Ở bên này, Ninh Thâm kết thúc công việc bận rộn, lái xe về nhà họ Ninh.

Anh ta nhận cuộc gọi đến: “Chuyện lần trước cậu nhờ tôi điều tra đã có chút tiến triển rồi, cậu có muốn nghe không?”

Ninh Thâm tắt động cơ nhưng tay vẫn đặt trên vô lăng: “Nói đi.”

“Những chuyện dính dáng đến nhà họ Quý thực sự rất khó điều tra, sau khi xong chuyện cậu phải mời cơm tôi đấy.”

Bên kia đầu dây nói: “Năm mươi triệu mà em trai cậu dùng để mua bức tranh thực sự không phải tiền của nhà họ Quý. Theo như tôi điều tra được, sau khi em trai cậu gả tới đó thì chỉ gặp ông cụ nhà họ Quý không tới hai lần, mãi cho tới lần trước đi nước ngoài về, Quý Thị mới mở cho cậu ấy một tài khoản bằng tên mình.”

Đáy mắt Ninh Thâm lướt qua một chút kinh ngạc: “Vậy nó lấy tiền từ đâu ra? Hay nó mua hộ ai đó?”

Ninh Tuy thiếu tiền nên phải ra ngoài làm thêm, đi tham quan một số buổi triển lãm với tư cách người mua, cũng có thể là như vậy.

“Cái đó thì tôi không biết, nhưng nếu cậu ấy mua hộ người khác thì cái tên được ký ở phòng triển lãm sẽ phải là tên của người mua thực sự. Nhưng theo như kết quả điều tra của tôi thì người mua đều là em trai cậu.”

“Còn có một việc nữa, tôi nghĩ cậu cần phải biết. Tôi bắt đầu từ mấy bảo tàng mỹ thuật ở thành phố Giang, phát hiện ngoại trừ lần trước tiêu năm mươi triệu để mua tranh, hai năm trước em trai cậu cũng từng mua mấy lần, cộng lại cũng gần một trăm triệu… Nên là, nếu cậu tìm hiểu, sẽ biết được em trai cậu là khách VIP số một của các bảo tàng mỹ thuật, có tác phẩm mới được xuất bản thì có thể trực tiếp đi cửa sau vào để xem trước.”

Ninh Thâm lập tức sửng sốt, khiếp sợ đến mức há hốc miệng.

“Một trăm triệu?”

Doanh thu của công ty mà anh ta vất vả điều hành một năm chắc mới được khoảng ngần ấy!

“Ai cho nó tiền?”

Đầu dây bên kia: “Cái này thì tôi không tra được.”

Ninh Thâm: “Tiếp tục điều tra giúp tôi xem bức tranh của nó được đưa đi đâu, bức tranh quý giá như thế rất dễ tìm.”

“Cái này thì chắc sẽ hơi khó tìm, nhưng mà tôi sẽ thử.”

Cúp máy, Ninh Thâm ôm một bụng nghi vấn.

Sau khi đưa Ninh Tuy về nhà họ Ninh, hàng tháng nhà họ Ninh đều sẽ cho cậu một khoản tiền tiêu vặt, nhưng khoảng thời gian trước Ninh Thâm mới phát hiện, trong suốt ba năm số tiền trong tấm thẻ kia chưa từng được động tới!

Anh ta cứ nghĩ là Ninh Tuy làm thêm ở ngoài nên không dùng đến chỗ tiền kia.

Không ngờ Ninh Tuy chẳng thiết chút tiền đó.

Ninh Tuy vừa ra tay đã hào phóng chi năm mươi triệu, đâu cần tới những thứ này?

Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu số tiền Ninh Tuy tiêu không phải là của nhà họ Quý, vậy thì tiền của nó ở đâu ra?

Chẳng lẽ nó quen được một người bạn giàu có vô danh nào đó?

… Thế nhưng, rốt cuộc là bạn bè có quan hệ như thế nào mới có thể vung tiền như rác cho nó như thế?

Chắc không phải Ninh Tuy cho rằng Quý Úc Trình là một người thực vật, không quản không nó làm xằng làm bậy bên ngoài, nên nóng đầu mà leo lên những người khác đấy chứ.

Nếu đúng như vậy, chọc giận nhà họ Quý, cả nhà họ Ninh bọn họ đều phải chôn cùng!

Nhưng chuyện này vẫn chưa điều tra rõ ràng, không thể kết luận bừa… Tạm thời không thể để cho người khác biết, nhất là không thể để cho nhà họ Quý phát hiện, không thì xong đời.

Ninh Thâm cau mày xuống xe, đóng cửa xe, cảm thấy hai đứa em trai của mình chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo!

Ninh Viễn Minh đang đứng dưới vòi sen, u ám rửa sạch trà sữa trên đầu.

Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu, Quý Úc Trình sẽ không tỉnh lại, mà có tỉnh lại thì cũng sẽ không thích Ninh Tuy.

Không có nhà họ Quý thì Ninh Tuy chẳng là cái gì hết!

Ninh Viễn Minh mất một lúc lâu mới tắm táp sạch sẽ, cậu ta ngồi xuống giường, dạo này phải kìm nén tâm trạng nên cậu ta rất muốn tìm một người bộc bạch hết.

Lướt qua danh sách bạn bè, cậu ta nhận ra mình không tìm được bất cứ ai.

Cậu ta vẫn luôn giấu hội Từ Thiên Tinh chuyện thực ra mình chỉ là hàng giả.

Cậu ta không chỉ không dám nói ra sự thật, còn vì lòng hư vinh mà nói cho bạn bè rằng Ninh Tuy chỉ là họ hàng của nhà họ Ninh.

Ba năm qua, cậu ta đã rất vất vả để che giấu chuyện này.

Bây giờ cậu ta với Từ Thiên Tinh cãi nhau đến mức này, càng không thể nào tìm Từ Thiên Tinh để kể khổ.

Ninh Viễn Minh lướt tới khung chat với Quý Chi Lâm, vẫn còn dừng lại ở một tuần trước.

Cậu ta nhắn một câu: “Rảnh thì ra ngoài uống một chén không?”

Sau đó chờ đợi.

Nhưng qua một lúc lâu, Quý Chi Lâm mới trả lời lại một câu: “Muộn lắm rồi.”

“...”

Ninh Viễn Minh cầm điện thoại, chỉ cảm thấy mình như sắp phát rồ.

Trong mắt Quý Chi Lâm, cậu ta được bà Ninh yêu chiều, được Ninh Thâm thiên vị, nhưng chỉ có bản thân cậu ta mới có thể cảm nhận được tình cảm của người nhà họ Ninh với mình đã có sự thay đổi rất lớn.

Ban đầu vốn dĩ có một viên kẹo đầy đủ, giờ lại bị ép phải chia ra, chỉ còn lại tám phần, ai mà chịu cho được? Mà kẻ đầu têu của tất cả chuyện này chính là Ninh Tuy - kẻ ba năm trước bỗng dưng xông vào cuộc sống của cậu ta!

Không có ai để tâm sự, Ninh Viễn Minh rất áp lực, lại tiếp tục lướt xuống, đột nhiên lướt tới người kia.

Gần đây cậu ta vẫn luôn chia sẻ với người đó một số chuyện vui, hoặc vài hình ảnh thú vị, nhưng từ đầu đến cuối người đó đều không trả lời.

Có lẽ người đó không đọc tin nhắn WeChat.

Ninh Viễn Minh ôm tâm trạng muốn tìm nơi trút bầu tâm sự, bèn nhắn cho người đó mấy câu.

Ở bên này, Ninh Tuy giúp quản gia đưa Quý Úc Trình lên giường, sau đó đi tắm.

Cậu vừa cởi quần áo ra thì chợt nghe thấy điện thoại rung lên.

Cậu mở ra xem thì thấy tin nhắn WeChat mà Ninh Viễn Minh gửi tới.

Còn viết dài như một bài văn ngắn.

… “Thực sự tôi không có ai để tâm sự nữa rồi, không biết có quấy rầy anh không, tôi có một đối thủ bây giờ đang ở trên cơ tôi, tôi rất sợ sẽ bị nó cướp hết tất cả…”

Ninh Tuy ngạc nhiên, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại xuống đất, Ninh Viễn Minh nhắn mấy cái này cho cậu làm gì?

Nhắn nhầm à?

Nhưng nhìn lại mới thấy không phải là cái điện thoại cậu thường dùng, mà là cái điện thoại dành cho công việc lần trước lấy ở chỗ Lâm Mãn.

Lâu lắm rồi cậu không mở cái điện thoại này lên, chỉ tối đến lúc sạc pin mới khởi động máy.

Bấy giờ, Ninh Tuy mở 99+ phía sau Ninh Viễn Minh ra mới phát hiện khoảng thời gian trước Ninh Viễn Minh vẫn luôn kiên nhẫn nhắn cho cậu một số thứ.

Có lẽ Ninh Viễn Minh thực sự không có ai để nói chuyện, liên tục nhắn cả một tràng dài.

“... Như chuyện bạn tôi trộm điện thoại của bạn cùng phòng nó, nếu mẹ biết thực ra có liên quan đến tôi, do tôi giật dây thì kiểu gì cũng sẽ đuổi tôi ra ngoài mất… Nhưng nếu chuyện này là do nó làm thì mẹ có đuổi nó ra ngoài không? Chắc chắn là không! Bởi vì nó là con trai ruột của bà ấy!”

“Quan hệ máu mủ quan trọng đến vậy sao? Quan trọng đến mức có thể để cho một thằng vốn dĩ là người dưng phá hỏng mọi thứ êm ấm của tôi…”

Ninh Tuy cảm thấy nếu mình không cắt ngang dòng tâm sự của Ninh Viễn Minh thì Ninh Viễn Minh có thể nhắn tới 999+ tin nhắn mất.

Không ngờ đấy, bình thường thằng nhóc này giả vờ lạnh lùng, sau lưng lại nói nhiều như vậy.

Cậu cân nhắc một lúc, nhắn lại: “Trong lòng không kiên định thì mới ghen tị, cậu quá thiếu cảm giác an toàn, nhưng thật ra, cậu ta có đe dọa đến sự tồn tại của cậu không?”

Ninh Viễn Minh không ngờ người đó sẽ trả lời mình, lập tức vui mừng, vội nói: “Có đe dọa! Lúc trước mẹ với anh hai đều chỉ có một mình tôi, từ sau khi nó tới…”

Ninh Tuy im lặng một lúc, cậu đã không muốn phân bua với Ninh Viễn Minh rồi, tất cả những thứ này vốn dĩ nên là đồ của cậu.

Trả lại cho cậu cũng chẳng có gì lạ.

Ninh Tuy: “Nhưng nếu cậu không động vào cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không chủ động khiêu khích cậu, có đúng không?”

Đúng thế, Ninh Viễn Minh cụp mắt, dưới mắt phủ một bóng đen. Sau khi Ninh Tuy được nhận về, dù cậu đối xử tốt với bà Ninh và Ninh Thâm nhưng hình như cậu không hề chủ động yêu cầu được ở trong nhà hay là tranh cái gì với mình.

Thậm chí cậu học đại học ba năm vẫn luôn ở trong trường.

Nhưng Ninh Viễn Minh không dám thừa nhận, cậu ta sợ đối phương sẽ cảm thấy mình như một tên điên cố tình gây sự.

Ninh Viễn Minh: “Nhưng mà tôi sợ lắm…”

Người kia nhanh chóng nhắn lại một đoạn: “Dồn hết lực chú ý lên người khác, vắt óc suy tính làm sao để kéo người khác xuống ngựa, chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Dù cho cậu nghĩ đủ cách chèn ép không gian sống của cậu ta, rồi cậu sẽ được cái gì? Chẳng thà tập trung vào chính bản thân cậu. Nếu cậu muốn mẹ cậu càng yêu thương cậu hơn thì cậu phải chủ động đối xử tốt với bọn họ, chứ không phải cứ nhằm vào một người khác, như vậy chỉ càng đẩy mẹ cậu ra xa thôi.”

Ninh Tuy gõ chữ lách cách, trong lòng thầm nghĩ… đi lo chuyện của cậu đi, đừng lúc nào cũng ám đời tôi nữa!!!

Bố bận kiếm tiền, không có thời gian chơi với cậu!!!

Ninh Viễn Minh nhìn đoạn tin nhắn mang giọng điệu có chút hờ hững nhưng lại như đang dạy bảo, phản ứng đầu tiên của cậu ta là hơi tức.

Vì sao người kia cũng cảm thấy là cậu ta sai? Sao không ai đặt mình vào vị trí của cậu ta mà nghĩ cho cậu ta chứ?

Nhưng sau khi đọc đi đọc lại tin nhắn kia, nắm tay cậu ta lại siết chặt, lời của người kia thực ra cũng không sai, có vẻ như thực sự đang nghĩ cho cậu ta…

Đúng là mấy ngày gần đây mình liên tục thua Ninh Tuy đều là vì mình liều mạng muốn cướp lại một số thứ từ chỗ Ninh Tuy.

Nhưng mình càng làm như vậy, lại càng khiến trái tim của bà Ninh và Quý Chi Lâm nghiêng về phía Ninh Tuy.

Người kia kêu cậu ta tập trung vào chính mình, là đang quan tâm cậu ta đúng không. Không thì một người có giá trị con người hơn tỷ tệ như đối phương sao có thể dành chút thời gian trả lời WeChat của mình chứ?

Từ trước tới nay, chưa một ai nói với cậu ta những lời này như một người thầy tốt bạn hiền cả…

Hơn nữa, hình như người kia cũng không thể hiện sự ghét bỏ vì cậu ta là cậu ấm giả, cũng không nói cậu ta là “tu hú chiếm tổ chim khách” như một số người trong giới sau khi nghe chuyện này.

Điều này khiến Ninh Viễn Minh đang cầm điện thoại mà hốc mũi cay cay.

“Vậy tôi nên làm gì đây?” Ninh Viễn Minh không nhịn được hỏi, cậu ta cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Ba năm qua, toàn bộ tinh thần và sức lực của cậu ta đều dùng để chèn ép Ninh Tuy, so bì với Ninh Tuy. Nếu không làm chuyện này, cậu ta cũng chẳng biết mình còn có thể làm gì.

Người nọ lập tức nhắn: “Giành học bổng đi.”

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ninh Viễn Minh.

Cảm giác này như thể cậu ta đang ở trong vũng bùn, cố gắng leo lên, cũng cố gắng hất bùn sang người bên cạnh. Đến khi mình leo lên được cao hơn một chút, thì lại có người nói cho cậu ta rằng cậu ta vẫn còn một con đường khác.

Vì quá kinh ngạc nên mãi một lúc lâu Ninh Viễn Minh vẫn chưa nhắn lại.

Một lát sau, đợi đến khi cậu ta kịp nhận ra thì lập tức trả lời: “Học kỳ này đã hết học bổng rồi, vậy đợi tôi giành được học bổng của học kỳ sau, anh có thể gửi tin nhắn thoại cho tôi không?”

Ninh Tuy tắm xong, tiện tay liếc nhìn một cái, cậu rất hài lòng với câu trả lời của Ninh Viễn Minh.

Cậu nói với 001 trong đầu: “Học bổng của đại học S không dễ lấy đâu, điểm số của cậu ta và hội Từ Thiên Tinh cũng không cao lắm, nếu muốn giành được học bổng của kỳ sau thì chắc chắn sẽ phải vùi đầu vào học, thế thì ít nhất nguyên một học kỳ cậu ta sẽ không rảnh bẫy tôi nữa!”

001 khen: “Cậu thông minh quá Tuy ạ!”

“Hì hì.” Ninh Tuy vui vẻ đập tay một cái với 001 trong đầu.

Ninh Viễn Minh đợi rất lâu mà người kia vẫn chưa trả lời. Nhưng Ninh Viễn Minh cũng không để ý lắm, cậu ta biết yêu cầu này của mình hơi quá đáng.

Đối với người có địa vị bậc ấy, trả lời mình mấy câu đã là tốt lắm rồi, sao có thể quan tâm tới yêu cầu vô lý của mình được chứ.

Nhưng mà cũng thật khâm phục người kia đấy, không hổ là một người có giá trị con người hơn tỷ gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Cậu ta không muốn tự bôi nhọ chính mình nên kể lại tình huống rất mơ hồ, nhưng người kia chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu nội tâm của cậu ta, chỉ ra trong lòng cậu ta không kiên định, quả thực như đã quen biết cậu ta nhiều năm, hiểu rất rõ cậu ta.

Hơn nữa, cậu ta cũng không ngờ người kia lại chỉ cho cậu ta một hướng như vậy, khiến cậu ta như bị gõ cho tỉnh ra.

Nếu lúc trước Ninh Viễn Minh chỉ ôm suy nghĩ muốn dựa hơi và kết bạn với người này, thì giữa đêm khuya không ai tâm sự như này, trong lòng cậu ta thực sự sinh ra một chút ngưỡng mộ và kính mến với bóng lưng trong cái avatar kia.

Không ai biết người kia trông ra sao, điều này khiến cho người kia trong mắt cậu ta càng trở nên thần bí và hấp dẫn hơn…

Ninh Viễn Minh cầm điện thoại, thử tưởng tượng dáng vẻ của người kia. Thầm nghĩ chắc người kia sẽ là tuýp người đeo kính giọng vàng, khôi ngô phóng khoáng, chín chắn điềm tĩnh, ung dung có thừa nhỉ.

Có khi còn hơi có khuynh hướng hệ cha, tóm lại là rất ấm áp, chứ không phải loại người kiêu ngạo lạnh lùng còn vô tình như Quý Úc Trình.

Mình mới gửi tin nhắn WeChat suốt một tháng cho người nọ mà đối phương đã chịu để ý đến mình rồi.

Lúc trước cái tên Quý Úc Trình kia nhìn người khác y như nhìn chó vậy. Mình theo Quý Chi Lâm đến nhà họ Quý chơi không dưới mười lần mà anh ta còn chẳng nhớ nổi tên mình.

Giờ nghĩ lại, Ninh Viễn Minh cảm thấy lúc đó mình đúng là bị mù mới từ chối Quý Chi Lâm vì Quý Úc Trình để rồi rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay!

Bên này, cả Ninh Tuy và linh hồn Quý Úc Trình đồng loạt hắt xì một cái.

Chắc cậu vợ nhỏ không bị cảm đâu nhỉ.

Người thực vật trên giường lo âu thầm nghĩ.

Ninh Tuy sấy khô tóc, gấp gáp bò lên giường của anh chồng thực vật.

Cậu vén lọn tóc đen xòa xuống trán Quý Úc Trình lên, rồi chỉnh lại gối đầu cho anh, để cho anh thoải mái hơn một chút.

Suy nghĩ một lúc, Ninh Tuy ngồi khoanh chân trên giường, lấy điện thoại ra, chụp cho người thực vật đang ngủ say mấy bức ảnh, rồi đặt làm ảnh màn hình khóa và màn hình chính.

Tuy người trong ảnh nhắm nghiền hai mắt nhưng siêu đẹp trai, làn da trắng sứ, lông mi đen nhánh. Bên cạnh mà đặt thêm mấy bông hồng gai là thành nhân vật chính trong “Người đẹp ngủ trong rừng” luôn.

Là một người mê mặt đẹp, Ninh Tuy cảm thấy ảnh của Quý Úc Trình có thể dùng để thanh tẩy thị giác.

Tuy 009 không chiếu hình ảnh trong đầu anh nhưng Quý Úc Trình cũng đoán được cậu vợ nhỏ đang làm gì.

Người thực vật cố gắng nhớ lại lúc còn tỉnh táo, góc mặt nào của mình là đẹp nhất. Đợi sau này có nhiều pin hơn, phạm vi hoạt động tay chân rộng hơn thì có thể lén điều chỉnh một chút, để cậu vợ nhỏ chiêm ngưỡng đường quai hàm còn đẹp trai hơn của mình.

Nhưng không đợi cậu cả Quý suy nghĩ lung tung, Ninh Tuy đã chụp xong cho anh, cất máy đi.

“Thực ra em cũng muốn đưa anh đi cùng, nhưng trên đường xóc nảy, thân thể bị dịch chuyển sẽ không tốt cho sức khỏe của anh.” Ninh Tuy vừa khẽ thì thầm vừa bắt đầu cởi cúc áo cho Quý Úc Trình.

“Ngoan ngoãn ở nhà đợi em nhé.”

Ninh Tuy ngồi trên người Quý Úc Trình, dùng ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo ngủ của Quý Úc Trình từ trên xuống dưới.

Cậu cả Quý bị mấy câu của cậu vợ nhỏ dỗ cho ngây ngất, cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu.

Suốt hai mươi ba năm trước khi xảy ra tai nạn, sao anh lại nghĩ yêu đương là chuyện buồn chán nhất trên đời chứ? Quả nhiên là vì lúc đó anh chưa gặp được bé đáng yêu như cậu vợ nhỏ.

… Có điều, cậu vợ nhỏ cởi áo ngủ của anh ra làm gì thế?

Tuy cậu vợ nhỏ yêu anh đến mức hết thuốc chữa nhưng trước đây vẫn khá ngại ngùng. Buổi tối dù lúc ngủ ôm chặt anh nhưng cả hai đều mặc áo ngủ.

Ninh Tuy cởi áo ngủ của Quý Úc Trình, sau đó cố nâng nửa thân trên của người thực vật lên, ôm vào trong lòng, một tay đỡ lưng, cằm gác lên vai anh để anh khỏi ngã xuống, sau đó dùng tay kia cởi áo ngoài của anh ra.

Chẳng mấy chốc Qúy Úc Trình chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ trắng mà hôm qua Ninh Tuy mặc cho anh.

Hay còn được gọi là áo ông già.

Ninh Tuy cởi áo ngoài của Quý Úc Trình, rồi từ từ cuộn áo ba lỗ bên trong của anh từ bụng lên đến cổ.

Cảm giác khi đầu ngón tay chạm vào cơ bụng khiến từng thớ da như run lên.

Mấy hôm nay đã sạc được 15% pin, Quý Úc Trình đã có thể cử động được các ngón chân. Anh cảm nhận được sau khi cậu vợ nhỏ cởi đồ ngủ bên ngoài của mình thì lại tiếp tục vén áo ba lỗ bên trong lên.

… Không biết rốt cuộc cậu vợ nhỏ muốn làm gì, tâm trạng vừa mong đợi vừa căng thẳng khiến tim anh đập loạn, ngón chân cũng xấu hổ mà quắp lại.

009: “Kí chủ, không lẽ hôm nay cậu ta quyết định thịt anh…”

“Câm mồm.” Quý Úc Trình thẹn quá hóa giận.

Nhưng sau khi Ninh Tuy cởi áo ông già của Quý Úc Trình ra thì đột nhiên lại mặc áo ngủ bằng bông vào cho anh.

Mặc vào xong, cậu cẩn thận đặt ông xã thực vật xuống, chỉnh lại gối đầu để anh nằm trở lại.

Quý Úc Trình: “...”

Vật lộn một trận như thế chỉ là để cởi áo trong của anh ra thôi ư?

Không nói đến Quý Úc Trình còn đang ngỡ ngàng, ngay cả 009 cũng cảm thấy vô cùng thất vọng: “Tôi còn tưởng sẽ được xem cảnh cấm trẻ em cơ, có khi cậu vợ nhỏ của anh nghĩ anh bị liệt nên không muốn đối xử với anh quá tàn nhẫn.”

“...” Gân xanh trên trán Quý Úc Trình giật điên cuồng: “Còn nói nữa là ta sẽ khóa mỏ mi.”

Rồi bỗng nhiên, xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới.

009 trợn mắt há mồm: “Ký chủ, cậu ta, cậu ta, cậu ta mặc cái áo ông già vừa cởi từ trên người anh xuống!”

009 vội chiếu cảnh tượng này trong đầu Quý Úc Trình, thế là Quý Úc Trình bất chợt được nhìn thấy vòng eo của cậu vợ nhỏ gần trong gang tấc.

Cái áo ba lỗ trắng mặc trên người mình thì vừa nhưng cậu vợ nhỏ mặc thì lại hơi rộng.

Chiếc áo ba lỗ từ từ phủ xuống người Ninh Tuy.

Cậu dùng tay kéo vạt áo xuống, động tác rất nhanh, vạt áo lập tức che mất eo. Nhưng trong chớp mắt ấy, Quý Úc Trình vẫn nhìn thấy được cái bụng đáng yêu của cậu vợ nhỏ.

Trên người Ninh Tuy cũng có lớp cơ mỏng, cùng với chút mảnh mai và xinh đẹp tràn ngập cảm giác trẻ trung. Trên người cậu sạch sẽ, không có hình xăm, là một thân hình tuyệt vời có sự kết hợp giữa sinh viên nghệ thuật và sinh viên thể chất.

Máu khắp toàn thân Quý Úc Trình dồn lên não.

“...”

Cởi áo của mình ra rồi mặc lên người em ấy?

Là đàn ông thì đều không chịu nổi cảnh tượng này.

Ninh Tuy mặc áo ba lỗ trắng của Quý Úc Trình, rồi lại mặc áo ngủ của mình. Bấy giờ mới khoan khoái nằm xuống bên cạnh anh chồng thực vật, đắp chăn cho cả hai.

Biết sắp đi cắm trại, sẽ không gặp nhau ba ngày, nên hôm qua cậu đã mặc cho Quý Úc Trình một cái áo ông già.

Mùa đông mà, người thực vật tắm rửa mỗi ngày, trên người cũng khô ráo thoải mái, áo ba lỗ dán sát người cũng sạch sẽ, còn dính một chút mùi thuốc bắc.

“Cứ thế này mặc đi cũng có chút mùi, thế này là kiếm lời rồi.” Ninh Tuy nói thầm.

Tiền lớn thì phải kiếm, mà tiền lẻ cũng không bỏ qua.

Cuối cùng 009 cũng kịp nhận ra Ninh Tuy đang làm gì, kinh hãi đến mức suýt rớt cả cằm: “Tức là hôm qua cậu ta cố tình mặc cho anh cái áo ông già xấu điên đó không phải vì sợ đông đến anh bị lạnh, mà là đã chuẩn bị kỹ càng, định mặc áo lót dính mùi của anh đi cắm trại?!”

Rồi còn bảo là kiếm lời nữa chứ, một chút mùi trên người kí chủ thôi mà cũng là kiếm lời?

Mỗi khi 009 cảm thấy mình đã đủ hiểu về cậu vợ nhỏ của ký chủ thì mức độ biến thái của cậu lại vượt sức tưởng tượng của nó.

Cứ tiến triển thế này, nếu kí chủ không tỉnh lại, biết đâu một ngày nào đó cậu vợ nhỏ của anh sẽ chơi đủ kiểu play chặt chân chặt tay với anh mất!

“Ai cần mi lo!” Mặt Quý Úc Trình đỏ gay.

Anh lập tức nhìn sang cục pin ở góc phải, 16%.

Bây giờ cậu cả Quý chỉ một lòng một dạ muốn được tỉnh lại.

Hoạt động cắm trại lần này là do sinh viên năm ba ban đối ngoại của trường đại học tổ chức, cũng sẽ có một số sinh viên năm cuối hoặc của những ngành khác tới đăng ký.

Tổng cộng hai chiếc xe buýt, khoảng hơn một trăm người.

Phần lớn người trong trường không biết chuyện Ninh Tuy đã kết hôn. Dù sao thì chuyện xung hỉ cũng được nhà họ Quý làm rất giản lược, không quá hoành tráng.

Tuy thời sự có đưa tin, nhưng bây giờ rất ít người trẻ tuổi xem thời sự.

Nhận thấy đã một hai tháng mà Ninh Tuy và Quý Chi Lâm không xuất hiện cùng nhau, trong trường đã có vài người bắt đầu rục rịch.

“Có phải chia tay rồi không, thế tức là được theo đuổi Ninh Tuy rồi sao?”

“Chắc chia tay lâu rồi, không thấy dạo gần đây mặt mày Quý Chi Lâm như nào à, xanh như gì. Với lại, hôm qua lúc anh ta chơi bóng rổ, hoa hậu giảng đường trường bên còn tỏ tình với anh ta mà, có khi là nghe ngóng được gì rồi.”

Kha Hách là đội trưởng đội bóng chuyền, hồi năm nhất từng học chung lớp tự chọn với Ninh Tuy. Hơn nữa, trong tiết bóng chuyền cũng rất để tâm đến Ninh Tuy.

Có lẽ Ninh Tuy không có ấn tượng gì về anh ta, nhưng từ lúc Ninh Tuy và Quý Chi Lâm chưa đến với nhau, anh ta đã chủ động lấy lòng Ninh Tuy.

Ban đầu anh ta tưởng rằng mình cũng rất có cơ hội, dù sao thì anh ta cũng cao ráo sáng sủa, có rất nhiều cô gái tỏ tình với anh ta, chẳng qua anh ta thích đồng tính hơn nên mới từ chối hết…

Cho đến khi Quý Chi Lâm xuất hiện, trong mắt Ninh Tuy chỉ toàn là Quý Chi Lâm, anh ta đành bất đắc dĩ rút khỏi cuộc cạnh tranh.

Nghe những lời tám chuyện xì xầm sau lưng, anh ta không nhịn được mà nhìn về phía bóng người mặc áo lông trắng đang lên xe cách đó không xa.

Chia tay rồi à…

Địa điểm cắm trại là một ngọn núi gần thành phố Giang. Lâu lắm mới đi chơi nên tất cả mọi người rất phấn khích, dọc đường đi, xe buýt luôn tràn ngập tiếng cười đùa.

Hiếm khi Ninh Tuy được thả lỏng một chút, cũng lấy sổ phác họa của mình ra, quay ra ngoài vẽ vời một chút.

Hai người Tào Nặc và Phương Đại Thành thấy cậu lấy sổ ra vẽ vẽ thì một người phía trước một người bên phải, nhanh chóng che sổ của cậu lại.

Ninh Tuy: “Làm cái gì thế?”

Tào Nặc và Phương Đại Thành không hẹn mà đồng thanh: “Biết đâu sẽ có vài cô gái lại đây bắt chuyện vì giá trị nhan sắc của cậu, sau đó nảy sinh thiện cảm với bọn tôi. Nhưng nếu thấy tranh cậu vẽ rồi thì sẽ chẳng có ai thèm đến nữa.”

Ninh Tuy: “... Đây là buổi cắm trại tình yêu, người ta đều đi thành đôi thành cặp, ai thèm để ý tới các cậu?”

Ninh Tuy cúi đầu nhìn tranh của mình, thấy chẳng khác gì những bức tranh được bày trong triển lãm, bèn buồn bã thầm hỏi: “Tôi vẽ xấu lắm hả?”

001: “Tôi không thấy vậy, Tuy à, bọn họ không nhìn ra tài năng tầm cỡ Van Gogh của cậu.”

“Tôi cũng thấy thế.” Ninh Tuy vui vẻ mặc kệ bọn họ, tiếp tục vẽ tranh của mình.

Cuối cùng cũng lên tới trên núi, cây bạch quả mọc bạt ngàn khắp nơi, phản chiếu lên những rặng mây đỏ đằng xa khiến cả ngọn núi như bốc cháy, đẹp vô cùng.

Tuy là đi cắm trại nhưng bên phía tổ chức cũng không định để mọi người ở trong lều dựng ngoài trời. Dù sao thì giờ đang là mùa đông, nhỡ đâu bị ốm thì lại mất nhiều hơn được.

Ban đối ngoại thuê một khách sạn trên núi cho mọi người, nhưng bên ngoài cũng dựng cả lều, dùng đèn hình ngôi sao để trang trí, dành cho một vài đôi tình nhân.

Nhóm ba người phòng 402 – hai người không có người yêu đi cùng, còn người còn lại vì không muốn phí tiền - ôm chậu đi đến phòng tắm suối nước nóng.

Trước khi ngâm nước nóng phải tắm tráng, điều kiện trên núi không tốt lắm nên không có từng gian riêng mà chỉ có hai phòng lớn, phân chia nam nữ.

Ninh Tuy, Tào Nặc và Phương Đại Thành vừa đi vào đã nghe thấy có tiếng con trai truyền đến từ trong phòng tắm.

“Tao to.”

“Ha, tao to hơn.”

Con trai mà, lúc nào cũng thích so bì mấy cái này, cứ như so thắng thì có thể hãnh diện khắp nơi, nhất là đám người bên khoa thể thao, nghe nói lần này có hơn nửa khoa đi.

Ninh Tuy lắc đầu, đi tới một góc, tìm được một chỗ ít bị quấy rầy, rút khăn tắm ra phẩy phẩy, bắt đầu cởi quần áo.

Tào Nặc đi tới: “Có cần tôi kỳ lưng giúp không? A Tuy, cậu tìm lại điện thoại giúp tôi, cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Tào Nặc tới từ Đông Bắc, kì lưng rất giỏi, lúc trước từng kỳ cho Phương Đại Thành rồi, nhưng vì Ninh Tuy có bệnh sạch sẽ nên chưa từng tiếp xúc da thịt với bọn họ.

Thực ra Ninh Tuy làm gì có bệnh sạch sẽ, chẳng qua là sợ bị điện giật thôi.

Trước đây Quý Chi Lâm chỉ là một đối tượng mục tiêu nhỏ, số tiền kiếm được từ trên người anh ta cũng không nhiều, phản ứng giật điện người khác tạo nên cho Ninh Tuy cũng rất nhỏ, vẫn có thể chịu được.

Nhưng giờ Quý Úc Trình là người có quyền thế nhất thành phố Giang, cảm giác điện giật mà anh mang tới đau như bị sét đánh vậy.

Ninh Tuy vẫn chưa từng thử cảm giác được kỳ lưng, trong lòng cũng hơi rục rịch, nhưng cuối cùng vẫn phẩy tay: “Không cần, các cậu tự kỷ đi.”

“Lại đây đi mà!” Tào Nặc chỉ muốn đối xử tốt với bạn thân.

Ninh Tuy: “Không cần không cần.”

Sau khi lượng pin được 16%, Quý Úc Trình đã hồi phục được một chút. Hai năm trước không ngủ được giấc nào, bây giờ nhân lúc Ninh Tuy đang trên đường, bèn ngủ trước một lúc.

Ai ngờ vừa kêu 009 mở trình chiếu trong đầu đã thấy cảnh tượng này.

Quý Úc Trình: “...”

Nhiều người như vậy mà tắm chung một nhà tắm hả?

Cậu vợ nhỏ cởi quần áo, chẳng phải sẽ bị bọn họ nhìn sạch sao?

Ngay cả Quý Úc Trình còn chưa dám nhìn đây này!

Từ sau khi 009 khôi phục chức năng trình chiếu, anh vẫn luôn tự nhắc nhở mình, mình phải thanh tâm quả dục, lén nhìn cậu vợ nhỏ tắm trong lúc cậu không hề hay biết tuyệt đối không phải hành động của một quân tử.

009 nhắc nhở: “Ký chủ, tuy tôi hiểu rõ ham muốn chiếm hữu và cảm giác ghen tuông của anh, nhưng tôi tra được, con người tắm trong nhà tắm đều phải cởi hết, với lại cũng đều là đàn ông cả, nhìn một chút cũng có sao đâu. Trái lại, nếu vì tâm trạng anh không vui mà hạn chế hành vi và cách ăn mặc của vợ anh, thì anh chính là ông chồng hay ghen đáng ghét.”

Nực cười, thứ mà anh coi như bảo bối cất đi không dám nhìn, thế mà lại phải để cho thằng khác nhìn ư?

Người thực vật trên giường cau mày, trên người tỏa ra hơi thở âm u đặc quánh.

Nhưng 009 nói cũng có lý, tuy cậu vợ nhỏ thích mình, cũng gả cho mình rồi, nhưng mình không có quyền cấm đoán em ấy.

Ninh Tuy cuốn vạt áo lên rồi cởi ra, lộ ra đường cong cơ thể mảnh mai mà xinh đẹp, tiện tay cầm quần áo ném vào trong chậu, đi vào trong góc mở vòi hoa sen lên.

“Dáng đẹp thật…” Tào Nặc hâm mộ nhìn cậu, cúi đầu bóp bóp bụng mình, sao mình tập mãi mà không ra được cơ bụng nhỉ.

Quý Úc Trình tâm như tro tàn nhắm mắt lại, cố gắng kiềm nén sự ghen tị trong lòng.

Tiếp đó, Ninh Tuy bắt đầu cởi khóa quần.

… Cởi áo thôi chưa đủ, còn định cởi cả quần nữa?!

Linh hồn của cậu cả Quý từ trạng thái ngắc ngoải lập tức bật dậy, vừa tức vừa cáu.

“Ơ?” Lúc Ninh Tuy cởi quần thì cảm giác như bị cái gì đó ngăn lại, rõ ràng cậu đã kéo khóa xuống, nhưng ngay lập tức tay lại chạm phải phần trên khóa kéo.

Chẳng lẽ mình nhầm?

Ninh Tuy ngờ vực cúi đầu, nhìn chằm chằm tay mình từ từ kéo khóa xuống.

Lần này không sao, đã thành công kéo khóa xuống.

Vừa nãy mình gặp ảo giác sao?

Ninh Tuy kỳ quái lắc đầu, tiếp tục cởi quần.

Nhưng lần này, quần vừa tụt xuống chưa được 1cm thì đã lập tức bị xách lên. Tựa như có một sức mạnh vô hình nào đó đang mặc lại quần cho cậu.

Chiếc quần sau khi được mặc lại còn bị kéo lên cao hơn, cứ như chỉ ước gì có thể bịt kín luôn cả eo cậu.

Ninh Tuy: “...”

Ninh Tuy nhăn mày, không nhịn được mà nhìn chằm chằm quần mình, cậu không tin.

Ninh Tuy dùng cả hai tay cố cởi ra, kết quả là vừa cởi xong đã lập tức bị xách lên.

Ninh Tuy: “...”

Mặt mũi Tào Nặc bên cạnh đã trắng bệch, hét ré lên rồi sợ chết khiếp chạy ra ngoài, chậu với khăn tắm đang cầm cũng ném loảng xoảng xuống đất.

Ninh Tuy: “...”

Vừa nãy còn bảo là ân nhân cứu mạng, giờ cứ thế bỏ ân nhân cứu mạng lại mà chạy à?

Lời tác giả:

Thấy có bạn đọc đặt biệt danh cho Quý Úc Trình là Cá Trích Tranh*, cảm thấy rất đáng yêu ω

(*đọc là Jìyú chéng - đồng âm với “Quý Úc Trình”)

Cá Trích Chanh: Là ông chồng hay ghen đấy, ý kiến à.

Giải đáp một số thắc mắc nhé, mình là người cuồng nhân vật chính, nên sẽ không tẩy trắng các thứ cho cậu ấm giả đâu, chủ yếu là thấy mấy cách như gây hấn, vả mặt quá nhạt nhẽo, nên muốn đổi hướng tình tiết (một kiểu vả mặt khác).

Còn 28 đồng tiền trà sữa là cốc của Ninh Viễn Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play