Ninh Tuy cứ cảm thấy chuyện này sai sai ở đâu đó, nhưng lại không nói ra được là sai ở đâu.

Cậu nhẹ nhàng thả tay anh chồng thực vật xuống, sau đó còn dém kỹ chăn cho anh.

“Em phải đi học rồi, chúc anh hôm nay mơ một giấc mơ đẹp nhé.”

Đương nhiên người trên giường không thể trả lời cậu.

Ninh Tuy lấy di động đi về phía phòng tắm, đi được hai bước trong lòng vẫn cảm thấy lạ, bỗng khựng lại quay đầu nhìn lại, tuy nhiên, không hề có kỳ tích nào xuất hiện, người đàn ông trên giường vẫn nằm đó ngủ say, không lệch một li.

Cảnh này hết sức bình thường, nhưng Ninh Tuy vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó khác lạ.

Cậu lẩm bẩm một hồi, rồi vào phòng tắm đánh răng.

Rửa mặt, thay quần áo xong đi ra, Ninh Tuy xách cặp định xuống lầu, lúc ánh mắt lướt qua người đang nhắm mắt trên giường, lại không nhịn được bò đến mép giường.

Cậu đưa tay trên mặt Quý Úc Trình, cẩn thận vạch mí mắt của anh lên.

Quý Úc Trình: “...”

Dù có đẹp trai cỡ nào thì bị vạch mắt cũng không đỡ nổi, cậu cả Quý cũng thế, Ninh Tuy bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Quý Úc Trình bị cậu vạch mắt mà đến lông mi cũng không run cái nào.

Xem ra là mình lo xa rồi, đang yên đang lành sao một người thực vật có thể đột nhiên có ý thức được?

Có lẽ hồi tối ngủ không ngon, rồi trong lúc mơ mơ màng màng làm ra những chuyện bậy bạ.

Ninh Tuy nghĩ vậy xong, đi ra khỏi phòng ngủ.

Cậu đi rồi, căn phòng khôi phục yên tĩnh.

Tay của người thực vật bị bỏ vào trong chăn hơi giật giật, co duỗi năm ngón tay để giảm bớt cảm giác tê rần, cứng đờ vì nắm tay cậu vợ nhỏ cả đêm.

Tuy rằng tê mỏi, nhưng lại rất hạnh phúc.

Đây xem như lần đầu tiên nắm tay cậu vợ nhỏ rồi.

009 nói: “Pin tới 11% rồi kìa.”

009 cực kỳ hưng phấn, 10% là một ngưỡng, nó cảm nhận được rất rõ chức năng của hệ thống đã hoạt động lại một lần nữa.

Nếu nhất định phải hình dung, thì chính là nụ hôn hôm đó của cậu vợ nhỏ của ký chủ đã giúp nó chữa trị, cắm lại điện; sau đó sạc pin liên tục mấy ngày, làm nó dần dần có thể phát huy công năng của mình.

“Rồi sao?” Quý Úc Trình hỏi.

Lúc trước 009 này cũng chỉ có thể cung cấp cho anh chút tin tức bên ngoài.

“Chẳng phải đã nói rồi sao, năng lực của tôi là cung cấp tin tức cùng điều khiển khoảng cách xa.” 009 làm đồ bỏ lâu như vậy, nay đột nhiên vùng lên, sốt sắng muốn khoe khoang với Quý Úc Trình: “Ký chủ, cho anh mở rộng tầm mắt đây.”

Quý Úc Trình làm người thực vật mấy năm nay, nghe 009 khoác lác vô số lần, anh cười mỉa, cũng không cho là thật.

Nhưng ngay giây tiếp theo, trong đầu anh thật sự xuất hiện một hình ảnh.

Đi xuống thang lầu kéo dài, tay vịn khắc hoa trong suốt, tia nắng ban mai màu vàng nhạt từ cửa sổ sát đất chiếu vào, sau đó, hình ảnh chấn động mạnh, giống như mấy tác phẩm mà nhiếp ảnh gia cầm máy quay, xoay tròn một chút rồi nhắm ngay một người.

Người đang xách cặp đi xuống cầu thang.

Quý Úc Trình nhanh chóng phản ứng lại, đây là cậu vợ nhỏ của mình mới đi ra từ phòng ngủ...?

Tuy rằng hai năm trước từng gặp một lần, nhưng lúc ấy ấn tượng của Quý Úc Trình về Ninh Tuy cũng chỉ giới hạn trong hai điểm là ‘người yêu của em trai’ và ‘trông cũng được’ thôi.

Còn bây giờ, không hề nghi ngờ gì nữa, từ đầu đến chân Ninh Tuy đều là người của anh.

Quý Úc Trình nhanh chóng quét qua mỗi một bộ phận trên mặt Ninh Tuy như đang đánh dấu đồ của mình.

Quả nhiên hệt như trong tưởng tượng của anh, tóc đen, lông mi hơi cụp xuống, mũi không cao bằng anh nhưng cong cong đáng yêu, môi đầy đặn, mặt cũng rất nhỏ, là kiểu vừa đáng yêu vừa thanh tú.

Khí chất đan xen giữa thiếu niên và đàn ông, thân hình cao gầy, nhưng bởi vì đôi mắt tròn xoe mà có vẻ còn rất trẻ, lúc này đang mặc áo lông vũ màu trắng, giống cái bánh mochi mềm.

Cậu vợ nhỏ xách cặp đi tung tăng, thỉnh thoảng cặp như có như không va vào cẳng chân cậu.

Chỉ nhìn bề ngoài thì thật sự rất khó tưởng tượng cậu lại có tính cách như vậy, đối với anh vừa tham lam vừa cố chấp lại ngang ngược... Còn có hơi chiếm hữu bệnh hoạn.

Cảm giác tương phản này quả thực càng đáng yêu hơn.

Từ khi cậu vợ nhỏ gả vào, đây là lần đầu tiên Quý Úc Trình nhìn rõ dáng vẻ cậu như thế.

Cùng với... lúc cậu ngồi xuống huyền quan đổi giày, vạt áo vén lên lộ ra cái eo thon.

Cực kỳ thon...

Tim cậu cả nhà họ Quý bỗng lỡ một nhịp.

Đang lúc anh vừa thẹn thùng vừa muốn xem tiếp.

Thì bỗng ‘bụp’ một tiếng, trong đầu lần nữa biến thành màu đen.

009 hơi xấu hổ: “Xin lỗi, pin yếu.”

Quý Úc Trình: “...”

Buổi chiều, Ninh Tuy dẫn Tào Nặc vào tòa nhà dạy học, mở cửa phòng hành chính.

Trong phòng hành chính chỉ có hai giáo viên hậu cần trực ban, làm một chức nhàn tản, rất ít người đến đây, nhưng hôm nay là thứ hai, bộ phận hậu cần phải họp, ít nhất một trong hai giáo viên sẽ đến.

Quả nhiên, hai người mở cửa vào thì thấy một thầy giáo hơn bốn mươi tuổi đeo kính đang ở bên trong vùi đầu làm việc.

Ninh Tuy và Tào Nặc trình bày lý do mình đến đây, thầy giáo nhíu mày nói: “Mất di động? Thì cứ báo cảnh sát đi, tự mình đến điều tra cái gì? Camera của trường học có thể tùy tiện cho sinh viên xem được sao?”

“Báo cảnh sát thì không cần đâu ạ, thầy à, em không muốn làm lớn chuyện.” Tào Nặc do dự nói: “Huống chi di động cũng đã dùng nhiều năm, trừ hao ra có thể cũng không tới mức được lập án.”

“Xem lại camera thôi mà, tự bọn em xem, không cần thầy tìm giúp đâu ạ, có lẽ không phiền đâu đúng không.” Ninh Tuy nói.

Thầy giáo mặc kệ hai người, tiếp tục cúi đầu viết báo cáo của mình, rất không kiên nhẫn nói: “Không phải tôi không giúp, mà là trường học có quy định không được sao chép dữ liệu camera, chỉ có thể xem tại chỗ, nhưng ở đây chỉ có một bàn làm việc, chẳng lẽ các em muốn chiếm dụng máy tính của tôi? Như vậy đi, ngày mai hai đứa lại đến, xem nhân viên trực ban ngày mai có thời gian tìm giúp hai đứa hay không.”

Chẳng phải đây là từ chối giúp đỡ rồi sao?

Thật ra người này còn không được xem là giáo viên, chỉ là một nhân viên làm công việc hậu cần, nhưng đối phương cũng có chút quyền hành, Tào Nặc hoảng sợ kéo Ninh Tuy nhanh chóng rời khỏi.

“Mấy hôm trước có một sinh viên là cán sự trong hội sinh viên ở đấy, cũng thoái thác như vậy, kêu tớ và Phương Đại Thành hôm sau lại đến, hôm sau đến thì nói là hôm sau nữa, tận mấy ngày rồi.”

Tào Nặc buồn bực nói: “Thôi bỏ đi, tôi không tìm nữa... Dù sao cũng mua từ hồi năm nhất, dùng ba năm rồi... Cuối tuần tôi xem thử có chỗ nào làm thêm không...”

Ninh Tuy lại cảm thấy lạ, tra camera thôi mà, sao người ở ban hậu cần lại làm khó dễ như vậy?

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đừng vội, cậu chờ chút.”

Ninh Tuy lấy di động của mình ra, tìm được tài khoản WeChat của Tào Nặc trong danh sách, xóa kết bạn.

Qua chừng vài phút, lại gửi yêu cầu kết bạn WeChat cho Tào Nặc.

Trong phòng 607, cái điện thoại đã dùng ba năm đang ở trên tay Từ Thiên Tinh, cậu ta đang chơi game, thấy có người gửi kết bạn thì thuận tay đồng ý.

Nhấn xong mới đột nhiên nhận ra không ổn, nhanh chóng cầm điện thoại lên nhưng đã muộn mất rồi.

“Nếu là trộm điện thoại thì sẽ lập tức tắt máy, vội vã đi đổi lấy tiền. Nhưng đối phương lại không khôi phục cài đặt gốc rồi bán đi...” Ninh Tuy nói: “Cho thấy rất có thể đối phương nhắm tới thông tin trong di động của cậu.”

Tào Nặc sửng sốt: “Trong di động của tôi có thể có thông tin gì chứ?”

Cũng chỉ có ảnh chụp bà nội đã mất thôi, nếu không tìm lại được thì sẽ mãi mãi mất đi những tấm ảnh đó.

Ninh Tuy cũng cảm thấy lạ, cùng lắm Tào Nặc cũng chỉ là một sinh viên bình thường, ai lại cố ý gây khó dễ cho cậu ấy chứ?

Trừ phi, là nhắm về phía cậu.

Cậu phải truy cứu chuyện này đến cùng mới được.

...

Trong văn phòng hậu cần, nhân viên công tác hậu cần nói với hai cán sự hội sinh viên: “Đuổi bọn chúng đi rồi, tôi nói hai người chứ, làm khó hai sinh viên làm gì?”

Đa số sinh viên trong đại học S đều là kẻ có tiền, trong đó bao gồm hai người này, một viên chức nho nhỏ như gã không dám đắc tội, làm không xong sẽ bị phụ huynh tài trợ cho khu dạy học khiếu nại lên trường.

Hai cán sự kia nói: “Thầy đừng quan tâm, đừng để bọn họ xem camera là được.”

Thầy giáo lắc đầu, đành phải tiếp tục viết báo cáo của mình.

Hai cán sự đóng cửa lại, một người trong đó nói: “Thằng nhóc họ Tào kia phiền chết đi được, một cái di động nát thôi mà năm lần bảy lượt tới đòi xem camera, mua cái khác là được thôi mà. Thật không biết vì sao cậu Ninh lại muốn làm khó loại người này nữa, đúng là hạ thấp tư cách của tôi.”

Một người khác nói: “Lỡ như Ninh Tuy quyết tâm muốn ra mặt giúp thằng nhóc kia thì sao? Quý Chi Lâm là bạn trai cậu ta...”

“Chẳng phải nói Ninh Tuy đột nhiên kết hôn với người khác, đã chia tay lâu rồi sao? Cậu Quý đã không còn qua lại với cậu ta nữa, cần gì phải giúp?”

“Nhưng nghe nói cậu ta có chút quan hệ với nhà họ Ninh, nếu không thì sao cũng mang họ Ninh, nói là bà con của nhà họ đấy.”

“Một tên bà con nghèo thôi, chẳng đấu lại cậu Ninh đâu.”

“Mà rốt cuộc Ninh Tuy vì ai mà bỏ cậu Quý nhỉ, bị mù rồi chắc...”

Hai người thảo luận một hồi, cảm thấy chuyện này cứ như vậy thôi, Ninh Tuy không tạo ra được sóng gió gì đâu.

Tuy rằng không biết vì sao Ninh Viễn Minh lại bảo bọn họ ngăn Tào Nặc xem camera, nhưng nhà họ Ninh giàu có như vậy, giúp Ninh Viễn Minh, chắc chắn sau này sẽ mò được chút lợi ích.

Nhưng hai người ngàn lần không ngờ, chân trước bọn họ vừa mới bàn bạc như vậy thì chân sau chủ nhiệm khoa đã tới, trên trán còn đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đi theo còn có trợ lý họ Chu của Quý Thị đã tài trợ mấy tòa nhà cho trường học.

Ninh Tuy cất di động vừa gọi điện cho quản gia, mở cửa đi vào, mỉm cười hỏi: “Giờ thì có thời gian cho chúng tôi xem lại camera rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play