Ninh Tuy nói: “Trời đang mưa, có thể
đưa Quý Úc Trình vào trước không ạ.”
Quý Chi Lâm đang rưng rưng nước mắt chờ
đợi Ninh Tuy bỗng sững người.
Đã là lúc nào rồi.
Cậu không nghe thấy lời tỏ tình của anh
ta sao?
Quản gia vội vàng chạy tới, che ô trên
đỉnh đầu Quý Úc Trình, nhận lấy xe lăn từ tay Ninh Tuy, đẩy cậu cả Quý vào
trong.
Ông cụ Quý ghét bỏ cúi đầu nhìn thằng
cháu út vô dụng dưới chân, nổi giận trong lòng, suýt nữa muốn đạp anh ta ra,
nhưng vẫn nhịn lại, lạnh mặt rút chân về.
Đi vào phòng khách, ông cụ ngồi xuống
sofa, cũng không quan tâm tới tách trà người hầu pha, hiển nhiên đang đợi Ninh
Tuy trả lời.
Cuộc hôn nhân này vốn chỉ để xung hỉ,
người gả tới đây có tình cảm với Quý Úc Trình hay không không quan trọng.
Nhà họ Ninh nói Ninh Tuy đồng ý nên ông
mới quyết định hôn sự này. Chứ nếu bản thân Ninh Tuy thực sự không đồng ý, ông
còn miễn cưỡng được chắc? Ông cũng đâu phải Hoàng đế thời phong kiến!
Tình cảm có thể vun vén, mấy ngày trước
Ninh Tuy cố tình theo ra nước ngoài chăm sóc Quý Úc Trình, chẳng phải đã chứng
minh điều này rồi sao?
Đương nhiên ông cũng hy vọng Ninh Tuy
có thể nảy sinh tình cảm với Quý Úc Trình, như vậy khi chăm sóc sẽ càng hết
lòng hơn.
Nhưng nếu thực sự như những gì Quý Chi
Lâm nói, là ông cầm gậy đánh uyên ương, đương nhiên ông sẽ giải quyết chuyện
này.
“Nếu cháu chọn Quý Chi Lâm, vậy thì chỉ
cần tới hạn là ông sẽ cho phép cháu ly hôn với Quý Úc Trình.”
Quý Chi Lâm không ngờ ông cụ Quý lại dễ
thương lượng như vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ bất ngờ vui mừng.
Nhưng sau đó nghĩ lại, ông cụ dễ thương
lượng như vậy, chắc đều là vì Quý Úc Trình. Ông cụ sẽ không để người còn vương
tơ tình với em chồng ở lại bên cạnh Quý Úc Trình.
Trong lòng Quý Chi Lâm hơi oán hận.
... Tại sao Quý Úc Trình đã thành người
thực vật rồi mà ông cụ vẫn thiên vị như vậy?
“Ly hôn ấy ạ?” Ninh Tuy còn chưa ngồi
xuống đã giật nảy mình trước câu nói của ông cụ.
Quý Chi Lâm lập tức nhìn sang Ninh Tuy.
Chắc chắn cậu cũng không ngờ rằng
chuyện này có thể giải quyết dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới việc có thể sửa chữa sai lầm,
đòi lại được người yêu đã đẩy đi, máu trong người Quý Chi Lâm sục sôi.
Quý Úc Trình không nhìn thấy biểu cảm
của Ninh Tuy, cũng không nghe ra được giọng điệu trong câu nói này.
Thần kinh anh ta vô thức căng thẳng.
Nhưng ngay sau đó, Ninh Tuy đã nắm lấy
tay Quý Úc Trình, như sợ bị chia cắt vậy: “Cháu không ly hôn!”
Quý Chi Lâm suýt nữa bị sặc: “...”
Đợi tới lúc nhận ra thì vừa tức giận
vừa sốt ruột.
Em ấy đang làm gì vậy, rõ ràng bây giờ
là cơ hội rất tốt, qua lần này có muốn rời khỏi Quý Úc Trình cũng khó!
Anh ta không nhịn được gọi: “Ninh Tuy,
em suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói!”
Nếu không phải ông cụ đang ở đây, Ninh
Tuy thực sự muốn đạp Quý Chi Lâm một phát. Vốn dĩ tất cả đều đang tiến triển
thuận lợi, mấy ngày trước ông cụ còn thân thiết với cậu hơn rất nhiều, còn đưa
một tấm thẻ cho cậu. Bây giờ bị anh ta quấy rầy, e là ông cụ lại nghi ngờ sự
dốc lòng của mình đối với Quý Úc Trình.
“Sao tôi lại chưa nghĩ kỹ? Tôi nghĩ rất
kỹ rồi! Dù tới hạn thì tôi cũng không ly hôn.” Ninh Tuy lại nói.
Ông cụ hỏi: “Cháu chắc chưa?”
“Cháu chắc chắn!” Ninh Tuy nói: “Là thế
này ạ, tuy mới ở bên cạnh Úc Trình nửa tháng, nhưng...”
Mọi người đều đang nhìn cậu, nói những
lời kia trước mặt mọi người Ninh Tuy thấy hơi ngại, nhưng bây giờ không nói
không được.
Thực ra ban đầu ông cụ không hề quan
tâm tới việc mình và Quý Chi Lâm từng yêu nhau, bởi vì mình chỉ là người công
cụ xung hỉ thôi.
Một khi tới hạn xung hỉ, nếu không thể
khiến Quý Úc Trình tỉnh lại, cho dù mình không muốn ly hôn, ông cũng sẽ bắt
mình rời khỏi nhà họ Quý.
Nhưng nếu thể hiện tình yêu dành cho
Quý Úc Trình, vậy thì lại khác.
Chỉ khi khiến ông cụ thực sự chấp nhận
cháu dâu là mình, ông mới để mình Quý Úc Trình ở bên cạnh thật lâu.
Ở bên cạnh Quý Úc Trình thật lâu có
nghĩa sẽ không ngừng có tiền.
“Nhưng cháu đã yêu anh ấy rồi!”
Ninh Tuy hít sâu một hơi, bật thốt:
“Lần trước ông cũng nhìn thấy đấy ạ, bây giờ dù xa anh ấy một ngày thôi cháu
cũng chịu nổi!”
“Rời khỏi anh ấy còn khó chịu hơn bảo
cháu chết!”
Lời Ninh Tuy khiến mọi người thảng
thốt.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi rồi, đã non
nửa thế kỷ không nghe thấy lời thẳng thắn như vậy, tay cầm gậy chống đầu rồng
suýt chút nữa run lên, nhìn quản gia, hai người đều cố gắng che giấu ý cười
trong mắt bằng biểu cảm nghiêm túc.
Quản gia nghĩ thầm, đâu chỉ vậy, ông
còn ngại chưa nói với ông cụ việc mợ cả ghen tuông đuổi cô Khuất đi nữa kìa.
Cả người Quý Chi Lâm bủn rủn nôn nao,
như thể bổ một tiếng sét giữa trời quang vậy.
Anh ta nhìn Quý Úc Trình ngồi yên lặng
trên xe lăn, rồi lại nhìn Ninh Tuy lộ chút xấu hổ đỏ ửng trên mặt, cuối cùng
dời tầm mắt tới bàn tay nắm lấy nhau của bọn họ, mắt như muốn nứt toác ra, vành
mắt cũng đỏ lên: “Sao em có thể thích anh cả anh được?!”
Vậy anh ta là gì đây?!
Ba năm qua là gì?
Anh ta không tin!
Chắc chắn Ninh Tuy đang nói dối, lẽ nào
có nỗi khổ gì sao?
Rõ ràng hôm ở quán cà phê còn đau lòng
tuyệt vọng.
“Em...”
Ninh Tuy vội vàng ngắt lời anh ta: “Chuyện
quá khứ đã qua cả rồi, con người phải bước về phía trước, tôi rất coi trọng
tương lai.”
Quý Chi Lâm thực sự không biết bây giờ
mình nên khiếp sợ hay là nên phẫn nộ nữa.
Rõ ràng anh ta đã không tiếc mọi giá
đòi Ninh Tuy lại trước mặt ông nội rồi, nhưng tại sao Ninh Tuy vẫn như vậy?
Rõ ràng bây giờ Ninh Tuy chỉ cần gật
đầu là bọn họ có thể quay lại trước ngày đi tới ngã rẽ!
Trong đầu quá hỗn loạn, nên anh ta chỉ
có thể lặp lại câu kia: “Sao em có thể thích anh cả anh được?”
Rõ ràng Quý Úc Trình bây giờ chỉ là một
người thực vật thôi mà...
“Sao lại không thể, tôi đã bắt đầu yêu
thầm anh ấy từ lâu rồi.”
Thấy Quý Chi Lâm vẫn trợn to mắt không
dám tin, Ninh Tuy chỉ đành cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe
miệng Quý Úc Trình cho anh ta xem.
“Bây giờ tôi đã được như ý muốn, mong
em chồng thành toàn cho chúng tôi, sau này đừng đột ngột nói năng lung tung
nữa, sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho chúng tôi.”
Quý Chi Lâm: “...”
Tâm trí Quý Chi Lâm hoàn toàn sụp đổ,
nhìn chằm chằm Ninh Tuy và Quý Úc Trình, sắc mặt trắng như giấy.
“Khụ khụ.” Ông cụ không nhìn nổi nữa.
Tụi trẻ bây giờ không những nói năng
thẳng thắn mà cũng hành động to gan mạnh dạn như thế, đúng là khiến người già
phải đỏ mặt.
“Vậy thế này đi.” Ông quay mặt qua, đổi
thành vẻ mặt nghiêm nghị, nói với Quý Chi Lâm: “Sau này cháu không được hoang
đường như vậy nữa, thằng bé đã là anh dâu cháu rồi, cháu cách xa thằng bé ra!
Không có chuyện gì thì đừng về nhà tổ!”
Quý Chi Lâm: “...” Đến nhà tổ cũng
không cho anh ta về nữa sao?!
Cuối cùng cũng tránh được một kiếp này,
Ninh Tuy ngẫm lại lời mình vừa nói, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, thật
sự không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, cậu vội vàng nói một tiếng với ông cụ,
đẩy Quý Úc Trình lên tầng.
Vừa vào thang máy, không khí lập tức
yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại Ninh Tuy và Quý Úc Trình.
Nếu lúc này Ninh Tuy cúi đầu xuống nhìn
sẽ phát hiện tai anh chồng thực vật của mình lại đỏ lên rồi.
Lần trước thì thôi không nói làm gì,
khi đó chỉ có Quý Chi Lâm, Ninh Tuy nói những lời đó với Quý Chi Lâm, anh chỉ
cảm thấy Ninh Tuy đang lấy mình ra làm bia đỡ đạn trả thù Quý Chi Lâm.
Nhưng lần này... rõ ràng đã có cơ hội ở
bên thằng em đần của anh, nhưng cậu vẫn chọn ở bên anh, hơn nữa còn dõng dạc
tuyên bố với tất cả mọi người...
Trong lòng Quý Úc Trình vừa vui mừng
vừa không biết phải làm thế nào.
Vui mừng là vì những lời tỏ tình của
cậu vợ nhỏ, nếu lần trước anh chỉ tin bốn năm phần, vậy lần này anh đã tin hoàn
toàn rồi.
Trước đây cũng không phải chưa từng có
ai lấy lòng Quý Úc Trình, nhưng những người kia có bao nhiêu phần là vì tiền
tài thế lực của nhà họ Quý, có bao nhiêu phần là vì anh, e là chính những người
kia cũng không nói rõ được. Cho dù có là vì anh, thì sau khi anh xảy ra chuyện
trở thành người thực vật, đa số đều quay đầu từ bỏ.
Lần đầu tiên có người bày tỏ tình cảm
với anh một cách kiên quyết, nhiệt tình thẳng thắn như vậy, cho dù anh là một
người thực vật cũng không chê bai một chút nào, vẫn sẵn sàng ở bên cạnh anh.
Dưới lớp vỏ cứng cáp của trái tim Quý
Úc Trình, nơi mềm mại nào đó như bị chọc vào, khiến anh có cảm xúc khác lạ.
Còn không biết phải làm thế nào là vì,
đội ngũ điều trị lần này vẫn thất bại, sau này có thể mãi cũng không tỉnh lại
được, tới trước khi chết anh cũng không thể tận mắt nhìn thấy cậu vợ nhỏ, tận
tay chạm vào khuôn mặt cậu.
Không thể biết trên đỉnh đầu cậu vợ nhỏ
có bao nhiêu xoáy, cũng không thể biết tóc cậu cứng hay mềm, càng không thể
biết cậu có những biểu cảm sinh động gì.
Cậu cả Quý sống hai mươi lăm năm, lần
đầu trong lòng có cảm xúc tiếc nuối mãnh liệt.
Lần gặp đầu tiên vào hai năm trước quá
ngắn ngủi, còn cách cả một đám đông. Nếu biết tương lai Ninh Tuy sẽ thành vợ
của mình, biết ánh mắt cậu nhìn mình khi đó chứa đựng cảm xúc phức tạp như vậy,
lúc đấy anh đã đẩy đám đông ra chạy về phía cậu rồi.
Làm gì còn tới lượt thằng em đần.
...
Ninh Tuy đẩy xe lăn tới bên giường, tốn
sức khiêng cậu cả Quý lên, đặt anh lên giường, không hề biết trong đầu anh
chồng người thực vật đã bắt đầu mơ tưởng về mấy chuyện giá như được bắt đầu
lại.
Đợi bác sĩ tới kiểm tra tình hình cho
Quý Úc Trình, dán lại miếng dán của máy monitor cho anh xong.
Ninh Tuy cầm một cuốn sách lên như
thường lên, đọc bên giường anh.
“Ngay khi công chúa ngã xuống, căn bệnh
buồn ngủ đã lây nhiễm cho cả hoàng cung, tất cả con người và động vật đều ngừng
vận động, chìm vào giấc ngủ sâu. Quốc vương và Vương hậu trở về, vừa vào sảnh
cũng đã ngủ mất. Tất cả đều dừng lại, đến cả lá cây trên cây trong vương cung
cũng bất động...”
Quý Úc Trình lắng nghe giọng cậu vợ nhỏ
chậm rãi trôi chảy, không kìm được mà lại đắm mình trong nụ hôn ban nãy.
Nói thẳng ra, đây còn là nụ hôn đầu của
anh.
Trước đây anh cảm thấy hôn môi là một
chuyện rất kinh tởm, cảnh hôn trong những bộ phim truyền hình quay bằng tám máy
quay do Quý Thị đầu tư, anh vừa nhìn thôi đã mắc ói.
Nhưng lúc nãy khi cậu vợ nhỏ dựa sát
vào người anh, anh lại ngừng thở, tim đập bình bịch, suy diễn ra tám máy quay
đang xoay quanh bọn họ.
Mà không, ví dụ anh là nhân vật chính
thì chắc sẽ có tám mươi máy quay mới đúng.
Tiếc là cậu vợ nhỏ chỉ chạm khẽ lên
khóe môi anh, anh vừa mới vội vàng cảm nhận sự mềm mại vừa chạm đã rời đi, thì
đầu óc liền chết máy, sau đó không thể nhớ được quá nhiều nữa.
Cậu cả Quý thấy vô cùng tiếc nuối, lần
đầu tiên cảm thấy mình vô dụng.
Ninh Tuy dựa quá gần, 009 cũng bị chèn
ép tới mức đầu choáng mắt hoa, cho nên khi Ninh Tuy muốn hôn Quý Úc Trình, ôm
lấy cổ Quý Úc Trình, nó đã hoang mang offline bỏ chạy.
Nhưng nó không ngờ rằng, lúc nó offline
trong đầu cậu cả Quý toàn là tám mươi cái máy quay, tới lúc online trong đầu
vẫn là tám mươi cái máy quay!
“Đến mức đó luôn sao?!” 009 hận rèn sắt
không thành thép: “Đây không phải là nụ hôn đầu của anh đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện đó.” Quý Úc Trình
cười mỉa: “Đừng có coi thường ta.”
Nói xong, Quý Úc Trình liền nhíu mày:
“Giọng của mi...?”
“Tôi cũng không biết làm sao nữa.” 009
nghi hoặc nói.
Lúc 009 sinh ra là bán thành phẩm,
không có ký chủ nào chọn nó, sau này bị trạm trung chuyển vứt ra ngoài như rác.
Sau đó tình cờ tới đây kết nối với Quý
Úc Trình, nhưng năng lượng của nó không thể giúp Quý Úc Trình tỉnh lại được.
Nhưng ban nãy sau khi Ninh Tuy hôn Quý
Úc Trình một cái, nó ở trong cơ thể của Quý Úc Trình như cảm nhận được một
luồng sức mạnh cực kỳ lớn, cảm giác này như ăn một miếng thạch có calo rất cao,
thể năng bỗng bị lấp đầy. Hoặc giống như nơi bị đứt mạch được sửa chữa bằng cú
sốc điện cao áp vậy.
Khiến cho giọng nói sắc bén thường ngày
của nó trở nên trầm mạnh hơn.
“Ký chủ, hình như cơ thể anh cũng thay
đổi rồi.” 009 bỗng trầm giọng nói.
Dòng điện trên máy monitor chớp động
lóe lên rồi biến mất.
Quý Úc Trình nghe thấy nó nói như vậy,
vô thức quay đầu sang nhìn…
Vừa quay đầu xong anh liền khựng lại.
Khoan, đầu anh cử động được ư?
Không sai, tuy biên độ rất nhỏ, gần như
không nhận ra được, nhưng anh có thể cảm nhận chắc chắn rằng cơ thể mình đã thả
lỏng hơn nhiều, cổ cũng chuyển động rất nhỏ theo suy nghĩ ban nãy.
Trước đây linh hồn chỉ coi cơ thể này
là chỗ ở, thậm chí là không gian kín giam giữ chung thân, nhưng lúc này lại có
thể cảm nhận được linh hồn và cơ thể đang hòa lại vào nhau.
Nhưng, cũng chỉ trong thoáng chốc thôi.
Rất nhanh, cảm giác sắp tỉnh lại kia đã
biến mất.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên trong hai
năm này anh cảm nhận được dấu hiệu hồi phục...
Đừng nói Quý Úc Trình dâng lên sự kinh
hãi và vui mừng cực kỳ lớn, đến cả 009 cũng suýt nữa mừng đến phát khóc: “Ký
chủ, có phải anh có hy vọng tỉnh lại không?!”
Nếu tỉnh lại được, nó sẽ không phải
gánh cái danh hệ thống vô dụng nữa! Cũng coi như hoàn thành một việc lớn, sau
này về quê hương có khi còn khoác lác được một phen!
Quý Úc Trình không trả lời, anh đang cố
gắng cảm nhận cơ thể của mình.
Ngón tay...
Anh phát hiện ngón tay mình cũng có thể
cử động rất khẽ.
Nhưng biên độ này rất nhỏ, chỉ có bản
thân anh cảm nhận được, có thể mắt thường của người khác không nhìn được ra.
Huống hồ tay anh còn để dưới chăn.
Muốn mở mắt ra nhìn khuôn mặt cậu vợ
nhỏ ghê.
Giữ suy nghĩ này, Quý Úc Trình nín hơi,
thử mở mí mắt.
Nhưng thất bại.