Hà Quyết chạy một mạch tới toà tháp chuông cao nhất thị trấn. Ban đêm
thang máy đã ngưng hoạt động, hai người từng bước từng bước men dọc cầu thang
mà đi lên. Kiều Noãn thể lực vốn không tốt, leo đến tầng thứ tư đã thở không ra
hơi.
Hà Quyết mới nổi hứng trêu chọc cô: “Em đúng là đầu óc ngu si mà tứ chi
cũng không chịu phát triển.”
Hai tay Kiều Noãn khoanh lại trước ngực tỏ vẻ không hài lòng, cô trừng
mắt với Hà Quyết: “Có tin tôi khiến cậu lăn từ đây xuống dưới từng tầng từng tầng
một không?”
“Sát phu rồi!” Hà Quyết nhướn mày.
“...” Tiểu quỷ này trở nên xàm xí như vậy từ lúc nào. Có lẽ trong lúc cậu
không nhận ra thì bản thân dần trở nên xấu tính hơn trước.
Hà Quyết khoái trá nhìn Kiều Noãn đang hậm hực mà không nói nên lời, cậu
tóm lấy tay cô rồi chầm chậm bước lên. Hai người lúc đi lúc nghỉ, lúc hờn lúc dỗi,
tự lúc nào đã leo lên đến tầng cao nhất. Lối lên gác chỉ có một ô cửa trời bé
xíu, phía dưới có một chiếc thang nhỏ gác lên, bình thường lối này vốn là dành
cho nhân viên tu sửa tháp. Hà Quyết nhanh thoăn thoắt leo lên trên, đầu thò qua
ô cửa nhỏ: “Mau lên đây.”
Kiều Noãn bó cẩn từ từ leo lên, đầu vừa khỏi ô cửa, cảnh vật trước mắt
liền khiến cô chững lại.
Bên bờ sông, cách đó không xa, rực rỡ pháo hoa, từng đợt từng đợt nối
tiếp, trời đêm tĩnh mịch cũng được thắp cho bừng sáng.
“Lúc về cậu nghe người ta nói có lễ hội pháo hoa, nhưng giờ cũng sắp 11
giờ rồi, có lẽ đây là đợt pháo hoa cuối cùng.” Hà Quyết giải thích.
Những đốm lửa rơi xuống im lìm, mặt sông xa xăm phản chiếu ánh lửa pháo
hoa, ánh sáng long lanh tựa ánh mắt tình nhân đắm chìm. Xung quanh nhà cửa sáng
đèn mà tựa như đom đóm điểm xuyết vào đêm đen đại cảnh. Kiều Noãn trước giờ
chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy từ trên cao, nhất thời ngây ra.
Hà Quyết chầm chậm nắm lấy tay cô, mắt nhìn cảnh đẹp đương khúc cao
trào. Những đợt pháo hoa ngày càng dồn dập, rồi một tiếng pháo xé ngang không
chung, dòng chữ “chúc mừng năm mới” xuất hiện hoành tráng, rồi từ từ tàn lụi
vào trời đêm, bờ sông cũng quay lại vẻ an tĩnh mà nó vốn có.
Đã được một lúc lâu, ấy mà ánh sáng pháo nổ của khoảnh khắc ấy vẫn đọng
lại nơi ánh mắt người, Kiều Noãn khẽ đưa hơi thở: “đẹp quá”, rồi cô đột ngột hắt
xì liền mấy cái.
“Quên không dặn em mặc thêm áo ấm. ”- Nói rồi Hà Quyết ôm cô vào lòng.
“Tôi cũng không biết là phải đi xa như thế này. Giờ mình đi đâu nữa?”
Hà Quyết nghĩ ngợi chút rồi đáp:
“Anh đói.”
Kiều Noãn ngước đầu lên nhìn anh: “Chưa ăn tối à?”
Hà Quyết gật đầu: “Trong tiệm xảy ra chút chuyện.”
“Chẳng phải cậu là ông chủ à? Bảo ai đó trong tiệm làm chút đồ ăn là được
rồi, còn có người đẹp mắt to ấy thay anh lo liệu, việc gì anh phải đích thân xử
lý nhiều như vậy?”
“Vì có ai đó nói là ông chủ rất đẹp trai, nên thường xuyên ra mặt thì
quán mới đông khách.”
Kiều Noãn đột nhiên đỏ mặt ngượng ngùng: “Không phải tôi khen cậu đâu…
cậu xem sổ feedback của khách hàng đúng không? …Không phải đã là chuyện của 2
năm trước rồi sao?”
“Anh đương nhiên xem rồi, còn biết mình suýt nữa có thêm một bà chủ tiệm”
- Hà Quyết cố ý châm chọc.
“...Cả cái tiệm của mấy người đúng là đáng ghét không khác gì nhau.”
“Ừa � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.