Nghe thấy những gì xảy ra trong phòng bệnh, Quý Chi Lâm như bị đánh một gậy, thực sự không dám tin vào mắt mình.

Bọn họ ngủ với nhau rồi ư?!

Mới kết hôn được bao lâu đâu mà đã phát triển tới mức độ này rồi?!

Sao Ninh Tuy lại có hứng thú với anh cả của mình? Anh cả mình là một người thực vật đấy! Lẽ nào lời Ninh Tuy nói hôm đó là thật sao?

Không, không thể nào, Quý Chi Lâm tuyệt đối không tin lời Ninh Tuy nói!

Hay là... đối với Ninh Tuy, chỉ cần họ Quý thì đều được hết?!

Chuyện trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Quý Chi Lâm.

Anh ta còn tưởng cho dù chính tay mình đẩy Ninh Tuy kết hôn với Quý Úc Trình, Ninh Tuy cũng sẽ không rời khỏi anh ta thật.

Có thể Ninh Tuy sẽ oán hận anh ta, nhưng nỗi oán hận kia không thể bằng tình cảm ba năm được, rồi một ngày Ninh Tuy sẽ tha thứ cho anh ta thôi.

Còn Quý Úc Trình, anh đã hôn mê hai năm rồi, xác suất tỉnh lại gần như bằng không, chẳng vài năm nữa, Quý Úc Trình sẽ từ giã cõi đời, anh ta vẫn có thể đưa Ninh Tuy trở lại bên cạnh mình.

Nhưng bây giờ, tại sao Ninh Tuy lại thân mật với anh cả của anh ta như vậy?

Trong lòng Quý Chi Lâm dâng lên cảm giác bị phản bội mạnh mẽ, đồng thời cũng hoàn toàn không thể hiểu tất cả những chuyện này rốt cuộc đã xảy ra như thế nào.

Lẽ nào… Ninh Tuy tưởng rằng không còn hy vọng với mình nữa, cho nên coi Quý Úc Trình là vật thay thế của mình sao?

Coi một vật là vật thay thế lâu rồi cũng sẽ có tình cảm với vật đó, anh ta không thể nào hiểu cảm giác này hơn được nữa.

Quý Chi Lâm không còn can đảm mở cửa phòng bệnh ra, mà quay người rời đi.

Anh ta chỉ biết, anh ta phải làm gì đó, nếu không sẽ không kịp nữa...

Người Ninh Tuy gặp lúc đầu là anh ta, cậu thích anh ta, cuối cùng cũng chỉ có thể thích anh ta thôi.

“Ai đấy?” Ninh Tuy loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, tưởng là quản gia tới.

Nhưng cậu nhảy xuống giường mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn, bên ngoài lại không có một ai.

Gió thổi à.

Ninh Tuy không để ý lắm, đóng cửa lại bò lên giường, nằm bên cạnh Quý Úc Trình tiếp tục chơi điện thoại.

Dù sao cũng là lần đầu tiên ra nước ngoài, Ninh Tuy gắn thêm filter cho phong cảnh dọc đường từ sân bay đến bệnh viện, hào hứng đăng lên trang cá nhân.

Quý Úc Trình còn chưa bình tĩnh lại từ lúc đỏ mặt tía tai ban nãy, tim vẫn còn đang đập thình thịch thình thịch, vậy mà cậu vợ nhỏ bên cạnh đã nhanh chóng bình thường trở lại, khiến anh không khỏi thấy hơi buồn bực.

Nhưng Ninh Tuy sẽ không bỏ qua mỗi một cơ hội có thể tiếp xúc với cậu cả Quý, tay phải cậu chơi điện thoại, còn tay trái không kìm được sờ lên tai anh chồng thực vật.

Tai là điểm nhạy cảm của đa số mọi người, Quý Úc Trình cũng không ngoại lệ.

Mỗi khi cậu vợ nhỏ xoa nắn, cơ thể anh đều hơi run rẩy, như thể có dòng điện truyền từ vành tai tới trái tim và bụng dưới, khiến anh thực sự nghi ngờ cậu vợ nhỏ đang cố ý.

Ninh Tuy lơ đang sờ không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng vô thức cảm thấy tai của người đàn ông trong tay càng ngày càng nóng.

“Ể?” Cậu nghi hoặc dừng động tác lại, nhìn một cái, phát hiện không những nóng, mà còn đỏ nữa.

Người đàn ông nằm yên lặng ở đó, từ tai tới cần cổ đều đỏ bừng, vì da của anh chồng thực vật trắng nõn, nên sắc đỏ càng rõ ràng hơn.

Ninh Tuy hơi kinh hãi.

Lần đầu cậu phát hiện người thực vật đang nằm có phản ứng cơ thể với sự đụng chạm của mình đấy.

Cậu không nhịn được mà tra Baidu.

“Người thực vật có phản ứng cơ thể là sao?”

... Chào bạn, cho dù là người thực vật cũng sẽ có phản xạ, nhất là một số kích thích về cơn đau, âm thanh, ánh sáng, có thể sẽ có phản ứng, thậm chí cơ thể sẽ hoạt động, nhưng đây là phản ứng không tự chủ, chứ không phải là bản thân người bệnh vận động.

Hóa ra là phản ứng không tự chủ à...

Vậy chẳng phải giống cây xấu hổ sao?

Ninh Tuy hơi tò mò di chuyển đầu ngón tay theo dái tai Quý Úc Trình, chầm chậm xuống dưới, lướt nhẹ qua gân xanh trên cổ, hơi mở cổ áo ra, lướt qua xương quai xanh.

Sau đó giống như dự đoán, nhìn thấy nơi ngón tay cậu lưới qua, đỏ một mảng lớn như lá đang cuộn lại vậy.

“Thần kỳ thật...” Ninh Tuy cảm thấy rất thú vị.

Cậu cả Quý bị cậu vợ nhỏ đùa bỡn cơ thể mình: “...”

“Cảm giác bị coi là đồ chơi thế nào hả? Anh đẩy cậu ta ra đi chứ!”

009 bị cảm giác chèn ép khi Ninh Tuy tiến lại gần ép cho không thể thở nổi, nhìn thấy ký chủ vẫn đang thảng thốt, nó bỗng tức giận: “Đừng đường là cậu cả Quý mà lại bị cậu ta bắt nạt như vậy, sao anh không tức chút nào thế?”

“Ta đang rất tức.” Cơ thể Quý Úc Trình lại nhạy cảm run lên, âm trầm nói: “Vô cùng tức.”

009: “...” Đệch.

Ở bên này, Ninh Viễn Minh quay lại trường học bưng đĩa cơm tìm một vị trí trong nhà ăn rồi ngồi xuống cùng Từ Thiên Tinh.

Bị An Chính Lâm mắng một trận, tâm trạng của hai người đều không tốt lắm.

“Ninh Tuy đi đâu đây? Màu trời trong xanh quá.”

Giọng Phương Đại Thành và Tào Nặc vang lên cách đó không xa.

Ninh Viễn Minh quay đầu lại nhìn, phát hiện Phương Đại Thành và Tào Nặc ngồi gần đó, đang vừa ăn vừa lướt bài đăng WeChat của bạn bè.

“Cậu ta đi thật à?” Từ Thiên Tinh buồn bực cắn đũa.

Trong nhận thức của cậu ta, Ninh Tuy bị ép chia tay Quý Chi Lâm, bị ép gả cho người thực vật của nhà họ Quý kia, có thể sẽ mất hồn mất vía, có thể sẽ phẫn nộ chán nản, nhưng tuyệt đối không nên có phản ứng như cảnh tượng bọn họ nhìn thấy ở nhà tổ nhà họ Quý.

Thực sự khiến người khác khó hiểu!

Ninh Viễn Minh nhíu mày không nói năng gì.

Loáng thoáng còn nghe thấy Phương Đại Thành và Tào Nặc thảo luận với nhau.

Nghe có vẻ những gì Ninh Tuy đăng lên toàn là một số ảnh phong cảnh, trong đó có thể xen lẫn một vài món ăn đặc sản, Phương Đại Thành và Tào Nặc chưa từng ra nước ngoài rất hâm mộ, nước miếng sắp chảy xuống luôn rồi.

Nếu tâm trạng không tốt, còn có lòng dạ để chụp phong cảnh nữa sao?

Rõ ràng trong chuyện gả thay, Ninh Tuy là kẻ thua cuộc, nhưng cậu không những không thấy thất bại, mà còn thể hiện như không hề hấn gì vậy...

Ninh Viễn Minh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này là lạ.

Lẽ nào Ninh Tuy có được tin tức nội bộ, cho rằng Quý Úc Trình sẽ tỉnh lại, muốn trèo cành cao, cho nên mới thể hiện mình yêu Quý Úc Trình trước?

Nhưng Quý Úc Trình không thể tỉnh lại được... đừng nói đại đa số người thực vật không có kỳ tích tỉnh lại, chỉ riêng việc Quý Úc Trình đã nằm hai năm thôi, nếu có chuyển biến tốt thì sao ông cụ lại tiều tụy như, thậm chí còn không ngại ra nước ngoài tìm chuyên gia lần nữa?

Hay là cậu đang lợi dụng Quý Úc Trình để trả thù Quý Chi Lâm?

Nhưng như vậy cũng vô lý, ngày đó Quý Chi Lâm không có mặt, cậu không cần phải dốc lòng dốc sức diễn như vậy.

Chuyện này cứ như kiểu rõ ràng nghĩ mình đã thắng rồi, nhưng lại không có chút cảm giác thắng lợi nào cả.

Cứ như còn có chuyện gì đó mình không biết vậy.

Lòng Ninh Viễn Minh sốt ruột như bị kiến cắn.

Cậu ta không nhịn được lấy điện thoại ra.

Nhưng cậu ta không nhìn thấy trang cá nhân của Ninh Tuy.

Ninh Tuy khá cẩn thận về trang cá nhân, rất ít khi đăng bài, cho dù thỉnh thoảng đăng một bài thì cũng chỉ có những người bạn kia của cậu nhìn thấy được, thậm chí là đàn em trong trường, nếu không quen biết cậu cũng sẽ chặn hết.

Mà một khi được cậu coi là bạn bè thì đều dễ dàng nhận được tin tức.

Ninh Viễn Minh lướt danh sách, sắc mặt càng thêm khó coi, chỉ đành cất điện thoại đi.

“Này, hình như họ Tào kia quên cầm điện thoại theo rồi.” Từ Thiên Tinh bỗng nói.

Ninh Viễn Minh quay đầu lại nhìn, cậu ta nhớ người bạn cùng phòng kia của Ninh Tuy là kiểu quên trước quên sau, hai người kia cầm khay ăn đem đi đổ rồi, trên bàn vẫn để một chiếc điện thoại với ốp màu đen.

Từ Thiên Tinh liếc nhìn Ninh Viễn Minh, nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta lấy điện thoại của tên kia qua đây?”

Nếu xem thử trang cá nhân của Ninh Tuy đăng những gì trong mấy ngày nay bằng WeChat của tên kia, hoặc xem lịch sử cuộc trò chuyện của bọn họ, chẳng phải sẽ biết được tình hình thực hư ra sao ư?

Ninh Viễn Minh khựng lại.

Tuy đã rung rinh trong lòng, nhưng Ninh Viễn Minh không muốn tự mình làm, thế là thờ ơ nói: “Làm vậy không tốt lắm đâu.”

“Có làm sao đâu?” Từ Thiên Tinh nhìn điện thoại kia mấy lần, rục rịch bồn chồn: “Nếu cậu không dám thì để tôi đi lấy!”

Tính ra Ninh Viễn Minh cũng giỏi nhịn. Quý Chi Lâm như mất hồn mất vía, gần đây mẹ cậu ta và anh trai cậu ta cũng tặng xe hoặc là tặng tranh cho Ninh Tuy, thấy người bên cạnh đều sắp bị cướp hết rồi, vậy mà cậu ta vẫn còn kìm nén được.

Ninh Viễn Minh không nói gì. Từ Thiên Tinh nhìn xung quanh, thấy gần đó không có ai chú ý bên này, bèn đội mũ lên, khom lưng đi qua mò tới chiếc điện thoại kia.

Đổ thức ăn đi xong, Tào Nặc sờ túi áo mình: “Tôi lại quên điện thoại rồi, cậu đợi tôi chút, tôi quay lại lấy.”

Nhưng đợi khi cậu ấy quay lại chỗ ăn cơm lúc nãy thì ngẩn cả người: “Điện thoại tôi đâu rồi?”

Người gần đó đã đi hết, làm gì có ai nhìn thấy điện thoại của cậu ấy?

...

Thời gian ở nước ngoài kết thúc nhanh hơn so với tưởng tượng, sau khi kiểm tra xong, ông cụ Quý tới họp bàn với đội ngũ chữa trị.

Hôm sau, quản gia tới bệnh viện thu dọn hành lý, báo cho Ninh Tuy chuẩn bị về.

Tuy quản gia không nói rõ, nhưng Ninh Tuy cũng nhìn ra được, lần này, chắc lại thất bại nữa rồi.

Ông cụ Quý vội vàng tới thăm Quý Úc Trình, trông cũng già hơn một chút.

Ninh Tuy không dám hỏi nhiều, đi theo giúp đỡ thu dọn đồ đạc.

Quý Úc Trình nghe thấy giọng điệu của quản gia lúc tới là vui mừng phấn khởi, còn lúc về lại thành nặng nề, cũng hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Thực ra anh đã trải qua cảm giác từ tràn ngập hy vọng tới tuyệt vọng hoàn toàn rất nhiều lần rồi, trong lòng anh không có sóng gió gì cả, nhưng tuổi tác ông cụ đã cao, dù gì anh cũng hơi lo cơ thể ông cụ Quý không gắng gượng được.

Rồi cả Ninh Tuy nữa.

Trên đường về, cậu vợ nhỏ chẳng nói tiếng nào, chỉ nắm tay anh, không biết đang nghĩ gì.

Ninh Tuy nhìn anh chồng thực vật đang nhắm chặt mắt của mình, thực ra tâm trạng hơi phức tạp.

Ngày đầu tiên cậu gả vào đúng là chẳng buồn chẳng lo, chỉ một lòng muốn kiếm tiền, hy vọng tốt nhất cậu cả Quý đừng tỉnh lại.

Nhưng khoảng thời gian này quản gia đối xử với cậu rất tốt, ông cụ cũng vì Quý Úc Trình mà nhẹ nhàng với cậu hơn, thấy người sống trên vị trí cao lâu như ông cụ Quý cũng như già đi mười tuổi chỉ trong một đêm, cậu thấy không đành lòng lắm.

Hay là mau tỉnh lại đi vậy.

Tỉnh lại rồi, nếu nhất quyết muốn ly hôn với mình thì cứ ly hôn thôi.

Nhưng không thể kiếm bớt tiền đi được! Trước khi ly hôn nhất định phải kiếm cho đủ vốn!

Nghĩ tới đây, Ninh Tuy ôm chặt Quý Úc Trình còn chưa đủ, còn dán cả mặt lên.

Quý Úc Trình: “...”

Nỗi u sầu trong lòng cậu cả Cố bị chút ngọt ngào này xua tan.

Chắc chắn cậu vợ nhỏ đang lo lắng cho tình hình sức khỏe của anh lắm đây.

...

Ra khỏi sân bay chuyển sang xe riêng, Ninh Tuy ôm Quý Úc Trình mơ mơ hồ hồ ngủ một giấc, đợi ngủ một giấc tỉnh dậy, xe đã lái về tới nhà tổ nhà họ Quý.

Lần về này đi cùng một chuyến với ông cụ Quý, hai xe đi một trước một sau.

Tài xế mở xe ra, quản gia đẩy xe lăn tới, Ninh Tuy đỡ Quý Úc Trình lên xe lăn giúp ông.

“Có ô không ạ?” Ninh Tuy hỏi.

Trời đổ mưa nhỏ lất phất, người bình thường dầm mưa không sao, nhưng tình trạng cơ thể của người thực vật vốn đã yếu ớt.

“Để tôi đi lấy.” Quản gia vội vàng chạy về.

Lúc đi qua cửa thì giật nảy mình: “Cậu hai, sao cậu lại ở đây?”

Quý Chi Lâm đứng ở cửa biệt thự, nhìn Ninh Tuy cởi áo khoác che lên đầu Quý Úc Trình, sắc mặt âm u khó đoán, dự cảm mất đi trong lòng kia càng ngày càng mãnh liệt.

Không được, không thể để họ thực sự nảy sinh tình cảm được!

Bây giờ chắc Ninh Tuy vẫn chỉ là chăm sóc Quý Úc Trình theo bổn phận, còn chưa có suy nghĩ gì khác.

Nhân lúc bây giờ em ấy vẫn còn tình cảm với mình, mình phải giành em ấy về.

Quý Chi Lâm bỗng xông tới trước mặt ông cụ Quý sắp vào cửa, quỳ “phịch” xuống: “Ông nội!”

Hành động này dọa tất cả mọi người giật nảy mình.

Ông cụ Quý suýt nữa thì vấp ngã, mắng một câu: “Thằng ranh con này.”

Quý Chi Lâm ôm chân ông cụ, trầm giọng, cắn răng nhắm mắt gào lên: “Ông nội, con nói thật với ông, người Ninh Tuy thích là con chứ không phải anh cả!”

Quý Úc Trình: “...”

Ninh Tuy: “...” Bớt tự luyến lại đi!

Ông cụ Quý nhìn chằm chằm anh ta, từ từ nhíu mày lại.

Quý Chi Lâm bị khí thế của ông cụ chèn ép cho run lên, lấy can đảm nói tiếp: “Tới tận bây giờ cũng vậy! Để em ấy gả vào dây là quyết định sai lầm của cháu, cũng là vì cháu không dám làm trái ý ông, nhưng bây giờ...”

Anh ta bỗng mở choàng mắt, nhìn sang Ninh Tuy.

Thấy anh ta cuối cùng cũng dũng cảm bước được một bước này, chắc chắn Ninh Tuy sẽ tha thứ cho chuyện anh ta làm trước đây đúng không.

Một bước này chắc chắn sẽ khiến anh ta tổn thất nặng nề, nhưng chỉ cần có thể khiến Ninh Tuy buông bỏ khúc mắc thì cũng xứng đáng.

Quý Chi Lâm nở nụ cười thảm thương trên mặt: “Cháu, cháu muốn đấu tranh cho bản thân và em ấy! Ông và anh cả có thể thành toàn cho bọn cháu được không?!”

Ninh Tuy: “...” Trước khi đột nhiên phát rồ có thể bàn trước được không! Cậu thực sự rất sợ ông cụ nổi giận!

May mà ông cụ Quý không hề nổi giận, chỉ nhau mày, không giận tự uy, rất có cảm giác áp lực.

Một lúc sau, ông cụ Quý ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tuy, trầm giọng hỏi: “Ninh Tuy, còn chưa hỏi suy nghĩ của cháu.”

Quý Úc Trình ngồi trên xe lăn không thể cử động, trước mắt cũng tối đen, chỉ đành lắng nghe.

Lòng anh thắt lại.

Phải, về chuyện kết hôn này, thực ra anh chưa từng biết suy nghĩ của Ninh Tuy, những gì anh nghe từ người khác đều là Ninh Tuy bị ép gả cho anh.

Tuy khoảng thời gian này cậu vợ nhỏ luôn thể hiện dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với anh, thậm chí còn tới mức cố chấp, nhưng chuyện đó không liên quan tới chuyện cậu đồng ý ở bên anh vĩnh viễn.

Có một vài người thích một người, nhưng chưa chắc có thể chấp nhận được việc vĩnh viễn chăm sóc một người.

Nhất là khi có thể đối phương sẽ mãi không tỉnh lại, cả đời cũng chỉ nằm trên giường, thậm chí không sống được mấy năm, chỉ có thể trở thành người thực vật là gánh nặng của người khác.

Quý Úc Trình nhớ tới vai cậu vợ nhỏ bị đau nhức trên đường tới bệnh viện, nhớ tới cháo văng lên mu bàn tay của cậu, nhớ tới bức tranh xiêu xiêu vẹo vẹo anh không nhìn thấy được chỉ có thể nghe 009 kể.

Nếu bây giờ cậu vợ nhỏ chọn rút lui, Quý Úc Trình sẽ không trách cậu.

Chỉ là... tại sao lồng ngực anh lại nghẹn ứ như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play