Thân là một hệ thống chính quy tốt
nghiệp với thành tích xuất sắc, lượng điện của 001 hoàn toàn được cụ tượng hóa,
Ninh Tuy nhìn về phía góc phải giao diện, quả nhiên, lượng pin mọi khi vẫn đầy
100%, hiện giờ chỉ còn lại 50%.
“Sao lại như vậy?” Ninh Tuy hơi lo
lắng: “Trước kia có từng xuất hiện loại tình huống thế này không?”
“Trước kia chưa từng xuất hiện tình
huống này, nhưng chúng ta cũng kết nối với nhau ba năm rồi, suốt ba năm tôi
không trở lại xưởng, có lẽ có vài linh kiện bị biến chất…” Giọng 001 ngày càng
mỏng manh: “Đừng lo lắng, tôi bổ sung xong sẽ trở lại...”
Ninh Tuy thấy trạng thái 001 không tốt
lắm thì sợ quấy rầy đối phương, không hỏi nhiều nữa.
001 yên lặng chui vào một góc cơ thể
Ninh Tuy, bắt đầu tự mình bù đắp cho bản thân.
Lúc Ninh Tuy về nhà thì mới mưa lâm
thâm, giờ lại chợt đổ mưa rào, nhiệt độ không khí thấp dần. Ninh Tuy không nhịn
được khép sách vở lại, cởi áo khoác, chui vào ổ chăn.
001 thều thào: “Cậu tới gần Quý Úc
Trình càng nhiều sẽ càng có lợi cho việc tôi khôi phục.”
Ninh Tuy vội đáp: “Được.”
Ninh Tuy bắt đầu sờ mó, lần mò trên
người Quý Úc Trình.
Cậu tìm một tư thế nằm thoải mái, sau
đó xốc áo ngủ lụa của Quý Úc Trình lên, sờ tới sờ lui cơ bụng của anh.
Người bên cạnh không nhúc nhích chút
nào, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt anh tuấn vẫn tái nhợt như trước.
Ninh Tuy nằm nghiêng, chống đầu nhìn
Quý Úc Trình… Hiện tại vẫn là buổi sáng mà cậu lại làm chuyện như vậy, nếu Quý
Úc Trình tỉnh lại thì chắc chắn sẽ cảm thấy cậu là tên biến thái cho xem.
Nhưng mặc xác đi, đằng nào anh chồng
thực vật cũng chưa tỉnh lại.
Khoảnh khắc tiếp cận đối tượng mục
tiêu, đúng là lượng pin của 001 tăng rất nhanh, thoáng cái đã lên tới 60%.
Ninh Tuy thấy nó nhanh chóng nạp điện
thì thở phào nhẹ nhõm.
Sờ cơ bụng mãi cũng chán, Ninh Tuy ngáp
một cái, nằm rạp xuống giường, tay trái tiếp tục lần sờ trong quần áo Quý Úc
Trình, tay phải sờ tới cái hộp trên tủ đầu giường.
Cậu xé mở một chiếc kẹo que vị cam,
nghiêng đầu nhìn Quý Úc Trình, suy nghĩ vẩn vơ như đi vào cõi thần tiên.
Thương thay cho cậu cả Quý, hai năm
liền không được nếm vị ngọt ấy nhỉ.
Mỗi ngày chỉ truyền dịch dinh dưỡng,
chẳng có tí mùi vị nào.
Đây, cho anh nếm thử.
Ninh Tuy có lòng tốt cầm kẹo nhấn lên
môi Quý Úc Trình một lát, lăn hai vòng trên đôi môi hơi khô của anh, sau đó cầm
về nhét vào miệng mình, liếm hai cái, sau đó hoan hỉ mút kẹo.
Quý Úc Trình: “...”
009 ngứa cả mắt: “Lẽ nào cậu vợ nhỏ của
anh cảm thấy kẹo dính môi anh sẽ càng ngọt?”
“Hừ.” Quý Úc Trình gắng sức muốn cho
giọng mình có vẻ tức giận một chút, nhưng vành tai không thể khống chế mà đỏ
lên: “Ai mượn mi lo.”
...
Không khí im lặng chốc lát, cơn mưa bên
ngoài càng ngày càng tầm tã, hai người trong phòng ôm nhau mà ngủ, nếu không
nhìn máy móc đo lường sinh hiệu cạnh giường thì có lẽ sẽ cảm thấy người còn lại
cũng không phải người thực vật.
Không biết 009 đang lần mò cái gì, mãi
chẳng nói tiếng nào.
Lát sau, 009 chợt run bắn lên, gào ầm ĩ
trong đầu Quý Úc Trình: “Ký chủ, anh mau nhìn kìa, có phát hiện tôi bỗng nhiên
hiển thị lượng pin không!”
Thân là một hệ thống phế thải, toàn bộ
tác dụng của 009 lúc trước chính là miễn cưỡng duy trì cơ thể Quý Úc Trình khỏe
mạnh, giúp cơ thể anh không bị héo rút.
Nó chẳng có năng lực nào của những hệ
thống khác, nhưng được cái lắm mồm chiếm cả phần của các hệ thống khác luôn.
Suốt hai năm này, Quý Úc Trình không
hiểu nổi hệ thống rác thải này ngoài việc nói nhao nhao trong đầu anh, cung cấp
cho anh lượng tin tức ít ỏi ra thì còn có tác dụng gì.
Anh không hứng thú lắm, nhìn thoáng qua
góc phải phía trên theo lời 009.
Đúng như 009 đã nói, trong não bộ tối
kịt của Quý Úc Trình tăng thêm biểu thị lượng pin hình chữ nhật, khá giống icon
pin của điện thoại.
Nhưng mà... Lượng pin của nó xám xịt,
nhìn kỹ lại thì là… 0%.
Quý Úc Trình mất hết hứng thú, nhìn ra
chỗ khác.
009: “...”
Nó tìm tòi nửa ngày mới sửa xong đấy có
được không hả!
Vừa rồi nó hấp thu một luồng năng lượng
lớn, sau đó đường truyền đứt gãy của nó đã thông suốt hơn nửa. Từ khi nó sinh
ra đã không hiển thị lượng pin, vậy mà nó lục lọi trong bụng cả nửa buổi trời,
cuối cùng lại làm ra được.
“Đừng có coi thường tôi.” 009 phẫn nộ:
“Tôi vẫn luôn vô dụng như vậy là vì bị lỗi, lại còn không có pin!”
“Chỉ cần có 10% pin là đủ cho tôi khởi
động năng lực trụ cột, chờ tích lũy đủ 100% pin, tôi thậm chí có thể giúp anh
tỉnh lại.”
Tuy rằng ‘tỉnh lại’ là miếng bánh khiến
người ta động lòng, nhưng ai chẳng biết vẽ bánh mì lớn?
Quý Úc Trình lạnh lùng nói: “Một người
thực vật như ta, đi đâu nạp pin cho mi bây giờ?”
Anh vừa nói xong, cả anh và 009 đều tận
mắt thấy rõ, ngay khi Ninh Tuy sử dụng cả hai tay vừa sờ vừa nắn vừa cọ cơ bụng
của anh, lượng pin ở góc phải thong thả dâng lên một đoạn ngắn.
Biến thành 1%.
009: “...”
Quý Úc Trình: “?”
009 vô cùng khiếp sợ: “Anh thử cảm nhận
cơ thể của mình tiếp đi?”
Quý Úc Trình cũng kinh ngạc vô cùng,
chỉ là ngoài mặt không lộ ra.
Vừa rồi, sau khi anh bị Ninh Tuy hôn
một cái là có thể động đậy ngón trỏ tay trái biên độ nhỏ.
Lúc này lượng pin đạt tới 1%, kết quả
là ngón giữa cũng có thể nhúc nhích.
Đương nhiên, toàn bộ động tác rất nhỏ,
mắt thường khó mà nhìn ra được.
Nhưng đối với Quý Úc Trình bị nhốt hai
năm trong bóng đêm, đây chẳng khác nào kỳ tích.
Nếu thật sự đúng như lời hệ thống nói,
chờ lượng pin của nó đầy, vậy chẳng phải việc tỉnh lại không còn là chuyện viển
vông nữa sao?
Quý Úc Trình đã đợi hai năm rồi, chẳng
ngại chờ thêm mấy tháng.
Nhưng vấn đề là…
“Có tạo ảnh hưởng xấu gì tới cậu vợ nhỏ
của ta không?”
“Không đâu, từ ngày cậu ấy gả cho anh
đến giờ, ngày nào cũng sờ nắn xoa bóp. Anh có thấy ảnh hưởng tới cậu ấy chút
nào không hả?” 009 khẳng định.
Tuy 009 hơi vô dụng, nhưng đa số thời
gian đều rất đáng tin, còn không lừa người ta bao giờ.
Quý Úc Trình thả lỏng.
Nằm suốt hai năm, không ít người có
tiếp xúc tứ chi với anh, ông nội, bác sĩ, ngay cả thằng em đần của anh cũng
chạm vào anh, nhưng chưa từng xảy ra phản ứng hóa học như thế. Cũng có ai mang
đến cho anh hy vọng mạnh mẽ nhường này.
Quý Úc Trình cảm nhận nhiệt độ cơ thể
ấm áp của cậu vợ nhỏ, trái tim như bị một hòn đá nhảy nhót lung tung đánh vào,
lan ra từng vòng sóng gợn.
Có điều…
“Có phải lượng pin của mi tăng chậm quá
không?” Cậu cả Quý cau mày.
Cậu vợ nhỏ nằm chung với anh từ trưa,
dán sát mãi một hồi, vậy mà lượng pin của 009 chỉ thong thả tăng tới một phần
trăm, sau đó lặng ngắt như đã chết.
Lượng pin ít ỏi đến đáng thương, không
xem xét cẩn thận có khi còn chẳng nhìn ra đã tăng lên ấy chứ.
Không thể nào có chuyện tình yêu của vợ
bé nhỏ dành cho anh không đủ, vậy chắc chắn là 009 quá rác rưởi.
009 chột dạ: “Hệ thống chúng tôi nạp
pin đều thế cả, như tôi là nhanh rồi đấy.”
“...” Quý Úc Trình lười chẳng thèm vạch
trần nó.
Vớ phải cái hệ thống bị đào thải như
nó, nội tâm cậu Quý chẳng còn gì để nói.
“Năng lực trụ cột của 10% mà mi nói tới
là gì?” Quý Úc Trình chợt hỏi. Dựa theo tiến độ vô dụng của 009, trăm phần trăm
là chuyện quá mức xa xôi, ít nhất phải chờ cỡ nửa năm, một năm. Nhưng có lẽ rất
nhanh có thể đạt được đủ 10%.
009 không kìm được bắt đầu đắc ý: “Cái
đấy phải nói từ...”
Gân xanh trên thái dương Quý Úc Trình
giật giật: “Nói ý chính đi, lại lèm bèm vô nghĩa là ta tẩn mi đấy.”
009: “...”
“Cũng không có gì. Hệ thống chúng tôi
chia làm nhiều loại, có hệ thống dục vọng, hệ thống nhiệm vụ, hệ thống chức
năng, hệ thống sinh hoạt… Tôi thuộc dạng hệ thống công năng.”
Nhắc tới chuyện này, 009 lại nhớ tới
trước khi mình bị coi là phế thải ném đi có gặp được hệ thống dục vọng số 001.
001 là hệ thống nổi tiếng, thành tích
xuất sắc nhất mà 009 từng gặp, dùng lời của nhân loại để miêu tả thì chính là
‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết.
009 cũng chưa từng trải là bao, nó
quyết định khoác kinh nghiệm của 001 lên người mình: “Trước kia tôi...”
Quý Úc Trình chợt cất giọng cười mỉa.
009 thấy mặt ký chủ xanh mét thì sợ
run, từ bỏ ý định khoác lác, vội vàng trả lời: “Thật ra năng lực của tôi là thu
thập tin tức và điều khiển khoảng cách xa. Trước kia luôn bị vây trong trạng
thái bán thành phẩm, không thể sử dụng năng lực. Nhưng chờ lượng pin tăng lên
trên 10% thì chắc sẽ miễn cưỡng dùng được một chút.”
...
Ninh Tuy hoàn toàn không hay biết trong
đầu anh xã thực vật nằm chung chăn với mình đang miên man những gì, di động cậu
đặt bên gối chợt rung lên hai cái.
Cậu trượt mở màn hình xem thử, thấy Quý
Chi Lâm gửi hai tin nhắn tới.
... Sao còn gửi tin nhắn cho cậu thế?
Những lời vừa nói trước mặt ông nội còn chưa đủ cho người này tiêu hóa à?
[Anh không tin.]
[Có phải em có nỗi khổ gì không,]
Không tin cũng bình thường thôi, bất kể
là ai chăng nữa, yêu đương ba năm liền sao có thể tin người yêu nhoáng cái đã
quay đầu yêu người khác, càng không tin mục đích ban đầu người yêu tiếp cận
mình lại là vì anh trai mình.
Huống chi là người cao ngạo, tự phụ như
Quý Chi Lâm.
Tuy rằng từ ngày sinh ra anh ta đã không
so được mặt nào của Quý Úc Trình, nhưng ngoài Quý Úc Trình ra, trước mặt người
khác thì anh ta vẫn là cậu hai sáng giá nhà họ Quý. Sao anh ta có thể tưởng
được trước nay Ninh Tuy chẳng để ý anh ta lấy nửa phần.
Hai tin nhắn ngắn gọn này tựa như đang giãy
dụa lần cuối, không biết có phải Quý Chi Lâm run tay hay không mà còn đánh sai
dấu câu nữa.
“Anh tin hay không thì mắc mớ gì tới
tôi...” Ninh Tuy ngậm kẹo lẩm bẩm.
Nếu thật sự cảm thấy người yêu có nỗi
khổ thì làm gì có chuyện chạy đến trước mặt ông nội, làm ra hành vi đập nồi dìm
thuyền như vậy chứ. Làm thế không phải càng khiến người yêu khó xử à?
Tuy Quý Úc Trình không nhìn thấy, nhưng
nghe tiếng cậu vợ nhỏ than thở ngay bên cạnh là đoán được ngay, chắc người gửi
tin nhắn cho cậu là thằng em đần nhà mình rồi.
Thằng ranh con kia vẫn chưa từ bỏ tâm
tư với cậu vợ nhỏ của anh à?
Tâm trạng Quý Úc Trình chợt trở nên u
ám.
[Tin hay không thì tùy.]
Ninh Tuy trả lời ngắn gọn.
Bên kia, Quý Chi Lâm ngồi trong xe, cửa
kính xe chưa đóng, mưa hắt vào bắn lên mặt anh ta, khiến anh ta cảm thấy rét
run cả người.
[Tuy à, có phải em bị Quý Úc Trình tóm
được nhược điểm gì không? Em nói cho anh biết đi, hai ta cùng nhau giải quyết.]
Nói trắng ra là Quý Chi Lâm không muốn
tin mình còn chẳng thắng được Quý Úc Trình dù anh đã là người thực vật.
Ninh Tuy nói thích Quý Úc Trình không
chỉ khiến Quý Chi Lâm kích động, mà còn kích thích lòng tự tôn của anh ta.
Ninh Tuy nghĩ thầm, xem ra chuyện cậu
bịa ở sân biệt thự lần trước vẫn chưa đủ tường tận, thế nên người này mới lao
tới trước mặt ông nội phát điên.
Đối phương nổi điên như vậy một lần,
Ninh Tuy còn có thể ứng phó cho qua chuyện.
Nhưng nếu anh ta cứ điên mãi như vậy,
chỉ sợ chính ông nội cũng thấy nên cân nhắc, xem tới khi tới kỳ hạn thì có nên
giữ Ninh Tuy lại nhà họ Quý không.
Rời khỏi nhà họ Quý chẳng khác nào rời
khỏi Quý Úc Trình, thế sao được!
Ninh Tuy gõ chữ tanh tách: “Lần trước
vẫn chưa nói hết. Thật ra ngày cắt băng hai năm trước, cũng vì biết Quý Úc
Trình sẽ đi nên tôi mới đồng ý đi cùng anh. Hôm ấy Quý Úc Trình mặc bộ vest sẫm
màu, đeo cài ngực bá tước hình sao sáu cánh, khoác áo bành tô màu đen bên
ngoài. Tài xế chở anh ấy mặc áo sơ mi caro màu xanh lam bên trong vest đen.
Trong buổi tiệc anh ấy không ăn gì cả, chỉ uống một ly nước chanh, nhíu mày
tổng cộng bảy lần... Nếu không phải thích anh ấy từ trước thì sao tôi lại nhớ
rõ như thế?”
Đúng là cậu nhớ rành mạch trang phục
Quý Úc Trình mặc hôm đó, bởi vì ngày ấy cậu cả Quý quá mức thu hút sự chú ý.
Ninh Tuy thân là kẻ cuồng cái đẹp, hoàn toàn không rời mắt khỏi anh mảy may…
Nhưng ngoại trừ quần áo, những thứ khác
đều do cậu bịa hết.
Đằng nào chuyện cũng hai năm rồi, Quý
Chi Lâm nhớ thế quái nào được?
Dù cậu chỉ tùy tiện nói vậy cũng có vẻ
rất chân thực.
Quý Chi Lâm bên kia: “...”
Sao không đáp lại? Chẳng lẽ như vậy còn
chưa đủ khiến anh ta chết tâm à?
Ninh Tuy nằm xuống, chụp ảnh mình và
Quý Úc Trình gửi cho anh ta: “Tôi đang nằm cùng với anh ấy trên giường đây này.
Anh đừng có chạy đến trước mặt ông nội nổi điên nữa. Nếu anh làm hỏng chuyện tốt
của tôi thì tôi không để yên cho anh đâu.”
Chặn đường phát tài của người ta là như
giết cha mẹ người ta, nào chỉ không để yên thôi?
Quý Chi Lâm ngồi trong xe hoàn toàn sụp
đổ, anh ta nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, hai mắt vằn đỏ.
Ngày đầu tiên hai người kết hôn, anh ta
cố ý sai người đưa một chiếc giường tới phòng Quý Úc Trình, vậy mà Ninh Tuy vẫn
ngủ cùng Quý Úc Trình trên chiếc giường này? Chẳng lẽ bao ngày nay Ninh Tuy vẫn
luôn ngủ chung với Quý Úc Trình hay sao!
Ninh Tuy thấy hộp tin nhắn vẫn luôn
hiển thị ‘đang nhập tin nhắn’ thì dứt khoát không để ý tới nữa.
Quý Chi Lâm quá khó khống chế, anh
chồng thực vật nhà mình vẫn ngoan hơn nhiều, lúc nào cũng nằm ngửa ra đó mặc
cho mình sờ.
Ninh Tuy chống cằm nhìn chằm chằm Quý
Úc Trình, càng nhìn càng thấy sướng mắt, không nhịn được vươn tay nhéo nhẹ đôi
má anh tuấn của đối phương: “Giống búp bê đẹp trai size người thật quá...”
009 thuật lại đầy đủ tin nhắn qua lại
giữa Ninh Tuy và Quý Chi Lâm, đám mây âm u trong lòng Quý Úc Trình mới tản đi.
Chuyện cắt băng hai năm trước là của
một công ty chi nhánh, quần áo do trợ lý chuẩn bị sẵn cho anh, chính anh cũng
không nhớ mình mặc cái gì, vậy mà cậu vợ nhỏ của anh lại nhớ rành mạch.
Tâm trạng Quý Úc Trình tốt hẳn lên,
khóe môi linh hồn không nhịn được mà nhếch cao.
009: “Quả nhiên cậu vợ nhỏ của anh
thích kiểu không thể nhúc nhích, để mặc cho cậu ấy nắm trong tay… Đường đường
cậu cả Quý mà lại bị cậu ấy so sánh với búp bê mô hình!”
Quý Úc Trình còn lâu mới nghe mô hình
với chẳng búp bê cái gì, anh chỉ nghe thấy cậu vợ nhỏ khen anh đẹp.
Anh đắc ý cười khẩy.
009: “...”