Ba người Quý Chi Lâm vật lộn bò ra khỏi
hồ nước.
Trong tiết trời mùa đông giá rét như
thế này, cho dù ngay bên cạnh đó có suối nước nóng thì nước trong hồ vẫn lạnh
ngắt, huống hồ trong hồ còn có bao nhiêu là lá rụng và rác trôi lềnh bềnh. Ba
người Quý Chi Lâm mặt mũi tái mét bò lên bờ, chưa kịp vắt khô nước trên áo quần
lại thi nhau hắt hơi.
Vì nhà họ Quý có điều kiện nên rất
nhiều người trong trường muốn lấy lòng Quý Chi Lâm, họ vội vàng lấy khăn bông
chạy tới đưa cho anh ta, hỏi thăm: “Cậu chủ Quý không sao chứ?”
Kha Hách là đàn anh học đại học năm tư,
anh chàng quan hệ rất tốt với mọi người nên cũng có người đưa khăn bông cho anh
ta.
Chỉ duy nhất có một mình Từ Thiên Tinh
hay hống hách nên không được mọi người yêu quý. Mấy hôm trước còn có tin đồn Từ
Thiên Tinh ăn trộm điện thoại nên lúc này không ai thèm đoái hoài đến cậu ta.
Chỉ có Dương Nghiêm Hoài đi cùng cậu ta
tới đây là chạy đi mượn khăn bông khắp nơi mà không được nên đành kéo cậu ta về
phòng tắm.
“Thằng nào đạp ông?” Từ Thiên Tinh bị
kéo về phòng vẫn ngoái đầu, bực bội trừng mắt nhìn đám đông đang túm tụm.
Cậu ta rõ ràng cảm thấy mình bị ai đó
đạp xuống bể nước.
Không biết thằng đần nào trong đám đông
kia đạp cậu ta!
Không ai trong đám đông vây quanh trả
lời cậu ta, ai cũng rụt đầu thầm nghĩ “Cậu hóng hớt mới ngã xuống đó còn trách
người khác? Ai bảo bình thường cậu vênh váo bắt nạt người ta cho lắm vào, đáng
đời!”
“Để ông đây biết được thằng nào đạp
ông, ông cho mày biết tay!” Từ Thiên Tinh điên tiết chỉ thẳng ngón tay giữa.
Dương Nghiêm Hoài không tiện mắng cậu
ta đang làm chuyện mất mặt, chỉ vội vàng kéo cậu ta về phòng.
Lúc nãy trên bãi cỏ nhá nhem tối, Quý
Chi Lâm cứ tưởng Kha Hách đá mình, Kha Hách cũng tưởng Quý Chi Lâm đạp mình rồi
tiện kéo mình xuống nước.
Hai người vừa lấy khăn bông lau đầu vừa
ghét bỏ lườm nhau.
Mối thù giữa hai còn người này coi như
thắt xong.
Đám đông tản đi xung quanh, Ninh Tuy
cầm đĩa xiên nướng vừa ăn vừa đi đến bên hồ, nhắc 001 kiểm tra: “Cậu xem vừa
rồi có dao động từ trường không?”
001 trả lời: “Không chỉ có mà còn là
dao động rất lớn.”
Ninh Tuy cảm thấy buồn bực, không biết
tiểu hệ thống kia định làm gì?
Kha Hách sốt ruột trở về phòng tìm hiểu
chuyện kết hôn của Ninh Tuy.
Rất ít người trong trường biết chuyện
này, nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Quý Chi Lâm, Kha Hách đoán anh ta biết
chuyện… từ đó suy ra người bên cạnh Quý Chi Lâm chắc hẳn cũng sẽ biết được một
vài thông tin gì đó.
Kha Hách đi hỏi mấy người chơi trong
cùng đội bóng với Quý Chi Lâm.
“Đàn anh, anh đừng kể cho ai biết là em
kể với anh nhé…” Người kia thì thầm bên kia đầu dây điện thoại: “Ninh Tuy kết
hôn với anh trai của Quý Chi Lâm từ hai tháng trước. Anh tự tìm mà xem, chắc
vẫn tìm được báo đưa tin chuyện đó. Anh đừng nói chuyện này ra ngoài, không là
cậu chủ Quý kia tẩn em đấy.”
Ninh Tuy kết hôn với anh trai của Quý
Chi Lâm?!
Kha Hách bàng hoàng. Bảo sao dạo này
sắc mặt Quý Chi Lâm bí xị thế.
Kha Hách tiếp tục tìm tin tức mới, phát
hiện ra bài báo đưa tin vị tổng giám đốc trẻ tuổi điều hành Quý Thị vì hai năm
trước gặp tai nạn nên trở thành người thực vật. Lúc đó cổ phiếu Quý Thị sụt
giá, sự việc rất ầm ĩ. Nếu Kha Hách nhớ không nhầm thì Quý Chi Lâm chỉ có một
người anh trai.
Thế nên Ninh Tuy phải lấy một người
sống thực vật làm chồng?
Lo lắng trong lòng Kha Hách đột nhiên
biến mất không tăm tích. Anh ta còn đang thắc mắc vì sao Ninh Tuy không đeo
nhẫn, trên người cậu cũng không có tín vật kết hôn nào, thì ra là vì cậu phải
cưới người sống thực vật, vậy chắc chắn sẽ không tiện kể những chuyện này với
người khác rồi.
Hơn nữa chắc chắn cuộc hôn nhân này của
cậu hoàn toàn không có tình cảm.
Bạn cùng phòng mua thuốc trị thương về,
thấy vết tím bầm hằn trên trán Kha Hách do Quý Chi Lâm đấm bèn khuyên anh ta:
“Nếu cậu em khóa dưới kia đã kết hôn rồi thì cậu từ bỏ đi.”
“Kết hôn có liên quan gì?”
Trái lại, Kha Hách cảm thấy vấn đề kết
hôn của Ninh Tuy không quan trọng, còn không khó xử lý như khi cậu ở bên Quý
Chi Lâm.
“Chồng cậu ấy là người thực vật, chẳng
khác nào chuyện cậu cả Quý không có quan hệ thực sự nào với cậu ấy cả. Tôi vẫn
có thể theo đuổi cậu ấy, hơn nữa cậu cả Quý kia còn không lo được cho mình,
chẳng ai nói chắc được anh ta sống được thêm bao lâu.”
Tuy Quý Úc Trình vô cùng muốn điềm
tĩnh, nhưng nghe mấy lời không hay ho của tên nhãi Kha Hách này vẫn khiến anh
siết chặt nắm tay.
009: “Ký chủ, anh bình tĩnh lại đã. Anh
mà còn ra tay nữa, người ta tưởng có ma bây giờ. Hay là anh cùng tôi tập bài
hít thở trước khi sinh đi, nào, một hai ba…”
009 còn chưa dứt lời, Kha Hách đã ăn
ngay cú đấm.
009: “...”
Quý Úc Trình hít một hơi sâu: “Giờ thì
bình tĩnh rồi.”
009: “...”
Cú đấm đó khiến đầu Kha Hách lệch hẳn
sang một bên.
Vốn dĩ anh ta chỉ bị tím trán, giờ thì
mặt anh ta đã sưng vù.
Đầu Kha Hách oang oang, choáng váng
nhìn người bạn cùng phòng đang bôi thuốc cho mình: “Ai đánh mặt tôi đấy?”
Bạn cùng phòng cũng kinh ngạc nhìn bên
mặt bị đánh sưng húp của anh ta, đáp: “Tôi không đánh.”
“...”
Ngây người mấy giây, biểu cảm bàng
hoàng của hai người dần biến thành kinh sợ.
Hai người hất vội thuốc trị thương
xuống đất, chạy trối chết, tranh nhau ra khỏi cửa.
Khu cắm trại đang yên đang lành không
biết từ đâu truyền ra tin đồn ma ám. Tối hôm ấy, lòng người bất an, một đám
sinh viên kéo nhau bỏ đi.
Đám còn ở lại không tin chuyện ma quỷ
thầm nghĩ, thời buổi khoa học lấy đâu ra mấy chuyện ma quỷ. Chắc không phải đám
đàn anh khóa trên hùa nhau đùa dọa các em khóa dưới đấy chứ?
Tuy không tin chuyện có ma nhưng hôm
sau phát hiện ra rất nhiều người đã bỏ đi, các căn trại trống vắng khiến chuyến
dã ngoại không còn vui nữa.
Thế là hôm sau nữa lại một đoàn người
kéo nhau ra về.
Ninh Tuy bất đắc dĩ phải về nhà trước
thời hạn.
Lẽ ra cậu phải ở lại khu dã ngoại ba
ngày, mà bây giờ mới ở có một ngày đã được về, vậy thì vẫn còn chi phí hai
ngày.
Cậu cân nhắc rồi quyết định đi tìm đàn
anh khóa trên thu tiền đi dã ngoại lúc trước để đòi lại số tiền 1400 tệ còn dư.
Đàn anh thu tiền chính là bạn cùng
phòng với Kha Hách, cậu chàng này bị dọa sợ mất hồn rồi, còn tâm trí nào mà để
ý tới 1400 tệ nữa, thế là vội vàng trả tiền cho Ninh Tuy và đám Tào Nặc.
Ninh Tuy đòi được tiền vô cùng vui
sướng, hí hửng cùng Tào Nặc và Phương Đại Thành lên chuyến xe bus quay về thành
phố.
Phương Đại Thành ngồi hàng ghế sau,
buồn bã: “Đi cả đường dài ăn được mỗi bữa đồ nướng, chẳng quen được cô bạn
nào.”
Trái lại với Phương Đại Thành, Ninh Tuy
không hề thấy buồn. Dù sao cậu cũng đòi được tiền về rồi, mà so với buổi dã
ngoại, cậu càng thích về nhà để ôm ấp anh chồng thực vật của mình hơn.
Cả quãng đường về nhà, cậu vui mừng hớn
hở. Chiếc xe dừng ở lưng chừng núi, bầu trời xanh vắt không một gợn mây.
Ninh Tuy chụp mấy bức ảnh bầu trời rồi
tiện thể đăng lên trang cá nhân.
Đăng ảnh xong cậu mới bỗng phát hiện ra
mình dùng nhầm chiếc điện thoại do Lâm Mãn đưa, thế là nên xóa luôn bài đăng
đó, đổi chiếc điện thoại khác đăng ảnh.
Ở nơi khác, Ninh Viễn Minh xin nghỉ học
ở nhà. Cậu ta co mình trên sofa xem lại tin nhắn buổi tối hôm đó.
Tắt màn hình nói chuyện, cậu ta phát
hiện ra app báo có tin tức bạn bè mới đăng tin, vừa chạm vào bèn phát hiện ra
có người đăng bốn bức ảnh.
Ninh Viễn Minh cứ tưởng mình nhìn nhầm,
vì trước giờ trang cá nhân của người ấy luôn trống rỗng không hề có dấu vết
chia sẻ cuộc sống, sao bây giờ bỗng dưng anh ấy lại đăng tin?
Hay là người đó đi du lịch?
Những giây lát sau, cậu ta xem lại đã
không còn thấy bốn bức ảnh ấy nữa.
Hình như người đó xóa ảnh mất rồi.
Sau buổi tối gặp gỡ, Ninh Viễn Minh rất
tò mò về người kia. Cậu ta liều mình muốn tìm hiểu mọi tin tức của anh ấy nhưng
hiện giờ cậu chỉ biết được thông tin ít ỏi. Người mà cậu ta để ý là nhà đầu tư
trẻ tuổi của công ty khoa học kỹ thuật sự sống, là bạn và cũng là cấp trên của
vị tổng giám đốc Lâm Mãn kia, tài sản của anh ấy dường như đều từ nước ngoài
về…
Cậu ta muốn tìm hiểu thêm nữa, nhưng
cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Chợt Ninh Viễn Minh nghĩ đến vị tổng
giám đốc Lâm… Anh trai Ninh Viễn Minh từng có dịp gặp người này trong bữa tiệc.
Tổng giám đốc Lâm không hề thần bí như người cậu ta để ý, thậm chí còn có phần
hòa đồng dễ tiếp xúc, thế là Ninh Viễn Minh cân nhắc mình nên ra tay từ chỗ
người này.
Suy luận thêm ra thì những ông sếp quen
biết Lâm Mãn có khả năng cũng có WeChat của người kia.
Ninh Viễn Minh suy nghĩ xong bèn tìm
kiếm trong danh bạ điện thoại.
Tuy Ninh Thâm chưa bao giờ để Ninh Viễn
Minh tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình, nhưng từng có lần anh ta
đưa Ninh Viễn Minh tham gia rất nhiều tiệc rượu nên cậu ta cũng có rất nhiều
phương thức liên lạc với các cổ đông của các công ty được niêm yết trên sàn
chứng khoán.
Ninh Viễn Minh thử hỏi mấy ông sếp có
khả năng quen biết Lâm Mãn, cuối cùng cũng tìm được một ông sếp họ Văn có liên
lạc riêng của người cậu ta để ý.
“Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Ông Văn cảm thấy kỳ lạ, nhưng dù sao
Ninh Viễn Minh cũng là em trai của Ninh Thâm nên ông ta vẫn phải nể mặt.
Ông Văn nói tiếp: “Tôi chưa gặp Phương
Vĩ bao giờ, công ty chung của cậu ấy với Lâm Mãn đều do cậu ấy rót vốn, Lâm Mãn
phụ trách quản lý. Không ai biết cậu ấy có bao nhiêu tiền, có tin đồn là cậu ấy
kế thừa một khoản gia tài lớn, nhưng tin đồn cũng không thể tin là thật được.”
“Thì ra anh ấy tên là Phương Vĩ, tên
hay quá.” Ninh Viễn Minh lẩm bẩm.
Ông Văn cạn lời, thầm nghĩ không biết
phải nói tiếp với Ninh Viễn Minh thế nào.
“Vậy chú có nhìn thấy dòng trạng thái
vừa rồi tổng giám đốc Phương đăng lên không?”
Tổng giám đốc Văn chỉ cảm thấy Ninh
Viễn Minh nói mấy lời không đâu ra đâu, nhưng nể mặt Ninh Thâm, ông ta đang lúc
bận rộn vẫn mở điện thoại ra xem, rồi đáp: “Không có.”
Một vị tổng giám đốc công ty bận đầu
tắt mặt tối như ông ta làm gì có thời gian mà đi chăm chăm xem trang cá nhân
của người ta đăng cái gì?
Người đứng sau đầu tư cho công ty khoa
học kỹ thuật sự sống này thực sự rất bí ẩn. Trước kia ông ta cứ nghĩ người ta
là người nắm quyền công ty nên nghĩ hết cách để có được phương thức liên hệ của
đối phương, muốn tặng quà mời ăn cơm lôi kéo quan hệ.
Nhưng sau này ông ta mới phát hiện ra
người ta không tham gia điều hành công ty, mọi việc của công ty đều do tổng
giám đốc Lâm xử lý.
Thế là ông ta cũng không để tâm tới
chuyện này nữa, chỉ coi vị tổng giám đốc Phương kia là “cá mập con” nước ngoài
nào đó đang xem thường đám thương nhân ở thành phố Giang thôi.
“Cháu cảm ơn chú Văn, để hôm khác cháu
mời chú ăn cơm nhé.” Ninh Viễn Minh ngắt điện thoại.
Cuộc điện thoại kỳ lạ của Ninh Viễn
Minh khiến ông Văn không hiểu ra sao.
Ninh Viễn Minh ôm điện thoại suy nghĩ
vẩn vơ không biết chú Văn bận quá không nhìn thấy tin Phương Vĩ đăng hay tổng
giám đốc Phương kia chặn người khác đọc tin chỉ để mình cậu ta xem nhỉ? Hay là
giới hạn chỉ để một mình mình thấy?
Ninh Viễn Minh lắc đầu, tự cảm thấy bản
thân mình nghĩ vớ vẩn.
Nhưng nghĩ lại tối hôm đó Phương Vĩ an
ủi cậu ta, đã vậy còn thần bí như thế nữa, không khỏi khiến người khác suy nghĩ
vẩn vơ.
…
Vừa lái xe về nhà, Ninh Thâm bước vào
biệt thự là nhìn thấy Ninh Viễn Minh ngẩn ngơ ngồi trên sofa, ngay cả anh ta về
cũng không phát hiện ra.
Ninh Thâm: “…”
Khoảng thời gian trước, Ninh Viễn Minh
rất nhạy cảm, lúc nào cậu ta cũng ủ rũ không biết đang nghĩ gì. Ninh Viễn Minh
còn cho bạn đến động vào chiếc xe mà bà Ninh định tặng cho Ninh Tuy, cuối cùng
xe không tặng đi được.
Ninh Thâm đoán chắc do Ninh Viễn Minh
thấy gần đây mẹ mình quá để ý tới Ninh Tuy nên không vui.
Nhưng anh ta bận việc, làm gì có thời
gian mà lo chuyện vụn vặt ấy nữa?
Không ngờ hai hôm nay tâm trạng Ninh
Viễn Minh có vẻ tốt hơn rất nhiều, nhưng lúc nào tâm hồn cậu cũng treo ngược
cành cây, cứ như thay đổi 180 độ.
Ninh Thâm cởi áo khoác đưa cho người
làm rồi đi qua nói: “Sao dạo này không thấy Quý Chi Lâm đến nhà chơi? Lần trước
anh gặp cậu ta trên phố không biết cậu ta bị bệnh hay bị cúm mà sắc mặt xấu
lắm. Em đi thăm cậu ta xem sao?”
Ninh Viễn Minh chăm chú nhìn điện thoại
mải suy nghĩ về bài đăng của tổng giám đốc Phương trên trang cá nhân…
Cậu ta hoàn toàn không nghe thấy Ninh
Thâm nói gì.
Ninh Thâm: “…”
Anh ta đi đến ngồi trước mặt Ninh Viễn
Minh: “Viễn Minh, em đang nghĩ cái gì đấy? Anh hỏi mà em không nghe thấy?”
“Ơ! Anh nói gì thế?” Ninh Viễn Minh vội
vàng ngồi dậy.
“…” Ninh Thâm bất đắc dĩ nhắc lại câu
hỏi của mình.
Trước kia khi Ninh Tuy và Quý Chi Lâm
còn yêu nhau, Ninh Viễn Minh nghĩ đủ mọi cách kiếm cớ ngày sinh nhật, ngày kỷ
niệm để gọi Quý Chi Lâm đến. Cậu ta nghĩ hết cách ngăn không cho Quý Chi Lâm ở
cùng với Ninh Tuy. Ninh Thâm còn tưởng Ninh Viễn Minh thích Quý Chi Lâm.
Chuyện người trẻ tranh đấu ghen tuông
không tiện để anh ta nhúng tay vào.
Ban đầu anh ta còn tưởng Ninh Tuy cưới
Quý Úc Trình rồi, Ninh Viễn Minh và Quý Chi Lâm sẽ ở bên nhau là hợp tình hợp
lý, nhưng hai tháng trôi qua mà không ngờ hai người họ còn xa cách nhau hơn.
Ninh Viễn Minh vội vàng cười đáp:
“Đương nhiên là phải đi thăm rồi. Mấy ngày trước em đến ký túc xá của anh ấy
chơi, anh ấy chỉ bị cảm cúm bình thường thôi.”
Ninh Thâm yên tâm quay người đi về
phòng làm việc.
Anh ta vừa đi, Ninh Viễn Minh bèn xụ
mặt.
Thăm cái con khỉ!
Quý Chi Lâm từ chối cậu ta bao lần rồi,
làm gì có chuyện cậu ta đi lấy lòng anh ta nữa chứ?
Hơn nữa bây giờ cậu ta cảm thấy Quý Chi
Lâm không còn là lựa chọn tốt nữa. Quý Chi Lâm thua kém Quý Úc Trình từ bé đến
lớn, không sao bứt lên được. Bây giờ anh ta muốn kế thừa gia nghiệp của nhà họ
Quý cũng phải đợi Quý Úc Trình “ngỏm” đã.
Đường đường là cậu chủ thứ hai của nhà
họ Quý mà anh ta không thắng nổi một người sống thực vật.
Người chỉ biết trơ mắt ra nhìn ông cụ
Quý cho phép anh ta kế thừa gia nghiệp thì làm sao so được với vị tổng giám đốc
Phương có giá trị tài sản đến mấy tỷ tệ được?
Tính cách Quý Chi Lâm cũng vừa xấu vừa
ngang lại còn hấp tấp.
Tính cách hai anh em nhà họ Quý không
ổn chút nào, một người quá lạnh lùng cao ngạo cách biệt với mọi người, một
người tứ chi phát triển nhưng đầu óc lại ngu si không phân biệt nổi “trà xanh”.
Không giống tổng giám đốc Phương vừa
nhìn đã biết cậu ta “trà xanh” nhưng vẫn đối xử rất dịu dàng.
Nghĩ như thế, Ninh Viễn Minh lại càng
thêm chê bai anh em nhà họ Quý.
…
Quay lại phía Ninh Tuy, cậu ôm tâm
trạng hào hứng vì sắp được gặp anh chồng sống thực vật mà chạy như bay về nhà,
còn chưa kịp bỏ balo đã nhận tin xấu.
“Hả? Quý Úc Trình cử động được một chút
rồi?”
Quay ngược trở về tối hôm qua.
Khi dì Châu nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ
của Quý Úc Trình để quét dọn…
Hồi Quý Úc Trình chưa bị tai nạn, lúc
nào anh cũng ám ảnh phải sạch sẽ cho nên ông cụ Quý dặn dò dì và chú quản gia
ngày nào cũng phải dọn dẹp, không những vậy dì còn phải nhẹ nhàng không được
làm phiền tới anh.
Bình thường dì Châu hay tranh thủ lúc
Ninh Tuy đi học để dọn dẹp ban ngày, tránh làm phiền Ninh Tuy và cậu chủ, nhưng
mấy hôm nay Ninh Tuy đi dã ngoại nên dì để lại việc, đổi dọn dẹp buổi ban ngày
sang buổi tối làm.
Dì Châu vừa vào phòng đã cảm thấy có
điều gì kỳ lạ.