“Nghe nói hôm nay phòng 402 cố tình đến
bệnh viện mượn điện thoại di động cũ của Ninh Tuy.” Dương Nghiêm Hoài gặm quả táo, trợn mắt
một cái: “Điện thoại thôi mà, mất thì mất thôi, mua cái mới là được, còn cần
phải đi mượn nữa à? Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của đám người trong cái
phòng đó kìa.” Cảnh tượng lần trước chiếc xe phiên bản
số lượng có hạn kia xuất hiện, làm nổi bật lên vẻ thấp kém của cậu ta vẫn còn
rõ như in ở trong đầu Dương Nghiêm Hoài, không cách nào xóa nhòa. Chắc Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh đã
sớm quên mất chuyện này rồi, nhưng đối với Dương Nghiêm Hoài, đó có thể coi là
một ngày nở mặt nở mày nhất trong cuộc đời sinh viên của cậu ta. Khó khăn lắm mới có được một ngày như
vậy, nhưng lúc gần kết thúc lại bị phá hỏng, danh tiếng bị cướp sạch, sao cậu
ta có thể không ghim cho được?! Vì vậy chỉ cần 402 có một chút động
tĩnh nhỏ là cậu ta sẽ lập tức hóng hớt. Tuy rằng so ra thì gia cảnh không bằng
được mấy người bạn như Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh, nhưng tốt xấu gì nhà
của cậu ta cũng được xem là gia đình khá giả, cũng đủ để cậu ta mỉa mai Tào Nặc
và Phương Đại Thành rồi. Ninh Viễn Minh thì chẳng có hứng thú gì
với chuyện của hai người bạn cùng phòng của Ninh Tuy, đối thủ của cậu ta chỉ có
một mình Ninh Tuy. “Đến bệnh viện?” Có phải tình trạng cơ thể của Quý Úc Trình
xảy ra vấn đề gì không? Mới vừa kết thúc trị liệu trở về từ nước ngoài mà lại
phải vào bệnh viện rồi? ... Lần trước thì không tính, Ninh Tuy
đi theo ra nước ngoài có thể nói là làm tròn bổn phận của người vợ, nhưng ở
trong nước Quý Úc Trình đi bệnh viện, Ninh Tuy cũng phải theo sát sao như vậy
hay sao? Chuyện này thật sự khác xa tính cách
của Ninh Tuy. Ngày xưa Quý Chi Lâm đến đại học khác
tham gia thi đấu bóng rổ, cậu cũng chẳng lẽo đẽo theo sau suốt ngày như vậy. Hơn nữa lần trước nhìn thấy bài đăng
vui vẻ của cậu trên vòng bạn bè... Suy nghĩ vô lý kia lại nhảy ra trong
đầu Ninh Viễn Minh. Cậu ta càng nghĩ càng thấy bực bội,
trong lòng lại sinh ra kích động mãnh liệt muốn tìm kiếm kết quả. “Tôi ra ngoài một chuyến.” Ninh Viễn
Minh cầm áo khoác lên, vội vàng rời khỏi ký túc xá. Sau khi cậu cả Quý trở thành người thực
vật thì ở lại nhà tổ của nhà họ Quý, ông cụ xem anh chẳng khác gì báu vật,
không chấp nhận bất người nào đến thăm hỏi, muốn gặp anh còn khó hơn lên trời. Nhưng bây giờ bọn họ tới bệnh viện,
nhất định có thể gặp được bọn họ, tìm ra một chút manh mối, vậy là có thể lần
ra ngọn nguồn sự việc. Ninh Viễn Minh vừa xuống taxi đã phát
hiện Quý Chi Lâm cũng đã tới, đang đỗ xe ở bên kia. Vài ngày không gặp, sắc mặt của Quý Chi
Lâm hơi tiều tụy, đường đường là một hot boy, vậy mà giờ lại có chút lôi thôi
lếch thếch. Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Chi
Lâm hơi thắc mắc tại sao Ninh Viễn Minh lại tới đây. Thấy Quý Chi Lâm không có ý định chào
hỏi, Ninh Viễn Minh hơi xấu hổ, chủ động bước tới: “Anh Lâm, anh đến thăm anh
cả của anh sao?” “Anh bị cảm nhẹ, đến bệnh viện lấy
thuốc.” Quý Chi Lâm nghe vậy nhíu mày: “Hôm nay Quý Úc Trình cũng đến làm kiểm
tra à?” Bây giờ đến cả hai chữ “anh cả” này mà
anh ta cũng chẳng buồn gọi, nhắc đến người này là lại nhớ đến những lời đau
lòng mà Ninh Tuy đã nói, cùng với chuyện cậu chặn số mình. Sao Ninh Viễn Minh có thể nói là mình
đến đây để moi tin, bèn vội vàng nói: “Em cũng có hơi khó chịu trong người, tới
bệnh viện khám.” “Ồ.” Quý Chi Lâm gật đầu cho có lệ. Ninh Viễn Minh cứ ngỡ anh ta sẽ ân cần
hỏi thăm mình khó chịu ở đâu, trong lòng đã âm thầm bịa sẵn chứng bệnh và khoa
cần khám rồi. Cuối cùng Quý Chi Lâm lại “Ồ” một
tiếng, quay đầu nhìn sang chạc cây trụi lủi ở bên cạnh, không hề nói thêm lời
nào. Ninh Viễn Minh: “...” Trong lòng Ninh Viễn Minh thoáng nhói
lên. Trong khoảng thời gian này, quan hệ của
hai người càng lúc càng gượng gạo. Trước khi chuyện gả thay xảy ra, Quý
Chi Lâm đối xử với Ninh Viễn Minh thậm chí còn tốt hơn cả Ninh Tuy, nghỉ đông
và nghỉ hè thì cùng bay ra nước ngoài chơi, mỗi dịp lễ lộc anh ta còn chuẩn bị
quà cho Ninh Viễn Minh. Tuy người yêu của anh ta là Ninh Tuy,
Ninh Viễn Minh chỉ là chuyện của quá khứ, nhưng anh ta vẫn thường xuyên vì Ninh
Viễn Minh mà lỡ hẹn với Ninh Tuy, hơn nữa còn đặc biệt chú ý không nhắc đến
Ninh Tuy ở trước mặt Ninh Viễn Minh, suy nghĩ đến cảm xúc của Ninh Viễn Minh. Nhưng dạo này, anh ta không những không
hề chủ động đi tìm Ninh Viễn Minh dù chỉ một lần, thậm chí Ninh Viễn Minh gửi
tin nhắn WeChat cho anh ta mấy lần mà anh ta cũng không thèm trả lời. Dường như trong một đêm mà hai người đã
trở thành người xa lạ. Tại sao chứ, hối hận vì đã vì cậu ta mà
dâng Ninh Tuy cho anh cả của anh ta hay sao? Trong lòng Ninh Viễn Minh như bị thứ gì
đó chặn lại. Bầu không khí giữa hai người rất gượng
gạo, Quý Chi Lâm bỏ lại một câu: “Vậy tôi vào trước.” Đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc
xe màu đen lái đến trước cổng bệnh viện, Ninh Tuy và quản gia đẩy Quý Úc Trình
ra khỏi tòa nhà VIP. Quý Chi Lâm đang định bước vào lập tức
khựng lại, còn Ninh Viễn Minh thì tái mặt, xoay phắt về phía bên kia. Khoảng cách mấy chục bước, người bên
kia không chú ý đến họ. Chỉ thấy quản gia đi qua mở cửa xe,
Ninh Tuy đứng bên cạnh Quý Úc Trình, cúi xuống quấn chặt khăn choàng trên cổ
của người thực vật sắc mặt tái nhợt, rồi lại chu đáo giúp anh vén tóc mái dài
quá trán lên khỏi hai mắt nhắm chặt, để tránh quẹt vào mắt gây khó chịu. Lúc làm chuyện này, Ninh Tuy hết sức
tập trung, trong suốt cả quá trình, một tay cậu còn đặt sau gáy Quý Úc Trình,
đỡ đầu Quý Úc Trình, để tránh cho anh cảm thấy khó chịu vì xe lăn không có gối
kê đầu. Cái này cũng thôi đi, còn có thể giải
thích là diễn trò trước mặt quản gia, giả bộ chăm sóc Quý Úc Trình tận tình. Nhưng tại sao bàn tay đang đặt lên sau
cổ Quý Úc Trình lại không ngừng vuốt ve làn da của người thực vật! Nhìn từ góc độ của Quý Chi Lâm và Ninh
Viễn Minh có thể thấy rõ mồn một động tác của Ninh Tuy... Không biết là phản
ứng tự nhiên hay là do tay cậu vuốt ve quá nhiều, phần da trắng nõn sau cổ của
Quý Úc Trình lại đỏ ửng lên. “...” Quý Úc Trình quanh năm suốt tháng nằm
trên giường bệnh không cho phép ai thăm hỏi. Đây là lần đầu tiên Quý Chi Lâm và Ninh
Viễn Minh nhìn thấy hình thức chung đụng giữa Ninh Tuy và Quý Úc Trình. Hoàn toàn khác biệt với sự luống cuống
tay chân như trong tưởng tượng, Ninh Tuy không những chăm sóc Quý Úc Trình quen
tay quen chân, hơn nữa trong động tác còn lộ ra sự mờ ám dữ dội... Thậm chí là
ham muốn chiếm hữu. Phát hiện ra phần da sau gáy của Quý Úc
Trình đỏ lên, Ninh Tuy thích thú nhéo nhéo nó. Ngay khi Quý Chi Lâm và Ninh Viễn Minh
bàng hoàng cho rằng những gì mình vừa thấy chỉ là ảo giác, cứ nghĩ cậu sẽ lấy
tay ra khỏi cổ của Quý Úc Trình, thì tay cậu lại dời sang một bộ phận khác, đó
chính là tai của anh... Sau đó tiếp tục si mê vuốt ve nó một cách dịu dàng. Lần này cậu không những sờ Quý Úc
Trình, mà còn sờ bằng cả hai tay. Quý Chi Lâm: “...” Ninh Viễn Minh: “...” Hai người cứ thế sợ hãi nhìn Ninh Tuy
cẩn thận giúp quản gia ôm Quý Úc Trình lên ghế sau xe. Trước khi cửa sổ xe đóng lại, thậm chí
bọn họ còn có thể nhìn thấy Ninh Tuy đặt đầu của người thực vật đang ngủ say
lên cổ của cậu, cúi đầu chạm môi vào tóc của Quý Úc Trình, dùng hai tay ôm Quý
Úc Trình thật chặt, giống như sợ va vấp làm bị thương Quý Úc Trình vậy. Sau khi làm xong tất cả những chuyện
này, giây phút cuối cùng khi cửa sổ xe đóng lại, bọn họ còn loáng thoáng nhìn
thấy Ninh Tuy cho tay vào trong áo khoác của Quý Úc Trình, mặc dù không biết là
muốn làm gì, nhưng nhìn hành động thì chắc là muốn tiếp tục động tác vuốt ve
vừa rồi. Hai người: “...” Xe của nhà họ Quý chạy đi xa, hai người
đứng ngơ ngác trong gió ngay tại chỗ, thậm chí sợ hãi đến mức quên khép cái
miệng hình chữ A lại. Ngoại trừ lần trước ở biệt thự, Quý Chi
Lâm chưa từng nhìn thấy Ninh Tuy và Quý Úc Trình ở cùng nhau. Lần đó ông cụ cũng có mặt, mặc dù Ninh
Tuy đã nói những lời đó... Nhưng lại chưa từng có hành động mờ ám gì với Quý Úc
Trình, hôn một cái cũng giống như cố tình chọc tức anh ta, nhìn không hề giống
một cặp tình nhân thân mật. Cho nên phòng tuyến trong lòng Quý Chi
Lâm vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, vẫn cảm thấy những lời Ninh Tuy nói, những tin
nhắn cậu gửi chưa chắc gì đã hoàn toàn là sự thật. Nhưng bây giờ... Bây giờ Ninh Tuy đang làm gì vậy?!!! Quý Chi Lâm sợ hãi đến nỗi đầu óc trống
rỗng. Vẫn là Ninh Viễn Minh lấy lại tinh thần
trước: “... Ngày xưa Ninh Tuy có đối xử với anh như vậy không?” Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt của Quý
Chi Lâm lập tức xanh mét. Đúng vậy, lúc Ninh Tuy còn là người yêu
của anh ta, thật sự đối xử với anh ta rất tốt, nhưng cùng lắm chỉ là nắm tay,
ôm ấp, cho đến bây giờ cũng sẽ không làm thế này thế nọ với anh ta... Thân
thiết đến nỗi người khác nhìn thấy mà sợ hãi. Quý Chi Lâm không hình dung ra được,
chỉ cảm thấy trái tim đều đang co rút. Ninh Viễn Minh lại hỏi tiếp: “Hôm trước
anh về nhà tổ một chuyến sau đó trở nên mất hồn mất vía, có phải Ninh Tuy đã
nói gì với anh không?” Quý Chi Lâm không hé lời, chỉ cắn răng,
sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Rồi đột nhiên, anh ta cũng không thèm
vào bệnh viện nữa, mở cửa xe rồi ngồi lên, khởi động xe quay đầu chạy đi mất.