Quả nhiên, muốn sinh tồn trong thế giới
này vẫn cần chút quyền lực. Mười phút sau, bên quản lý chẳng những
tìm đoạn camera an ninh cho bọn họ, còn cho bọn họ mang thẳng đi. Chủ nhiệm
khoa thì rối rít xin lỗi trợ lý Chu. Chờ nhóm Ninh Tuy đi rồi, mặt thầy giáo
đen như đáy nồi, quát mắng: “Mấy đứa hại chết tôi rồi!” Hai sinh viên liên quan tự biết đuối
lý, mặc cho thầy mắng, trong lòng thì thầm nói: “Sao người của Quý Thị lại đến
vì chút việc nhỏ như vậy chứ?” Một người trong đó tìm kiếm gì đó, sau
đó chợt thốt lên: “Cái đệch.” “Làm sao?” “Tôi… sao tôi lại search được tin tức
Ninh Tuy đã kết hôn với Quý Úc Trình vào một tháng trước? Người Ninh Tuy gả cho
là Quý Úc Trình á? Sao trước kia chưa nghe bao giờ!” Hai người liếc nhau, mặt đều trắng
bệch, đáy lòng đồng thời hiện lên hai chữ: Toi đời. ... Dưới tòa dạy học, trợ lý Chu nói: “Cậu
Ninh, sau này còn có việc gì thì xin cứ tìm tôi.” Ninh Tuy cười trả lời: “Tạm thời không
có việc gì nữa, cám ơn, anh về trước đi.” Trợ lý Chu gật đầu, xoay người đi về
phía bãi đỗ xe ngầm. Phương Đại Thành có tiết, đến giờ mới
luống cuống chạy tới, ban đầu còn tưởng sẽ thấy cảnh Tào Nặc và Ninh Tuy ủ rũ
cụp đuôi đi ra, không ngờ chỉ thấy Ninh Tuy cầm một cái USB trong tay. Phương
Đại Thành khiếp sợ: “Tuy giúp cậu lấy được rồi á!” Tào Nặc ôm lấy Ninh Tuy, nước mắt người
đàn ông mạnh mẽ tuôn rơi: “Còn chẳng tốn đến mười phút nhé.” Một tháng trước, khi hai cậu bạn nghe
nói nhà họ Ninh muốn gả Ninh Tuy cho một người thực vật thì đều lo lắng Ninh
Tuy nghĩ quẩn rồi sẽ xảy ra chuyện gì. Thậm chí hai người còn hơi thương Ninh
Tuy, nhân lúc không có ai còn bàn bạc với nhau xem có nên tiến hành khơi thông
tâm lý cho Ninh Tuy thông nữa. Nhưng xem tình huống bây giờ, có vẻ như
gả cho một anh chồng người thực vật cũng hời lắm. Chưa tính đến chuyện đẹp trai, nằm đó
mà còn có thể dùng làm chỗ dựa được cơ mà! Hai cậu bạn cùng phòng hưng phấn, nhưng
Ninh Tuy lại thấy hơi bất đắc dĩ. Vốn dĩ cậu gả cho Quý Úc Trình chính là để
chiếm hời của người ta, nếu không phải tình huống không còn cách nào khác thì
cậu không muốn lợi dụng quyền thế của anh. May mà Quý Úc Trình là người thực vật
không biết gì cả. Nếu anh biết cậu vợ có danh không có phận của anh ở ngoài làm
việc lại mượn danh nghĩa của anh thì không biết sẽ nhìn cậu thế nào. Chắc sẽ nghĩ cậu cáo mượn oai hùm... Ninh Tuy có thể tưởng tượng được cậu cả
Quý dùng gương mặt cao ngạo lạnh lùng kia nhìn mình đầy ghét bỏ. Sau khi đã thuận lợi lấy được đoạn
camera an ninh, ba người nhanh chân chạy về ký túc xá. Ơ bên này, cậu cả Quý nằm ở biệt thự
cũng đang xem camera an ninh, có điều đoạn camera này không phải loại bình
thường. Qua đoạn thời gian lượng pin chập chờn ban đầu, 009 lại bắt đầu tung
tăng. Quý Úc Trình thấy Ninh Tuy gọi điện
thoại nhờ trợ lý Chu giúp đỡ, trong lòng tự khắc nảy sinh cảm giác thỏa mãn,
còn ước gì Ninh Tuy chăm lợi dụng mình vào. Cậu vợ nhỏ nghĩ đến việc lợi dụng thân
phận của anh xin giúp đỡ đầu tiên, chứng tỏ cậu vợ nhỏ coi anh là người quan
trọng nhất. Nếu không thì sao cậu vợ nhỏ không gọi
điện thoại tìm thằng em ngu xuẩn của anh chứ? Quý Úc Trình xem camera theo dõi xong,
xác nhận cậu vợ nhỏ không sao cả thì mới tiếp tục nghiên cứu khả năng điều
khiển đồ vật từ xa mà 009 nhắc tới. 009 đưa hình ảnh phòng sách vào trong
đầu anh, hưng phấn kích động nói: “Tôi cảm thấy toàn bộ năng lực của tôi đều đã
khôi phục rồi! Ký chủ, mau thử tưởng tượng hình ảnh kéo gần, sau đó rút một
quyển sách trên giá sách ra đi. Tôi ở ngay trong cơ thể anh, cùng chung ý thức
với anh. Chỉ cần anh tưởng tượng được là tôi có thể làm được!” 009 mãi mới lắp ráp cơ thể hoàn chỉnh,
thoát khỏi trạng thái bán thành phẩm, lúc này nó ân cần đến đáng sợ, điên cuồng
thúc giục Quý Úc Trình thử năng lực của nó một lần, muốn thoát khỏi ấn tượng cố
hữu rằng nó là hệ thống phế thải. Trên giá sách bốn phía bày đầy sách vở,
tuy hai năm nay Quý Úc Trình chưa từng vào đây, nhưng ngày nào ông cụ Quý cũng
đều cho người quét tước, bây giờ cũng không nhiễm một hạt bụi. Người thực vật trên giường vẫn nhắm hai
mắt không nhúc nhích, thử tưởng tượng như khi mình vẫn là người bình thường,
đến gần giá sách, sau đó vươn tay, rút một quyển sách từ giá sách. Làm được thật này? Quý Úc Trình hơi ngạc nhiên nhìn quyển
sách từ hình ảnh trong đầu. Hai năm nay biến thành người thực vật, đây là lần
đầu anh có thể thông qua hệ thống để làm chuyện gì đó. Trước kia anh cho rằng hệ thống nào
cũng vô dụng như 009, không làm được gì, chỉ giỏi lải nhải trong đầu người
khác, khiến anh tức điên. Nhưng bởi vì thử lần đầu tiên, chỉ cần
ý thức hơi lơ đễnh là sẽ bị gián đoạn ngay. Sách rơi “bộp” xuống đất. Dì Châu đang quét dọn đến trước phòng
sách, nghe được tiếng động bên trong thì giật mình, vội đẩy cửa bước vào. “Đang yên đang lành sao lại rơi khỏi
giá sách thế này?” Dì Châu khó hiểu, nhìn ra cửa sổ theo phản xạ. Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa lặng ngắt
không hề phấp phới, một tia gió cũng lọt vào được. Chắc là ông cụ Quý hoặc Ninh Tuy đọc
xong cất lên không ngay ngắn. Dì Châu tự nhủ như thế, nhưng vẫn vô thức rợn cả
tóc gáy, trả sách về chỗ cũ. ... Sau khi về phòng ngủ xem đoạn băng an
ninh, Ninh Tuy ý thức được một vấn đề. Chỉ xem đoạn băng an ninh thôi thì không
thể tìm được kẻ trộm điện thoại. Người qua người lại tại căn tin quá đông, giờ
cao điểm ăn cơm thì lượng người đạt tới cả nghìn, hoàn toàn không thể tìm được
vị trí chính xác của Tào Nặc và Phương Đại Thành giữa đám đông hôm ấy. Tào Nặc không ngờ phải dùng trăm phương
nghìn kế mới tìm được đoạn băng, giờ lại chỉ có kết quả như vậy, ngồi bệt xuống
giường thất vọng nói: “Không tìm được thì thôi vậy.” Ninh Tuy nghĩ một lát, lại nói: “Chưa
đâu, tôi có cách này.” Ở bên này, Từ Thiên Tinh đang căng
thẳng lướt diễn đàn trường, nửa tiếng trước không biết ai đăng một bài đăng,
nói quay được người ăn trộm điện thoại một tuần trước. Bên dưới mọi người đều bình luận: “Có
phải di động bị trộm là của một đàn em bên khoa máy tính không? Mấy hôm nay tôi
thấy bọn họ chạy qua chạy lại bên quản lý suốt, chắc đang tra camera an ninh.” “Thời buổi nào rồi còn có người trộm
điện thoại thế? Rốt cuộc là ai? Chủ post đừng làm người mất của sốt ruột, đăng
video lên luôn đi.” “Sao có thể có người đúng lúc quay
được?” Tim Từ Thiên Tinh đập thình thịch, sốt ruột đứng lên đi tới đi lui trong
phòng ngủ. Ban đầu chỉ cho là chuyện nhỏ, mất cái
di động thôi mà, cậu ta học đại học ba năm cũng mất mấy cái liền, trước giờ
chẳng thèm để ý, mất thì mua mới là được… Nào ngờ thằng ranh kia lại cắn chết
không nhả. Hơn nữa, hình như Ninh Tuy còn định
giúp thằng ranh kia truy cứu đến cùng, còn không tiếc để người nhà họ Quý nhúng
tay vào, giúp lấy băng ghi hình. Vừa rồi lúc cậu ta nhận được điện thoại
nói đoạn camera an ninh đã được lấy đi thì cũng không để ý nhiều. Cậu ta biết
thừa camera của căn tin rồi, vài cái lẻ tẻ treo trên tận ba, bốn mét, có thể
quay rõ được gì chứ? Hôm đó cậu ta còn đội mũ nữa. Nhưng nào ngờ lại có người ngồi gần đó
quay được… Hôm đó Từ Thiên Tinh bị nghĩa khí anh
em che mờ mắt, máu nóng dâng trào, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ có hậu
quả như vậy. “Cuống cái gì?” Ninh Viễn Minh thản
nhiên nói: “Chắc gì người đăng bài này đã nói thật. Nếu đối phương quay được
thật thì sao không dứt khoát đăng video luôn?” Ninh Viễn Minh vừa nói xong, bài post
kia đổi mới, chủ post bình luận bên dưới: “Mọi người đều là bạn học với nhau,
tôi sẽ cho người trộm đồ một cơ hội. Mong cậu trả lại di động trong ngày hôm
nay, cũng chủ động nhắn tin riêng với tôi.” Theo sát đoạn bình luận này là nửa đoạn
đầu video. Trong căn tin đông người, màn ảnh dần
hướng về phía Tào Nặc và Phương Đại Thành ăn cơm xong rời đi. Thời gian ở góc
trên bên phải viết 12:55 ngày 15 tháng 12, chính là lúc mất điện thoại tuần
trước. Nhưng rõ ràng là chủ bài post định cho
tên trộm vặt một đường sống, đoạn băng chỉ có một nửa đã ngưng bặt. Từ Thiên Tinh càng sốt ruột hơn: “Người
này có video thật kìa!” Ninh Viễn Minh cũng á khẩu không nói
được gì. Bởi vì bộ đồ Tào Nặc và Phương Đại Thành mặc trong video đúng là bộ
bọn họ mặc hôm mất điện thoại. Ninh Viễn Minh thoáng nhíu mày: “Xem ra
đúng là cậu bị quay được thật.” Từ Thiên Tinh cảm thấy lời này của cậu
ta vô cùng chói tai: “Cái gì mà tôi bị quay được thật? Tôi đi lấy di động của
thằng ranh kia còn không phải vì cậu à?” Từ Thiên Tinh nói dứt câu mới chợt nhớ
ra khi ấy Ninh Viễn Minh cũng chẳng làm gì hết, chỉ có cậu ta là xoay người đi
lấy di động thôi. Thậm chí Ninh Viễn Minh vẫn luôn vùi
đầu ăn cơm, nếu góc quay không khéo thì còn không nhìn ra Ninh Viễn Minh là ai. Nói cách khác, nếu chuyện này bị bóc
trần thì chỉ có mình cậu ta chịu phạt. Mặt Từ Thiên Tinh trở nên khó coi cực
kỳ: “Ninh Viễn Minh, có phải cậu cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến cậu
nên mới thờ ơ thế không hả?” “Tôi cũng sốt ruột mà?” Ninh Viễn Minh
nói: “Tôi đang nghĩ cách cho cậu đây này.” “Không được, tôi phải trả di động lại.”
Từ Thiên Tinh cầm di động lên muốn đi ra ngoài: “Nếu còn không được thì đi xin
lỗi mấy người Ninh Tuy cho rồi.” Đền tiền là chuyện nhỏ, quan trọng nhất
là bị phạt. Bảo cậu ta mất mặt trước toàn bộ sinh viên trong trường thì thà
đuổi học cậu ta còn hơn. “Xin lỗi?” Ninh Viễn Minh buồn bực khó
chịu, túm chặt cậu ta lại: “Cậu định khiến tôi sau này không ngẩng nổi đầu
trước mặt Ninh Tuy đấy à? Cậu chờ một lát đi, tôi sẽ giải quyết việc này cho
cậu.” Từ Thiên Tinh cho rằng Ninh Viễn Minh
nói biện pháp giải quyết là tự mình đi giải thích với Ninh Tuy, dù sao chuyện
này cũng do cậu ta mà ra. Chưa kể cậu ta còn là họ hàng của Ninh
Tuy cơ mà? Trước kia Ninh Tuy cũng ở nhờ nhà cậu ta rất lâu. Nếu để cậu ta ra
mặt, chắc Ninh Tuy sẽ bỏ qua cho bọn họ thôi. Ai ngờ đâu, biện pháp giải quyết Ninh
Viễn Minh nói lại là cho Dương Nghiêm Hoài năm trăm nghìn tệ, để Dương Nghiêm
Hoài nhân lúc mấy người phòng Ninh Tuy đi ăn cơm chiều, trong phòng không người
thì cạy khóa vào trả di động lại. “Chủ post đã nói chỉ cần trả lại di
động là sẽ không công khai nữa. Đến lúc ấy liên hệ với người này, cho cậu ta
một khoản tiền nữa là chuyện này coi như xong.” Ninh Viễn Minh nói với Dương Nghiêm
Hoài: “Cậu cũng sẽ không sao đâu, không ai ở ký túc xá vào giờ cơm chiều cả.” Từ Thiên Tinh cảm thấy cách này chẳng
khác nào để Dương Nghiêm Hoài gánh tội cho bọn họ, không ngờ Ninh Viễn Minh lại
có thể nghĩ ra cách như thế… Dương Nghiêm Hoài không có tiền, tính tình lại ham
hư vinh, năm trăm nghìn chính là một khoản rất lớn với cậu ta. Ninh Viễn Minh
bắt trúng điểm trí mạng của cậu ta… Càng không ngờ được chính là Dương
Nghiêm Hoài lại dứt khoát đồng ý. Dương Nghiêm Hoài cũng có tính toán của
riêng mình. Nếu lần này cậu ta không giúp đỡ thì về sau sẽ bị Ninh Viễn Minh đá
khỏi vòng xã giao nhỏ hẹp này, sẽ chẳng có ai quan tâm tới cậu ta nữa. Chưa kể năm trăm nghìn… Với một gia
đình bình thường, con số này không phải chút tiền lẻ, đáng để mạo hiểm một lần. Từ Thiên Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn
Dương Nghiêm Hoài ném chiếc di động phỏng tay kia vào túi. Cậu ta còn chưa kịp
ngăn cản thì Dương Nghiêm Hoài đã rời khỏi phòng ngủ rồi. “Giải quyết xong rồi đấy, cậu có thể
yên tâm rồi.” Ninh Viễn Minh tiếp tục đọc sách của mình. Từ Thiên Tinh đứng sau lưng cậu ta,
nhìn thoáng qua người này, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Hoàn cảnh gia đình của Dương Nghiêm
Hoài bình thường, cho nên dù ở cùng nhóm họ thì cũng chẳng có tiếng nói gì mấy,
nhưng Từ Thiên Tinh vẫn thật lòng coi người ta là bạn. Tính tình Từ Thiên Tinh kiêu ngạo, điểm
tốt duy nhất chính là cực kỳ nghĩa khí, luôn ra mặt giúp Ninh Viễn Minh, chưa
bao giờ nghĩ đến chuyện để bạn bè nhảy vào hố lửa thay mình. Nhưng giờ Ninh Viễn Minh đã thật sự
vượt qua những hiểu biết của cậu ta. ... Ăn cơm chiều xong, Ninh Tuy kéo hai bạn
cùng phòng dạo quanh sân thể dục mấy vòng, sau đó mới thong thả quay về phòng
ngủ. Trước khi vào phòng ngủ, cậu còn cố ý
nhìn thoáng qua khóa cửa. Không có gì bất ngờ, khóa cửa đã bị
người ta đụng vào. Cửa ký túc xá nam đều là cửa gỗ thường,
khóa cửa cũng là loại rẻ tiền bán đầy chợ, hai mươi đồng một cái, muốn kiếm
được chìa khóa mở cửa là chuyện vô cùng đơn giản. Chờ ba người đi vào, chiếc di động cũ
của Tào Nặc đang nằm lẳng lặng trên bàn học của cậu ấy. Ninh Tuy đi đến giường của mình, lật
chăn lên, lộ ra camera giấu tại khe hở, cười tủm tỉm: “Chẳng phải tóm được rồi
đấy ư?” Tào Nặc vô cùng hưng phấn ôm di động
của mình, sau khi nạp pin, khởi động di động xem một lượt, phát hiện không
thiếu cái gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tìm được. Tuy à,
vẫn là cậu có cách.” Bài post là giả, video cũng là giả nốt. Tào Nặc và Phương Đại Thành mặc bộ đồ
ngày hôm đó, tới căn tin quay một đoạn. Nhưng kẻ trộm di động vốn đã hoảng rồi,
không dám đánh cược với bọn họ. Lại thêm quy định thời gian có hạn, đối
phương chắc chắn không thể phân biệt được đoạn video kia là hôm nay mới quay. Ninh Tuy cắm máy quay vào laptop, ba
người xem theo dõi xong đều hơi sững sờ. “Sao lại là Dương Nghiêm Hoài?” Thật ra trong lòng họ đều hơi nghi ngờ
có liên quan đến Ninh Viễn Minh, nhưng khả năng người ra tay là Từ Thiên Tinh
hoặc là chính Ninh Viễn Minh mới càng hợp lý. Bởi vì tính tình Dương Nghiêm Hoài
không kích động như vậy. “Chắc không phải bọn họ để cậu ta gánh
tội thay đấy chứ.” Tuy Phương Đại Thành có chút mâu thuẫn
với Dương Nghiêm Hoài trong chuyện nữ thần, nhưng cậu ấy thật lòng không muốn
để Dương Nghiêm Hoài vô duyên vô cớ gánh tội. Có lẽ chính Dương Nghiêm Hoài
cũng không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, một khi chịu xử phạt, kiếp
sống đại học của cậu ta sẽ luôn phải gánh cái danh ăn trộm. “Hai cậu muốn tiết lộ luôn trên diễn
đàn trường hay tóm lấy kẻ đứng đằng sau?” Ninh Tuy hỏi. Tào Nặc và Phương Đại Thành hơi ngập
ngừng, cuối cùng nói: “Bắt kẻ đứng sau đi.” Hai người bạn cùng phòng này của mình
vẫn rất mềm lòng, Ninh Tuy cười nói: “Ừ.” Cậu gửi video cho Ninh Viễn Minh và Từ
Thiên Tinh. Nghĩ một lát, cậu lại thuận tay gửi cho
cả Ninh Thâm và bà Ninh. Không quản được con trai thì đừng quản
nữa, để cậu dạy lại cho. … Từ Thiên Tinh khiếp sợ nhảy dựng khỏi
giường: “Bọn họ đặt máy quay trong phòng ngủ à!” Nói xong, cậu ta mới hoàn hồn lại, bài
post trên diễn đàn trường rõ ràng là cái bẫy, thì ra Ninh Tuy đào sẵn hố rồi,
chỉ chờ bọn họ nhảy xuống. Dương Nghiêm Hoài cũng ứa mồ hôi lạnh
ròng ròng, nhìn sang Ninh Viễn Minh: “Không phải cậu nói trả di động lại là
xong việc à? Sao lại như thế? Bọn họ quay được tôi rồi kìa! Liệu bọn họ có đăng
lên diễn đàn không?” Ninh Viễn Minh đang trả lời tin nhắn mẹ
Ninh và Ninh Thâm bất chợt nhắn tới, thần kinh giật đùng đùng: “Đừng có ầm ĩ
được không?” “Đm, đều tại cậu hết, vậy mà cậu còn
bảo bọn tôi đừng ầm ĩ!” Từ Thiên Tinh phẫn nộ, bước tới nắm cổ áo Ninh Viễn
Minh. Ninh Viễn Minh ngẩng đầu, giọng lạnh
như băng: “Tôi bảo cậu trộm di động cho tôi à? Hay là tôi yêu cầu cậu làm? Hôm
ấy tôi còn ngăn cậu nữa đấy.” Từ Thiên Tinh: “...” Đúng thế, hôm ấy Ninh Viễn Minh ngăn
cản cậu ta thật. Trước nay đều như vậy, cậu ta ra mặt bênh vực Ninh Viễn Minh,
thay Ninh Viễn Minh nói những lời khó nghe chói tai với Ninh Tuy, mà Ninh Viễn
Minh sẽ luôn hờ hững không mặn không nhạt nói một câu: “Đừng như vậy!”. Cuối
cùng người bị ghi hận luôn là cậu ta. Thân là bạn của Ninh Viễn Minh, cậu ta
cảm thấy Ninh Viễn Minh đang bị bắt nạt, bị Ninh Tuy cướp mất người thân, nên
mới ra mặt đấu tranh anh dũng cho Ninh Viễn Minh như vậy. Nhưng sau khi xong việc, Ninh Viễn Minh
lại có thể rũ bỏ sạch sẽ. Từ Thiên Tinh sực nhận ra mình cứ như
một vở hài kịch vậy. ... Đến đêm, Từ Thiên Tinh hẹn Ninh Tuy lên
sân thượng nói chuyện riêng. Nội dung cụ thể thế nào, Tào Nặc và
Phương Đại Thành đều không biết rõ. Chỉ biết là hôm sau, Từ Thiên Tinh chủ
động tới phòng giáo vụ tự thú, nói di động là mình lấy, cũng chỉ đột nhiên muốn
đùa với bạn học, không ngờ lại gây ra hậu quả như vậy.