nhưng Quý Chi Lâm vẫn ôm suy nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày Ninh Tuy trở
lại bên mình.
Người thực vật sống được đã là một kỳ
tích rồi, nhưng sống được bao năm?
Chỉ cần… Tên anh trai từ lúc sinh ra đã
lấn át anh ta lìa đời là được, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Quý Thị và Ninh Tuy
đều là của anh ta.
Quý Chi Lâm siết chặt nắm tay, xoay
người rời đi.
Anh ta sẽ chờ được.
Cách đó không xa, Kha Hách nhìn Quý Chi
Lâm rời đi, càng thêm chắc chắn Quý Chi Lâm và Ninh Tuy đã chia tay, không thì
sao anh ta lại đứng ở ngoài chần chừ mãi mà không dám gõ cửa?
Nếu đã vậy, chẳng phải mình có cơ hội
rồi sao?
Kha Hách vội vuốt lại tóc, đi tới gõ
cửa: “Đàn em, các em có ở trong đó không?”
Ninh Tuy đi ra mở cửa: “Có, sao thế ạ?”
Kha Hách cúi đầu nhìn mái tóc còn hơi
ẩm vì vừa tắm xong, mi mắt cong cong cùng với gương mặt tuấn tú sạch sẽ của
Ninh Tuy mà trong lòng kích động, anh ta nói: “Ninh Tuy, bên kia đã làm xong đồ
nướng rồi, có muốn sang ăn không?”
Thấy Ninh Tuy ngước mắt nhìn mình, anh
ta vội nói: “Anh là Kha Hách, là sinh viên năm cuối, ở trong đội bóng chuyền.
Hồi năm nhất từng học chung lớp tự chọn với em, còn thay giáo viên phụ trách
chọn môn bóng chuyền giúp các em, chắc em quên rồi…”
“À.” Ninh Tuy nói: “Em vẫn nhớ.”
Cậu quay sang bĩu môi với Tào Nặc và
Phương Đại Thành: “Mau thay quần áo đi, đàn anh dẫn chúng ta đi ăn đồ nướng.”
Ngày đầu tiên đi cắm trại mà đã bị dọa
đến mức trốn trong chăn không dám ra ngoài thì còn làm được gì chứ?
Tào Nặc thấp thỏm nói: “Nè Tuy, cậu có
chắc sẽ không tiếp tục xuất hiện chuyện như vừa nãy đấy chứ?”
“Tôi chắc chắn.” Ninh Tuy động viên.
Nghe 001 bảo tiểu hệ thống kia khá gà,
trạng thái không ổn định, chắc sẽ không xuất hiện hai lần trong cùng một ngày
đâu nhỉ.
Bấy giờ Tào Nặc và Phương Đại Thành mới
run rẩy trốn trong chăn mặc quần áo.
Ninh Tuy: “...”
Đừng bảo với cậu là vừa nãy hai tên này
tồng ngồng chạy ra ngoài đấy nhé.
“Em vẫn nhớ anh hả?”
Kha Hách nhìn Ninh Tuy, có hơi kích
động.
Anh ta còn tưởng rằng Ninh Tuy chẳng có
ấn tượng gì về anh ta, dù sao thì… biết là mặt mũi anh ta cũng khá được, nhưng đứng
trước mặt Ninh Tuy thì lập tức trở nên nhạt nhòa. Hơn nữa anh ta cũng không có
gia thế lợi hại như Quý Chi Lâm.
“Vâng.” Ninh Tuy thấy hơi lạ vì Kha
Hách hỏi như vậy.
Mình cũng đâu phải già cả lú lẫn. Năm
nhất học chung một lớp tự chọn, anh ta còn là cán sự thể dục trong tiết bóng
chuyền, sao mà mình không nhớ được?
Chỉ có những người như anh chồng thực
vật nhà mình mới có chuyện gặp người khác hơn chục lần mà vẫn chẳng có ấn tượng
gì, nghe nói anh ấy còn chẳng thèm nhìn người ta.
Ninh Tuy lễ phép nói: “Còn phải cảm ơn
anh vì lúc ấy đã cho bọn em qua môn với số điểm cao.”
“Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, chỉ
là chuyện nhỏ thôi.” Kha Hách vô cùng vui sướng.
Anh ta nhìn Ninh Tuy, rồi quay vào
trong giục Tào Nặc và Phương Đại Thành: “Nhanh lên nào, còn chờ mỗi tụi em thôi
đấy.”
Tự nhiên niềm nở thế làm gì?
Tào Nặc vừa mặc quần vừa ngờ vực hỏi:
“Đàn anh, anh không đi cùng bạn nữ nào sao?”
Kha Hách cố tình nhìn Ninh Tuy nói:
“Anh vẫn còn độc thân.”
…
Trong sân được bài trí vô cùng ấm áp,
hơn một trăm người đến cắm trại tản ra khắp nơi, có người ở trong khách sạn
chơi board game, cũng có mấy đôi yêu nhau tách ra đi chơi riêng.
Có ba cái bếp nướng, được đặt cạnh hồ
nước đằng sau khách sạn.
Mùa đông nước hồ khá lạnh, lửa từ bếp
nướng vừa khéo có thể xua tan sự rét buốt này, mang đến một cảm giác náo nhiệt,
sương khói lượn lờ xung quanh.
Kha Hách dẫn nhóm ba người Ninh Tuy đến
ngồi trước một chiếc lều có đèn hình sao, rồi hỏi Ninh Tuy: “Em muốn ăn cái
gì?”
“Tự em nướng được, không cần phải lo
cho bọn em đâu.”
Ninh Tuy rất sợ anh ta tiếp xúc tay
chân với mình nên đi thẳng tới trước bếp than, cầm mấy xấu thịt bắt đầu nướng.
Kha Hách có thể cảm nhận được sự xa
cách của Ninh Tuy, nhưng lại không rõ vì sao.
Chẳng phải Ninh Tuy đã chia tay với Quý
Chi Lâm rồi sao? Lẽ nào cậu ấy vẫn chưa thoát ra được nỗi đau hậu chia tay?
Anh ta đi theo, đứng bên cạnh Ninh Tuy:
“Gân gà phải nướng từ năm đến tám phút mới chín được.”
Anh ta đang muốn thể hiện sở trường
biết chăm sóc người khác của mình, chỉ bảo Ninh Tuy một lúc thì chợt nhận ra
Ninh Tuy còn thạo hơn anh ta nhiều. Cậu rắc đều gia vị, lật thịt, một giọt mỡ
nhỏ vào trong viên than, lửa lập tức cháy bùng lên, Ninh Tuy bình tĩnh nướng
xong mấy khay.
Kha Hách: “...”
Bỗng chốc, anh ta nhận ra mình chẳng
làm được gì, chỉ biết đứng bên cạnh Ninh Tuy trơ mắt nhìn.
Trước đây, khi Ninh Tuy chưa có hệ
thống đã từng làm rất nhiều việc, còn cần anh ta dạy chắc?
“Anh có chuyện gì không?” Ninh Tuy
không quay đầu lại, bất chợt hỏi.
Kha Hách: “Hả?”
Ninh Tuy chỉ về phía nhóm Tào Nặc bên
kia: “Nếu anh không sao thì sang kia ngồi đi, chứ đứng ở đây hơi vướng em.”
“... Được.”
Kha Hách đành phải lùi lại hai bước.
Nhưng anh ta nhìn Ninh Tuy một cái, vẫn
không muốn cứ như vậy mà rời đi.
Lửa trên bếp nướng phừng phừng, chiếu
lên cổ Ninh Tuy, khiến làn da trắng nõn nhuốm màu vàng ửng.
Kha Hách nhìn bờ môi căng mọng mím chặt
của Ninh Tuy, rồi dọc theo phần cổ trắng ngần liếc vào trong cổ áo, trong lòng
anh ta hơi nhộn nhạo, không nhịn được mà vươn tay..
“Đàn em, có ít tro dính lên cổ em này…”
Nhưng anh ta còn chưa kịp vươn tay ra
thì ngón tay đã bị một sức mạnh vô hình nào đó trong không khí bẻ xuống như bị
bóp gãy xương, rồi cả cổ tay cũng bị vặn ngược lại.
“Áaa.” Anh ta đau đến mức các ngón tay
quắp lại, sợ hãi rụt tay về.
“...” Ninh Tuy quay đầu lại nhìn anh ta
đầy khó hiểu.
Không ra kia ngồi mà đứng sau mình kêu
gào cái gì.
Kha Hách: “...”
Kha Hách mất hết thể diện, lập tức im
bặt, anh ta lúng túng dùng tay phải nắn bóp tay trái.
Nhưng sao vừa nãy lại quái lạ như vậy?
Giờ thì không còn đau nữa.
Ban nãy tay anh ta bị chuột rút sao?
Kha Hách chưa từ bỏ ý định, bèn cầm kẹp
nướng đi tới bên phải Ninh Tuy: “Làm một mình mệt lắm, để anh giúp em.”
Ở một đằng khác, Quý Chi Lâm cũng để ý
tới bên này, thấy Kha Hách cứ lượn lờ quanh Ninh Tuy, cuối cùng không nhịn được
nữa, anh ta đứng bật dậy, sải bước đi sang bên này.