Bác sĩ đang kiểm tra cho Quý Úc Trình
thì Ninh Tuy nhận được điện thoại của bạn cùng phòng.
Ninh Tuy bỏ ra nhìn, là Phương Đại
Thành gọi đến, hình như có chuyện gì gấp nên gọi WeChat cầu cứu cậu, cậu bèn
nói với quản gia một tiếng rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Điện thoại bị ăn cắp sao?”
Ninh Tuy thấy hơi khó hiểu, Đại học S
nổi tiếng khắp cả nước, đa số học sinh đều có phẩm chất rất tốt, rất ít khi xảy
ra chuyện trộm cắp hoặc mất đồ, cho dù bị mất đồ thì cũng sẽ có người đưa đến
phòng thông báo tìm đồ.
Sao lại có chuyện mấy ngày rồi vẫn
không tìm lại được?
Nói ra cậu có chút buồn cười: “Dạo này
hai người cũng xui xẻo quá đấy.”
Tào Nặc đang dùng điện thoại của Phương
Đại Thành gọi điện cảm thấy rất phiền muộn: “Hơn mấy ngàn lận đấy, bằng cả
tháng tiền lương của ba tôi rồi.”
Nụ cười trêu chọc trên mặt Ninh Tuy
bỗng nhạt đi, cậu thì khá là may mắn, có một cái hệ thống, nhưng Tào Nặc chỉ là
con nhà làm công ăn lương bình thường, đột nhiên mất hơn mấy ngàn tệ, chắc chắn
sẽ đau lòng muốn chết.
Cũng đã mấy ngày rồi mà không nói
chuyện này với mình, chắc chắn không muốn mở lời xin giúp đỡ, không chừng đã
gặm bánh bao mấy bữa rồi.
Ninh Tuy có thể hiểu được, cái cảm giác
đó gọi là thất vọng, giống như ngày xưa khi cậu ở trại trẻ mồ côi, khó khăn lắm
mới được chia một miếng bánh ngọt, vậy mà lại bất cẩn làm rớt xuống đất.
“Có thể báo cảnh sát không?” Ninh Tuy
đi tới góc thang bộ, nghiêm túc bày mưu tính kế cho cậu ấy.
Phương Đại Thành ở bên cạnh nhỏ giọng
nói: “Chắc không giải quyết được đâu, sau khi trừ hao đi thì cái điện thoại di
động đó còn không đủ để lập hồ sơ.”
“Có thể kiểm tra camera không?”
Tào Nặc ủ rũ nói: “Chuyện này bọn tôi
cũng lên văn phòng hỏi rồi, nhưng bên kia không cho xem camera giám sát.”
Bình thường, nếu giáo viên ở văn phòng
vắng mặt thì sẽ có một số cán sự trong hội sinh viên phụ trách, Ninh Viễn Minh
và Dương Nghiêm Hoài đều nằm trong hội sinh viên, mấy cán sự kia mà có lòng tốt
giúp đỡ người của phòng bọn họ thì mới là lạ.
Thật ra Quý Chi Lâm rất nổi tiếng ở
trong trường, cũng rất có năng lực, anh ta chỉ cần đến hội sinh viên nói một
tiếng, chắc chắn có thể lấy được đoạn ghi hình trong camera.
Nhưng bây giờ Ninh Tuy không còn là bạn
trai của Quý Chi Lâm nữa mà trở thành chị dâu của anh ta, Quý Chi Lâm lại đi
giúp chắc.
Hai người bạn cùng phòng bận tâm đến
cảm xúc của Ninh Tuy nên không nói ra.
“Thế này đi, hai cậu đến bệnh viện số 1
chờ tôi, tạm thời lấy điện thoại cũ của tôi dùng tạm đi, còn chuyện camera thì
để tôi tìm cách.”
“Tuy à, tôi thật sự phải mời cậu ăn một
bữa cơm.” Tào Nặc ở đầu dây bên kia cảm động đến mức rơi nước mắt.
Mặc dù trong ký túc xá của bọn họ, Ninh
Tuy là người nhỏ nhất, xuất thân đáng thương nhất, nhưng lại khiến người khác
cảm thấy đáng tin vô cùng, có người bạn như cậu, cả đời này cũng không thiệt
thòi.
Đúng là hời cho tên Quý Chi Lâm trước
kia rồi!
Tuy rằng bác sĩ gia đình nói Quý Úc
Trình chỉ bị gãy xương, không có vấn đề gì lớn, nhưng ông cụ cực kỳ xem trọng
chuyện này, kêu quản gia đưa Quý Úc Trình đến bệnh viện VIP nhà mình làm kiểm
tra toàn thân, xem xem bình thường thiếu dinh dưỡng ở mặt nào, cái gì cần tẩm
bổ thì phải nhanh chóng tẩm bổ.
Ninh Tuy đã lên năm ba đại học, không
có nhiều tiết, tất nhiên cũng đi chung.
Cậu ngồi trên xe ôm anh chồng thực vật
của mình, nhìn thạch cao sưng vù dưới dép lê của anh cùng với sắc mặt tái nhợt,
Ninh Tuy cực kỳ chột dạ... Cậu nghi ngờ ngón chân của Quý Úc Trình bị dáng ngủ
hơi xấu của mình ép đến gãy xương.
Quý Úc Trình có thể cảm nhận được sự
chột dạ của cậu vợ nhỏ nhà mình, biểu hiện cụ thể là cậu vợ nhỏ thỉnh thoảng
lại kéo ống quần anh lên một chút để xem cái chân đó bị làm sao, giống như mắc
chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy.
Tất nhiên Quý Úc Trình không muốn để
cho cậu vợ nhỏ của mình cảm thấy tội lỗi vì những chuyện cậu không hề làm,
nhưng anh lại không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, chẳng thể nào nói
rõ với cậu vợ nhỏ về chuyện này.
Huống chi... chuyện này quá mất mặt,
cực kỳ không phù hợp với thân phận cậu cả Quý Thị của anh.
Cậu cả Quý thật sự chỉ muốn giả chết.
Tào Nặc và Phương Đại Thành đang chờ ở
cổng bệnh viện.
Ninh Tuy và quản gia đẩy Quý Úc Trình
đang ngồi xe lăn vào phòng kiểm tra, nếu không phải lần này tới tìm Ninh Tuy
lấy điện thoại, Tào Nặc và Phương Đại Thành nào có cơ hội nhìn thấy nhân vật
tầm cỡ như Quý Úc Trình chứ.
Vừa nhìn thoáng qua, cả hai đều ngớ
người.
Mặc dù đã thành một người thực vật, sắc
mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhưng gương mặt kia vẫn vô cùng điển trai,
xinh đẹp hệt như một tác phẩm nghệ thuật, thật sự không cùng một đẳng cấp với
người bình thường như họ.
Đợi Ninh Tuy đi ra, hai người đều sắp
quên mất chuyện điện thoại di động, chỉ kéo Ninh Tuy, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hèn
gì đợt này chẳng thấy cậu ngẩn ngơ như mất hồn nữa...”
Học chung ba năm đại học, sao hai người
có thể không biết Ninh Tuy là một người mê sắc đẹp chứ? Thì ra đã bị người thực
vật kia hớp hồn mất rồi.
Ninh Tuy thích nhất là người khác công
nhận gu thẩm mỹ của mình.
Dù sau khi cậu cả Quý tỉnh lại có bằng
lòng hay sẽ muốn ly hôn với cậu.
Nhưng bây giờ cậu cả Quý đang sống thực
vật chính là anh chồng của cậu, khen Quý Úc Trình nghĩa là khen cậu rồi.
Cậu tự hào nhìn về phía phòng bệnh:
“Đẹp phải không, giới thiệu chút nhé, Quý Úc Trình, ông xã tôi đó.”
Phòng bệnh không khóa cửa, Quý Úc Trình
ở trong phòng nghe rõ mồn một.
Anh còn tưởng lúc ở bên ngoài chắc chắn
Ninh Tuy sẽ không giới thiệu mình với bạn bè, dù sao anh cũng chỉ là một người
thực vật, cưới một người sống thực vật suốt hai năm, hơn nữa còn không có hy
vọng tỉnh lại, chuyện như thế này mà nói ra ngoài thì thế nào cũng thấy có chút
khó chịu.
Không ngờ Ninh Tuy lại giới thiệu thẳng
thừng như vậy... Giống như rất lấy làm tự hào vì được làm vợ của anh.
Hai chữ “ông xã” này lọt vào tai Quý Úc
Trình, bỗng nhiên trở nên ngọt ngào giống như được cậu vợ nhỏ đút cây kẹo que
đến bên môi anh, khiến máu trong người anh hơi sục sôi.
Nếu anh cũng là một người bình thường,
bây giờ anh sẽ chu đáo bảo tài xế lái xe tiễn bạn của cậu vợ nhỏ về, hoặc là
mời bọn họ đến câu lạc bộ đắt đỏ ăn một bữa cơm, cảm ơn bọn họ đã chăm sóc cho
cậu vợ nhỏ.
Để cậu vợ nhỏ có thể diện trước mặt
người ngoài, là bổn phận nên làm của một người chồng gương mẫu.
Nhưng ngặt nỗi anh không hề có dấu hiệu
sẽ tỉnh lại.
Quý Úc Trình liếc nhìn số pin 2% thảm
thương ở góc trên bên phải, bỗng nhiên thấy hơi buồn bực.
Từ khi có Ninh Tuy, ham muốn tỉnh lại
của anh càng ngày càng mạnh mẽ.
Muốn dùng tay cảm nhận mái tóc mềm mại
trên đỉnh đầu cậu vợ nhỏ, cũng muốn giống như bao người bình thường khác, khi
có tuyết rơi thì mặc áo khoác đứng ở trước cửa nhà, dang rộng vòng tay đợi cậu
vợ nhỏ nhảy bổ vào trong lòng...
Đến khi Quý Úc Trình hoàn hồn lại bên
ngoài đã bàn với nhau đi ra ngoài ăn cơm tối, hai người bạn cùng phòng vừa được
cậu cả Quý khen ngợi là có mắt nhìn và biết điều đang ra sức rủ rê Ninh Tuy đi
KTV với bọn họ.
“Cậu xem, từ sau khi cậu kết hôn, không
đi học thì là về nhà, chúng ta chưa có cơ hội tụ tập cho ra trò. Lần này Phương
Đại Thành mời khách, giải hạn cho tôi, nè Tuy, cậu cũng đi luôn nhé.”
Đúng thật, trước đó lúc còn hẹn hò với
Quý Chi Lâm, cuối tuần Ninh Tuy còn thường hay rủ bạn phòng ra ngoài leo núi,
tập luyện.
Dạo gần đây, sau khi lấy anh chồng thực
vật, Ninh Tuy thật sự một lòng một dạ cắm mặt vào tiền, rất sợ cây rụng tiền đã
tới tay chợt bay đi, ngày nào cũng thế, vừa tan học là về nhà trông nom Quý Úc
Trình.
Hai người bạn cùng phòng cô đơn muốn
chết.
Ninh Tuy ngượng ngùng nói: “Tôi hát dở
lắm.”
Dở đến cỡ nào?
Cậu cả Quý ở trong phòng cảm thấy rất
hứng thú, danh sách một trăm việc cần hoàn thành sau khi tỉnh lại đã tăng thêm
một điều: Kêu cậu vợ nhỏ hát riêng cho một mình mình nghe.
Tào Nặc khoác vai Ninh Tuy: “Có sao đâu
nào? Trước mặt chúng tôi còn sợ mất mặt gì chứ?”
Ninh Tuy bị thuyết phục, cười cười:
“Vậy hai cậu xuống lầu đợi tôi đi, tôi đợi quản gia về nói với ông ấy một tiếng
rồi xuống tìm các cậu ngay.”
Quý Úc Trình trong phòng bệnh ngớ ra
một chút, là đồng ý rồi à?
Sẽ về trễ lắm sao?
Buổi tối có về ngủ không?
Mặc dù biết cậu vợ nhỏ cũng phải có
cuộc sống riêng của mình, nhưng khó khăn lắm hôm nay cậu vợ nhỏ mới không đi
học, Quý Úc Trình cho rằng cả ngày hôm nay đều có thể nằm trong ổ chăn ấm áp với
cậu vợ nhỏ.
Tâm trạng của người thực vật chợt trở
nên ủ rũ.
Hai người bạn cùng phòng vừa đi, quản
gia đã cầm báo cáo kiểm tra về, nói với Ninh Tuy: “May mà không có vấn đề gì,
nếu không ông cụ sẽ sốt ruột lắm cho xem, nhưng mà sau này phải bổ sung thêm
một chút canxi nữa.”
Trong lòng Ninh Tuy cũng thoáng yên tâm
hơn một chút: “Không sao là tốt rồi ạ. Lát nữa cháu phải đi với bạn tới một
nơi, chú chở cậu cả Quý về nhà trước nha, hôm nay trời lạnh, trên đường về nhớ
bật điều hòa trong xe cao lên một chút.”
Quản gia gật đầu nói: “Còn hai mục phải
kiểm tra, làm xong thì chúng tôi sẽ về, cậu cứ yên tâm.”
Hai người mở cửa đi vào, Quý Úc Trình
nằm trên giường bệnh, hàng mi đen nhánh để lại bóng râm trên gương mặt trắng
nõn, gương mặt vẫn an yên và điển trai như trước, giống như tất cả mọi thứ ở
bên ngoài đều không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến anh.
Ninh Tuy bước tới, lấy một cái gối qua,
kê đầu anh cao thêm một chút nữa.
Tuy rằng người sống thực vật không có
cảm giác và ý thức, nhưng cứ nằm như vậy thực sự quá đáng thương, cậu vẫn muốn
cho người chồng sống thực vật của mình dễ chịu hơn một chút.
Ninh Tuy chợt nhớ ra một chuyện: “À
phải rồi, chú quản gia, ba mẹ của anh Quý đâu rồi?”
Cậu chỉ gặp ba mẹ của Quý Úc Trình đúng
một lần trong lễ kết hôn hơn một tháng trước, sau đó cũng chưa từng gặp lại bọn
họ, lần trước ra nước ngoài trị liệu cũng không thấy bọn họ gọi cú điện thoại
nào về.
Quý Chi Lâm thì khỏi nói rồi, không hợp
với Quý Úc Trình cho lắm, toàn bộ nhà họ Quý dường như chỉ có mình ông cụ là
quan tâm đến bệnh tình của Quý Úc Trình.
Quản gia nói: “Bọn họ có công việc của
mình, một năm không về được hai lần.”
Ninh Tuy nghĩ bụng, lúc trước thì không
nói, nhưng bây giờ con trai đã thành người thực vật rồi, phải dùng thuốc để duy
trì mạng sống, có thế nào đi nữa cũng phải thường xuyên về thăm một lần chứ.
Nếu thật sự không được thì gọi một cú
điện thoại về cũng được mà?
Xem ra cũng chẳng thương yêu gì con
mình.
Ninh Tuy nhớ lại năm xưa khi mình vừa
vào nhà họ Ninh cũng chẳng nhận được mấy cuộc điện thoại từ bà Ninh và Ninh
Thâm, không khỏi nảy sinh chút đồng cảm.
Cậu ngồi xuống bên giường, cầm tay Quý
Úc Trình.
“... May mà người thực vật không có
nhận thức, không biết tình huống ở bên ngoài, nếu không, nếu biết được ba mẹ
không hề quan tâm gì đến mình, chắc anh Quý sẽ đau lòng lắm.”
Tuy rằng từ lâu đã tiếp quản sự nghiệp
của nhà họ Quý, nghe có vẻ mạnh mẽ quyết liệt, xa cách với mọi người, nhưng
thật ra gương mặt trẻ tuổi đang nằm trên giường bệnh này cũng chỉ mới có hai
mươi lăm tuổi thôi.
Lúc Quý Úc Trình xảy ra tai nạn cũng
chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Quý Úc Trình nằm trên giường bệnh không
khỏi cảm thấy có chút buồn cười, thông thường, người thực vật ai lại có nhận
thức? Ai lại đi quan tâm một người thực vật không có nhận thức sẽ suy nghĩ như
thế nào?
Nhưng đi cùng với sự buồn cười, trong
lòng anh dường như bị nhét vào một miếng phô mai ấm áp, bất ngờ trở nên mềm
mại.
Cũng chỉ có cậu vợ nhỏ mới nghĩ tới
những chuyện này.
Ninh Tuy bỗng nhiên chủ động nhắc tới:
“Chú quản gia, chú kể cho cháu nghe chuyện hồi nhỏ của anh Quý được không.”
Trước đó từng tìm hiểu trên trang web
chính thức của Quý Thị, nhưng chỉ có thể tìm được thành tích của Quý Úc Trình,
chứ thật ra cậu hoàn toàn chẳng biết chút gì về người chồng sống thực vật của
mình cả.
Hiếm khi mợ cả lại có hứng thú, sao
quản gia có thể từ chối được?
Nói không chừng kể lại chuyện hồi xưa
của cậu cả, làm mợ cả dấy lên sự đồng cảm, mai mốt sẽ chủ động giúp cậu cả tắm
rửa thì sao.
Vì muốn đẩy cái chuyện tắm rửa này đi,
quản gia quyết định thêm mắm dặm muối cho câu chuyện càng thê thảm hơn.
Ông trầm giọng nói: “Tôi vào làm muộn,
cũng chưa từng gặp cậu cả lúc còn rất nhỏ, chỉ biết là từ hồi còn nhỏ cậu ấy đã
bị ném ra nước ngoài, ba mẹ không thèm quan tâm, ông cụ thì cậu cũng thấy rồi
đó, cực kỳ nghiêm túc, dốc lòng đào tạo cậu ấy trở thành người thừa kế, cho dù
cậu ấy bị bệnh cũng không cho cậu ấy ngủ lại...”
Quý Úc Trình nghe quản gia đứng trước
mặt kể chuyện về mình: “...”
Tuy chuyện này là thật, nhưng đâu cần
phải dùng mấy từ thê thảm như “ném ra nước ngoài”, “từ hồi còn nhỏ” như vậy
chứ!
Quý Úc Trình không phải một người thích
tỏ vẻ yếu đuối.
Quản gia lại tiếp tục thêm mắm dặm muối
kể một đống thứ.
Tuy rằng Quý Úc Trình thật sự đã từng
trải qua những chuyện này, nhưng từ trong miệng quản gia nói ra, nghe thế nào
cũng thấy thê thảm vô cùng.
Rõ ràng là cậu ấm cành vàng lá ngọc
ngậm thìa vàng từ lúc mới chào đời, là thân phận mà biết bao nhiêu người ngày
đêm mơ tưởng cũng không với tới được, chỉ riêng chiếc siêu xe cũng đã mấy
triệu, nhưng nghe lại giống như một chú chó đi lạc, cha không thương mẹ không
yêu, bị đày sang nước ngoài.
Gân xanh trên trán của Quý Úc Trình
giật thình thịch thình thịch, hình tượng cao lớn lạnh lùng tàn bạo của anh ở
trong lòng cậu vợ nhỏ sắp bị quản gia phá hỏng mất rồi!
Nhưng ngặt nỗi dường như cậu vợ nhỏ
nghe rất chăm chú, bàn tay đang nắm tay anh càng lúc càng siết chặt lại.
Quý Úc Trình: “...”
Ninh Tuy không biết giữa người với
người không có sự tin tưởng, vì mấy lần tắm rửa mà có thể bán đứng cậu chủ nhà
mình, cứ nghĩ tất cả những gì quản gia nói đều là sự thật, càng nghe càng lo
lắng.
Hồi nhỏ Quý Úc Trình thảm như vậy
sao...?
Ba mẹ vô tình đến nỗi mặc kệ anh đón
sinh nhật hay là bị sốt đều phải tự mình giải quyết hay sao?
Vậy ngày nào mình cũng vô tâm xem anh
như cây rụng tiền, đám cưới hơn một tháng rồi mới nhớ tới chuyện hỏi thăm tình
hình của anh, có phải hơi bị quá đáng không?
Cậu lại nhìn sang Quý Úc Trình đang nằm
trên giường bệnh, mặc dù mặt mày tản ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng chắc chắn chỉ là giả vờ thôi đúng
không.
Thật ra nội tâm anh rất yếu đuối, là
một bông hoa nhỏ xinh đẹp trên vách núi cần được bảo vệ thật tốt.
Nếu không sao lại thích truyện cổ tích
như vậy chứ?
Lát nữa mình với bạn cùng phòng tụ tập
đi hát, anh chỉ có thể một mình nằm ở đây trong thê lương.
Quản gia không cẩn thận gì mấy, đến cả
gối anh nằm không được thoải mái cũng không phát hiện ra.
Nếu như cửa sổ vô tình bị mở ra, gió
lạnh lùa vào, anh cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
... Một người thực vật cô đơn bị gạt ra
khỏi thế giới ồn ào, ngoại trừ ông cụ và quản gia, không có một ai thật sự quan
tâm anh.
Càng nghĩ càng thấy thê thảm.
Hơn nữa bây giờ chân anh còn bị mình đè
gãy xương!
Ninh Tuy trầm tư nói: “Thế này... vậy
cháu sẽ ở bên anh ấy thêm một lúc, buổi tối làm kiểm tra xong cháu với anh ấy
cùng nhau về.”
Cậu không muốn đi hát karaoke nữa, dù
sao cậu đã hát dở sẵn rồi, cũng chẳng có hứng thú gì với mấy trò ồn ào đó, thà
ở bên anh chồng sống thực vật kiếm tiền còn hơn.
Cậu dành ra một tay gửi tin nhắn cho
Phương Đại Thành, bảo bọn họ đi trước.
Quản gia cười tủm tỉm: “Đúng vậy đó,
đợi hôm nào cậu cả tỉnh lại rồi, hai người có thể cùng đi mà.”
Vậy có phải buổi tối đã có người tắm
cho cậu cả rồi không?
Quý Úc Trình nằm trên giường bệnh:
“...”
Mặc dù thấy hơi khó chịu vì quản gia
miêu tả hình tượng của mình yếu đuối và bất lực như vậy, nhưng nếu điều này có
thể làm cho cậu vợ nhỏ quan tâm anh hơn một chút, thì anh cũng không để ý
chuyện hình tượng của mình bị bôi nhọ.
Thời gian Ninh Tuy nắm tay anh cũng chỉ
có mười lăm phút đồng hồ, không tiếp xúc đủ năm tiếng.
Nhưng lượng điện ở góc trên bên phải đã
lẳng lặng tăng lên ba phần trăm.
Tính thêm tối hôm qua, tổng cộng đã đạt
đến năm phần trăm.
Quý Úc Trình lại nhìn sang lượng điện,
xác nhận bản thân không hề nhìn nhầm, bèn kéo 009 ra: “Cái này là tại sao vậy?”