Quả nhiên, muốn sinh tồn trong thế giới này vẫn cần chút quyền lực.

Mười phút sau, bên quản lý chẳng những tìm đoạn camera an ninh cho bọn họ, còn cho bọn họ mang thẳng đi. Chủ nhiệm khoa thì rối rít xin lỗi trợ lý Chu.

Chờ nhóm Ninh Tuy đi rồi, mặt thầy giáo đen như đáy nồi, quát mắng: “Mấy đứa hại chết tôi rồi!”

Hai sinh viên liên quan tự biết đuối lý, mặc cho thầy mắng, trong lòng thì thầm nói: “Sao người của Quý Thị lại đến vì chút việc nhỏ như vậy chứ?”

Một người trong đó tìm kiếm gì đó, sau đó chợt thốt lên: “Cái đệch.”

“Làm sao?”

“Tôi… sao tôi lại search được tin tức Ninh Tuy đã kết hôn với Quý Úc Trình vào một tháng trước? Người Ninh Tuy gả cho là Quý Úc Trình á? Sao trước kia chưa nghe bao giờ!”

Hai người liếc nhau, mặt đều trắng bệch, đáy lòng đồng thời hiện lên hai chữ: Toi đời.

...

Dưới tòa dạy học, trợ lý Chu nói: “Cậu Ninh, sau này còn có việc gì thì xin cứ tìm tôi.”

Ninh Tuy cười trả lời: “Tạm thời không có việc gì nữa, cám ơn, anh về trước đi.”

Trợ lý Chu gật đầu, xoay người đi về phía bãi đỗ xe ngầm.

Phương Đại Thành có tiết, đến giờ mới luống cuống chạy tới, ban đầu còn tưởng sẽ thấy cảnh Tào Nặc và Ninh Tuy ủ rũ cụp đuôi đi ra, không ngờ chỉ thấy Ninh Tuy cầm một cái USB trong tay. Phương Đại Thành khiếp sợ: “Tuy giúp cậu lấy được rồi á!”

Tào Nặc ôm lấy Ninh Tuy, nước mắt người đàn ông mạnh mẽ tuôn rơi: “Còn chẳng tốn đến mười phút nhé.”

Một tháng trước, khi hai cậu bạn nghe nói nhà họ Ninh muốn gả Ninh Tuy cho một người thực vật thì đều lo lắng Ninh Tuy nghĩ quẩn rồi sẽ xảy ra chuyện gì. Thậm chí hai người còn hơi thương Ninh Tuy, nhân lúc không có ai còn bàn bạc với nhau xem có nên tiến hành khơi thông tâm lý cho Ninh Tuy thông nữa.

Nhưng xem tình huống bây giờ, có vẻ như gả cho một anh chồng người thực vật cũng hời lắm.

Chưa tính đến chuyện đẹp trai, nằm đó mà còn có thể dùng làm chỗ dựa được cơ mà!

Hai cậu bạn cùng phòng hưng phấn, nhưng Ninh Tuy lại thấy hơi bất đắc dĩ. Vốn dĩ cậu gả cho Quý Úc Trình chính là để chiếm hời của người ta, nếu không phải tình huống không còn cách nào khác thì cậu không muốn lợi dụng quyền thế của anh.

May mà Quý Úc Trình là người thực vật không biết gì cả. Nếu anh biết cậu vợ có danh không có phận của anh ở ngoài làm việc lại mượn danh nghĩa của anh thì không biết sẽ nhìn cậu thế nào.

Chắc sẽ nghĩ cậu cáo mượn oai hùm...

Ninh Tuy có thể tưởng tượng được cậu cả Quý dùng gương mặt cao ngạo lạnh lùng kia nhìn mình đầy ghét bỏ.

Sau khi đã thuận lợi lấy được đoạn camera an ninh, ba người nhanh chân chạy về ký túc xá.

Ơ bên này, cậu cả Quý nằm ở biệt thự cũng đang xem camera an ninh, có điều đoạn camera này không phải loại bình thường. Qua đoạn thời gian lượng pin chập chờn ban đầu, 009 lại bắt đầu tung tăng.

Quý Úc Trình thấy Ninh Tuy gọi điện thoại nhờ trợ lý Chu giúp đỡ, trong lòng tự khắc nảy sinh cảm giác thỏa mãn, còn ước gì Ninh Tuy chăm lợi dụng mình vào.

Cậu vợ nhỏ nghĩ đến việc lợi dụng thân phận của anh xin giúp đỡ đầu tiên, chứng tỏ cậu vợ nhỏ coi anh là người quan trọng nhất.

Nếu không thì sao cậu vợ nhỏ không gọi điện thoại tìm thằng em ngu xuẩn của anh chứ?

Quý Úc Trình xem camera theo dõi xong, xác nhận cậu vợ nhỏ không sao cả thì mới tiếp tục nghiên cứu khả năng điều khiển đồ vật từ xa mà 009 nhắc tới.

009 đưa hình ảnh phòng sách vào trong đầu anh, hưng phấn kích động nói: “Tôi cảm thấy toàn bộ năng lực của tôi đều đã khôi phục rồi! Ký chủ, mau thử tưởng tượng hình ảnh kéo gần, sau đó rút một quyển sách trên giá sách ra đi. Tôi ở ngay trong cơ thể anh, cùng chung ý thức với anh. Chỉ cần anh tưởng tượng được là tôi có thể làm được!”

009 mãi mới lắp ráp cơ thể hoàn chỉnh, thoát khỏi trạng thái bán thành phẩm, lúc này nó ân cần đến đáng sợ, điên cuồng thúc giục Quý Úc Trình thử năng lực của nó một lần, muốn thoát khỏi ấn tượng cố hữu rằng nó là hệ thống phế thải.

Trên giá sách bốn phía bày đầy sách vở, tuy hai năm nay Quý Úc Trình chưa từng vào đây, nhưng ngày nào ông cụ Quý cũng đều cho người quét tước, bây giờ cũng không nhiễm một hạt bụi.

Người thực vật trên giường vẫn nhắm hai mắt không nhúc nhích, thử tưởng tượng như khi mình vẫn là người bình thường, đến gần giá sách, sau đó vươn tay, rút một quyển sách từ giá sách.

Làm được thật này?

Quý Úc Trình hơi ngạc nhiên nhìn quyển sách từ hình ảnh trong đầu. Hai năm nay biến thành người thực vật, đây là lần đầu anh có thể thông qua hệ thống để làm chuyện gì đó.

Trước kia anh cho rằng hệ thống nào cũng vô dụng như 009, không làm được gì, chỉ giỏi lải nhải trong đầu người khác, khiến anh tức điên.

Nhưng bởi vì thử lần đầu tiên, chỉ cần ý thức hơi lơ đễnh là sẽ bị gián đoạn ngay.

Sách rơi “bộp” xuống đất.

Dì Châu đang quét dọn đến trước phòng sách, nghe được tiếng động bên trong thì giật mình, vội đẩy cửa bước vào.

“Đang yên đang lành sao lại rơi khỏi giá sách thế này?” Dì Châu khó hiểu, nhìn ra cửa sổ theo phản xạ.

Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa lặng ngắt không hề phấp phới, một tia gió cũng lọt vào được.

Chắc là ông cụ Quý hoặc Ninh Tuy đọc xong cất lên không ngay ngắn. Dì Châu tự nhủ như thế, nhưng vẫn vô thức rợn cả tóc gáy, trả sách về chỗ cũ.

...

Sau khi về phòng ngủ xem đoạn băng an ninh, Ninh Tuy ý thức được một vấn đề. Chỉ xem đoạn băng an ninh thôi thì không thể tìm được kẻ trộm điện thoại. Người qua người lại tại căn tin quá đông, giờ cao điểm ăn cơm thì lượng người đạt tới cả nghìn, hoàn toàn không thể tìm được vị trí chính xác của Tào Nặc và Phương Đại Thành giữa đám đông hôm ấy.

Tào Nặc không ngờ phải dùng trăm phương nghìn kế mới tìm được đoạn băng, giờ lại chỉ có kết quả như vậy, ngồi bệt xuống giường thất vọng nói: “Không tìm được thì thôi vậy.”

Ninh Tuy nghĩ một lát, lại nói: “Chưa đâu, tôi có cách này.”

Ở bên này, Từ Thiên Tinh đang căng thẳng lướt diễn đàn trường, nửa tiếng trước không biết ai đăng một bài đăng, nói quay được người ăn trộm điện thoại một tuần trước.

Bên dưới mọi người đều bình luận: “Có phải di động bị trộm là của một đàn em bên khoa máy tính không? Mấy hôm nay tôi thấy bọn họ chạy qua chạy lại bên quản lý suốt, chắc đang tra camera an ninh.”

“Thời buổi nào rồi còn có người trộm điện thoại thế? Rốt cuộc là ai? Chủ post đừng làm người mất của sốt ruột, đăng video lên luôn đi.”

“Sao có thể có người đúng lúc quay được?” Tim Từ Thiên Tinh đập thình thịch, sốt ruột đứng lên đi tới đi lui trong phòng ngủ.

Ban đầu chỉ cho là chuyện nhỏ, mất cái di động thôi mà, cậu ta học đại học ba năm cũng mất mấy cái liền, trước giờ chẳng thèm để ý, mất thì mua mới là được… Nào ngờ thằng ranh kia lại cắn chết không nhả.

Hơn nữa, hình như Ninh Tuy còn định giúp thằng ranh kia truy cứu đến cùng, còn không tiếc để người nhà họ Quý nhúng tay vào, giúp lấy băng ghi hình.

Vừa rồi lúc cậu ta nhận được điện thoại nói đoạn camera an ninh đã được lấy đi thì cũng không để ý nhiều. Cậu ta biết thừa camera của căn tin rồi, vài cái lẻ tẻ treo trên tận ba, bốn mét, có thể quay rõ được gì chứ? Hôm đó cậu ta còn đội mũ nữa.

Nhưng nào ngờ lại có người ngồi gần đó quay được…

Hôm đó Từ Thiên Tinh bị nghĩa khí anh em che mờ mắt, máu nóng dâng trào, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ có hậu quả như vậy.

“Cuống cái gì?” Ninh Viễn Minh thản nhiên nói: “Chắc gì người đăng bài này đã nói thật. Nếu đối phương quay được thật thì sao không dứt khoát đăng video luôn?”

Ninh Viễn Minh vừa nói xong, bài post kia đổi mới, chủ post bình luận bên dưới: “Mọi người đều là bạn học với nhau, tôi sẽ cho người trộm đồ một cơ hội. Mong cậu trả lại di động trong ngày hôm nay, cũng chủ động nhắn tin riêng với tôi.”

Theo sát đoạn bình luận này là nửa đoạn đầu video.

Trong căn tin đông người, màn ảnh dần hướng về phía Tào Nặc và Phương Đại Thành ăn cơm xong rời đi. Thời gian ở góc trên bên phải viết 12:55 ngày 15 tháng 12, chính là lúc mất điện thoại tuần trước.

Nhưng rõ ràng là chủ bài post định cho tên trộm vặt một đường sống, đoạn băng chỉ có một nửa đã ngưng bặt.

Từ Thiên Tinh càng sốt ruột hơn: “Người này có video thật kìa!”

Ninh Viễn Minh cũng á khẩu không nói được gì. Bởi vì bộ đồ Tào Nặc và Phương Đại Thành mặc trong video đúng là bộ bọn họ mặc hôm mất điện thoại.

Ninh Viễn Minh thoáng nhíu mày: “Xem ra đúng là cậu bị quay được thật.”

Từ Thiên Tinh cảm thấy lời này của cậu ta vô cùng chói tai: “Cái gì mà tôi bị quay được thật? Tôi đi lấy di động của thằng ranh kia còn không phải vì cậu à?”

Từ Thiên Tinh nói dứt câu mới chợt nhớ ra khi ấy Ninh Viễn Minh cũng chẳng làm gì hết, chỉ có cậu ta là xoay người đi lấy di động thôi.

Thậm chí Ninh Viễn Minh vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, nếu góc quay không khéo thì còn không nhìn ra Ninh Viễn Minh là ai.

Nói cách khác, nếu chuyện này bị bóc trần thì chỉ có mình cậu ta chịu phạt.

Mặt Từ Thiên Tinh trở nên khó coi cực kỳ: “Ninh Viễn Minh, có phải cậu cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến cậu nên mới thờ ơ thế không hả?”

“Tôi cũng sốt ruột mà?” Ninh Viễn Minh nói: “Tôi đang nghĩ cách cho cậu đây này.”

“Không được, tôi phải trả di động lại.” Từ Thiên Tinh cầm di động lên muốn đi ra ngoài: “Nếu còn không được thì đi xin lỗi mấy người Ninh Tuy cho rồi.”

Đền tiền là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là bị phạt. Bảo cậu ta mất mặt trước toàn bộ sinh viên trong trường thì thà đuổi học cậu ta còn hơn.

“Xin lỗi?” Ninh Viễn Minh buồn bực khó chịu, túm chặt cậu ta lại: “Cậu định khiến tôi sau này không ngẩng nổi đầu trước mặt Ninh Tuy đấy à? Cậu chờ một lát đi, tôi sẽ giải quyết việc này cho cậu.”

Từ Thiên Tinh cho rằng Ninh Viễn Minh nói biện pháp giải quyết là tự mình đi giải thích với Ninh Tuy, dù sao chuyện này cũng do cậu ta mà ra.

Chưa kể cậu ta còn là họ hàng của Ninh Tuy cơ mà? Trước kia Ninh Tuy cũng ở nhờ nhà cậu ta rất lâu. Nếu để cậu ta ra mặt, chắc Ninh Tuy sẽ bỏ qua cho bọn họ thôi.

Ai ngờ đâu, biện pháp giải quyết Ninh Viễn Minh nói lại là cho Dương Nghiêm Hoài năm trăm nghìn tệ, để Dương Nghiêm Hoài nhân lúc mấy người phòng Ninh Tuy đi ăn cơm chiều, trong phòng không người thì cạy khóa vào trả di động lại.

“Chủ post đã nói chỉ cần trả lại di động là sẽ không công khai nữa. Đến lúc ấy liên hệ với người này, cho cậu ta một khoản tiền nữa là chuyện này coi như xong.”

Ninh Viễn Minh nói với Dương Nghiêm Hoài: “Cậu cũng sẽ không sao đâu, không ai ở ký túc xá vào giờ cơm chiều cả.”

Từ Thiên Tinh cảm thấy cách này chẳng khác nào để Dương Nghiêm Hoài gánh tội cho bọn họ, không ngờ Ninh Viễn Minh lại có thể nghĩ ra cách như thế… Dương Nghiêm Hoài không có tiền, tính tình lại ham hư vinh, năm trăm nghìn chính là một khoản rất lớn với cậu ta. Ninh Viễn Minh bắt trúng điểm trí mạng của cậu ta…

Càng không ngờ được chính là Dương Nghiêm Hoài lại dứt khoát đồng ý.

Dương Nghiêm Hoài cũng có tính toán của riêng mình. Nếu lần này cậu ta không giúp đỡ thì về sau sẽ bị Ninh Viễn Minh đá khỏi vòng xã giao nhỏ hẹp này, sẽ chẳng có ai quan tâm tới cậu ta nữa.

Chưa kể năm trăm nghìn… Với một gia đình bình thường, con số này không phải chút tiền lẻ, đáng để mạo hiểm một lần.

Từ Thiên Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Nghiêm Hoài ném chiếc di động phỏng tay kia vào túi. Cậu ta còn chưa kịp ngăn cản thì Dương Nghiêm Hoài đã rời khỏi phòng ngủ rồi.

“Giải quyết xong rồi đấy, cậu có thể yên tâm rồi.” Ninh Viễn Minh tiếp tục đọc sách của mình.

Từ Thiên Tinh đứng sau lưng cậu ta, nhìn thoáng qua người này, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Hoàn cảnh gia đình của Dương Nghiêm Hoài bình thường, cho nên dù ở cùng nhóm họ thì cũng chẳng có tiếng nói gì mấy, nhưng Từ Thiên Tinh vẫn thật lòng coi người ta là bạn.

Tính tình Từ Thiên Tinh kiêu ngạo, điểm tốt duy nhất chính là cực kỳ nghĩa khí, luôn ra mặt giúp Ninh Viễn Minh, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để bạn bè nhảy vào hố lửa thay mình.

Nhưng giờ Ninh Viễn Minh đã thật sự vượt qua những hiểu biết của cậu ta.

...

Ăn cơm chiều xong, Ninh Tuy kéo hai bạn cùng phòng dạo quanh sân thể dục mấy vòng, sau đó mới thong thả quay về phòng ngủ.

Trước khi vào phòng ngủ, cậu còn cố ý nhìn thoáng qua khóa cửa.

Không có gì bất ngờ, khóa cửa đã bị người ta đụng vào.

Cửa ký túc xá nam đều là cửa gỗ thường, khóa cửa cũng là loại rẻ tiền bán đầy chợ, hai mươi đồng một cái, muốn kiếm được chìa khóa mở cửa là chuyện vô cùng đơn giản.

Chờ ba người đi vào, chiếc di động cũ của Tào Nặc đang nằm lẳng lặng trên bàn học của cậu ấy.

Ninh Tuy đi đến giường của mình, lật chăn lên, lộ ra camera giấu tại khe hở, cười tủm tỉm: “Chẳng phải tóm được rồi đấy ư?”

Tào Nặc vô cùng hưng phấn ôm di động của mình, sau khi nạp pin, khởi động di động xem một lượt, phát hiện không thiếu cái gì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tìm được. Tuy à, vẫn là cậu có cách.”

Bài post là giả, video cũng là giả nốt.

Tào Nặc và Phương Đại Thành mặc bộ đồ ngày hôm đó, tới căn tin quay một đoạn.

Nhưng kẻ trộm di động vốn đã hoảng rồi, không dám đánh cược với bọn họ.

Lại thêm quy định thời gian có hạn, đối phương chắc chắn không thể phân biệt được đoạn video kia là hôm nay mới quay.

Ninh Tuy cắm máy quay vào laptop, ba người xem theo dõi xong đều hơi sững sờ.

“Sao lại là Dương Nghiêm Hoài?”

Thật ra trong lòng họ đều hơi nghi ngờ có liên quan đến Ninh Viễn Minh, nhưng khả năng người ra tay là Từ Thiên Tinh hoặc là chính Ninh Viễn Minh mới càng hợp lý.

Bởi vì tính tình Dương Nghiêm Hoài không kích động như vậy.

“Chắc không phải bọn họ để cậu ta gánh tội thay đấy chứ.”

Tuy Phương Đại Thành có chút mâu thuẫn với Dương Nghiêm Hoài trong chuyện nữ thần, nhưng cậu ấy thật lòng không muốn để Dương Nghiêm Hoài vô duyên vô cớ gánh tội. Có lẽ chính Dương Nghiêm Hoài cũng không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, một khi chịu xử phạt, kiếp sống đại học của cậu ta sẽ luôn phải gánh cái danh ăn trộm.

“Hai cậu muốn tiết lộ luôn trên diễn đàn trường hay tóm lấy kẻ đứng đằng sau?” Ninh Tuy hỏi.

Tào Nặc và Phương Đại Thành hơi ngập ngừng, cuối cùng nói: “Bắt kẻ đứng sau đi.”

Hai người bạn cùng phòng này của mình vẫn rất mềm lòng, Ninh Tuy cười nói: “Ừ.”

Cậu gửi video cho Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh.

Nghĩ một lát, cậu lại thuận tay gửi cho cả Ninh Thâm và bà Ninh.

Không quản được con trai thì đừng quản nữa, để cậu dạy lại cho.

Từ Thiên Tinh khiếp sợ nhảy dựng khỏi giường: “Bọn họ đặt máy quay trong phòng ngủ à!”

Nói xong, cậu ta mới hoàn hồn lại, bài post trên diễn đàn trường rõ ràng là cái bẫy, thì ra Ninh Tuy đào sẵn hố rồi, chỉ chờ bọn họ nhảy xuống.

Dương Nghiêm Hoài cũng ứa mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn sang Ninh Viễn Minh: “Không phải cậu nói trả di động lại là xong việc à? Sao lại như thế? Bọn họ quay được tôi rồi kìa! Liệu bọn họ có đăng lên diễn đàn không?”

Ninh Viễn Minh đang trả lời tin nhắn mẹ Ninh và Ninh Thâm bất chợt nhắn tới, thần kinh giật đùng đùng: “Đừng có ầm ĩ được không?”

“Đm, đều tại cậu hết, vậy mà cậu còn bảo bọn tôi đừng ầm ĩ!” Từ Thiên Tinh phẫn nộ, bước tới nắm cổ áo Ninh Viễn Minh.

Ninh Viễn Minh ngẩng đầu, giọng lạnh như băng: “Tôi bảo cậu trộm di động cho tôi à? Hay là tôi yêu cầu cậu làm? Hôm ấy tôi còn ngăn cậu nữa đấy.”

Từ Thiên Tinh: “...”

Đúng thế, hôm ấy Ninh Viễn Minh ngăn cản cậu ta thật. Trước nay đều như vậy, cậu ta ra mặt bênh vực Ninh Viễn Minh, thay Ninh Viễn Minh nói những lời khó nghe chói tai với Ninh Tuy, mà Ninh Viễn Minh sẽ luôn hờ hững không mặn không nhạt nói một câu: “Đừng như vậy!”. Cuối cùng người bị ghi hận luôn là cậu ta.

Thân là bạn của Ninh Viễn Minh, cậu ta cảm thấy Ninh Viễn Minh đang bị bắt nạt, bị Ninh Tuy cướp mất người thân, nên mới ra mặt đấu tranh anh dũng cho Ninh Viễn Minh như vậy.

Nhưng sau khi xong việc, Ninh Viễn Minh lại có thể rũ bỏ sạch sẽ.

Từ Thiên Tinh sực nhận ra mình cứ như một vở hài kịch vậy.

...

Đến đêm, Từ Thiên Tinh hẹn Ninh Tuy lên sân thượng nói chuyện riêng.

Nội dung cụ thể thế nào, Tào Nặc và Phương Đại Thành đều không biết rõ.

Chỉ biết là hôm sau, Từ Thiên Tinh chủ động tới phòng giáo vụ tự thú, nói di động là mình lấy, cũng chỉ đột nhiên muốn đùa với bạn học, không ngờ lại gây ra hậu quả như vậy.

Không cần biết động cơ của cậu ta là gì, chuyện này đều được quy thành ăn trộm, trường học đánh dấu hạnh kiểm, cũng công khai trên bảng thông báo.

Ngay lập tức, cả trường đều bàn tán chuyện này rần rần. Đa số mọi người cảm thấy không hiểu được, chẳng phải nhà Từ Thiên Tinh nhiều tiền lắm à? Sao còn đi trộm di động người khác? Chẳng lẽ có bệnh thích ăn trộm như trong phim à?

Từ Thiên Tinh bị ba mình nhấc về nhà cho một trận đòn, cả tuần trời không đến trường.

Chờ tới khi cậu ta đi học trở lại, không biết vì sao lại không hề lon ton đi theo Ninh Viễn Minh như người hầu nữa.

...

Trước kia Ninh Viễn Minh cũng làm nhiều chuyện nhằm vào Ninh Tuy rồi. Khi Ninh Tuy mới tới nhà họ Ninh, mẹ Ninh muốn sắp phòng cho cậu, Ninh Viễn Minh cố tình tới nói với mẹ Ninh là Ninh Tuy muốn trọ ở trường, thành ra căn phòng kia không được chuẩn bị nữa.

Lúc trước Ninh Tuy chưa bao giờ so đo với Ninh Viễn Minh.

Bởi vậy cậu ta luôn cho rằng Ninh Tuy đứng trước mặt mình thì sẽ yếu thế, không dám chọc mình.

Dù sao cậu ta cũng có sự yêu chiều và thiên vị của nhà họ Ninh, có bạn bè và vòng quan hệ trong giới thượng lưu, lại còn được Quý Chi Lâm thiên vị.

Mà Ninh Tuy có cái gì đâu? Chỉ có thân phận là cô nhi trong cô nhi viện, không xứng được công khai thôi.

Nhưng cậu ta không thể ngờ lần này Ninh Tuy lại thẳng thừng vạch trần chuyện mình làm cho mẹ Ninh và Ninh Thâm biết, cường thế đến mức khiến cậu ta sợ hãi.

Sao tự nhiên Ninh Tuy lại to gan như vậy?

Chẳng lẽ cảm thấy gả vào nhà họ Quý là có người cho mình làm chỗ dựa rồi?

Ninh Viễn Minh càng nghĩ càng hận.

Nếu biết trước Ninh Tuy muốn gả cho Quý Úc Trình như vậy thì từ lúc bắt đầu cậu ta tuyệt đối không cho phép Ninh Tuy gả thay mình.

Cậu ta còn tưởng Ninh Tuy không muốn gả cho Quý Úc Trình, dù gả tới đó cũng sẽ lạnh lùng không để người thực vật như Quý Úc Trình ra gì, sẽ bị ông cụ Quý ghét bỏ đá đi.

Nào ngờ lúc này mọi chuyện lại điên cuồng phát triển theo một hướng hoàn toàn khác! Thoáng cái cậu ta đã rơi xuống thế yếu.

Nếu còn tiếp tục như vậy, Ninh Viễn Minh sợ rằng ấn tượng của mẹ Ninh với mình sẽ ngày càng kém...

Không được, sau này không thể kích động hành xử bộp chộp như thế nữa, ít nhất thì những chuyện như vậy không thể quá công khai, phải lén làm.

...

Tào Nặc tìm được di động, lập tức mời Phương Đại Thành và Ninh Tuy ra ngoài ăn một bữa.

“Nào Tuy, tôi kính cậu một ly.” Tào Nặc nghẹn ngào: “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào cho phải.”

“Có gì đâu, đừng khách sáo.” Ninh Tuy ngăn chén của cậu ấy lại: “Tôi không uống rượu.”

Cậu sợ uống rượu xong về nhà sẽ không khống chế được dục vọng với tiền tài, làm ra hành vi càng biến thái với anh chồng thực vật nhà mình!

Cậu tận tâm hết sức giúp Tào Nặc như vậy đương nhiên là vì trong di động của Tào Nặc có lưu ảnh chụp người bà đã qua đời của cậu ấy.

Ninh Tuy không có người nhà, cậu cũng từng muốn coi nhà họ Ninh là người nhà của mình, nhưng giờ thì thôi dẹp đi… Hiện giờ người nhà của cậu cũng chỉ có Tiểu Vũ và Lâm Mãn cùng lớn lên ở cô nhi viện với mình.

Đáng tiếc, Tiểu Vũ qua đời sớm quá, trước lúc cậu ấy qua đời thì bọn họ vẫn là học sinh cấp hai, mấy lần đi ngang qua tiệm chụp ảnh muốn chụp lấy một tấm làm kỷ niệm cũng vì nghèo quá mà không dám đặt chân vào, cuối cùng chỉ dư lại di ảnh.

Nếu chiếc di động bị mất có ảnh chụp của người nhà, Ninh Tuy phải tìm được bằng mọi giá.

Vậy nên cậu hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Tào Nặc.

Ninh Tuy dùng một tay chống cằm, nhàn nhã gắp đồ ăn, tâm hồn treo ngược cành cây.

Quý Úc Trình nằm trên giường, từ xa xem được vẻ mặt cậu vợ nhỏ, ánh lửa của quán nướng xa xa chiếu lên mặt cậu vợ nhỏ lập lòe sáng tối, khiến cậu có vẻ hơi cô đơn. Tuy anh không biết Ninh Tuy suy nghĩ gì, nhưng có lẽ liên quan đến người nhà.

Người thực vật nằm trên giường như có thể đồng cảm, tâm trạng cũng hơi suy sụp.

Bên ngoài lạnh như vậy, trời còn đang đổ tuyết nhỏ, hai cậu kia lại rủ rê cậu vợ nhỏ ngồi bên ngoài ăn đồ nướng, cũng không sợ làm người ta cảm lạnh.

Có phải cậu vợ nhỏ cũng không chịu gọi tài xế đón không? Thế thì còn phải gọi xe về nhà.

Gọi xe về đến nhà, tắm rửa xong, cậu vợ nhỏ yếu ớt như vậy, chắc chắn rất dễ bị cảm.

Cậu cả Quý lo lắng không thôi.

009 có thể cảm nhận được trong lòng kí chủ sinh ra ý muốn bảo hộ, không nhịn được mà phỉ nhổ: “Kí chủ, tôi thấy anh đang nhìn người yêu hóa Tây Thi rồi đấy. Cậu vợ nhỏ của anh không cần anh ra tay đã dễ dàng tẩn cho đám người kia ra bã. Cả cô Khuất kia nữa, một cô gái tốt lành như thế mà đến giờ vẫn sợ đến mức không dám tới nhà họ Quý! Với độ biến thái và cố chấp mà ngày thường cậu vợ nhỏ nhà anh biểu hiện ra ngoài thì rốt cuộc ai mới là người cần bảo vệ đây! Bây giờ anh còn là người thực vật thôi đấy, vẫn nên tự lo cho mình đi.”

009 nói quá thành hăng, tới mức kích động quá độ, đường truyền đứt phựt.

Quý Úc Trình: “...”

Quý Úc Trình điên tiết: “Đừng có láo nháo, bật lại nhanh lên!”

Vừa kết nối trở lại thì thấy Ninh Tuy nhận được tin nhắn của Ninh Viễn Minh, cậu ta hẹn gặp cậu.

Quý Úc Trình vốn không nhớ được tên của Ninh Viễn Minh, chỉ biết là một người bạn của thằng em đần, giờ thì ghim kỹ rồi, còn cảm thấy ghét kinh khủng.

“Cậu muốn đi không?” Tào Nặc sáp tới xem chung, hơi lo lắng nói: “Cậu ta tìm cậu làm gì? Chắc không định hắt trà sữa vào mặt cậu đấy chứ?”

“Chắc muốn xin lỗi chăng?” Ninh Tuy cũng không chắc lắm.

Hôm qua mẹ Ninh gọi cho cậu, cậu dứt khoát ngắt máy, sau đó nhận được tin nhắn nóng lòng như lửa đốt của đối phương, nói là đã biết chuyện này, sẽ yêu cầu Ninh Viễn Minh đến xin lỗi cậu.

Nếu có thể, Ninh Tuy cũng không muốn cho mẹ Ninh biết chuyện này, khác nào đâm bị thóc chọc bị gạo đâu, không phải tính cách của cậu.

Nhưng Ninh Viễn Minh phiền thật sự, Ninh Tuy muốn cậu ta an tĩnh lại chút.

“Tôi đi một chuyến.” Ninh Tuy cất di động: “Hai cậu cứ ăn thong thả đi nhé.”

Địa điểm Ninh Viễn Minh hẹn gặp cậu chính là quán trà sữa gần đó.

Ninh Tuy vừa đi vào, Ninh Viễn Minh đã nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt phức tạp.

Vốn dĩ Ninh Viễn Minh bị mẹ Ninh ép đến để xin lỗi, nhưng vừa thấy gương mặt nhẹ như mây gió của Ninh Tuy, trong lòng cậu ta bỗng dưng trào dâng lửa giận, đề tài quay ngoắt sang hướng khác.

“Có phải cậu đã thích Quý Úc Trình từ lâu, lợi dụng tôi để gả cho anh ấy không?”

“Sao cậu cũng biết thế?” Ninh Tuy ngồi xuống, trợn mắt tròn xoe, cố ý chọc giận cậu ta: “May mà có cậu giúp một tay, cầu xin nhà họ Ninh gả tôi đi đấy. Không thì tôi chẳng có cách nào đạt được tâm nguyện sớm như vậy đâu.”

Đoán là một chuyện, chính tai nghe được lại là chuyện khác hẳn.

Ninh Viễn Minh nghiến răng cành cạch.

Thái độ của Ninh Tuy khiến cậu ta vô cùng hối hận, nếu biết Ninh Tuy sẽ sống thoải mái như bây giờ thì khi ấy cậu ta đã chẳng năn nỉ mẹ và Quý Chi Lâm gả Ninh Tuy đi.

Nếu vậy thì giờ này người được ông cụ Quý coi trọng, có thể sử dụng đặc quyền được lấy camera an ninh trong trường sẽ chính là mình rồi.

… À không, không có gì mà phải hối hận cả. Tuy trước kia cậu ta vô cùng sùng kính cậu cả Quý, nhưng đâu thể đi hầu hạ một người thực vật chứ.

Ninh Viễn Minh càng dao động thì càng muốn tự nhủ với bản thân rằng mình là người thắng.

Ninh Tuy mới là kẻ thua cuộc!

Cho dù Ninh Tuy được như ý nguyện thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật là người này phải gả cho một người thực vật.

Dù sao cả cậu ta và Ninh Tuy đều biết rõ ràng trong lòng, lập trường của hai người đối nghịch, tới bước này rồi cũng chẳng cần lá phải lá trái làm gì.

Ninh Viễn Minh hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đừng đắc ý, Quý Úc Trình chỉ là người thực vật thôi. Đừng nói là ba năm, năm năm, dù là tám, mười năm cũng không tỉnh lại được đâu. Cậu cảm thấy chờ tới khi Quý Úc Trình mất rồi, ông cụ Quý sẽ chia tài sản cho một kẻ khác họ như cậu chắc!”

Cậu ta muốn khiến Ninh Tuy đau khổ, có vậy thì cậu ta mới vui vẻ.

“Tôi có cần tiền đâu.” Ninh Tuy nở nụ cười, cố ý nói những lời khiến Ninh Viễn Minh nghe xong càng khó chịu: “Mục đích của tôi là chính Quý Úc Trình cơ. Tôi thích anh ấy đến mức sẵn sàng cho anh ấy cái mạng này, sao tôi lại quan tâm anh ấy chỉ là người thực vật được?”

“Là người thực vật không phải rất tốt à, sẽ không kháng cự tôi...” Kiếm tiền từ trên người anh ấy.

“Thế nên tôi thật lòng cảm ơn cậu đấy, A Minh à.” Ninh Tuy cố ý gọi thân mật vô cùng.

Ninh Viễn Minh: “...”

Mặt Ninh Viễn Minh ngày càng khó coi, suýt nữa tức đến mức không thở nổi.

Cuộc nói chuyện của hai người đều được 009 truyền hình trực tiếp trong đầu Quý Úc Trình.

Tuy rằng cậu cả Quý muốn cật lực duy trì vẻ lạnh lùng cool ngầu, nhưng hai tai vẫn vô thức đỏ lên.

Cậu vợ nhỏ sao vậy? Sao cứ đi khắp nơi tuyên bố thích mình thế?

… Cậu vợ nhỏ không phải vì tiền, cũng không phải vì quyền thế nhà họ Quý, mà chỉ vì chính anh thôi.

Cậu cả Quý đã hoàn toàn tin tưởng chuyện này không chút nghi ngờ, lòng ấm dào dạt.

Hệ thống 001 chợt nói với Ninh Tuy: “Này Tuy, cậu kích thích cậu ta quá mức mất rồi, hình như cậu ta chuẩn bị hắt nước vào mặt cậu đấy.”

Ninh Tuy cụp mắt nhìn sang, đúng là Ninh Viễn Minh đang cầm cốc nước trên bàn lên thật.

Ninh Tuy nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên.

Cốc nước của Ninh Viễn Minh hắt thẳng lên người sau lưng Ninh Tuy, người kia phẫn nộ quay đầu trừng mắt Ninh Viễn Minh: “Bị điên à!”

Ninh Viễn Minh: “...”

001 nói: “Cậu cũng hất một nhát đi, tôi canh chuẩn cho cậu.”

Ninh Tuy nói thầm trong đầu: “Thôi khỏi đi, tôi không làm ra hành vi dã man như thế được.”

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng khay đựng tám cốc trà sữa, có lạnh có nóng đi ngang qua bàn hai người.

Có người bưng đồ ăn hoặc bưng trà sữa ngang qua bên người, mọi người sợ bị đổ đến người mình nên vẫn luôn cần chú ý một chút.

Ninh Tuy phản xạ ngước nhìn thoáng qua, thấy phục vụ bưng khay cực kỳ vững vàng, không có dấu hiệu vấp ngã thì thu hồi tầm mắt.

Tầm mắt của Ninh Viễn Minh đi theo Ninh Tuy, cũng liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ đi ngang qua.

Nhưng ngay giây sau, trà sữa trên khay như bị ma ám, đổ ào lên đỉnh đầu Ninh Viễn Minh vô cùng chuẩn xác.

Hai cốc dán kín rơi lên vai cậu ta, còn sáu cốc khác không dán thì đổ hết lên đầu cậu ta, trà sữa nhỏ xuống tí tách.

Ninh Viễn Minh khiếp sợ ngẩng quả đầu dính đầy trân châu đen lên, trợn mắt lườm Ninh Tuy: “...”

Ninh Tuy: “...”

Đừng nhìn cậu, cậu cũng đang hết cả hồn đây!

Chuyện bên lề: ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ninh Tuy: Có ma.

Quý Úc Trình: Là anh.

Ninh Tuy: Dã man khiếp.

Quý Úc Trình: … Thế thì không phải anh đâu, là do ma làm đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play