“Là do cậu làm sao?” Ninh Tuy hỏi 001
trong đầu.
“Sao lại là tôi được?” 001 ngờ vực:
“Tôi không có chức năng này đâu.”
Nhân viên phục vụ sợ hãi đến mức vội
vàng xin lỗi, Ninh Viễn Minh hung hăng rút khăn tay ra lau mặt, nhưng có lau
thế nào cũng không sạch được.
Đầu tóc cậu ta ướt sũng, trà sữa liên
tục nhỏ xuống dọc theo trán và tai, trân châu trong trà sữa còn chảy qua cổ áo,
chui vào bên trong, dính nhớp khó chịu.
Lau mãi cũng không hết, cậu ta vo khăn
tay thành một cục rồi ném lên bàn, ngẩng đầu trừng nhân viên phục vụ kia: “Cậu
bê trà sữa kiểu gì thế hả!”
“Không sao đâu, anh đi đi.” Ninh Tuy
đẩy lưng nhân viên phục vụ kia một cái, bảo anh ta mau đi đi.
“Ninh Tuy, mày cố tình chứ gì!” Ninh
Viễn Minh tức giận lườm Ninh Tuy.
“Liên quan gì đến tôi.” Ninh Tuy vô tội
nói: “Có phải hôm nay trước khi ra ngoài cậu không xem ngày hoàng đạo đúng
không, chắc hôm nay cậu không may mắn cho lắm, không thích hợp để xuất hành.”
Nói xong, Ninh Tuy tốt bụng rút mấy tờ
giấy, nhổm người dậy đưa cho cậu ta: “Mau lau chút đi, bên ngoài còn đang có
tuyết rơi, đừng để bị lạnh.”
Ninh Viễn Minh: “...”
Ninh Viễn Minh cảm thấy mình tức đến mụ
đầu rồi.
Cậu ta vô thức nhận lấy mấy tờ giấy mà
Ninh Tuy đưa, còn thực sự cầm để lau tóc.
Tất cả những người xung quanh đều quay
sang nhìn cả cái đầu đầy trà sữa của cậu ta mà điên cuồng nín cười.
Ninh Tuy thì lại không cười, nhưng cậu
rất lo vận xui của Ninh Viễn Minh sẽ truyền sang mình, bèn hơi dịch người ra
sau, cách Ninh Viễn Minh xa một chút. Thấy vậy, cậu ta càng sôi máu hơn.
Lồng ngực Ninh Viễn Minh liên tục phập
phồng: “Mày có giỏi thì đừng chơi mấy chiêu lấy lui làm tiến kiểu đấy, cũng
đừng có quay về nhà họ Ninh nữa! Mày tưởng mày quan trọng lắm à, từ sau khi mày
bị gả cho một thằng sống thực vật, mẹ cũng chẳng mấy khi nhớ đến mày!”
Ninh Tuy nói: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng
định quay về. Cái nhà đó, những người thân đó, nếu cậu muốn thì của cậu tất.”
“...”
Nhìn khuôn mặt dửng dưng của Ninh Tuy,
Ninh Viễn Minh có cảm giác như đấm vào bông vậy.
Trân chân vẫn liên tục chảy xuống dọc
theo áo len, cậu ta cảm thấy hôm nay mình thật là đen đủi, bèn rút mấy tờ giấy,
lau mạnh qua cằm.
Cậu ta trừng Ninh Tuy một cái rồi tức
giận đứng dậy, chật vật rời khỏi quán trà sữa.
001 nhìn theo bóng lưng rời đi của Ninh
Viễn Minh, huýt sáo một cái trong đầu Ninh Tuy: “Nè Tuy, sức chiến đấu hôm nay
của cậu đỉnh đấy, làm cho cậu ta tức điên cả lên.”
Ninh Tuy đang định nhếch môi thì bỗng
nhiên trở nên giận dữ, vỗ đùi: “Chẳng phải cái tên này vẫn chưa thanh toán
sao?! Cậu ta bùng rồi!”
001: “...”
Nhưng vẫn phải uống hết trà sữa, không
thể lãng phí tiền được. Ninh Tuy từ từ uống hết cốc của mình, rồi ra quầy trả
tiền cho tám ly trà sữa kia.
Cậu cũng thanh toán cho cả cốc của Ninh
Viễn Minh.
Ninh Tuy đau lòng nói: “Thống, nhớ ghi
sổ giúp tôi, lần sau tìm Ninh Viễn Minh đòi lại hai mươi tám đồng.”
001: “...”
Phục vụ còn tưởng hôm nay chắc chắn sẽ
bị quản lý mắng, không ngờ lại gặp được khách hàng biết thông cảm, anh ta cảm
ơn rối rít.
Lúc đẩy cửa kính đi ra, Ninh Tuy nhìn
lại chỗ vừa nãy mình ngồi, vẫn cứ cảm thấy chỗ đó hơi kỳ lạ.
Lẽ nào trên mặt đất có gì đó ngáng chân
phục vụ kia sao?
Nhưng nhìn xuống mặt đất, gạch men lát
sàn sáng bóng, không có gì có thể khiến cho khay đồ trên tay người vụ kia tự
nhiên bị nghiêng đi cả.
…
Sau khi Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh rời
đi, Từ Thiên Tinh đang ngồi gần đó mới bỏ tờ menu đang che mặt mình xuống.
Gần tối thấy Ninh Viễn Minh vội vã ra
khỏi phòng ngủ, trông có vẻ đang hẹn gặp ai đó.
Dù sao thì hiện giờ cậu ta và Ninh Viễn
Minh cũng đang ở trong trạng thái gần như tuyệt giao, Ninh Viễn Minh không thèm
nói với cậu ta một chữ nào. Chuyện này vốn rất bình thường, nhưng Ninh Viễn
Minh đi gặp ai mà còn phải tránh mặt hai người bạn cùng phòng khác, như thể đi
bàn chuyện gì đó không muốn để ai biết vậy, khá kỳ lạ.
Từ Thiên Tinh không nhịn được bèn đi
theo.
Không ngờ… lại nghe được cuộc trò
chuyện này của Ninh Viễn Minh và Ninh Tuy.
Đoạn đầu về cậu cả nhà họ Quý thì cậu
ta nghe hiểu, cậu ta biết Ninh Tuy đi gả thay cho Ninh Viễn Minh.
Nhưng những lời hai người nói sau đó
khiến cậu ta như lọt vào sương mù.
Cái gì mà “Cái nhà kia cậu muốn thì của
cậu tất?”
Sao nghe như thể gia đình ấy vốn là của
Ninh Tuy nhưng bị Ninh Viễn Minh cướp mất vậy?
Nhưng chẳng phải Ninh Tuy chỉ là họ
hàng của nhà họ Ninh thôi sao?
Lời nói của Ninh Viễn Minh cũng rất kỳ
lạ. Trong trường hợp bình thường, ai nhắc đến mẹ mình thì đều sẽ nói là “mẹ
tôi”, nhưng trong lời nói của Ninh Viễn Minh lại không có tính từ xác định.
… Nghe cứ như bà Ninh là mẹ của cả hai
bọn họ vậy.
Nhưng sao lại như thế được chứ?
Hay vì trong khoảng thời gian này mình
có ấn tượng xấu với Ninh Viễn Minh nên mới nghi ngờ lung tung?
Mặc dù cảm thấy có lẽ do mình nghĩ
nhiều, nhưng Từ Thiên Tinh vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Trực giác nói cho cậu
ta biết, Ninh Viễn Minh đã giấu cậu ta chuyện gì đó.
…
Ninh Tuy về đến nhà, bắt đầu chuẩn bị
những thứ cần thiết cho chuyến dã ngoại.
Hai người bạn cùng phòng đều vô cùng
mong chờ chuyến dã ngoại năm ba lần này. Còn Ninh Tuy thì lại không mấy hào
hứng, nhưng tiền đã nộp rồi, với tính cách của cậu thì tuyệt đối không thể lãng
phí được.
Nhưng chuyến này phải đi tận ba ngày,
trong ba ngày không thể chạm vào anh chồng thực vật của mình, nghĩ thôi cũng đã
thấy bi thương.
Đêm nay nhất định phải sờ cho đủ.
Nghĩ vậy, Ninh Tuy gọi điện cho trợ lý
Chu lái xe đưa mình đi mua đồ.
Quý Úc Trình nằm trên giường cả ngày
chờ cậu vợ nhỏ trở về.
Nào ngờ cậu vừa về lại không lên tầng
hai thăm mình, mà mới đặt ba lô xuống đã gọi cho trợ lý Chu rồi lại đi ra
ngoài.
Cậu cả Quý thụ động chờ đợi nghe tiếng
động cơ xe dừng lại rồi lại xa dần, chỉ cảm thấy thời gian trôi thật chậm, thật
khó khăn.
“Ký chủ, có muốn xem phim không?” 009
hỏi trong đầu anh.
Lúc trước thì thôi không nói làm gì, nó
chẳng có một tẹo năng lượng nào, ngay cả việc giúp Quý Úc Trình tiếp xúc với
tin tức bên ngoài cũng khá khó khăn, chỉ có thể tiếp xúc được với những tin tức
ở khoảng cách tương đối gần.
Nhưng giờ nó đã khôi phục được quá nửa
các chức năng, cũng có cả chức năng trình chiếu, nó có thể tải xuống một số
lượng lớn phim ảnh rồi chiếu trong đầu Quý Úc Trình.
Vì là hệ thống nên nó không ăn bỏng ngô
uống Coca được, không thì nó thật sự muốn thử kiểu sống của con người.
Cuộc sống của một người thực vật tối
tăm lại dài đằng đẵng. Lúc cậu vợ nhỏ chưa tới, Quý Úc Trình còn có thể làm
quen với cuộc sống nhạt nhẽo chỉ nằm một chỗ này, nhưng từ sau khi cậu đến, anh
cảm thấy mình càng ngày càng không thể chịu đựng được nữa.
“Thế thì tìm đại một bộ rồi chiếu thử
xem.” Quý Úc Trình cũng không hào hứng lắm.
Anh hoàn toàn không có hứng thú với bộ
những phim truyền hình trên thị trường, Quý Thị có một chi nhánh chuyên về mảng
giải trí điện ảnh và truyền hình, chín mươi chín kiểu kịch bản ngọt sủng khiến
anh dù có nhắm mắt cũng đoán được diễn biến tiếp theo.
“Được.” 009 hưng phấn lấy bộ phim chiếu
lúc 8 giờ tối mà nó thích nhất ra.
Mặc dù không có hứng thú với bộ phim
luân lý gia đình mà 009 chiếu, nhưng nghe những nhân vật trong phim làm ầm ĩ
trong đầu mình, vậy mà cũng bớt nhàm chán hơn trước.
Thỉnh thoảng Quý Úc Trình sẽ liếc vài
cái, nhưng tâm tư vẫn đang đặt ở dưới tầng, suy nghĩ xem rốt cuộc mấy giờ thì
Ninh Tuy mới về.
009 chợt nói: “Kí chủ, anh có cảm thấy
bây giờ chúng ta rất giống… bà nội trợ ngồi chờ chồng về đến phát chán nên xem
TV để giết thời gian không?”
Quý Úc Trình: “...”
Gân xanh trên thái dương Quý Úc Trình
giật đùng đùng: “Tắt đi, ta không xem nữa.”
009 không ngờ nói có một câu mà đã gây
họa, nó cuống quýt nói: “Xem thêm chút nữa đi mà, cậu vợ nhỏ của anh không
biết, sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng của anh đâu.”
Quý Úc Trình mặt lạnh tanh nhả ra một
chữ: “Tắt.”
009: “...”
Cho chừa cái miệng bộp chộp này! Cho
mày chừa!
Tắt TV trong đầu Quý Úc Trình đi, 009
uể oải tự rúc vào một góc xem tiếp. Mấy chuyện như xem phim này, ít nhất phải
hai người cùng xem mới thú vị, một hệ thống tự xem, rất cô đơn.
009 tắt trình chiếu đi, trong đầu Quý
Úc Trình khôi phục sự yên tĩnh buồn tẻ.
May thay, nửa tiếng sau, cuối cùng Ninh
Tuy và trợ lý Chu cũng đã xách theo hai túi đồ lớn trở về.
Quý Úc Trình nghe thấy tiếng bước chân
quen thuộc, khóe miệng linh hồn không nhịn được mà cong lên, nhưng lập tức cảm
thấy mình như này rất giống… một con chó bự bị thuần hóa, không xứng với thân
phận cao quý lạnh lùng của mình chút nào. Thế là anh nhanh chóng đè khóe miệng
xuống, trở lại làm một linh hồn lạnh lùng kiêu ngạo.
009 chứng kiến cảnh anh lật mặt: “...”
Ký chủ trọng vẻ ngoài hơi quá rồi, mặt
của một người thực vật như anh dù có tám trăm năm cũng không thay đổi chút gì,
ai thèm để ý nội tâm anh biến đổi thế nào?!
Ninh Tuy nhớ tối nay phải sờ nhiều một
chút để bù lại phần của ba ngày tới, cậu vừa đặt đồ đạc xuống đã chạy ngay lên
tầng, tắm rửa cho Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình nghe tiếng cậu vội vã bước
ba bậc một chạy lên cầu thang, sự chán nản vì phải chờ đợi lúc trước lập tức
tan thành mây khói, biến thành nỗi ngọt ngào như trứng lòng đào.
009 cũng không khỏi cảm thán: “... Mới
rời nhà có một hôm, nói đúng ra, cậu ta tám giờ ra ngoài, năm giờ về nhà, xa
anh chưa tới chín tiếng đồng hồ, cậu ta nhớ nhung anh tới vậy sao?”
Nhìn tốc độ chạy mang theo sự cuồng
nhiệt vồn vã kia, ai không biết còn tưởng là đang chạy về phía tờ vé số năm
trăm triệu.
Quý Úc Trình không thèm quan tâm tới
009, bởi vì Ninh Tuy đã đi tới bên giường anh.
Cảm nhận được cậu vợ nhỏ vội vã dùng
những ngón tay nóng hổi lột đồ anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy, tâm
trạng anh hơi lâng lâng.
Chuyện tắm cho Quý Úc Trình trước lạ
sau quen, bây giờ Ninh Tuy đã có thể làm vô cùng thuần thục. Quản gia dường như
đã ngầm thừa nhận đây thành việc của cậu, bây giờ chỉ cần Ninh Tuy về nhà, quản
gia sẽ không động đến chuyện này nữa.
Mà Ninh Tuy cũng chỉ ước gì quản gia
giao cho mình làm hết mấy chuyện như vậy.
“Tắm cho anh một trăm lần em cũng
chịu.” Ninh Tuy nhéo gương mặt đẹp trai tái nhợt của anh chồng thực vật nhà
mình, càng ngắm càng thấy vui.
Tuy là ông xã rất nặng, lúc nâng dậy
rất tốn sức nhưng lần nào tắm cho anh cũng kiếm được số điểm kinh nghiệm cao
hơn nhiều so với bình thường. Kiếm được món tiền lớn, trong lòng Ninh Tuy phấn
khởi, cũng không thấy mệt nữa.
Trong lòng Quý Úc Trình lại ngọt ngào
đến mức như nhũn ra.
009 quả thực không nhìn nổi nữa, đang
định lên tiếng nói gì đó.
Thì cậu cả Quý lại hỏi một câu đầy sâu
xa: “Có ai chịu tắm cho mi một trăm lần không?”
009: “...”
Được rồi! Nó không có! Nó biết nó không
có!
Sau khi Ninh Tuy thay áo ngủ cho Quý Úc
Trình xong, cậu ôm anh lên xe lăn, rồi đẩy anh chồng thực vật xuống tầng.
Phòng ăn trong biệt thự nằm cạnh cửa sổ
sát đất, bên ngoài là bãi cỏ và vườn hoa. Tối đến vườn hoa được thắp đèn, tia
sáng mờ mờ chiếu rọi đống tuyết trong góc cùng với những đóa Thu Hải Đường
Rieger nở rộ giữa mùa đông, đẹp không sao tả xiết.
Mấy ngày trước ông cụ Quý vẫn luôn vắng
nhà, hôm nay hiếm khi lại được lúc rảnh rỗi, nên về thăm một lúc.
Xe dừng lại trên bãi cỏ, ông cụ vừa
xuống xe đã để ý thấy ba người đang ngồi trong phòng ăn bên cửa sổ sát đất.
Quý Úc Trình ngồi quay lưng về phía
ông, mặc áo ngủ bằng bông sạch sẽ gọn gàng, đầu hơi cúi xuống, một tay vẫn còn
đặt trên tay vịn ghế, đan chặt với năm ngón tay của Ninh Tuy. Nhìn qua trông
như anh đã tỉnh lại, đang dùng bữa với Ninh Tuy!
Ông cụ như nín thở, vội vã bước vào
trong.
Mấy bước cuối cùng, cả người ông như
sắp khuỵu xuống, phải đỡ tường mới có thể bình tĩnh được.
Sau khi đi vào mới phát hiện cháu trai
lớn nhà mình vẫn chưa hề tỉnh lại, hai mắt rõ ràng vẫn nhắm nghiền. Anh chỉ
được đặt trên xe lăn, ăn cơm tối cùng với Ninh Tuy và quản gia thôi.
Ông cụ Quý: “...”
Trước đây lúc bọn họ dùng cơm Quý Úc
Trình vẫn luôn nằm trên giường, dù sao thì người thực vật cũng không ăn được,
chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để kéo dài mạng sống.
Ông cụ không ngờ Ninh Tuy ăn cơm thôi
mà cũng tắm rửa sạch sẽ cho Quý Úc Trình rồi… mang anh xuống đây.
Trong lúc vui buồn lẫn lộn, ánh mắt của
ông cụ Quý rơi vào bàn tay đang nắm chặt lấy Quý Úc Trình của Ninh Tuy, tâm
trạng vô cùng phức tạp và… kỳ cục.
Thấy ông cụ Quý về, quản gia vội đứng
lên: “Ông đã về ạ.”
Bình thường lúc ông cụ Quý không ở đây,
Ninh Tuy đều để ông ngồi ăn cơm chung bàn. Mợ cả hiền lành, không khắt khe này
kia, nhưng ông cụ thì khác. Ông không dám ngồi chung một bàn ăn trước mặt ông
cụ.
Ninh Tuy còn hoảng sợ hơn, lập tức quay
đầu lại, gọi một tiếng ông nội.
“Không sao đâu, hai người ăn tiếp đi.”
Ông cụ Quý cởi áo khoác ra, đi tới, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, bảo quản
gia: “Rót cho tôi cốc nước ấm.”
Quản gia bèn vội vã xoay người đi vào
phòng bếp.
Ông cụ Quý vẫn nhìn chằm chằm vào bàn
tay đang nắm lấy Quý Úc Trình của Ninh Tuy, Ninh Tuy hơi ngại ngùng nhưng không
có ý định buông ra.
Mình với Quý Úc Trình cũng đã kết hôn
rồi, chẳng phải ông cụ cũng mong mình thích Quý Úc Trình hơn một chút sao.
Sau một khoảng im lặng.
Ông cụ không nhịn được mà lên tiếng:
“Sao ăn mà cũng đưa Úc Trình xuống đây? Ăn cơm chỉ mất một lúc thôi mà, không
thấy mặt cũng có sao đâu.”
Thực ra ông cụ không có ý muốn trách cứ
Ninh Tuy, lúc trước ông cũng nghĩ, cháu trai lớn nhà mình nằm trên giường quanh
năm suốt tháng, nếu có ý thức, có phải tinh thần anh đang trong trạng thái suy
sụp không?
Lúc người khác ăn cơm, thư giãn, vui
đùa, anh lại chỉ có thể cô đơn nằm một chỗ.
Nhưng người thực vật thì làm sao có thể
có ý thức được?
Cái suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu
ông cụ rồi biến mất, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng không ngờ Ninh Tuy lại biến suy
nghĩ này thành hành động.
Để người thực vật cùng ăn cơm tối, đặt
người thực vật ở ngay bên cạnh, cảnh tượng này nhìn kiểu gì cũng thấy thật quái
dị và… điên rồ.
Ninh Tuy như không biết ngượng, nói là
vì mình sắp đi cắm trại nên phải tranh thủ thời gian nắm tay anh chồng thực vật
lâu một chút.
“Bởi vì thích quá ạ.” Gương mặt Ninh
Tuy đầy thành khẩn: “Cho nên mới không nhịn được mà luôn để anh ấy kè kè bên
người cháu.”
Ông cụ: “...”
Ly nước trong tay ông cụ trượt một cái,
suýt nữa đã rơi xuống đất.