… Thời hạn xung hỉ là bao lâu?
Phía bên này, Quý Chi Lâm đang hỏi thầy
pháp.
Thực ra vốn dĩ anh ta chẳng tin cái thứ
này có thể hiệu quả, đã là năm bao nhiêu rồi, cái tập tục xưa dùng chuyện vui
để biến nguy thành an này còn có tác dụng ư?
Nhưng ở nhà họ Quý, lời nói của ông cụ
Quý có trọng lượng nhất, ông cụ Quý nhất quyết muốn còn nước còn tát, tất cả
mọi người chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ông cụ.
Anh ta nhận được đáp án là một năm.
Một năm…
Quý Chi Lâm thở dồn dập.
Tức là, nếu một năm sau anh cả không
tỉnh lại, ông nội có thể sẽ suy xét đến việc giải trừ cuộc hôn nhân này. Dù sao
thì trong cái giới này, còn khối người muốn nịnh bợ nhà họ Quý, đầy người còn
có gia cảnh tốt hơn nhà họ Ninh. Nếu không phải vì có bát tự phù hợp thì ngay
từ đầu ông nội cũng chẳng buồn cân nhắc tới nhà họ Ninh.
Cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, hai thành
viên đội bóng rổ thấy cuối cùng Quý Chi Lâm cũng ra ngoài nhưng vẻ mặt vẫn khá
chán chường thì hơi ngạc nhiên, bèn hỏi: “Cậu Quý, sao dạo này Ninh Tuy không
tới tìm anh?”
Cãi nhau sao?
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên
khoảng thời gian này Quý Chi Lâm mới hồn bay phách lạc, đến ngay cả thi đấu
bóng rổ cũng không muốn tham gia.
Câu nói này chẳng khác nào đâm một nhát
dao vào vết thương của Quý Chi Lâm.
Mặc dù việc Ninh Tuy và Quý Úc Trình
kết hôn được đưa lên thời sự, nhưng Quý Úc Trình không phải người trong Đại học
S, ngoại trừ một số người thường xuyên quan tâm đến những tin tức này, còn lại
phần lớn các bạn học đều hoàn toàn không biết chuyện này.
Dạo gần đây, điều này đã khiến rất
nhiều người trong trường thấy lạ. Lúc trước, ở đâu có Quý Chi Lâm thì ở đó có
Ninh Tuy, nhưng suốt bao ngày nay đều không thấy Ninh Tuy xuất hiện bên cạnh
Quý Chi Lâm.
Hay là chia tay rồi? Cuối cùng Quý Chi Lâm
vẫn chọn ở bên Ninh Viễn Minh ư?
Những người muốn theo đuổi Ninh Tuy
trong trường đều bắt đầu rục rà rục rịch.
“Đừng có hỏi cái không nên hỏi.” Quý
Chi Lâm tắt điện thoại, bực bội bỏ lại một câu rồi rời khỏi phòng thay đồ.
Tự mình đẩy người yêu cho anh trai của
mình, việc này mà nói ra thì rất mất mặt, Quý Chi Lâm không muốn mấy người
trong trường biết quá nhiều về chuyện này.
Ngày đó vừa nghe những lời mà Ninh Tuy
nói là đầu anh ta đã ong lên, chẳng thể suy nghĩ được gì.
Nhưng sau vài ngày tỉnh táo lại, anh ta
cảm thấy Ninh Tuy hoàn toàn chỉ đang lấy Quý Úc Trình ra làm một cái cớ thôi!
Nếu em ấy thật sự tiếp cận mình vì Quý
Úc Trình thì tại sao lại đưa nước cho mình lúc mình chơi bóng rổ, mình muốn ăn
cái gì là em ấy cũng lập tức đi mua ngay.
Nếu là thật, vì sao trong ba năm quen
nhau, em ấy chưa một lần nào nhắc tới anh cả trước mặt mình?
Không chỉ vậy, từ lúc Ninh Tuy kết hôn
với anh cả cho tới bây giờ, anh ta cũng không hề thấy Ninh Tuy tỏ ra vô cùng
vui vẻ, hay có hành động thân mật nào với anh cả.
Chắc chắn cậu chỉ đang lợi dụng Quý Úc
Trình thôi, anh ta sẽ không tin đâu!
Có lẽ còn một khả năng khác… Ninh Tuy
bị ông cụ gọi riêng để cảnh cáo.
Ông cụ xem trọng Quý Úc Trình như vậy,
nếu ông biết được quan hệ của mình và Ninh Tuy lúc trước thì sao có thể để Ninh
Tuy tiếp tục tiếp xúc với mình?
Toàn bộ người hầu ở nhà họ Quý đều là
tai mắt của ông cụ Quý, có khi Ninh Tuy sợ những người đó nhìn thấy rồi báo cáo
cho ông cụ nên mới đẩy anh ta ra đúng không?
Quý Chi Lâm cảm thấy cái sau có khả
năng rất cao.
Ninh Tuy vốn là người rất biết nhẫn
nhịn, luôn nuốt hết tất cả tủi hờn vào trong.
Quý Chi Lâm không nhịn được mà thu dọn
đồ đạc, trở về nhà tổ của nhà họ Quý một chuyến.
“Ra nước ngoài cả rồi?” Sau khi trở về
nhà tổ, anh ta phát hiện cả biệt thự không một bóng người, chỉ có mỗi mình tài
xế.
Tài xế nói: “Đúng vậy, cậu hai, ông chủ
liên lạc với mấy chuyên gia nước ngoài, bảo là có thể có hy vọng chữa khỏi cho
cậu cả.”
Vậy mà không ai báo cho anh ta tiếng
nào?
Vẻ mặt Quý Chi Lâm cực kì khó coi, đi
thẳng vào trong biệt thự.
Quý Úc Trình đã hoàn toàn hết hi vọng
rồi! Chẳng phải ông cụ hiểu rất rõ điều đó sao? Mấy năm nay đã đi mấy nước, tìm
bao nhiêu chuyên gia rồi? Đã lần nào hiệu quả chưa?
Thà trông đợi vào một người thực vật
hoàn toàn không có khả năng tỉnh lại cũng không cho anh ta tiếp xúc với việc
làm ăn của công ty…
Quý Chi Lâm cắn răng.
Nhưng không sao, anh ta chờ được.
Ở thành phố Giang, đâu đâu cũng là tai
mắt của ông cụ Quý. Chỉ khi ra nước ngoài mới có thể tìm được cơ hội ở chung
với Ninh Tuy…
Nghĩ đến đây, Quý Chi Lâm liền rút điện
thoại ra, mua vé máy bay.
…
Ở bên này, Ninh Tuy trở lại phòng bệnh.
Có một lý luận thế này, nếu lần lượt
ngắm hai người mà bị người sau làm cho rung động thì chứng tỏ giá trị nhan sắc
của người sau hơn hẳn người trước.
Ninh Tuy nhẹ nhàng đặt đồ trong tay lên
ghế sofa cạnh cửa sổ, sau đó đi tới trước giường bệnh nhìn anh chồng thực vật
của mình.
Người nằm trên giường bệnh có làn da
trắng lạnh, nhẵn mịn như đồ sứ, sống mũi cao thẳng là tuyệt phẩm hiếm thấy,
giữa chân mày có chút sắc sảo, nhưng mái tóc đen rũ trên trán lại làm giảm bớt
cảm giác sắc sảo này, khiến anh thêm phần đẹp trai trẻ trung.
Người đẹp phương Đông dù sao vẫn tốt
hơn, đầu tiên là lỗ chân lông không lớn như anh tóc vàng kia.
“Tôi lại rung động vì sự đẹp trai của
anh chồng thực vật nữa rồi.” Ninh Tuy nói với 001.
001: “Bổn giám khảo tán thành ý kiến
của giám khảo Tuy, tuy anh đẹp trai tóc vàng nhìn đẹp như ánh mặt trời, nhưng
nếu chỉ nhìn mặt không thôi thì đúng là Quý Úc Trình đẹp hơn.”
“Ha ha, giám khảo Tuy gả sang đây quả
nhiên không lỗ mà!” Ninh Tuy vui vẻ, đầu ngón tay ngả ngớn, sờ soạng khuôn mặt
tuấn tú của cậu cả Quý.
Quý Úc Trình nằm đó, trong lòng vừa tức
vừa giận.
Nực cười, cậu vừa mới đi ngắm tên đàn
ông khác mà giờ còn tới sờ mặt anh?
Tên đó chắc đẹp trai lắm nhỉ, cũng là
một người thực vật, còn có một mái tóc vàng rực rỡ nữa. Không chỉ thỏa mãn ham
muốn kiểm soát của cậu mà còn có thể cho cậu hưởng thụ hương vị của một người
thực vật hoàn toàn khác.
Nếu như cậu cả Quý có thể động đậy thì
lúc này chắc chắn anh sẽ lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác. Nhưng tiếc là anh
không thể, thế là anh chỉ có thể bị ép nằm im để cậu vợ nhỏ đùa bỡn.
Anh không thể biểu lộ tâm trạng của
mình cho Ninh Tuy hiểu, trong lòng không kìm được bực bội.
Ninh Tuy không hề hay biết anh chồng
thực vật của mình đang nghĩ gì trong đầu, chỉ cảm thấy không hiểu sao nhiệt độ
trong phòng lại hơi giảm xuống.
Cậu đi tới tăng nhiệt độ điều hòa lên,
sau đó trở lại bên giường Quý Úc Trình, dém chăn lại cho Quý Úc Trình, rồi lấy
bài tập ra khỏi ba lô, ngồi bên cạnh bắt đầu ôn tập.
Ôn lại bài trên lớp xong, Ninh Tuy nhận
được đống tin nhắn mà Phương Đại Thành gửi đến.
Học kỳ trước cậu đăng ký tham gia hoạt
động cắm trại dành cho các cặp đôi do khoa đối ngoại năm ba tổ chức. Ban đầu
cậu với bạn cùng phòng chỉ định ủng hộ một vị đàn anh thôi, không ngờ học kỳ
này lại tổ chức thật, thời gian dự định là tuần sau.
“Hủy hộ tôi đi.” Ninh Tuy nhắn lại.
Cậu đã chia tay với Quý Chi Lâm rồi, mà
Quý Úc Trình thì lại không đi được.
Ngẫm nghĩ một lát, cậu nhắn thêm một
câu: “Tiền được hoàn lại thì nhớ đưa tôi!!!”
Phương Đại Thành nhắn một nhãn dán khóc
huhu: “Đàn anh bảo là không đi cũng được, nhưng tiền đã được trả cho bên tổ
chức sự kiện, không trả lại được.”
“... Thế thì đi.” Cũng không phải không
thể đi một mình, tới đó chơi với bạn cùng phòng cũng được.
Phí đăng ký là hai ngàn lận đó, cũng
không thể cứ thế mất trắng được.
Phương Đại Thành vừa phỉ nhổ mức độ yêu
tiền của Ninh Tuy thật khiến người ta giận sôi máu, vừa giúp Ninh Tuy điền tên
tại bàn hoạt động.
Cúp máy xong, Ninh Tuy cất sách giáo
trình vào trong ba lô, đi tới trước cửa sổ hít thở không khí, thấy hơi chán,
thế là bèn lấy sổ phác họa của mình ra.
Vốn định vẽ một bức tranh phong cảnh
bên ngoài, nhưng bên ngoài bệnh viện này toàn là công trình kiến trúc, cũng
chẳng có gì đẹp, còn không đẹp bằng anh chồng thực vật của mình.
Cậu kìm lòng không nổi mà trở lại bên
giường, vẽ Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình nằm trên giường, lúc thì
nghe thấy tiếng lật sách, lúc lại là tiếng trả lời tin nhắn, lúc lại là tiếng
ngòi bút sột soạt vẽ lên giấy, anh không nhịn được bèn gọi 009 ra: “Cậu ấy đang
làm gì vậy?”
009: “Hôm nay anh đã hỏi câu này năm
lần rồi.”
Rõ ràng lúc cậu vợ nhỏ của anh mới gả
tới anh còn rất ghét cậu, nhưng giờ lại như bị cậu vợ nhỏ của anh đồng hóa,
suốt ngày hỏi hỏi hỏi như một tên điên cố chấp… Tất nhiên là 009 không dám nói
ra những câu này trong đầu Quý Úc Trình.
Quý Úc Trình cười nhạt: “Ta cũng có
thích cậu ấy đâu, chẳng qua là chồng quan tâm vợ đang làm gì thôi, ý kiến à?”
009: “... Cũng có hỏi anh có thích cậu
ta không đâu.”
Quý Úc Trình: “...”
Thấy vẻ mặt cậu cả Quý càng ngày càng u
ám, 009 rụt cổ, vội lảng sang chuyện khác: “Cậu vợ nhỏ của anh đang vẽ một
người đàn ông…”
009 nhìn kỹ một chút, lại nói: “Trông
hơi xấu.”
“...” Quý Úc Trình lại càng khó chịu:
“Không phải là cái tên vừa nãy đấy chứ? Tóc vàng đúng không?”
Cái thứ xấu xí mà cũng đáng để cậu vợ
nhỏ của anh nhớ mãi không quên, thậm chí còn vẽ lại?
009: “Cậu ta chỉ vẽ phác chứ không tô
màu, chẳng biết là ai…”
Nói chưa dứt câu, 009 thấy Ninh Tuy vẽ
phần tay của người nằm trên giường bệnh: “Khoan đã, trên cổ tay có một cái
vòng, chắc là sợi dây mà cậu ta đã đeo vào tay anh… À à à cái thứ xấu xí này
hình như là anh đó.”
Quý Úc Trình: “...”
Mặc dù rất muốn lôi cái hệ thống phế
vật này từ trong đầu ra tẩn cho một trận, nhưng biết được cậu vợ nhỏ đang vẽ
mình, mây đen trong lòng Quý Úc Trình lập tức tan mất, vui vẻ trở lại.
Nếu cậu cảm thấy cái tên bên cạnh đẹp
trai hơn thì giờ phải vẽ tên đó mới đúng.
Quá rõ ràng, trong lòng cậu vợ nhỏ, anh
vẫn là độc nhất vô nhị.
Lần đầu tiên Quý Úc Trình cảm thấy vẻ
ngoài ưu việt của mình lại có ích tới vậy.
009 càng nhìn càng thấy Ninh Tuy vẽ xấu
kinh, ngoại trừ sợi dây đỏ trên cổ tay, còn lại quả thực chẳng có chỗ nào là
giống Quý Úc Trình.
Nó không nhịn được mà ọe một cái, nói:
“Không ngờ cậu vợ nhỏ của anh có gương mặt của học sinh xuất sắc nhưng lại có
đôi tay của học sinh cá biệt…”
Lúc thấy cậu vợ nhỏ của Quý Úc Trình
lấy tập tranh ra, nó còn tưởng cậu vợ nhỏ của Quý Úc Trình khá có thiên phú
trên phương diện này.
Quý Úc Trình lạnh lùng nói: “Thứ sản
phẩm điện tử như mi thì hiểu cái gì, con người dựa vào tình cảm sâu sắc ẩn chứa
trong tác phẩm để đánh giá nó, họa sĩ Van Gogh cũng vẽ người méo mó vặn vẹo,
nhưng điều đó cũng đâu ảnh hưởng đến giá trị của tác phẩm.”
009: “...” Hệ thống như nó cũng biết
Van Gogh là ai! Nhưng nhìn kiểu gì cũng không thể so sánh người que mà vợ anh
vẽ với Van Gogh được! Họ Quý kia, anh bị mỡ heo che mắt rồi!
Quý Úc Trình vẫn còn đang giáo dục hệ
thống thì cánh cửa bên ngoài phòng bệnh chợt bị gõ nhẹ vài cái.
Có hộ lý dùng tiếng Anh nói đã đưa cơm
trưa tới.
Cô nhi viện chỉ hỗ trợ chín năm giáo
dục phổ thông bắt buộc, chương trình rất lạc hậu, mãi đến cấp ba Ninh Tuy mới
bắt đầu học tiếng Anh, thi được lên Đại học đều là nhờ vào thành tích xuất sắc
của các môn khoa học tự nhiên.
Giọng tiếng Anh bản xử như này cậu nghe
không hiểu, nhưng cậu nhìn sắc trời, chắc đã đến giờ cơm trưa.
Cậu đi ra mở cửa.
Một hộ lý có râu quai nón bưng khay đi
vào.
Quý Úc Trình vẫn luôn truyền dịch dinh
dưỡng, bữa cơm này rõ ràng là dành cho Ninh Tuy, không biết là ông cụ hay quản
gia dặn dò mà còn cố tình chuẩn bị cơm kiểu Trung.
Ninh Tuy khoa tay múa chân với anh ta,
ý bảo anh ta đặt trên bản bên cạnh giường.
Hộ lý ngơ ra, một lúc sau mới hiểu ý
của Ninh Tuy.
Ninh Tuy lập tức đỏ cả mặt, đứng tại
chỗ nhón nhón chân, may mà bây giờ không có ai, anh chồng thực vật thì không
nghe được, cũng không quá xấu hổ.
Quý Úc Trình lẳng lặng nghe, rồi nghĩ
tới cậu vợ nhỏ là trẻ mồ côi, lúc còn bé tuy thích vẽ vời nhưng lại không thể
tiếp xúc với những thứ đó. Lần trước lau người cho anh cũng rất thuần thục,
không biết trước đây đã phải làm bao nhiêu công việc để kiếm tiền…
Tâm trạng của cậu cả Quý bỗng dưng
trùng xuống.
Hộ lý kia tay chân vụng về, lúc đặt
khay xuống thì hơi mạnh tay, cháo nóng trong bát sánh ra, có vài giọt bắn tung
tóe.
Ninh Tuy theo đằng sau thấy vậy, mí mắt
giật giật.
Không thể để gương mặt đó của Quý Úc
Trình bị bỏng được, bỏng chỗ nào cũng được, chứ cái mặt đó mà hỏng thì đúng là
phí của trời!
Ninh Tuy lập tức đưa tay ra cản.
Cậu xông đến làm cho hộ lý lại càng
hoảng sợ, bèn vội nói mấy tiếng xin lỗi.
Ninh Tuy chạy vào trong toilet, nhanh
chóng đưa tay đến dưới vòi nước lạnh rồi xả nước, đợi cảm giác nóng rực giảm
bớt cậu mới chạy ra xua xua tay với hộ lý, ý bảo mình không sao.
Hộ lý thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới
rời đi.
Việc này xảy ra chỉ trong mấy giây, Quý
Úc Trình nằm trên giường chỉ nghe thấy hộ lý liên tục “sorry”, vẫn chưa kịp
hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi tiếng xả nước vang lên, 009 nói với
anh: “Hình như cậu vợ nhỏ của anh bị bỏng tay rồi, haiz.”
Trái tim Quý Úc Trình nhói một cái: “Có
nặng lắm không?”
009: “Cũng không quá nghiêm trọng, chỉ
bị nổi mấy cái bọng nước thôi, nhưng ban đầu mấy giọt cháo đó vốn sẽ bắn lên
mặt anh.”
Nói đến đây, 009 cũng khá ngạc nhiên,
nó luôn cho rằng Ninh Tuy chỉ có khát vọng chiếm hữu đến mức biến thái với Quý
Úc Trình thôi.
Biểu hiện vô cùng tiêu biểu chính là
Ninh Tuy ráo riết đăng nhập vào mạng nội bộ để kiểm soát thông tin của Quý Úc
Trình, tỏ vẻ vô cùng bá đạo với thể xác của Quý Úc Trình, đối với tình địch thì
vô cùng thù địch.
Những người có tính cách như vậy thường
chỉ coi mục tiêu là đồ chơi của mình, chứ sẽ không quan tâm đến an nguy của mục
tiêu.
Không ngờ Ninh Tuy sẽ cản cháo nóng hộ
Quý Úc Trình.
Hơn nữa còn hoàn toàn như một phản xạ
có điều kiện…
Cái này khiến nó hơi nghi nghi.
Lẽ nào ham muốn chiếm hữu của Ninh Tuy
đối với ký chủ cũng xen lẫn tình yêu của loài người?
Quý Úc Trình nghe thấy Ninh Tuy chờ hộ
ký đi khỏi rồi vào toilet xả nước lạnh, xối lên tay một lúc lâu, chắc hẳn cậu
đau lắm.
Biết là sẽ đau mà sao vẫn còn xông ra
chứ.
…
Tâm trạng của Quý Úc Trình bỗng trở nên
vô cùng phức tạp.
Tuy rằng sinh ra trong nhà họ Quý, được
xem như sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng nực cười thay, thực ra tới tận bây giờ
chưa từng có ai đối xử với anh như vậy.
Cha mẹ anh chỉ chú tâm vào sự nghiệp
của mình, khá thờ ơ với con cái, hơn nữa còn thuộc tầng lớp quý phái, phần lớn
thời gian chỉ dùng con mắt lạnh lùng nhìn người khác chứ chẳng bao giờ khom
lưng xoa đầu một đứa trẻ.