Ở bên này, Ninh Thâm kết thúc công việc
bận rộn, lái xe về nhà họ Ninh.
Anh ta nhận cuộc gọi đến: “Chuyện lần
trước cậu nhờ tôi điều tra đã có chút tiến triển rồi, cậu có muốn nghe không?”
Ninh Thâm tắt động cơ nhưng tay vẫn đặt
trên vô lăng: “Nói đi.”
“Những chuyện dính dáng đến nhà họ Quý
thực sự rất khó điều tra, sau khi xong chuyện cậu phải mời cơm tôi đấy.”
Bên kia đầu dây nói: “Năm mươi triệu mà
em trai cậu dùng để mua bức tranh thực sự không phải tiền của nhà họ Quý. Theo
như tôi điều tra được, sau khi em trai cậu gả tới đó thì chỉ gặp ông cụ nhà họ
Quý không tới hai lần, mãi cho tới lần trước đi nước ngoài về, Quý Thị mới mở
cho cậu ấy một tài khoản bằng tên mình.”
Đáy mắt Ninh Thâm lướt qua một chút
kinh ngạc: “Vậy nó lấy tiền từ đâu ra? Hay nó mua hộ ai đó?”
Ninh Tuy thiếu tiền nên phải ra ngoài
làm thêm, đi tham quan một số buổi triển lãm với tư cách người mua, cũng có thể
là như vậy.
“Cái đó thì tôi không biết, nhưng nếu
cậu ấy mua hộ người khác thì cái tên được ký ở phòng triển lãm sẽ phải là tên
của người mua thực sự. Nhưng theo như kết quả điều tra của tôi thì người mua
đều là em trai cậu.”
“Còn có một việc nữa, tôi nghĩ cậu cần
phải biết. Tôi bắt đầu từ mấy bảo tàng mỹ thuật ở thành phố Giang, phát hiện
ngoại trừ lần trước tiêu năm mươi triệu để mua tranh, hai năm trước em trai cậu
cũng từng mua mấy lần, cộng lại cũng gần một trăm triệu… Nên là, nếu cậu tìm
hiểu, sẽ biết được em trai cậu là khách VIP số một của các bảo tàng mỹ thuật,
có tác phẩm mới được xuất bản thì có thể trực tiếp đi cửa sau vào để xem
trước.”
Ninh Thâm lập tức sửng sốt, khiếp sợ
đến mức há hốc miệng.
“Một trăm triệu?”
Doanh thu của công ty mà anh ta vất vả
điều hành một năm chắc mới được khoảng ngần ấy!
“Ai cho nó tiền?”
Đầu dây bên kia: “Cái này thì tôi không
tra được.”
Ninh Thâm: “Tiếp tục điều tra giúp tôi
xem bức tranh của nó được đưa đi đâu, bức tranh quý giá như thế rất dễ tìm.”
“Cái này thì chắc sẽ hơi khó tìm, nhưng
mà tôi sẽ thử.”
Cúp máy, Ninh Thâm ôm một bụng nghi
vấn.
Sau khi đưa Ninh Tuy về nhà họ Ninh,
hàng tháng nhà họ Ninh đều sẽ cho cậu một khoản tiền tiêu vặt, nhưng khoảng
thời gian trước Ninh Thâm mới phát hiện, trong suốt ba năm số tiền trong tấm
thẻ kia chưa từng được động tới!
Anh ta cứ nghĩ là Ninh Tuy làm thêm ở
ngoài nên không dùng đến chỗ tiền kia.
Không ngờ Ninh Tuy chẳng thiết chút
tiền đó.
Ninh Tuy vừa ra tay đã hào phóng chi
năm mươi triệu, đâu cần tới những thứ này?
Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu số tiền Ninh
Tuy tiêu không phải là của nhà họ Quý, vậy thì tiền của nó ở đâu ra?
Chẳng lẽ nó quen được một người bạn
giàu có vô danh nào đó?
… Thế nhưng, rốt cuộc là bạn bè có quan
hệ như thế nào mới có thể vung tiền như rác cho nó như thế?
Chắc không phải Ninh Tuy cho rằng Quý
Úc Trình là một người thực vật, không quản không nó làm xằng làm bậy bên ngoài,
nên nóng đầu mà leo lên những người khác đấy chứ.
Nếu đúng như vậy, chọc giận nhà họ Quý,
cả nhà họ Ninh bọn họ đều phải chôn cùng!
Nhưng chuyện này vẫn chưa điều tra rõ
ràng, không thể kết luận bừa… Tạm thời không thể để cho người khác biết, nhất
là không thể để cho nhà họ Quý phát hiện, không thì xong đời.
Ninh Thâm cau mày xuống xe, đóng cửa
xe, cảm thấy hai đứa em trai của mình chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo!
…
Ninh Viễn Minh đang đứng dưới vòi sen,
u ám rửa sạch trà sữa trên đầu.
Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu, Quý
Úc Trình sẽ không tỉnh lại, mà có tỉnh lại thì cũng sẽ không thích Ninh Tuy.
Không có nhà họ Quý thì Ninh Tuy chẳng
là cái gì hết!
Ninh Viễn Minh mất một lúc lâu mới tắm
táp sạch sẽ, cậu ta ngồi xuống giường, dạo này phải kìm nén tâm trạng nên cậu
ta rất muốn tìm một người bộc bạch hết.
Lướt qua danh sách bạn bè, cậu ta nhận
ra mình không tìm được bất cứ ai.
Cậu ta vẫn luôn giấu hội Từ Thiên Tinh
chuyện thực ra mình chỉ là hàng giả.
Cậu ta không chỉ không dám nói ra sự
thật, còn vì lòng hư vinh mà nói cho bạn bè rằng Ninh Tuy chỉ là họ hàng của
nhà họ Ninh.
Ba năm qua, cậu ta đã rất vất vả để che
giấu chuyện này.
Bây giờ cậu ta với Từ Thiên Tinh cãi
nhau đến mức này, càng không thể nào tìm Từ Thiên Tinh để kể khổ.
Ninh Viễn Minh lướt tới khung chat với
Quý Chi Lâm, vẫn còn dừng lại ở một tuần trước.
Cậu ta nhắn một câu: “Rảnh thì ra ngoài
uống một chén không?”
Sau đó chờ đợi.
Nhưng qua một lúc lâu, Quý Chi Lâm mới
trả lời lại một câu: “Muộn lắm rồi.”
“...”
Ninh Viễn Minh cầm điện thoại, chỉ cảm
thấy mình như sắp phát rồ.
Trong mắt Quý Chi Lâm, cậu ta được bà
Ninh yêu chiều, được Ninh Thâm thiên vị, nhưng chỉ có bản thân cậu ta mới có
thể cảm nhận được tình cảm của người nhà họ Ninh với mình đã có sự thay đổi rất
lớn.
Ban đầu vốn dĩ có một viên kẹo đầy đủ,
giờ lại bị ép phải chia ra, chỉ còn lại tám phần, ai mà chịu cho được? Mà kẻ
đầu têu của tất cả chuyện này chính là Ninh Tuy - kẻ ba năm trước bỗng dưng
xông vào cuộc sống của cậu ta!
Không có ai để tâm sự, Ninh Viễn Minh
rất áp lực, lại tiếp tục lướt xuống, đột nhiên lướt tới người kia.
Gần đây cậu ta vẫn luôn chia sẻ với
người đó một số chuyện vui, hoặc vài hình ảnh thú vị, nhưng từ đầu đến cuối
người đó đều không trả lời.
Có lẽ người đó không đọc tin nhắn
WeChat.
Ninh Viễn Minh ôm tâm trạng muốn tìm
nơi trút bầu tâm sự, bèn nhắn cho người đó mấy câu.
Ở bên này, Ninh Tuy giúp quản gia đưa
Quý Úc Trình lên giường, sau đó đi tắm.
Cậu vừa cởi quần áo ra thì chợt nghe
thấy điện thoại rung lên.
Cậu mở ra xem thì thấy tin nhắn WeChat
mà Ninh Viễn Minh gửi tới.
Còn viết dài như một bài văn ngắn.
… “Thực sự tôi không có ai để tâm sự
nữa rồi, không biết có quấy rầy anh không, tôi có một đối thủ bây giờ đang ở
trên cơ tôi, tôi rất sợ sẽ bị nó cướp hết tất cả…”
Ninh Tuy ngạc nhiên, suýt nữa thì đánh
rơi điện thoại xuống đất, Ninh Viễn Minh nhắn mấy cái này cho cậu làm gì?
Nhắn nhầm à?
Nhưng nhìn lại mới thấy không phải là
cái điện thoại cậu thường dùng, mà là cái điện thoại dành cho công việc lần
trước lấy ở chỗ Lâm Mãn.
Lâu lắm rồi cậu không mở cái điện thoại
này lên, chỉ tối đến lúc sạc pin mới khởi động máy.
Bấy giờ, Ninh Tuy mở 99+ phía sau Ninh
Viễn Minh ra mới phát hiện khoảng thời gian trước Ninh Viễn Minh vẫn luôn kiên
nhẫn nhắn cho cậu một số thứ.
Có lẽ Ninh Viễn Minh thực sự không có
ai để nói chuyện, liên tục nhắn cả một tràng dài.
“... Như chuyện bạn tôi trộm điện thoại
của bạn cùng phòng nó, nếu mẹ biết thực ra có liên quan đến tôi, do tôi giật
dây thì kiểu gì cũng sẽ đuổi tôi ra ngoài mất… Nhưng nếu chuyện này là do nó
làm thì mẹ có đuổi nó ra ngoài không? Chắc chắn là không! Bởi vì nó là con trai
ruột của bà ấy!”
“Quan hệ máu mủ quan trọng đến vậy sao?
Quan trọng đến mức có thể để cho một thằng vốn dĩ là người dưng phá hỏng mọi
thứ êm ấm của tôi…”
Ninh Tuy cảm thấy nếu mình không cắt
ngang dòng tâm sự của Ninh Viễn Minh thì Ninh Viễn Minh có thể nhắn tới 999+
tin nhắn mất.
Không ngờ đấy, bình thường thằng nhóc
này giả vờ lạnh lùng, sau lưng lại nói nhiều như vậy.
Cậu cân nhắc một lúc, nhắn lại: “Trong
lòng không kiên định thì mới ghen tị, cậu quá thiếu cảm giác an toàn, nhưng thật
ra, cậu ta có đe dọa đến sự tồn tại của cậu không?”
Ninh Viễn Minh không ngờ người đó sẽ
trả lời mình, lập tức vui mừng, vội nói: “Có đe dọa! Lúc trước mẹ với anh hai
đều chỉ có một mình tôi, từ sau khi nó tới…”
Ninh Tuy im lặng một lúc, cậu đã không muốn
phân bua với Ninh Viễn Minh rồi, tất cả những thứ này vốn dĩ nên là đồ của cậu.
Trả lại cho cậu cũng chẳng có gì lạ.
Ninh Tuy: “Nhưng nếu cậu không động vào
cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không chủ động khiêu khích cậu, có đúng không?”
Đúng thế, Ninh Viễn Minh cụp mắt, dưới
mắt phủ một bóng đen. Sau khi Ninh Tuy được nhận về, dù cậu đối xử tốt với bà
Ninh và Ninh Thâm nhưng hình như cậu không hề chủ động yêu cầu được ở trong nhà
hay là tranh cái gì với mình.
Thậm chí cậu học đại học ba năm vẫn
luôn ở trong trường.
Nhưng Ninh Viễn Minh không dám thừa
nhận, cậu ta sợ đối phương sẽ cảm thấy mình như một tên điên cố tình gây sự.
Ninh Viễn Minh: “Nhưng mà tôi sợ lắm…”
Người kia nhanh chóng nhắn lại một
đoạn: “Dồn hết lực chú ý lên người khác, vắt óc suy tính làm sao để kéo người
khác xuống ngựa, chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Dù cho cậu nghĩ đủ cách chèn ép
không gian sống của cậu ta, rồi cậu sẽ được cái gì? Chẳng thà tập trung vào
chính bản thân cậu. Nếu cậu muốn mẹ cậu càng yêu thương cậu hơn thì cậu phải
chủ động đối xử tốt với bọn họ, chứ không phải cứ nhằm vào một người khác, như
vậy chỉ càng đẩy mẹ cậu ra xa thôi.”
Ninh Tuy gõ chữ lách cách, trong lòng
thầm nghĩ… đi lo chuyện của cậu đi, đừng lúc nào cũng ám đời tôi nữa!!!
Bố bận kiếm tiền, không có thời gian
chơi với cậu!!!
Ninh Viễn Minh nhìn đoạn tin nhắn mang
giọng điệu có chút hờ hững nhưng lại như đang dạy bảo, phản ứng đầu tiên của
cậu ta là hơi tức.
Vì sao người kia cũng cảm thấy là cậu
ta sai? Sao không ai đặt mình vào vị trí của cậu ta mà nghĩ cho cậu ta chứ?
Nhưng sau khi đọc đi đọc lại tin nhắn
kia, nắm tay cậu ta lại siết chặt, lời của người kia thực ra cũng không sai, có
vẻ như thực sự đang nghĩ cho cậu ta…
Đúng là mấy ngày gần đây mình liên tục
thua Ninh Tuy đều là vì mình liều mạng muốn cướp lại một số thứ từ chỗ Ninh
Tuy.
Nhưng mình càng làm như vậy, lại càng
khiến trái tim của bà Ninh và Quý Chi Lâm nghiêng về phía Ninh Tuy.
Người kia kêu cậu ta tập trung vào
chính mình, là đang quan tâm cậu ta đúng không. Không thì một người có giá trị
con người hơn tỷ tệ như đối phương sao có thể dành chút thời gian trả lời
WeChat của mình chứ?
Từ trước tới nay, chưa một ai nói với
cậu ta những lời này như một người thầy tốt bạn hiền cả…
Hơn nữa, hình như người kia cũng không
thể hiện sự ghét bỏ vì cậu ta là cậu ấm giả, cũng không nói cậu ta là “tu hú
chiếm tổ chim khách” như một số người trong giới sau khi nghe chuyện này.
Điều này khiến Ninh Viễn Minh đang cầm
điện thoại mà hốc mũi cay cay.
“Vậy tôi nên làm gì đây?” Ninh Viễn
Minh không nhịn được hỏi, cậu ta cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Ba năm qua, toàn bộ tinh thần và sức
lực của cậu ta đều dùng để chèn ép Ninh Tuy, so bì với Ninh Tuy. Nếu không làm
chuyện này, cậu ta cũng chẳng biết mình còn có thể làm gì.
Người nọ lập tức nhắn: “Giành học bổng
đi.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự
đoán của Ninh Viễn Minh.
Cảm giác này như thể cậu ta đang ở
trong vũng bùn, cố gắng leo lên, cũng cố gắng hất bùn sang người bên cạnh. Đến
khi mình leo lên được cao hơn một chút, thì lại có người nói cho cậu ta rằng
cậu ta vẫn còn một con đường khác.
Vì quá kinh ngạc nên mãi một lúc lâu
Ninh Viễn Minh vẫn chưa nhắn lại.
Một lát sau, đợi đến khi cậu ta kịp
nhận ra thì lập tức trả lời: “Học kỳ này đã hết học bổng rồi, vậy đợi tôi giành
được học bổng của học kỳ sau, anh có thể gửi tin nhắn thoại cho tôi không?”
Ninh Tuy tắm xong, tiện tay liếc nhìn
một cái, cậu rất hài lòng với câu trả lời của Ninh Viễn Minh.
Cậu nói với 001 trong đầu: “Học bổng
của đại học S không dễ lấy đâu, điểm số của cậu ta và hội Từ Thiên Tinh cũng
không cao lắm, nếu muốn giành được học bổng của kỳ sau thì chắc chắn sẽ phải
vùi đầu vào học, thế thì ít nhất nguyên một học kỳ cậu ta sẽ không rảnh bẫy tôi
nữa!”
001 khen: “Cậu thông minh quá Tuy ạ!”
“Hì hì.” Ninh Tuy vui vẻ đập tay một
cái với 001 trong đầu.
Ninh Viễn Minh đợi rất lâu mà người kia
vẫn chưa trả lời. Nhưng Ninh Viễn Minh cũng không để ý lắm, cậu ta biết yêu cầu
này của mình hơi quá đáng.
Đối với người có địa vị bậc ấy, trả lời
mình mấy câu đã là tốt lắm rồi, sao có thể quan tâm tới yêu cầu vô lý của mình
được chứ.
Nhưng mà cũng thật khâm phục người kia
đấy, không hổ là một người có giá trị con người hơn tỷ gây dựng sự nghiệp từ
hai bàn tay trắng.
Cậu ta không muốn tự bôi nhọ chính mình
nên kể lại tình huống rất mơ hồ, nhưng người kia chỉ liếc mắt một cái đã nhìn
thấu nội tâm của cậu ta, chỉ ra trong lòng cậu ta không kiên định, quả thực như
đã quen biết cậu ta nhiều năm, hiểu rất rõ cậu ta.
Hơn nữa, cậu ta cũng không ngờ người
kia lại chỉ cho cậu ta một hướng như vậy, khiến cậu ta như bị gõ cho tỉnh ra.
Nếu lúc trước Ninh Viễn Minh chỉ ôm suy
nghĩ muốn dựa hơi và kết bạn với người này, thì giữa đêm khuya không ai tâm sự
như này, trong lòng cậu ta thực sự sinh ra một chút ngưỡng mộ và kính mến với
bóng lưng trong cái avatar kia.
Không ai biết người kia trông ra sao,
điều này khiến cho người kia trong mắt cậu ta càng trở nên thần bí và hấp dẫn
hơn…
Ninh Viễn Minh cầm điện thoại, thử
tưởng tượng dáng vẻ của người kia. Thầm nghĩ chắc người kia sẽ là tuýp người
đeo kính giọng vàng, khôi ngô phóng khoáng, chín chắn điềm tĩnh, ung dung có
thừa nhỉ.
Có khi còn hơi có khuynh hướng hệ cha,
tóm lại là rất ấm áp, chứ không phải loại người kiêu ngạo lạnh lùng còn vô tình
như Quý Úc Trình.
Mình mới gửi tin nhắn WeChat suốt một
tháng cho người nọ mà đối phương đã chịu để ý đến mình rồi.
Lúc trước cái tên Quý Úc Trình kia nhìn
người khác y như nhìn chó vậy. Mình theo Quý Chi Lâm đến nhà họ Quý chơi không
dưới mười lần mà anh ta còn chẳng nhớ nổi tên mình.
Giờ nghĩ lại, Ninh Viễn Minh cảm thấy
lúc đó mình đúng là bị mù mới từ chối Quý Chi Lâm vì Quý Úc Trình để rồi rơi
vào tình cảnh như ngày hôm nay!
…
Bên này, cả Ninh Tuy và linh hồn Quý Úc
Trình đồng loạt hắt xì một cái.
Chắc cậu vợ nhỏ không bị cảm đâu nhỉ.
Người thực vật trên giường lo âu thầm
nghĩ.
Ninh Tuy sấy khô tóc, gấp gáp bò lên
giường của anh chồng thực vật.
Cậu vén lọn tóc đen xòa xuống trán Quý
Úc Trình lên, rồi chỉnh lại gối đầu cho anh, để cho anh thoải mái hơn một chút.
Suy nghĩ một lúc, Ninh Tuy ngồi khoanh
chân trên giường, lấy điện thoại ra, chụp cho người thực vật đang ngủ say mấy
bức ảnh, rồi đặt làm ảnh màn hình khóa và màn hình chính.
Tuy người trong ảnh nhắm nghiền hai mắt
nhưng siêu đẹp trai, làn da trắng sứ, lông mi đen nhánh. Bên cạnh mà đặt thêm
mấy bông hồng gai là thành nhân vật chính trong “Người đẹp ngủ trong rừng”
luôn.
Là một người mê mặt đẹp, Ninh Tuy cảm
thấy ảnh của Quý Úc Trình có thể dùng để thanh tẩy thị giác.
Tuy 009 không chiếu hình ảnh trong đầu
anh nhưng Quý Úc Trình cũng đoán được cậu vợ nhỏ đang làm gì.
Người thực vật cố gắng nhớ lại lúc còn
tỉnh táo, góc mặt nào của mình là đẹp nhất. Đợi sau này có nhiều pin hơn, phạm
vi hoạt động tay chân rộng hơn thì có thể lén điều chỉnh một chút, để cậu vợ
nhỏ chiêm ngưỡng đường quai hàm còn đẹp trai hơn của mình.
Nhưng không đợi cậu cả Quý suy nghĩ
lung tung, Ninh Tuy đã chụp xong cho anh, cất máy đi.
“Thực ra em cũng muốn đưa anh đi cùng,
nhưng trên đường xóc nảy, thân thể bị dịch chuyển sẽ không tốt cho sức khỏe của
anh.” Ninh Tuy vừa khẽ thì thầm vừa bắt đầu cởi cúc áo cho Quý Úc Trình.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi em nhé.”
Ninh Tuy ngồi trên người Quý Úc Trình,
dùng ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo ngủ của Quý Úc Trình từ trên xuống
dưới.
Cậu cả Quý bị mấy câu của cậu vợ nhỏ dỗ
cho ngây ngất, cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu.