So với những lời Ninh Tuy nói trước mặt ông nội Quý, việc cậu chặn số Quý Chi Lâm càng khiến anh ta bị đả kích nhiều hơn.

Hai người quen nhau ba năm, tuy rằng năm đầu tiên tâm tư anh ta vẫn luôn đặt lên Ninh Viễn Minh, bản ghi chép trò chuyện WeChat hầu như đều là Ninh Tuy nhắn đơn phương.

Nhưng tới năm thứ hai, năm thứ ba, anh ta và Ninh Tuy đã có rất nhiều kỷ niệm chung.

Mà đa số kỷ niệm ấy đều lưu trữ trong ghi chép trò chuyện WeChat.

Thế mà bây giờ Ninh Tuy lại xóa sạch mấy thứ kia rồi!

Thật sự không lưu luyến chút nào ư?

Toàn thân Quý Chi Lâm ướt đẫm như chó rơi xuống nước, quay về ký túc xá trong trường.

Ở bên này, Ninh Viễn Minh và Từ Thiên Tinh cũng vừa từ bên ngoài trở về, bọn họ ra ngoài trường học tìm người giải khóa chiếc di động lấy được ở căn tin.

“Di động của nợ gì thế không biết.” Từ Thiên Tinh vừa lau tóc vừa than thở: “Mật mã cài đặt một chuỗi dài, chẳng có logic gì, tiền đưa thợ giải khóa là đủ mua ba cái di động nát này rồi.”

Ninh Viễn Minh không có tâm tư nghe cậu bạn thốt lên tiếng chất vấn từ tận linh hồn, ngồi xuống bàn học rồi nói: “Đóng cửa lại đi.”

Giờ phút này, trong phòng ngủ chỉ có hai người họ, Từ Thiên Tinh đóng cửa lại, ném khăn mặt, cũng tới bên cạnh Ninh Viễn Minh.

Đúng là chuyện của Ninh Tuy chẳng có quan hệ gì với Từ Thiên Tinh cả, thay vì nói cậu ta muốn bênh vực Ninh Viễn Minh thì chẳng bằng nói cậu ta tò mò.

Tào Nặc không có thói quen đặt mật khẩu WeChat, vừa mở di động của cậu ấy ra là có thể ấn vào icon app WeChat bên dưới góc phải màn hình.

Ninh Viễn Minh lật giở bản ghi chép cuộc trò chuyện của nhóm chat phòng ngủ bọn họ trước.

Toàn bàn chuyện ăn lẩu, cắm trại dã ngoại, không có gì đặc biệt.

Tiếp theo, Ninh Viễn Minh bấm mở trang cá nhân của Ninh Tuy.

Quả nhiên, Ninh Tuy không chặn tên nhóc Tào Nặc.

Rất nhanh sau đó, Ninh Viễn Minh thấy được hoạt động của Ninh Tuy trong gần một tháng này.

Ba ngày trước mới chụp bóng dáng một người ngồi ở xe lăn, viết là “Đẹp trai ghê”, còn đính kèm một hình mèo con chảy nước miếng.

Từ Thiên Tinh cạn lời, cái này khác hẳn tưởng tượng của cậu ta về trang cá nhân của Ninh Tuy. Cậu ta vẫn luôn cảm thấy Ninh Tuy là bà con nghèo được nhà họ Ninh giúp đỡ thì phải ghen tị Ninh Viễn Minh mới phải.

Người như thế hoặc là không bao giờ đăng bài trên trang cá nhân, sợ bại lộ tâm tư của mình; hoặc là có đăng cũng sẽ đăng kiểu ra vẻ cao sang gì đó.

“Đây là bóng người nào thế?”

Từ Thiên Tinh hỏi xong, Ninh Viễn Minh liếc nhìn cậu ta.

Lúc này Từ Thiên Tinh mới chợt phản ứng lại: “Cậu cả Quý à?”

Từ Thiên Tinh là một nhân vật không thể bé nhỏ hơn của giới thượng lưu, thế nên cậu ta nào đã gặp Quý Úc Trình được mấy lần, đương nhiên sẽ không nhận ra.

“Là Quý Úc Trình.” Không biết thế nào, tim của Ninh Viễn Minh đập rất nhanh.

Cậu ta tiếp tục lướt xuống.

Lật tới một đoạn thời gian trước, Ninh Tuy đăng vài thứ vụn vặt.

Một bức ảnh chụp chậu hoa trên bệ cửa sổ, cạnh đó là quyển ‘Công chúa ngủ trong rừng’, đăng trạng thái: “Chăm nom đóa hoa non nớt kiều diễm là trách nhiệm của ta.”

Cùng ngày hôm đó là bức ảnh chụp bàn lẩu đã bị ba người phòng bọn họ giải quyết sạch sẽ chỉ còn lại chồng đĩa, tỏ vẻ ăn uống vui vẻ, sảng khoái cực kỳ.

Chỉ cần nhìn mấy dòng cuộn sóng ~ và mấy chục câu “Ha ha ha ha” đáp lại bình luận của đám người Phương Đại Thành là nhìn ra người này vui vẻ nhường nào.

Thần kinh Ninh Viễn Minh căng thẳng, tiếp tục trượt xuống đến ngày đầu tháng mười một, ngày kết hôn của Ninh Tuy.

Chỉ có bốn chữ: “Được như ý nguyện (yeah)”

Ninh Tuy cài đặt cho phép xem nội dung trong vòng một tháng, thế nên có trượt xuống cũng không thể xem nữa. Nhưng Ninh Viễn Minh cũng không cần phải xem thêm, cái gì cần biết đều đã biết cả rồi.

Cậu ta buông di động, mặt mày nặng nề.

Từ Thiên Tinh nhận di động xem thử, càng xem càng thấy bồn chồn: “Gả cho một người thực vật, còn là bị ép nữa, chẳng những không uể oải mất tinh thần mà còn hưng phấn như thế à? Hình như hôm đó chính là ngày Quý Chi Lâm chia tay cậu ta...”

Dứt lời, Ninh Viễn Minh nhận được tin nhắn của Dương Nghiêm Hoài: “Có phải Quý Chi Lâm bị cái gì kích thích không? Có người nói nửa tiếng trước thấy anh ta dầm mưa chạy vòng quanh sân thể dục, nhưng không chắc có phải anh ta thật không...”

Ninh Viễn Minh nhìn lướt qua tin nhắn của Dương Nghiêm Hoài, càng cau mày chặt hơn.

“Chẳng phải hôm nay Quý Chi Lâm về nhà tổ nhà họ Quý ư...”

Từ Thiên Tinh còn chưa nói xong, Ninh Viễn Minh đã cắt ngang:

“Cậu nói xem, có khi nào là từ đầu tới cuối, người Ninh Tuy thích vốn dĩ chính là Quý Úc Trình không?”

“...”

Từ Thiên Tinh sửng sốt một lát, gần như không thể lý giải ngay được ý của cậu ta: “Hả?”

“Nghĩ sao cũng cảm thấy rất lạ. Tuy lúc cậu ta ở cùng Quý Chi Lâm vẫn luôn biểu hiện rất để ý Quý Chi Lâm thật. Nhưng giờ ngẫm lại, cậu ta chưa bao giờ ghen vì Quý Chi Lâm cả. Lúc tôi xuất hiện bên cạnh Quý Chi Lâm, có lần nào cậu ta nổi giận đâu?”

Ninh Viễn Minh vừa nói như vậy, Từ Thiên Tinh cũng sực nhớ ra.

Hình như đúng là không có thật...

Có một lần Ninh Tuy bị cảm, Quý Chi Lâm lại đi mừng sinh nhật cho Ninh Viễn Minh. Lúc ấy, bọn họ đều cho rằng hôm sau Ninh Tuy chắc chắn sẽ quậy um lên, nhưng hôm sau Ninh Tuy lại cứ như người không có chuyện gì, khiến bọn họ có cảm giác như đấm vào bông, hoàn toàn không có cảm giác thắng lợi.

“Bây giờ cũng thế, rõ ràng gả cho một người thực vật, vậy mà mỗi ngày sau khi gả đều vui mừng phấn chấn… Vừa cưới xong đã vội vội vàng vàng vứt hết những gì Quý Chi Lâm để ở ký túc xá của cậu ta.”

“Rồi cả Khuất Gia Hàm nữa, nghe đâu cô ta bị Ninh Tuy dọa đến mức vài ngày không chịu ra ngoài. Sao cậu ta lại sẽ ghen vì Quý Úc Trình chứ?”

Thời gian gần đây, suy nghĩ này vẫn luôn chiếm cứ đầu óc Ninh Viễn Minh, giờ phút này càng thêm rõ ràng.

“Lời giải thích duy nhất chính là thay tôi gả cho Quý Úc Trình vừa lúc hợp với ý của cậu ta.”

“Người cậu ta thích chính là Quý Úc Trình, người cậu ta muốn gả cũng là Quý Úc Trình.”

Ngoài trời đang mưa, ánh sáng trong phòng ngủ hơi mờ, nửa gương mặt Ninh Viễn Minh bị bóng râm che khuất, trông càng thêm khó coi.

Kết luận này vô cùng vớ vẩn, đến mức chính Ninh Viễn Minh cũng không dám tin, nhưng nếu không phải như vậy... thì phải giải thích hành vi của Ninh Tuy những ngày gần đây thế nào đâu?

Mà nếu kết luận này là thật, vậy…

Mọi chuyện cậu ta làm chẳng phải khiến Ninh Tuy được như nguyện ư??

...

Lúc Ninh Tuy đi xuống ăn cơm tối, ông nội Quý đã ngồi chờ sẵn. Bởi vì cậu thể hiện thích Quý Úc Trình ra mặt, thành ra ông cụ càng hiền hòa với cậu hơn, còn gắp đồ ăn cho cậu một lần.

Ninh Tuy được yêu chiều mà nơm nớp, cơm nước xong vội chạy đến hiệu sách gần nhà mua thêm vài quyển cổ tích.

Ăn của chùa phải quét lá đa, còn không mau đối tốt với cây rụng tiền mang tên ông xã người thực vật này tốt hơn chút nữa đi à?

Ninh Tuy ôm sách lên tầng, vào phòng tắm tắm rửa.

Trước khi vào phòng tắm, cậu nhìn thoáng qua giường… quản gia có vào phòng à?

Sao trông chăn đắp trên tay trái Quý Úc Trình hơi cộm lên, không giống lúc cậu rời phòng chiều nay nhỉ?

Ninh Tuy cũng không nghĩ nhiều, đi tới cầm di động của mình lên, dịch chăn cho Quý Úc Trình đang nằm trên giường.

Quý Úc Trình vẫn nằm yên bất động, gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt, nhìn trông hơi có cảm giác mâu thuẫn. Rõ ràng vẻ ngoài sắc bén cường thế, nhưng lại bởi vì ốm yếu mà có vẻ dễ ức hiếp hẳn.

“Chỉ nằm cùng nhau lúc ngủ vẫn chẳng đủ gì cả.”

Ninh Tuy nhìn túi tiền của mình, không kìm được mà than thở với anh chồng thực vật: “Một ngày hai mươi bốn giờ, nhiều lắm cũng chỉ nằm cùng nhau tám tiếng đồng hồ. Nếu đi học, ăn cơm, tắm rửa đều có thể mang anh theo thì tốt biết mấy.

Như vậy chẳng phải có thể kiếm được gấp ba à?

Ninh Tuy tiếc nuối nắn nắn vành tai Quý Úc Trình, xoay người vào phòng tắm.

009: “...”

009 nói: “Tình yêu của cậu vợ bé nhỏ dành cho anh thường xuyên khiến người ta vô cùng rung động, làm tôi nhớ tới năm chữ…”

Miệng chó của hệ thống phế thải này chẳng phun được ngà voi bao giờ, Quý Úc Trình lạnh lùng cắt ngang nó: “Câm ngay, ta không muốn nghe.”

“Nắm trong lòng bàn tay.” Cuối cùng 009 vẫn thở dài nói ra.

Quý Úc Trình: “...”

Dù rằng dưới sự thần kinh thác loạn của 009, anh đã có năng lực chấp nhận tốt đẹp với trình độ biến thái của cậu vợ nhỏ. Nhưng thỉnh thoảng cậu vợ nhỏ thể hiện tình yêu bệnh trạng với anh vẫn sẽ khiến anh hơi… nghẹn họng trân trối, mặt hồng tai đỏ.

Nếu có thể tỉnh lại sớm một chút thì tốt rồi, cũng sẽ không khiến bệnh của cậu vợ nhỏ ngày càng nặng thêm.

Nghĩ đến đây, Quý Úc Trình đánh mắt nhìn lượng pin trên góc phải giao diện.

Quả nhiên là hệ thống phế thải, vừa rồi cậu vợ nhỏ sờ anh một cái mà lượng pin vẫn không xê xích chút nào.

Quý Úc Trình: “Rác rưởi.”

009: “...”

Ninh Tuy có thói quen vừa nghịch di động vừa tắm, cậu mở WeChat nhắn tin trả lời Tào Nặc về vấn đề lịch học, sau đó lần lượt xóa bỏ tin nhắn quảng cáo rác.

Sau đó nhanh chóng ý thức được có gì đấy sai sai.

Chiều nay Quý Chi Lâm có nhắn tin cho cậu, đáng lý ra cuộc hội thoại phải đứng đầu mới đúng. Sao tự nhiên biến mất rồi?

Ninh Tuy cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bấm mở danh bạ, tìm tới chữ Q, nhưng lại phát hiện trong danh bạ không có người này.

Chẳng lẽ cậu tiện tay chặn số rồi xóa số Quý Chi Lâm luôn rồi?

Nhưng cậu nhớ là cậu bỏ di động xuống đi ăn cơm cơ mà.

“...” Ninh Tuy nói với 001: “Tiêu rồi Thống ơi, cậu kiểm tra đầu óc của tôi đi, có phải còn trẻ mà trí nhớ đã gặp vấn đề rồi không.”

001 rất tự trách: “Tuy, hay là chiều nay tôi suy yếu quá nên ảnh hưởng tới cậu?”

Xóa thì xóa thôi, Ninh Tuy cũng không định lưu số Quý Chi Lâm làm gì cho ngứa mắt.

Cậu nghi ngờ mình tay nhanh hơn não, tự mình xóa còn không nhớ rõ.

Ninh Tuy tắm rửa xong, lau khô người, thay áo ngủ đi ra ngoài.

Còn có vài bài tập trong trường chưa hoàn thành, Ninh Tuy mở laptop, chui vào chăn với Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình biết ngay cậu vợ nhỏ chỉ cần tắm rửa xong là sẽ lập tức tìm mình, sự dính người và chung tình của cậu khiến anh hơi thỏa mãn.

Ninh Tuy ôm laptop làm việc hơn hai tiếng, sau đó tắt đèn ngủ.

Cậu vẫn nằm dính sát vào Quý Úc Trình, dùng cả hai tay ôm lấy anh, bàn tay trượt vào áo ngủ của anh, đặt lên cơ bụng, chân cũng dán lên.

Da thịt dán vào nhau thật sự ấm áp vô cùng.

Không chỉ có Ninh Tuy thả lỏng, mà người thực vật bên cạnh cậu cũng lặng lẽ thả lỏng thân thể.

Mấy ngày đầu cậu vợ nhỏ vừa vào cửa đã làm vậy, Quý Úc Trình còn không quen cho lắm, nhưng giờ thì đã hoàn toàn thích ứng với thói quen thích sờ cơ bụng mình của cậu vợ nhỏ. Đáng tiếc, nằm lâu vậy rồi, cơ bụng không được ‘hoành tráng’ như trước khi gặp tai nạn nữa.

Dù sao Quý Úc Trình cũng không thể ngủ, thế là dứt khoát nhìn chằm chằm lượng pin trên góc phải đếm giờ, quyết định muốn tính xem cậu vợ nhỏ sờ mình bao lâu thì thứ bỏ đi này mới tăng một vạch.

Từ mười giờ tối đến hai giờ sáng, bốn tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh thấy được vạch pin thong thả giật giật về phía trước...

Nhưng vẫn chưa tăng nổi một vạch.

Một vạch mới được 1%, bốn tiếng đồng hồ mà còn chưa nạp đủ 1% cơ à?

009 cảm nhận được ký chủ nghiến răng nghiến lợi với mình, nào dám hó hé?

Nó lẳng lặng giả chết.

Cậu vợ nhỏ ngủ không an phận chút nào.

Đến ba giờ sáng, hình như cậu cảm thấy hơi nóng, gãi gãi cằm, sau đó lật người một cái, rời khỏi lồng ngực Quý Úc Trình.

Giường rất rộng, cậu vừa nghiêng người đã lập tức cách ra hẳn, không dính nửa phần da thịt với Quý Úc Trình.

Lượng pin vất vả lắm sắp nhảy lên một vạch chợt điên cuồng lủi xuống.

Quý Úc Trình: “...”

Đây đúng là chuyện tuyệt vọng nhất cậu cả Quý từng trải qua, còn khiến người ta tuyệt vọng hơn so với cổ phiếu Quý Thị bất chợt bốc hơi hai mươi triệu nhiều lắm.

Nếu anh đoán không sai, điều kiện để lượng điện tăng đủ một vạch là phải tiếp xúc không gián đoạn hơn năm tiếng đồng hồ.

009 chợt yếu ớt lên tiếng: “Trông thì có vẻ mỗi vạch pin sẽ giải khóa một bộ phận nhỏ. Ký chủ, anh dồn lực chú ý từ ngón tay tới ngón chân, xem có thể nhúc nhích ngón chân không? Ngón chân anh cách mu bàn chân vợ nhỏ của anh gần nhất, hơi rướn lên là chạm được ngay.”

Quý Úc Trình thầm mắng hệ thống rác rưởi ty tỷ vạn lần, nhưng vì sớm ngày tỉnh lại, anh chỉ có thể làm theo.

Đêm hôm khuya khoắt, trên giường.

Một người thực vật toàn thân không thể nhúc nhích, nhưng vẫn thân tàn chí kiên nhúc nhích ngón chân trái, muốn chạm vào mu bàn chân cậu vợ nhỏ.

Cho dù bất cứ ai bắt gặp cảnh này thì chắc đều sẽ cảm thấy mờ ám, quái dị và biến thái.

Rốt cục, ngón chân của anh cũng chạm được tới mu bàn chân cậu vợ nhỏ.

Cậu cả Quý cố nén nỗi xấu hổ, nghiêm mặt thở phào một hơi, tiếp theo cứ giữ nguyên tư thế này nửa tiếng đồng hồ là có thể đạt được 2% pin rồi đúng không.

Nhưng đúng lúc này, ngón chân vươn tới vượt qua năng lực chấp nhận của cơ thể, anh nghe được một tiếng ‘rắc’ giòn tan.

009: “...”

Quý Úc Trình: “...”

...

Hôm sau Ninh Tuy tỉnh dậy, không biết có phải cậu nhìn lầm không, chỉ thấy mặt mày người thực vật điển trai trên giường còn tái hơn mọi khi vài phần.

Ninh Tuy hoảng sợ, vội vã thay quần áo, gọi quản gia và bác sĩ tới.

Bác sĩ cuống cuồng tới kiểm tra toàn thân cho Quý Úc Trình, quái dị nói: “Gãy xương ngón chân.”

“Hả?” Ninh Tuy khiếp sợ, chắc không phải nửa đêm cậu nằm đè lên đấy chứ?

Quản gia cũng căng thẳng: “Có vấn đề gì không?”

Bác sĩ gia đình trả lời: “Bởi vì người thực vật nằm trên giường dẫn tới suy yếu, chất xương dễ giòn, chứ không phải chuyện gì to tát cả. Sau hôm nay tăng cường dinh dưỡng một chút, rồi đeo băng cố định một tháng là được.”

Quý Úc Trình trên giường: “...”

Vành tai cậu cả Quý đỏ bừng, đời này chưa từng mất mặt như thế, đã vậy còn là trước mặt cậu vợ nhỏ nữa chứ.

Thôi bỏ đi, người thực vật không muốn tỉnh lại nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play