Ba người Quý Chi Lâm vật lộn bò ra khỏi hồ nước.

Trong tiết trời mùa đông giá rét như thế này, cho dù ngay bên cạnh đó có suối nước nóng thì nước trong hồ vẫn lạnh ngắt, huống hồ trong hồ còn có bao nhiêu là lá rụng và rác trôi lềnh bềnh. Ba người Quý Chi Lâm mặt mũi tái mét bò lên bờ, chưa kịp vắt khô nước trên áo quần lại thi nhau hắt hơi.

Vì nhà họ Quý có điều kiện nên rất nhiều người trong trường muốn lấy lòng Quý Chi Lâm, họ vội vàng lấy khăn bông chạy tới đưa cho anh ta, hỏi thăm: “Cậu chủ Quý không sao chứ?”

Kha Hách là đàn anh học đại học năm tư, anh chàng quan hệ rất tốt với mọi người nên cũng có người đưa khăn bông cho anh ta.

Chỉ duy nhất có một mình Từ Thiên Tinh hay hống hách nên không được mọi người yêu quý. Mấy hôm trước còn có tin đồn Từ Thiên Tinh ăn trộm điện thoại nên lúc này không ai thèm đoái hoài đến cậu ta.

Chỉ có Dương Nghiêm Hoài đi cùng cậu ta tới đây là chạy đi mượn khăn bông khắp nơi mà không được nên đành kéo cậu ta về phòng tắm.

“Thằng nào đạp ông?” Từ Thiên Tinh bị kéo về phòng vẫn ngoái đầu, bực bội trừng mắt nhìn đám đông đang túm tụm.

Cậu ta rõ ràng cảm thấy mình bị ai đó đạp xuống bể nước.

Không biết thằng đần nào trong đám đông kia đạp cậu ta!

Không ai trong đám đông vây quanh trả lời cậu ta, ai cũng rụt đầu thầm nghĩ “Cậu hóng hớt mới ngã xuống đó còn trách người khác? Ai bảo bình thường cậu vênh váo bắt nạt người ta cho lắm vào, đáng đời!”

“Để ông đây biết được thằng nào đạp ông, ông cho mày biết tay!” Từ Thiên Tinh điên tiết chỉ thẳng ngón tay giữa.

Dương Nghiêm Hoài không tiện mắng cậu ta đang làm chuyện mất mặt, chỉ vội vàng kéo cậu ta về phòng.

Lúc nãy trên bãi cỏ nhá nhem tối, Quý Chi Lâm cứ tưởng Kha Hách đá mình, Kha Hách cũng tưởng Quý Chi Lâm đạp mình rồi tiện kéo mình xuống nước.

Hai người vừa lấy khăn bông lau đầu vừa ghét bỏ lườm nhau.

Mối thù giữa hai còn người này coi như thắt xong.

Đám đông tản đi xung quanh, Ninh Tuy cầm đĩa xiên nướng vừa ăn vừa đi đến bên hồ, nhắc 001 kiểm tra: “Cậu xem vừa rồi có dao động từ trường không?”

001 trả lời: “Không chỉ có mà còn là dao động rất lớn.”

Ninh Tuy cảm thấy buồn bực, không biết tiểu hệ thống kia định làm gì?

Kha Hách sốt ruột trở về phòng tìm hiểu chuyện kết hôn của Ninh Tuy.

Rất ít người trong trường biết chuyện này, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Quý Chi Lâm, Kha Hách đoán anh ta biết chuyện… từ đó suy ra người bên cạnh Quý Chi Lâm chắc hẳn cũng sẽ biết được một vài thông tin gì đó.

Kha Hách đi hỏi mấy người chơi trong cùng đội bóng với Quý Chi Lâm.

“Đàn anh, anh đừng kể cho ai biết là em kể với anh nhé…” Người kia thì thầm bên kia đầu dây điện thoại: “Ninh Tuy kết hôn với anh trai của Quý Chi Lâm từ hai tháng trước. Anh tự tìm mà xem, chắc vẫn tìm được báo đưa tin chuyện đó. Anh đừng nói chuyện này ra ngoài, không là cậu chủ Quý kia tẩn em đấy.”

Ninh Tuy kết hôn với anh trai của Quý Chi Lâm?!

Kha Hách bàng hoàng. Bảo sao dạo này sắc mặt Quý Chi Lâm bí xị thế.

Kha Hách tiếp tục tìm tin tức mới, phát hiện ra bài báo đưa tin vị tổng giám đốc trẻ tuổi điều hành Quý Thị vì hai năm trước gặp tai nạn nên trở thành người thực vật. Lúc đó cổ phiếu Quý Thị sụt giá, sự việc rất ầm ĩ. Nếu Kha Hách nhớ không nhầm thì Quý Chi Lâm chỉ có một người anh trai.

Thế nên Ninh Tuy phải lấy một người sống thực vật làm chồng?

Lo lắng trong lòng Kha Hách đột nhiên biến mất không tăm tích. Anh ta còn đang thắc mắc vì sao Ninh Tuy không đeo nhẫn, trên người cậu cũng không có tín vật kết hôn nào, thì ra là vì cậu phải cưới người sống thực vật, vậy chắc chắn sẽ không tiện kể những chuyện này với người khác rồi.

Hơn nữa chắc chắn cuộc hôn nhân này của cậu hoàn toàn không có tình cảm.

Bạn cùng phòng mua thuốc trị thương về, thấy vết tím bầm hằn trên trán Kha Hách do Quý Chi Lâm đấm bèn khuyên anh ta: “Nếu cậu em khóa dưới kia đã kết hôn rồi thì cậu từ bỏ đi.”

“Kết hôn có liên quan gì?”

Trái lại, Kha Hách cảm thấy vấn đề kết hôn của Ninh Tuy không quan trọng, còn không khó xử lý như khi cậu ở bên Quý Chi Lâm.

“Chồng cậu ấy là người thực vật, chẳng khác nào chuyện cậu cả Quý không có quan hệ thực sự nào với cậu ấy cả. Tôi vẫn có thể theo đuổi cậu ấy, hơn nữa cậu cả Quý kia còn không lo được cho mình, chẳng ai nói chắc được anh ta sống được thêm bao lâu.”

Tuy Quý Úc Trình vô cùng muốn điềm tĩnh, nhưng nghe mấy lời không hay ho của tên nhãi Kha Hách này vẫn khiến anh siết chặt nắm tay.

009: “Ký chủ, anh bình tĩnh lại đã. Anh mà còn ra tay nữa, người ta tưởng có ma bây giờ. Hay là anh cùng tôi tập bài hít thở trước khi sinh đi, nào, một hai ba…”

009 còn chưa dứt lời, Kha Hách đã ăn ngay cú đấm.

009: “...”

Quý Úc Trình hít một hơi sâu: “Giờ thì bình tĩnh rồi.”

009: “...”

Cú đấm đó khiến đầu Kha Hách lệch hẳn sang một bên.

Vốn dĩ anh ta chỉ bị tím trán, giờ thì mặt anh ta đã sưng vù.

Đầu Kha Hách oang oang, choáng váng nhìn người bạn cùng phòng đang bôi thuốc cho mình: “Ai đánh mặt tôi đấy?”

Bạn cùng phòng cũng kinh ngạc nhìn bên mặt bị đánh sưng húp của anh ta, đáp: “Tôi không đánh.”

“...”

Ngây người mấy giây, biểu cảm bàng hoàng của hai người dần biến thành kinh sợ.

Hai người hất vội thuốc trị thương xuống đất, chạy trối chết, tranh nhau ra khỏi cửa.

Khu cắm trại đang yên đang lành không biết từ đâu truyền ra tin đồn ma ám. Tối hôm ấy, lòng người bất an, một đám sinh viên kéo nhau bỏ đi.

Đám còn ở lại không tin chuyện ma quỷ thầm nghĩ, thời buổi khoa học lấy đâu ra mấy chuyện ma quỷ. Chắc không phải đám đàn anh khóa trên hùa nhau đùa dọa các em khóa dưới đấy chứ?

Tuy không tin chuyện có ma nhưng hôm sau phát hiện ra rất nhiều người đã bỏ đi, các căn trại trống vắng khiến chuyến dã ngoại không còn vui nữa.

Thế là hôm sau nữa lại một đoàn người kéo nhau ra về.

Ninh Tuy bất đắc dĩ phải về nhà trước thời hạn.

Lẽ ra cậu phải ở lại khu dã ngoại ba ngày, mà bây giờ mới ở có một ngày đã được về, vậy thì vẫn còn chi phí hai ngày.

Cậu cân nhắc rồi quyết định đi tìm đàn anh khóa trên thu tiền đi dã ngoại lúc trước để đòi lại số tiền 1400 tệ còn dư.

Đàn anh thu tiền chính là bạn cùng phòng với Kha Hách, cậu chàng này bị dọa sợ mất hồn rồi, còn tâm trí nào mà để ý tới 1400 tệ nữa, thế là vội vàng trả tiền cho Ninh Tuy và đám Tào Nặc.

Ninh Tuy đòi được tiền vô cùng vui sướng, hí hửng cùng Tào Nặc và Phương Đại Thành lên chuyến xe bus quay về thành phố.

Phương Đại Thành ngồi hàng ghế sau, buồn bã: “Đi cả đường dài ăn được mỗi bữa đồ nướng, chẳng quen được cô bạn nào.”

Trái lại với Phương Đại Thành, Ninh Tuy không hề thấy buồn. Dù sao cậu cũng đòi được tiền về rồi, mà so với buổi dã ngoại, cậu càng thích về nhà để ôm ấp anh chồng thực vật của mình hơn.

Cả quãng đường về nhà, cậu vui mừng hớn hở. Chiếc xe dừng ở lưng chừng núi, bầu trời xanh vắt không một gợn mây.

Ninh Tuy chụp mấy bức ảnh bầu trời rồi tiện thể đăng lên trang cá nhân.

Đăng ảnh xong cậu mới bỗng phát hiện ra mình dùng nhầm chiếc điện thoại do Lâm Mãn đưa, thế là nên xóa luôn bài đăng đó, đổi chiếc điện thoại khác đăng ảnh.

Ở nơi khác, Ninh Viễn Minh xin nghỉ học ở nhà. Cậu ta co mình trên sofa xem lại tin nhắn buổi tối hôm đó.

Tắt màn hình nói chuyện, cậu ta phát hiện ra app báo có tin tức bạn bè mới đăng tin, vừa chạm vào bèn phát hiện ra có người đăng bốn bức ảnh.

Ninh Viễn Minh cứ tưởng mình nhìn nhầm, vì trước giờ trang cá nhân của người ấy luôn trống rỗng không hề có dấu vết chia sẻ cuộc sống, sao bây giờ bỗng dưng anh ấy lại đăng tin?

Hay là người đó đi du lịch?

Những giây lát sau, cậu ta xem lại đã không còn thấy bốn bức ảnh ấy nữa.

Hình như người đó xóa ảnh mất rồi.

Sau buổi tối gặp gỡ, Ninh Viễn Minh rất tò mò về người kia. Cậu ta liều mình muốn tìm hiểu mọi tin tức của anh ấy nhưng hiện giờ cậu chỉ biết được thông tin ít ỏi. Người mà cậu ta để ý là nhà đầu tư trẻ tuổi của công ty khoa học kỹ thuật sự sống, là bạn và cũng là cấp trên của vị tổng giám đốc Lâm Mãn kia, tài sản của anh ấy dường như đều từ nước ngoài về…

Cậu ta muốn tìm hiểu thêm nữa, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Chợt Ninh Viễn Minh nghĩ đến vị tổng giám đốc Lâm… Anh trai Ninh Viễn Minh từng có dịp gặp người này trong bữa tiệc. Tổng giám đốc Lâm không hề thần bí như người cậu ta để ý, thậm chí còn có phần hòa đồng dễ tiếp xúc, thế là Ninh Viễn Minh cân nhắc mình nên ra tay từ chỗ người này.

Suy luận thêm ra thì những ông sếp quen biết Lâm Mãn có khả năng cũng có WeChat của người kia.

Ninh Viễn Minh suy nghĩ xong bèn tìm kiếm trong danh bạ điện thoại.

Tuy Ninh Thâm chưa bao giờ để Ninh Viễn Minh tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình, nhưng từng có lần anh ta đưa Ninh Viễn Minh tham gia rất nhiều tiệc rượu nên cậu ta cũng có rất nhiều phương thức liên lạc với các cổ đông của các công ty được niêm yết trên sàn chứng khoán.

Ninh Viễn Minh thử hỏi mấy ông sếp có khả năng quen biết Lâm Mãn, cuối cùng cũng tìm được một ông sếp họ Văn có liên lạc riêng của người cậu ta để ý.

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Ông Văn cảm thấy kỳ lạ, nhưng dù sao Ninh Viễn Minh cũng là em trai của Ninh Thâm nên ông ta vẫn phải nể mặt.

Ông Văn nói tiếp: “Tôi chưa gặp Phương Vĩ bao giờ, công ty chung của cậu ấy với Lâm Mãn đều do cậu ấy rót vốn, Lâm Mãn phụ trách quản lý. Không ai biết cậu ấy có bao nhiêu tiền, có tin đồn là cậu ấy kế thừa một khoản gia tài lớn, nhưng tin đồn cũng không thể tin là thật được.”

“Thì ra anh ấy tên là Phương Vĩ, tên hay quá.” Ninh Viễn Minh lẩm bẩm.

Ông Văn cạn lời, thầm nghĩ không biết phải nói tiếp với Ninh Viễn Minh thế nào.

“Vậy chú có nhìn thấy dòng trạng thái vừa rồi tổng giám đốc Phương đăng lên không?”

Tổng giám đốc Văn chỉ cảm thấy Ninh Viễn Minh nói mấy lời không đâu ra đâu, nhưng nể mặt Ninh Thâm, ông ta đang lúc bận rộn vẫn mở điện thoại ra xem, rồi đáp: “Không có.”

Một vị tổng giám đốc công ty bận đầu tắt mặt tối như ông ta làm gì có thời gian mà đi chăm chăm xem trang cá nhân của người ta đăng cái gì?

Người đứng sau đầu tư cho công ty khoa học kỹ thuật sự sống này thực sự rất bí ẩn. Trước kia ông ta cứ nghĩ người ta là người nắm quyền công ty nên nghĩ hết cách để có được phương thức liên hệ của đối phương, muốn tặng quà mời ăn cơm lôi kéo quan hệ.

Nhưng sau này ông ta mới phát hiện ra người ta không tham gia điều hành công ty, mọi việc của công ty đều do tổng giám đốc Lâm xử lý.

Thế là ông ta cũng không để tâm tới chuyện này nữa, chỉ coi vị tổng giám đốc Phương kia là “cá mập con” nước ngoài nào đó đang xem thường đám thương nhân ở thành phố Giang thôi.

“Cháu cảm ơn chú Văn, để hôm khác cháu mời chú ăn cơm nhé.” Ninh Viễn Minh ngắt điện thoại.

Cuộc điện thoại kỳ lạ của Ninh Viễn Minh khiến ông Văn không hiểu ra sao.

Ninh Viễn Minh ôm điện thoại suy nghĩ vẩn vơ không biết chú Văn bận quá không nhìn thấy tin Phương Vĩ đăng hay tổng giám đốc Phương kia chặn người khác đọc tin chỉ để mình cậu ta xem nhỉ? Hay là giới hạn chỉ để một mình mình thấy?

Ninh Viễn Minh lắc đầu, tự cảm thấy bản thân mình nghĩ vớ vẩn.

Nhưng nghĩ lại tối hôm đó Phương Vĩ an ủi cậu ta, đã vậy còn thần bí như thế nữa, không khỏi khiến người khác suy nghĩ vẩn vơ.

Vừa lái xe về nhà, Ninh Thâm bước vào biệt thự là nhìn thấy Ninh Viễn Minh ngẩn ngơ ngồi trên sofa, ngay cả anh ta về cũng không phát hiện ra.

Ninh Thâm: “…”

Khoảng thời gian trước, Ninh Viễn Minh rất nhạy cảm, lúc nào cậu ta cũng ủ rũ không biết đang nghĩ gì. Ninh Viễn Minh còn cho bạn đến động vào chiếc xe mà bà Ninh định tặng cho Ninh Tuy, cuối cùng xe không tặng đi được.

Ninh Thâm đoán chắc do Ninh Viễn Minh thấy gần đây mẹ mình quá để ý tới Ninh Tuy nên không vui.

Nhưng anh ta bận việc, làm gì có thời gian mà lo chuyện vụn vặt ấy nữa?

Không ngờ hai hôm nay tâm trạng Ninh Viễn Minh có vẻ tốt hơn rất nhiều, nhưng lúc nào tâm hồn cậu cũng treo ngược cành cây, cứ như thay đổi 180 độ.

Ninh Thâm cởi áo khoác đưa cho người làm rồi đi qua nói: “Sao dạo này không thấy Quý Chi Lâm đến nhà chơi? Lần trước anh gặp cậu ta trên phố không biết cậu ta bị bệnh hay bị cúm mà sắc mặt xấu lắm. Em đi thăm cậu ta xem sao?”

Ninh Viễn Minh chăm chú nhìn điện thoại mải suy nghĩ về bài đăng của tổng giám đốc Phương trên trang cá nhân…

Cậu ta hoàn toàn không nghe thấy Ninh Thâm nói gì.

Ninh Thâm: “…”

Anh ta đi đến ngồi trước mặt Ninh Viễn Minh: “Viễn Minh, em đang nghĩ cái gì đấy? Anh hỏi mà em không nghe thấy?”

“Ơ! Anh nói gì thế?” Ninh Viễn Minh vội vàng ngồi dậy.

“…” Ninh Thâm bất đắc dĩ nhắc lại câu hỏi của mình.

Trước kia khi Ninh Tuy và Quý Chi Lâm còn yêu nhau, Ninh Viễn Minh nghĩ đủ mọi cách kiếm cớ ngày sinh nhật, ngày kỷ niệm để gọi Quý Chi Lâm đến. Cậu ta nghĩ hết cách ngăn không cho Quý Chi Lâm ở cùng với Ninh Tuy. Ninh Thâm còn tưởng Ninh Viễn Minh thích Quý Chi Lâm.

Chuyện người trẻ tranh đấu ghen tuông không tiện để anh ta nhúng tay vào.

Ban đầu anh ta còn tưởng Ninh Tuy cưới Quý Úc Trình rồi, Ninh Viễn Minh và Quý Chi Lâm sẽ ở bên nhau là hợp tình hợp lý, nhưng hai tháng trôi qua mà không ngờ hai người họ còn xa cách nhau hơn.

Ninh Viễn Minh vội vàng cười đáp: “Đương nhiên là phải đi thăm rồi. Mấy ngày trước em đến ký túc xá của anh ấy chơi, anh ấy chỉ bị cảm cúm bình thường thôi.”

Ninh Thâm yên tâm quay người đi về phòng làm việc.

Anh ta vừa đi, Ninh Viễn Minh bèn xụ mặt.

Thăm cái con khỉ!

Quý Chi Lâm từ chối cậu ta bao lần rồi, làm gì có chuyện cậu ta đi lấy lòng anh ta nữa chứ?

Hơn nữa bây giờ cậu ta cảm thấy Quý Chi Lâm không còn là lựa chọn tốt nữa. Quý Chi Lâm thua kém Quý Úc Trình từ bé đến lớn, không sao bứt lên được. Bây giờ anh ta muốn kế thừa gia nghiệp của nhà họ Quý cũng phải đợi Quý Úc Trình “ngỏm” đã.

Đường đường là cậu chủ thứ hai của nhà họ Quý mà anh ta không thắng nổi một người sống thực vật.

Người chỉ biết trơ mắt ra nhìn ông cụ Quý cho phép anh ta kế thừa gia nghiệp thì làm sao so được với vị tổng giám đốc Phương có giá trị tài sản đến mấy tỷ tệ được?

Tính cách Quý Chi Lâm cũng vừa xấu vừa ngang lại còn hấp tấp.

Tính cách hai anh em nhà họ Quý không ổn chút nào, một người quá lạnh lùng cao ngạo cách biệt với mọi người, một người tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại ngu si không phân biệt nổi “trà xanh”.

Không giống tổng giám đốc Phương vừa nhìn đã biết cậu ta “trà xanh” nhưng vẫn đối xử rất dịu dàng.

Nghĩ như thế, Ninh Viễn Minh lại càng thêm chê bai anh em nhà họ Quý.

Quay lại phía Ninh Tuy, cậu ôm tâm trạng hào hứng vì sắp được gặp anh chồng sống thực vật mà chạy như bay về nhà, còn chưa kịp bỏ balo đã nhận tin xấu.

“Hả? Quý Úc Trình cử động được một chút rồi?”

Quay ngược trở về tối hôm qua.

Khi dì Châu nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ của Quý Úc Trình để quét dọn…

Hồi Quý Úc Trình chưa bị tai nạn, lúc nào anh cũng ám ảnh phải sạch sẽ cho nên ông cụ Quý dặn dò dì và chú quản gia ngày nào cũng phải dọn dẹp, không những vậy dì còn phải nhẹ nhàng không được làm phiền tới anh.

Bình thường dì Châu hay tranh thủ lúc Ninh Tuy đi học để dọn dẹp ban ngày, tránh làm phiền Ninh Tuy và cậu chủ, nhưng mấy hôm nay Ninh Tuy đi dã ngoại nên dì để lại việc, đổi dọn dẹp buổi ban ngày sang buổi tối làm.

Dì Châu vừa vào phòng đã cảm thấy có điều gì kỳ lạ.

Sáng hôm ấy dì vào phòng dọn dẹp đồ bẩn rõ ràng đã dém chăn cho cậu cả. Trước khi Quý Úc Trình gặp tai nạn tính tình rất lạnh lùng, có phần soi mói quá đà. Dì Châu làm lâu biết tính anh nên luôn chú ý gấp chăn gọn gàng phẳng phiu cho anh hài lòng.

Nhưng tối nay dì lại thấy chỗ chăn bên bàn tay phải của cậu cả phồng hơn một chút.

Nếu bắt dì phải miêu tả thì hình dáng ấy giống như siết nắm tay đấm người khác để lại vết chăn phồng.

Phải chăng có người vào phòng này?

Nhưng ở biệt thự chỉ có quản gia, dì, y tá, bác sĩ riêng có thể vào phòng này. Dì đi hỏi một vòng mà ai cũng nói không gặp cậu cả, hơn nữa bọn họ cũng không dám tự do động chạm người cậu cả.

Dì Châu cảm thấy kỳ lạ bèn ngó đến gần nhìn.

Kết quả vừa mở chăn ra, dì thấy ngón tay phải của cậu cả hơi cử động một chút.

Dì ngạc nhiên bụm miệng, kích động đến mức chạy ra ngoài la toáng lên: “Cậu cả sắp tỉnh lại rồi.”

Ông cụ không ở nhà, quản gia run lẩy bẩy chạy tới nhanh chóng gọi bác sĩ riêng đến đưa anh vào bệnh viện khám.

Cứ như thế, Quý Úc Trình mới chỉ cử động được ngón tay ngón chân bị ép ở trong bệnh viện một ngày và làm đủ loại xét nghiệm.

“…”

Sớm biết thế này, anh đã không cố sức cử động ngón tay để kéo phẳng lớp chăn bị phồng lên nữa.

 

Lúc Ninh Tuy đến bệnh viện đã thấy quản gia đang gục đầu ủ rũ ngoài hành lang phòng kiểm tra.

Ninh Tuy đi đến, vội vàng hỏi: “Quý Úc Trình thế nào rồi chú?”

Quản gia đáp: “Để cậu mất công chạy tới đây rồi, có lẽ dì Châu nhìn nhầm thôi. Tối qua lúc bác sĩ kiểm tra cho cậu chủ có nói sức khỏe cậu chủ tốt hơn rồi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại…”

Nói xong, quản gia lại bổ sung thêm một câu: “Phải rồi. Hôm qua ông chủ mới bay ra nước ngoài nên chưa biết chuyện này. Cậu đừng kể với ông chủ, không ông ấy vừa có chút hy vọng lại bị dập tắt. Tôi sợ ông chủ không chịu được.”

Ninh Tuy gật đầu: “Cháu vào thăm Úc Trình một lát.”

Cậu bước vào phòng nhìn người nằm trên giường vẫn giữ nguyên dáng vẻ như hôm cậu đi. Dáng mày sắc sảo nhưng lạnh lùng, da mặt anh trắng nhợt, cả người nằm im trên giường. Ngoài lồng ngực lúc lên lúc xuống, anh không có bất kỳ dấu hiệu nào của người sống mà như búp bê mặc người ta nhào nặn chơi đùa.

Ninh Tuy cởi balo rồi ngồi xuống bên giường, nắm tay anh, cậu vừa vuốt ve từng ngón tay thon dài vừa cảm khái mình vượt qua được một kiếp… May mà anh chưa tỉnh lại. Anh mà tỉnh lại, việc đầu tiên làm sẽ là ly hôn với cậu mất.

Nhưng tiếp đến cậu lại cảm giác áy náy với suy nghĩ kia của mình. Ông cụ Quý và chú quản gia đối xử với cậu tốt như thế, sao cậu có thể trù ẻo cháu người ta không tỉnh lại thế được.

Sống cùng với anh chồng thực vật hai tháng nay, Ninh Tuy đã nảy sinh tình cảm với anh, với nhà họ Quý và với cả ông nội.

Vì thế mà suy nghĩ của cậu cũng sẽ có thay đổi.

Thôi vậy, cứ tùy ông trời sắp đặt đi.

Nếu cậu cả Quý tỉnh lại, cậu không cần anh xua đuổi mà sẽ lập tức thu dọn hành lý cuốn gói đi.

Nếu anh không tỉnh lại, cậu sẽ cố gắng để luôn ở bên cạnh anh.

“Còn chuyện ở bên anh được bao lâu… ở được bao lâu thì được vậy.” Ninh Tuy thở dài.

Cậu cũng không thể tự quyết định mình kiếm được bao nhiêu tiền.

Nghĩ thế, Ninh Tuy ngồi lên giường nhẹ nhàng ôm lấy anh chồng thực vật, để anh dựa vào lòng mình, tiến hành công việc vốn là của y tá… xoa bóp phục hồi mỗi ngày cho anh.

Cậu bắt đầu nhấn huyệt thái dương.

Quý Úc Trình cảm nhận cậu vợ nhỏ vừa về nhà đã yêu thương xoa nắn ngón tay mình, nhiệt độ tay ấm áp của cậu nhẹ miết qua ngón tay anh. Tiếp đó cậu lại ôm chặt anh vào lòng, xoa bên trán…

Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, mới có hai mươi chín giờ ba mươi tám phút năm mươi giây không gặp nhau mà hình như cậu đã yêu anh cuồng nhiệt hơn một xíu rồi.

Cậu cả Quý vừa ngại ngùng vừa nhạy cảm nằm trong lòng Ninh Tuy.

Nhưng rồi anh lại nghe được câu than thở ủ rũ kia của Ninh Tuy.

“...”

Cậu vợ nhỏ của anh lại bắt đầu bất an?

Cậu lại bắt đầu sợ anh tỉnh lại sẽ vứt bỏ cậu?

Quý Úc Trình thầm nghĩ mà thấy ngọt ngào, nhưng không khỏi lo lắng cho tinh thần cậu vợ nhỏ.

Anh rất muốn nhanh chóng làm điều gì đó cho cậu yên lòng, để Ninh Tuy biết cho dù anh tỉnh dậy cũng sẽ không nhường cậu cho bất kỳ ai.

Nhưng lượng pin hiện giờ chỉ có 16% nên anh chỉ cử động được ngón tay và ngón chân.

Thậm chí đầu ngón tay còn không cử động hết được.

Cậu cả Quý không nhịn được lại trút giận lên 009.

“… Tôi đã cố hết sức rồi mà!” 009 la oai oái.

Có điều, lời phản kháng của 009 nghe hơi đuối lý chột dạ. Hệ thống cùng một lô với nó đều trang bị sạc nhanh, chỉ mình hệ thống ăn hại nhà nó là sạc chậm. Nhưng nó chắc chắn không kể với ký chủ chuyện này đâu.

Ninh Tuy xoa bóp toàn thân cho Quý Úc Trình xong bèn đi ra khỏi phòng bệnh. Cậu dặn y tá bên ngoài: “Tôi giúp anh ấy thực hiện bài xoa bóp rồi. Sau này nếu có tôi thì để tôi tự tay xoa bóp cho anh ấy.”

Y tá nghe người làm trong khu biệt thự cũ đồn Ninh Tuy có tính chiếm hữu rất lớn từ từ lâu, hôm nay vừa gặp mặt, cậu đúng như lời đồn đại!

Mợ chủ không chỉ muốn bao thầu đi tắm cho cậu chủ còn muốn tự tay xoa bóp cho chồng.

Y tá không khỏi cảm thấy kính nể Ninh Tuy, cho dù chồng trở thành người thực vật, nhưng cậu vẫn cứ yêu thương săn sóc anh. Tình cảm ấy thật khiến người khác phải cảm động.

Nghĩ đến đó, anh ta vội vàng đáp: “Vâng. Vất vả cho cậu quá.”

Ông cụ Quý là người rộng rãi, sẽ không vì công việc bớt đi mấy phần việc mà cắt giảm lương của anh ta.

Công việc chia bớt cho mợ chủ làm, tiền y tá vẫn lấy đủ, nghĩ thôi cũng khiến anh ta vui gần chết.

Đúng lúc này, quản gia tiến đến nhíu mày nói với Ninh Tuy: “Không biết sao chuyện cậu chủ có thể động đậy ngón tay lại truyền ra ngoài, cậu út nhà họ An cố ý tới thăm cậu chủ.”

“Vừa rồi chú trả lời người ta là dì giúp việc nhìn nhầm từ chối cậu ta, nhưng cậu ta không tin cứ muốn đến thăm. Bây giờ cậu ta đang đợi ở hành lang rồi.”

“Cậu út nhà họ An?” Ninh Tuy không biết nhiều người trong giới nên hỏi lại.

Quản gia đáp: “Là em trai của An Chính Lâm. Cháu còn nhớ An Chính Lâm lần trước gặp đấy không?”

“À, vậy cứ để cậu ta thăm anh ấy đi ạ.” Ninh Tuy đáp.

Ninh Tuy nghĩ, cho cậu ta đến thăm anh cũng chẳng thiệt gì.

Quản gia lắc đầu: “Hay là để chú nghĩ cách bảo cậu ta đi nhé.”

Thấy dáng vẻ quản gia không yên, Ninh Tuy thầm hỏi 001: “Sao thế? Cậu có biết cậu út nhà họ An này thế nào không?”

001 trả lời: “Ninh Tuy, cậu ta là tình địch của cậu đấy.”

Ninh Tuy thầm nghĩ: Quái gì vậy. Tự dưng lại mọc ra thêm một tình địch.

001 nói tiếp: “An Chính Tề không giống với cô họ Khuất lần trước. Cô Khuất kia khá ngây thơ, hơn nữa có vẻ cô ả sùng bái hơn là yêu anh chồng sống đời thực vật của cậu, cho nên rất dễ đuổi đi. Nhưng cái cậu An Chính Tề này thì quái hơn.”

“Cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ với An Chính Lâm, tính ra cũng là nửa con riêng nhà họ An. Cậu ta muốn chắc chân trong nhà họ An nên luôn muốn tìm người chống đỡ phù hợp.”

“Thế nên mục tiêu của cậu ta chính là anh chồng thực vật của tôi à?” Ninh Tuy hỏi.

001 trả lời: “Không phải. Nói đúng ra mục tiêu của cậu ta là Quý Úc Trình khi chưa gặp tai nạn. Cậu ta cố ý tiếp cận Quý Úc Trình rất nhiều lần nhưng tôi nghi ngờ Quý Úc Trình còn không nhớ nổi tên cậu ta đâu. Không ngờ ông cụ Quý sắp xếp để cậu kết hôn với Quý Úc Trình nên cậu ta vẫn luôn ghét cậu. Lần trước trong buổi tiệc kết hôn, cậu ta cứ lườm cậu chằm chằm, chỉ là cậu không biết đấy thôi.”

Nghe 001 nói thế là Ninh Tuy đã biết cậu út nhà họ An kia đến đây với ý đồ gì.

Khả năng cao là cậu ta nghe tin Quý Úc Trình có dấu hiệu tỉnh lại nên nên vội vàng đến thăm. Nếu Quý Úc Trình tỉnh lại thật, chắc chắn sẽ ly hôn cậu.

Cậu út nhà họ An này muốn đến xem chuyện xấu của cậu đây mà.

“Chú giữ cậu ta mười phút nữa rồi hẵng cho vào.” Ninh Tuy nói với quản gia.

Lúc nào cũng có người chăm chăm vào “miếng mồi béo bở” mà cậu đang giữ, cậu không ra tay chặn họng cậu ta, bẻ gãy cổ thì cậu ta sớm muộn gì cũng “đánh hơi” tìm đến.

Quản gia sửng sốt, nhưng Ninh Tuy đã quay đầu đi vào phòng bệnh rồi.

Tối qua Ninh Tuy ăn đồ nướng xong có đi dạo quanh khu du lịch trên núi, tiện thể mua mấy đồ đôi kiểu như nhẫn đôi đàn hương.

Cậu kết hôn với Quý Úc Trình vội vã nên không có nhẫn, chứ đừng nói là hai người trao nhẫn cho nhau. Vốn dĩ mối nhân duyên này chỉ để xua đuổi đen đủi mang lại may mắn nên ông cụ Quý không nghĩ chu toàn mọi chuyện.

Vì vậy mà tối qua lúc đi dạo tình cờ nhìn thấy cặp nhẫn khá đặc biệt này cậu đã tiện tay mua luôn.

Cậu đóng cửa phòng bệnh, lấy cặp nhẫn trong túi đeo chiếc to hơn vào tay anh chồng thực vật nhà mình.

Tiếp đó cậu kéo ngón tay Quý Úc Trình đeo chiếc nhẫn nhỏ hơn vào ngón tay mình.

Một nghi thức trao nhẫn vô cùng sơ sài.

Nghi thức kết thúc quá nhanh… thậm chí còn có phần qua quýt.

Nhưng người thực vật nằm trên giường kia vẫn nín thở theo dõi, thậm chí khuôn mặt anh tuấn của anh còn phiếm hồng.

“Mi nhìn xem vợ ta đi du lịch còn mua quà về kìa, ở đâu ra cậu vợ thần tiên đến thế.” Cậu cả Quý đắc ý khoe với 009.

“Vợ người ta chắc chắn không tâm lý như thế này đâu.” Anh tiếp tục khoe.

Anh lại tiếp tục khoe: “Ôi, có người còn chưa có vợ ấy chứ.”

009: “…”

Cặp nhẫn có mười tệ hay mười lăm tệ gì đó mà nhìn xem ký chủ nhà nó vui như nhà quê lên tỉnh.

Sau khi đặt cánh tay chồng về chỗ cũ, Ninh Tuy ngắm nhìn khuôn mặt anh tú của anh, trầm tư giây lát rồi lôi chiếc áo khoác to ngoại cỡ của mình trong túi hành lý ra, mặc lên người cho anh chồng đang nằm trên giường.

Tuy chiếc áo khoác này là chiếc áo to nhất của cậu, bình thường cậu mặc còn rộng, nhưng khoác lên người Quý Úc Trình có vẻ rất chật.

Nhưng cũng không quan trọng, để An Chính Tề kia nhìn ra áo của cậu là được.

Nghĩ đến đó, Ninh Tuy hớt tóc mái đen như gỗ mun trên trán Quý Úc Trình, cúi đầu hôn lên trán anh, cố ý để lại vết hôn rõ nét tại nơi dễ nhìn nhất.

Nhìn da Quý Úc Trình trắng mịn như thế nhưng rất khó để hằn dấu vết trên da anh. Ninh Tuy hôn rất lâu mà phần da trán anh chỉ hơi đỏ một chút, không đủ để người khác nhận ra đó là vết hôn.

Ninh Tuy rầu rĩ bưng khuôn mặt anh chồng thực vật ngắm một lúc, cuối cùng quyết định “trồng dâu tây” lên xương quai xanh của anh.

Phần da xương quai xanh là mỏng nhất, dễ để cậu đánh dấu nhất.

Ninh Tuy đỡ Quý Úc Trình nằm xuống, kéo áo khoác và áo ngủ của anh trễ xuống, quỳ trên người anh, mất đến năm phút mới in được dấu môi hôn lên da anh.

“Tuyệt vời!” Ninh Tuy phấn khởi bò từ trên người anh xuống.

Quý Úc Trình như muốn bốc cháy.

Ninh Tuy không chú ý tới cơ thể anh đang mẫn cảm run lên, ngón tay ngón chân anh bấu ga giường, bụng dưới… cũng có chút…

Sao cậu vợ nhỏ lại bỗng nhiên… bỗng nhiên cuồng yêu thế? Lẽ nào vì một đêm chưa gặp nhau?

Nhưng rất nhanh Quý Úc Trình đã biết lý do cho hành động của cậu.

Cánh cửa phòng bệnh vang lên tiếng người gõ, giọng nói bên ngoài khách sáo: “Tôi có thể vào được không?”

“Vào đi.” Ninh Tuy thôi cười ngơ ngẩn, ngay lập tức đổi qua biểu cảm lạnh lùng cao quý, vừa khoanh tay đi đến bên giường coi như không có chuyện gì, vừa lật cuốn tạp chí, liếc nhìn người vừa mới đến.

Cậu cả Quý và 009 lặng yên nhìn Ninh Tuy thay đổi nét mặt.

009 càng nhìn càng lo lắng. Vì muốn loại bỏ tất cả chướng ngại ngăn cách giữa mình và ký chủ mà cậu vợ của ký chủ này lại biết tiến biết lùi như thế!

Mọi người đều bị vẻ ngoài của cậu lừa rồi! Nhìn qua cậu có vẻ vô hại, nhưng thực chất tham vọng và ham muốn khống chế của cậu lại điên cuồng như bệnh kiều!

May mà cậu thích ký chủ của nó, nếu không một người thực vật “nằm yên trên thớt” như ký chủ của nó thoát sao khỏi bàn tay cậu!

Nhìn cảnh này, chắc ký chủ phải sợ lắm…

Quý Úc Trình híp mắt khen: “Đáng yêu thế.”

009: “...”

An Chính Tề đẩy cửa vào phòng. Cậu ta liếc nhìn Ninh Tuy đang đứng bên cửa sổ rồi đẩy gọng kính vàng, cười vươn tay chào hỏi: “Chào anh, lần trước gặp anh ở bữa tiệc chưa có cơ hội tới chào hỏi. Tôi là con trai thứ ba của nhà họ An, tên tôi là An Chính Tề.”

“Ồ, chào cậu.” Ninh Tuy lạnh lùng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khoanh tay.

An Chính Tề: “…”

Đang ra uy cảnh cáo mình đấy à?

Trong lòng An Chính Tề bất mãn nghĩ, chỉ là người được nhà họ Quý cưới về đuổi đen đủi thôi, làm gì mà ra vẻ thế?

Cậu ta nghe nói ông cụ Quý bình thường không cho bất kỳ ai tiếp xúc với Quý Úc Trình, nhưng vừa rồi cậu ta vừa đề nghị vào thăm anh, quản gia nhà họ Quý phân vân chút xíu thôi đã cho cậu vào.

Chứng tỏ ngay cả trong lòng quản gia nhà họ Quý, cậu ta cũng quan trọng hơn mợ dâu Ninh Tuy kia.

Cũng phải thôi…

Dù sao nhà họ Ninh cũng chẳng tính là nhà giàu gì ở trước mặt mấy gia tộc như nhà họ An cả.

Nếu không phải vì bát tự hợp thì làm gì có cửa cho Ninh Tuy bước chân vào nhà họ Quý.

An Chính Tề không để tâm thu tay về, chuyển mắt nhìn thẳng Quý Úc Trình đang nằm trên giường bệnh.

“Có phải anh Úc Trình có dấu hiệu hồi phục rồi không?” Cậu ta vừa nói vừa đi qua ngồi xuống bên giường Quý Úc Trình, như muốn để Ninh Tuy nhìn thấy người nhà họ An thân thiết với Quý Úc Trình nhường nào.

Kết quả vừa quay qua nhìn Quý Úc Trình, cậu ta bèn thấy dấu vết “dâu tây” trên xương quai xanh của anh.

Vết hôn “dâu tây” kia hiện rõ mồn một trên làn da trắng muốt của cậu cả Quý, có muốn bơ đi không nhìn cũng khó.

An Chính Tề: “…”

“Anh ấy chưa tỉnh lại.” Ninh Tuy tiếp tục lật tạp chí mà không thèm ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Đã xác nhận xong rồi, cậu còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì nữa thì đi đi.”

Quý Úc Trình thực sự không có dấu hiệu tỉnh lại? Thế nghĩa là Ninh Tuy và Quý Úc Trình trước mắt chưa ly hôn được?

An Chính Tề thất vọng đảo mắt nhìn chiếc áo rõ ràng không đúng cỡ Quý Úc Trình mà là của Ninh Tuy đang khoác trên người Quý Úc Trình, sắc mặt cậu ta càng thêm khó coi.

Lẽ nào ông cụ Quý đã thừa nhận Ninh Tuy, đồng ý cho Ninh Tuy mặc sức làm gì với Quý Úc Trình thì làm?

Nhưng cho dù thế thì có sao, chỉ cần Quý Úc Trình tỉnh lại vẫn sẽ khiến Ninh Tuy mất đi mọi thứ thôi.

An Chính Tề quay đầu, nói: “Chắc anh rất mong anh ấy mãi mãi không tỉnh lại nhỉ?”

Ninh Tuy liếc cậu ta, đáp: “Cậu không thể nói bừa vậy đâu.”

An Chính Tề mỉm cười cảm thấy mình giành lại được thế chủ động: “Dù sao anh ấy tỉnh lại là sẽ vứt bỏ anh như vứt rác mà thôi.”

Cậu mới là rác rưởi.

Quý Úc Trình lại siết chặt nắm tay.

Nếu không phải vì lo dọa cậu vợ nhỏ sợ thì anh chỉ muốn túm lấy cổ của tên nhãi kia ném ra ngoài.

“Thế cũng chẳng liên quan gì tới cậu.” Ninh Tuy mỉm cười: “Cho dù tôi có ly hôn với anh ấy thì ông nội cũng sẽ nghĩ tới cô Khuất đầu tiên chứ không phải cậu.”

“So với việc cứ mong chờ phá hoại hôn nhân người khác, để người khác không hạnh phúc thì không bằng cậu tự nghĩ cách để giữ chắc địa vị con riêng của cậu đi.”

“Anh…” An Chính Tề không ngờ người được cưới về để đuổi vận xui như Ninh Tuy còn dám tự coi mình là mợ chủ nhà họ Quý lên mặt với mình. Cậu ta tức nghẹn họng.

Ninh Tuy xem chừng đã cảnh cáo cậu ta xong bèn gọi chú quản gia: “Chú quản gia ơi, Quý Úc Trình cần yên tĩnh, chú tiễn khách đi.”

An Chính Tề chưa nói xong đã thấy chú quản gia bước vào xốc tay cậu ta lôi đi.

An Chính Tề giãy dụa đáp: “Đợi đã chú, cháu còn chưa nói xong với anh ta.”

Chú quản gia đẩy cậu ta về phía thang máy, nhăn mặt: “Nếu không phải mợ chủ cho cậu vào, tôi sẽ không cho cậu vào thăm bệnh đâu. Sau này cậu đừng đến nữa.”

An Chính Tề: “...”

Là Ninh Tuy cho vào nên chú quản gia mới cho mình vào?

Từ khi nào mà cả trên lẫn dưới nhà họ Quý lại nghe lời của cái tên gả vào để đuổi xui này thế?

Trong phòng bệnh không còn nghe được An Chính Tề nói gì nữa.

Ninh Tuy có thể cảm nhận được rõ ràng tình địch lần này khác hoàn toàn lần trước.

Cô chủ nhà họ Khuất kia chỉ vì một mình Quý Úc Trình nên sẽ không làm chuyện trái lẽ thường, cùng lắm cô nàng chỉ mang tiền ra dọa cậu chút thôi.

Nhưng An Chính Tề lại khác. Cậu ta là loại người vì lợi ích mà sẵn sàng không từ thủ đoạn. Cậu ta mong Quý Úc Trình tỉnh lại để đuổi Ninh Tuy ra khỏi nhà họ Quý cho dễ bề leo lên vị trí của Ninh Tuy.

Nhỡ đâu anh chồng sống thực vật của cậu tỉnh lại thực sự bị cậu ta lừa đi mất thì sao.

Thà rằng để anh ở bên cô ả Khuất kia còn hơn.

Ninh Tuy vô thức lo lắng cho anh chồng thực vật.

Vì chuyện này mà cậu tạm thời bỏ quên không nghĩ tới hệ thống bỗng xuất hiện ở khu dã ngoại. Cậu lấy máy tính từ trong túi xách ngồi xuống sofa bắt đầu tìm hiểu thông tin về nhà họ An.

“Trời trở gió rồi, cho nhà họ An phá sản thôi.”

001 tự động đưa ra phương án giải quyết đầy đủ nhất trong đầu Ninh Tuy: “Nếu nhà họ An phá sản, An Chính Tề sẽ không có khả năng có quan hệ gì với Quý Úc Trình nữa. Đúng là biện pháp cắt mọi khả năng phát sinh.”

Màn hình tìm kiếm xuất hiện cửa sổ mới, 001 trình bày biện pháp khiến nhà họ An phá sản.

Không chỉ có thế, 001 còn đưa thêm suy tính của nó vào phương án tiến hành.

Ninh Tuy: “...”

Ninh Tuy lướt mắt đọc phương án 001 đưa ra, không khỏi khen ngợi nó là hệ thống hàng đầu, ngay cả báo cáo tài chính của người ta mà nó cũng tìm ra chỉ trong phút mốt!

Nhưng mà, cũng không cần đến mức ấy!

Cậu cũng đâu phải kiểu sếp tổng Long Ngạo Thiên*!

(*: Kiểu nhân vật được buff vận may hoặc sức mạnh tuyệt đối, không chuyện gì không làm được)

Ninh Tuy quay qua nhìn anh chồng thực vật trên giường rồi nói với 001: “Tạm thời bỏ qua An Chính Tề. Cậu có cách nào để anh ấy tỉnh lại mà không ly hôn với tôi không?”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý một khi Quý Úc Trình tỉnh lại sẽ ly hôn với mình nhưng Ninh Tuy vẫn muốn cố hết sức.

“Có ba cách.” 001 đáp.

Ninh Tuy hào hứng, không ngờ còn có hẳn ba cách: “Mời thầy Thống chỉ giáo.”

“Cách thứ nhất là để anh ấy yêu cậu.”

Ninh Tuy cúi gằm nhìn bản thân, cảm thấy mình không có khả năng khiến cho người ta vừa gặp đã yêu, đặc biệt là kiểu người kén chọn như Quý Úc Trình.

“Vậy cách thứ hai là làm gì đó để uy hiếp anh ấy, khiến cho anh ấy không có cách nào ly hôn với cậu mà còn phải ngoan ngoãn dính lấy cậu.”

Ninh Tuy không tán đồng cách này. Nếu cậu tùy tiện uy hiếp người khác như thế thì khác gì An Chính Tề?

“Thế thì chỉ còn cách thứ ba.” 001 lý trí nói: “Đợi anh ấy vừa tỉnh lại, cậu lại đập cho anh ấy thành người thực vật tiếp.”

Ninh Tuy: “...”

Cách quái quỷ gì thế! Cậu đâu có bị ám ảnh cực đoan đâu!

 

009 và Quý Úc Trình lẳng lặng nhìn màn hình tìm kiếm trên máy tính Ninh Tuy.

009 nhìn là biết, nói: “Chỉ vì tình địch kia muốn cướp anh mà cậu vợ nhỏ đã định khiến nhà họ An phá sản rồi kìa?! Vì anh mà cho dù dùng thủ đoạn cực đoan, trái ngược đạo đức xã hội, cậu ta cũng dám làm?”

Quý Úc Trình cũng ngạc nhiên há hốc miệng, vốn dĩ anh chỉ nghĩ rằng vợ mình có tính chiếm hữu mạnh chút thôi…

Nhưng bây giờ mới nhận ra, cậu hoàn toàn không thể rời khỏi mình...

Quý Úc Trình bỗng siết chặt ngón tay dưới chăn, đỏ mặt tía tai.

009: “…”

Sao nó lại cảm thấy không chỉ có một người biến thái thế này?

Lẽ nào ký chủ của nó không cảm thấy chỉ vì chuyện tình cảm mà khiến cả nhà người ta phá sản là chuyện rất quá đáng hay sao?

Sao lại đồng ý như một lẽ đương nhiên thế!

  ……

Nghe hết ba cách của 001, Ninh Tuy cảm thấy không có cách nào giải quyết vấn đề khi Quý Úc Trình tỉnh lại sẽ ly hôn mình cả.

Cậu thở dài, đóng máy tính quay về giường, nhấc chăn chui vào nằm cạnh anh.

Cho dù thế nào, việc kiếm tiền vẫn là cần kíp với cậu, niềm vui vẫn nên tận hưởng sớm thì hơn.

Mà không biết vì sao 009 lại cảm thấy lúc này Ninh Tuy đang mang đến những áp lực chưa từng có cho nó, đặc biệt là ánh mắt Ninh Tuy nhìn Quý Úc Trình vừa rồi…

“Không biết có phải tôi bị ảo giác không mà luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi cậu vợ nhỏ của anh nhìn anh rất nhiều ẩn ý. Dường như cậu ta hy vọng anh vừa tỉnh lại sẽ bị tông cho hôn mê tiếp tục làm người thực vật… Như thế là cậu ta có thể vui sướng hài lòng ở bên anh không rời…”

Không biết nó nói như thế có khiến ký chủ nhận thức được anh đang giao du với người nguy hiểm hay không.

009 tự cảm thấy nó vất vả lo lắng cho ký chủ của nó quá.

Quý Úc Trình ngắm nhìn khuôn mặt cậu vợ nhỏ qua màn chiếu mà trầm tư.

009 thấy anh rơi vào suy nghĩ, kích động nói: “Sao rồi, có phải anh thấy lời khuyên chân thành của tôi…”

“Xem ra tôi phải mau chóng tỉnh lại mới được.” Cậu cả Quý lo lắng thốt lên.

Tâm lý của cậu vợ nhỏ đã nghiêm trọng đến mức không có anh thì không sống được rồi.

“Tôi phải cứu em ấy.”

009: “...”

Nhắc đến chuyện này là cậu cả Quý lại thấy phẫn nộ: “Sao mới chỉ sạc được 16%, mi ra sức đi chứ.”

009: “...”

Chuyện bên lề:

009: Ok fine, tạm thời tôi đây không muốn nói chuyện với người có vợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play