Ninh Viễn Minh thấy dáng vẻ này của
anh ta thì gần như có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nếu lần trước nhìn thấy vòng bạn bè
của Ninh Tuy, cho ra cái kết luận vớ vẩn kia chỉ là suy đoán căn cứ theo trực
giác của cậu ta. Thì lần này sau khi tận mắt nhìn thấy,
cậu ta gần như đã hoàn toàn chứng minh được suy đoán của mình... Người Ninh Tuy thích chính là Quý Úc
Trình! Không, đâu chỉ là thích, nhìn những
động tác nhỏ nhặt kia xem, quả thật đến trình độ có bệnh chiếm hữu luôn
rồi, đến mức dù Quý Úc Trình đã biến thành người thực vật thì cũng muốn
ăn không nhả xương! Sắc mặt Ninh Viễn Minh trở nên cực kỳ
khó coi. Nếu vậy, chẳng phải cả mình và Quý
Chi Lâm đều bị cậu lợi dụng ư? Ngày thông báo gả ấy, cậu tỏ ra
chán chường, suy sụp, đau lòng, thậm chí còn không xuống lầu ăn cơm, bây
giờ nghĩ lại, có lẽ tất cả đều là cố ý! Chứ thật ra đang sốt sắng muốn gả cho
Quý Úc Trình lắm rồi! Gả cho người cậu yêu thật sự, sao
có thể đau lòng khổ sở? Thảo nào mấy bài đăng trên trang cá nhân bài nào
bài nấy đều vui đến phát điên. Khoảnh khắc Ninh Viễn Minh nghĩ thông
suốt điểm này, cậu ta liền vô cùng tức giận, không ngờ mình lại bị đùa giỡn
như khỉ. Bây giờ Ninh Tuy được như ý nguyện,
còn mình thì lại bị mẹ Ninh và Quý Chi Lâm oán trách. Ninh Viễn Minh cụp mắt, oán hận điên
cuồng sinh sôi trong lòng. ... Ninh Viễn Minh không có tâm trạng đến
trường học nữa, về thẳng nhà luôn. Hai hôm nay tâm trạng của mẹ Ninh
tốt hơn được một chút, bởi vì hôm trước nhận được một sợi dây chuyền, ký
tặng là Ninh Tuy. Bà ta như được an ủi, lập tức đeo
lên, cảm thấy cuối cùng Ninh Tuy vẫn mềm lòng, tuy rằng bề ngoài tỏ ra không
muốn lui tới, nhưng lại dối lòng lén tặng dây chuyền cho bà ta, giữa
hai người vẫn còn cơ hội giải hòa. Ninh Viễn Minh vừa về nhà đã thấy
mẹ Ninh ngồi trong phòng khách đắp mặt nạ, mặc dù không đi ra ngoài nhưng
vẫn đeo dây chuyền. Cậu ta dùng danh nghĩa Ninh Tuy tặng
sợi dây chuyền này cho mẹ Ninh, vốn dĩ là mong mẹ mình nhận rồi sẽ
không quan tâm đến Ninh Tuy nữa. Tưởng bà ta sẽ tùy tiện nhận lấy,
rồi không phải ném vào góc nào đó thì là đưa cho người giúp việc giống
như trước đây. Chẳng phải trước kia bà cũng làm
như vậy với cái khăn quàng cổ mà Ninh Tuy tặng sao? Nhưng không ngờ, lần này thái độ của
mẹ Ninh lại rất khác thường, rất thích đồ do Ninh Tuy tặng. Lẽ nào bà ta cảm thấy ái náy với
Ninh Tuy về chuyện gả thay, nhưng cũng không tới mức này chứ nhỉ. Ninh Viễn Minh càng thêm khó chịu
trong lòng, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến mức sắp bật máu. Cậu ta điều chỉnh sắc mặt, đi qua cười
hỏi: “Mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con gặp ai ở bệnh viện?” “Ninh Tuy à?” Gần đây đầu óc mẹ
Ninh toàn là Ninh Tuy, vô thức trả lời. Nụ cười trên mặt Ninh Viễn Minh cứng
đờ: “Đúng vậy, con gặp cậu ấy và cậu cả nhà họ Quý, trông cậu ấy
rất thích Quý Úc Trình, cẩn thận quấn khoăn choàng cho Quý Úc Trình,
lại còn nắm tay anh ta... Con cảm thấy cậu ấy rất cam tâm tình nguyện gả
cho Quý Úc Trình, mẹ không cần tự trách đâu.” Mẹ Ninh khá bất ngờ: “Thật thế ư,
vậy vì sao cả tháng nay nó tức giận không về nhà?” Bà ta đã không gặp Ninh Tuy cả
tháng nay rồi. Nếu không phải mấy ngày trước nhận
được sợi dây chuyền này thì bà còn định đến trường học một chuyến để
tìm Ninh Tuy. Ninh Viễn Minh ám chỉ: “Chắc không
phải cậu ấy tức giận mẹ chuyện này đâu, mà là... đã muốn vạch rõ giới
hạn với chúng ta từ lâu rồi?” Mẹ Ninh nhíu mày. Sao bà ta không thể nghe ra Ninh Viễn
Minh đang nói bóng nói gió. Chỉ là, vì đã xem Ninh Viễn Minh là
con trai suốt hai mươi mốt năm nay nên không muốn so đo với cậu ta. Ninh Viễn Minh ôm cánh tay mẹ Ninh,
định giở giọng làm nũng giống như khi còn nhỏ: “Thật ra trước khi Ninh
Tuy tới nhà chúng ta, gia đình chúng ta rất hài hòa, sau khi Ninh Tuy tới
con cảm giác mẹ đối xử với con rất xa cách... Mẹ à, mẹ có thể đừng nhắc
tới Ninh Tuy không, dù sao chắc chắn sau này cũng là con và anh cả
dưỡng già mẹ, chỉ xem hai đứa con là con thôi không được sao?” Lúc Ninh Tuy vừa tới nhà họ Ninh,
quả thật mẹ Ninh khá chán ghét những thói quen không tốt của cô nhi
xuất thân từ cô nhi viện của cậu. Nhưng ba năm nay, ít nhiều gì bà
cũng có chút tình cảm với Ninh Tuy, huống chi trong người Ninh Tuy chảy
dòng máu của bà, con trai ruột sao có thể nói không cần là không cần? “Con nói mê sảng cái gì thế?” Mẹ
Ninh vỗ vai Ninh Viễn Minh: “Mấy đứa đều là con của mẹ, sau này đừng nói
những lời tị nạnh trẻ con này nữa.” “...” Ninh Viễn Minh không ngờ mẹ
Ninh lại từ chối thẳng thừng như vậy. Nếu là trước kia, ít nhất mẹ Ninh sẽ an
ủi cậu ta vài câu. Từ khi để Ninh Tuy gả thay, thái độ
của những người xung quanh cậu ta đều thay đổi... Ninh Viễn Minh càng nghĩ càng đau
lòng. ... Ninh Tuy vẫn canh cánh chuyện Tào
Nặc mất điện thoại, nhưng bây giờ là cuối tuần, dù lên văn phòng cũng
không có giáo viên trực ban. Cậu định thứ hai quay lại. Quý Úc Trình có thể dành ra trọn hai
ngày ở với Ninh Tuy. Hai ngày tổng cộng là bốn mươi tám
tiếng đồng hồ, ngoài ăn cơm ra gần như Ninh Tuy chỉ ở trên giường, kề cận
với anh chồng thực vật, xem phim và chơi di động cũng dính với Quý Úc
Trình. Quý Úc Trình chỉ có thể lắng tai
nghe, cũng miễn cưỡng nghe hết cốt truyện mấy bộ phim. Sống bên cậu vợ nhỏ,
những ngày tháng người thực vật thú vị hơn trước kia nhiều. Hai ngày nay trời lại đổ mưa, nằm trong
chăn ấm áp, vừa thoải mái vừa ấm cúng, nếu không phải cậu cả Quý là người
thực vật không thể nhúc nhích thì trông hai người cùng nằm trong chăn thật sự
rất giống đôi tình nhân khó chia lìa. Ở bệnh viện, Ninh Tuy đau lòng Quý Úc
Trình một thoáng là lượng pin đã tăng lên 3%. Nhưng sau khi về đến nhà thì lại bắt
đầu lên thong thả với tốc độ sống một ngày bằng một năm, biến thành trạng thái
bốn tiếng năm mươi phút tăng một vạch. Cho nên, đúng là nhanh hơn trước,
nhưng chỉ nhanh hơn mười phút ngắn ngủi thì có khác gì trước kia? Quý Úc Trình lạnh lùng réo 009 ra:
“Có phải mi lại rớt dây xích chỗ nào không?” 009 than khổ: “Liên quan gì đến tôi
chứ, có khi lúc đó cậu vợ bé bỏng của anh đau lòng, còn bây giờ hết rồi
cho nên tốc độ nạp pin mới rùa bò như thế.” Còn lâu cậu cả nhà họ Quý mới
tin vấn đề ở chỗ cậu vợ nhỏ nhà mình, rõ ràng cậu yêu anh đến chết đi sống
lại, chỉ ước gì có thể ở bên anh mỗi ngày, sao tình cảm có thể chưa đủ
sâu sắc? Cậu cả Quý bị ràng buộc với hệ
thống rác thải, chỉ có thể chờ đợi trong dày vò. Tuy nhiên, cũng may mà cậu vợ nhỏ
rất dính người, một ngày gần như có mười mấy tiếng kè kè bên cạnh, sau
hai ngày, cuối cùng Quý Úc Trình cũng nhìn thấy một chút ánh rạng đông,
pin ở góc trên bên phải đạt tới 10%. Pin vừa đạt tới 10%, Quý Úc Trình
lập tức cảm thấy cơ thể của mình có thể cử động được một chút, năm
ngón tay và năm ngón chân đã có thể nhúc nhích. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong ngón
tay thôi, bàn tay và cổ tay vẫn chưa không thể hoạt động, chân cũng vậy. Không ai phát hiện người thực vật trên
giường bệnh đã âm thầm có thay đổi rất nhỏ. Mặc dù đã có thể hoạt động một chút,
nhưng trước khi hoàn toàn tỉnh lại, Quý Úc Trình không hề có ý định thể
hiện ra trước mặt cậu vợ nhỏ hay quản gia... Ngay cả mắt cũng không mở ra
được, 99% diện tích thân thể không thể cử động, chỉ có ngọ nguậy ngón tay,
trông rất giống người bị trúng gió. Gánh nặng thần tượng của cậu cả
nhà họ Quý tuyệt đối không cho phép anh khiến mình mất mặt như thế. Nhưng so với trước kia chỉ có thể bị
động nhận sự vuốt ve và đùa nghịch của cậu vợ nhỏ, thì ít nhất bây giờ
năm ngón đã hoạt động được rồi, Quý Úc Trình lập tức nổi lên ý định
trêu ghẹo cậu vợ nhỏ nhà mình. Tình yêu của cậu vợ như hầu như đều
biểu hiện thông qua việc tiếp xúc da thịt mang tính chiếm hữu, trước đây
Quý Úc Trình chưa từng yêu đương, cũng không biết bước đầu tiên của yêu
đương là gì, nhưng từ chỗ vợ mình anh đã tổng kết được, có lẽ thích
chính là muốn chạm vào đối phương. Anh cũng muốn dùng bàn tay mình
lướt qua cơ thể của cậu vợ nhỏ, cảm nhận xúc cảm mềm mại truyền đến trái
tim, khiến lòng người xao động không yên. Nghĩ đến đây, Quý Úc Trình giật giật
ngón tay. Lúc này đã khuya, Ninh Tuy đã dựa
vào Quý Úc Trình ngủ rồi. Sau chuyện gãy xương, Ninh Tuy không
còn dám dựa nửa người dưới quá gần Quý Úc Trình, sợ mình đè lên chân anh,
làm anh bị thương lần nữa. Hai người ngủ dang tay dang chân. Nửa người trên của Ninh Tuy vẫn nằm
sát Quý Úc Trình, đặc biệt là hai tay, luôn ôm cứng ngắt tay phải Quý Úc
Trình, kẹp tay anh vào lòng bàn tay. Quý Úc Trình thừa dịp cậu vợ nhỏ thở
đều đều, từng chút, từng chút cố sức rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay
cậu. Bởi vì bàn tay không thể cử động, chỉ
có ngón tay nhúc nhích được nên Quý Úc Trình chỉ có thể dùng đốt ngón tay
gắng gượng đẩy tay Ninh Tuy ra. Trông... không khác gì thiểu năng trí
tuệ. Dù sao cũng chẳng ai biết. Người thực vật lạnh lùng nghĩ. Tốn chừng nửa tiếng mới rút ngón tay
ra được, sau đó nắm ngược lại tay Ninh Tuy trong lòng bàn tay. Quý Úc Trình dùng ngón tay cảm nhận
từng tấc, từng tấc tay của cậu vợ nhỏ giống như đang đo kích cỡ. Nhỏ hơn tay mình, mềm hơn tay mình,
làm người ta sinh ra sự mơ màng vô hạn. Cuối cùng Quý Úc Trình cũng được
nắm tay của cậu vợ bé bỏng rồi, trong lòng thỏa mãn thở dài. Anh mang theo thỏa mãn đó chìm vào
giấc ngủ say... Đúng vậy, anh phát hiện linh hồn của mình đã dần dần dung
hợp với cơ thể, thỉnh thoảng cũng có thể giải phóng khỏi cảm giác tù
túng khó chịu, ngủ một lúc. ... Hôm sau, Ninh Tuy thức dậy trước. Cậu xốc chăn ngồi dậy, mơ màng ngáp
một cái. Vừa định xuống giường thì cảm thấy
tay phải như bị cái gì đó kéo lại, thứ giam cầm tay mình còn mang theo sức
mạnh và ấm áp. Ninh Tuy ngây người, xốc chăn lên thì
phát hiện tay mình đang bị tay anh chồng thực vật nắm chặt. Nhưng rõ ràng
anh chồng thực vật vẫn nằm trên giường nhắm chặt mắt, trên gương mặt anh
tuấn không hề có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào. Cậu: “...” ??? Tối hôm qua trước khi ngủ là tư
thế này sao? Cậu sờ Quý Úc Trình thì thôi đi, vậy
mà giờ đã biến thái đến mức trong lúc ngủ mơ còn lấy tay anh đặt lên bàn
tay mình, vờ như anh đang sờ mình sao???