《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Bầu trời u ám suốt mấy ngày, thời điểm tan tầm cuối cùng tuyết cũng
rơi, giống như những sợi len bay lả tả. Ở trước cửa công ty nghe thấy một cô
gái trẻ đang gọi điện cho bạn trai, trong giọng nói còn mang theo vài phần vui
vẻ.
Kiều Noãn nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút ghen tỵ. Bàn tay không
đeo găng tay của cô gái đỏ bừng lên trong cái giá lạnh của mùa đông nhưng cô
gái vẫn miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, dùng giọng điệu làm nũng hỏi bên kia:
“Anh tới đón em đi, dù sao anh cũng ở gần nơi này, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm
sau đó đi tàu điện ngầm về có được không…”
Mãi cho đến khi đối phương cuối cùng cũng đồng ý, cô gái mới hài lòng tắt
điện thoại, Kiều Noãn cũng ngoảnh mặt đi, một mình bước vào trong gió tuyết.
Khi cô đến được nhà hàng thì đối tượng xem mắt của cô cũng đã đến. Rõ
ràng là việc đến trễ mười lăm phút đã làm giảm ấn tượng ban đầu của đối tượng
xem mắt về Kiều Noãn, cô vội vàng xin lỗi mấy lần nhưng không thấy sắc mặt của
người xem mắt tốt hơn vì thế tâm trạng vốn đã nóng nảy của cô lập tức trở nên tồi
tệ hơn. Tuy nhiên, cô vẫn phải ngồi ăn một bữa cơm nếu không cô sẽ không thể
quay lại và giải thích chi tiết và rõ ràng cho bà Triệu được. Kiều Noãn cởi áo
khoác và khăn quàng cổ ra treo lên lưng ghế, tuyết đọng trên tóc rất nhanh bị
máy sưởi làm tan ra thành nước.
Cô gọi một suất cơm nướng phô mai và trong khi đợi đồ ăn được phục vụ
cô đã bắt đầu tiến vào quy trình hẹn hò với người đàn ông xem mắt. Sau khi trao
đổi thông tin về chiều cao, cân nặng, nhóm máu của nhau, v.v., người đàn ông
xem mắt bắt đầu hỏi câu hỏi thực tế đầu tiên: "Cô Kiều à, mức lương hàng
tháng của cô có được 10.000 nhân dân tệ không?"
Nụ cười mệt mỏi giả vờ của cô vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt, Kiều
Noãn cũng không buồn nghĩ xem lúc này nụ cười của mình có trở nên gượng gạo cứng
đờ hơn hay không: “Có.”
“Nhà cửa thì sao, có định sau khi kết hôn về ở cùng nhà hay không?”
Vị trí ngồi của họ không tốt lắm, vị trí chiếc bàn phía sau Kiều Noãn lại
càng tệ hơn, không gian chật hẹp, lại đối diện với cửa bếp, chỗ này ngày thường
hầu như không có người nào ngồi nhưng hôm nay là cuối tuần, nhà hàng đã kín hết
chỗ nên hôm nay chỗ ngồi mà ngày thường không ai muốn ngồi cũng có người ngồi.
Vấn đề phát sinh ở đây chính là lưng ghế của Kiều Noãn dựa sát vào ghế của người
phía sau, chỉ cần cử động nhẹ cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Kiều Noãn không được
tự nhiên mà lùi ghế vào phía trong, sau đó trả lời người đàn ông xem mắt: “Nhà
đang bị cầm cố.”
Câu trả lời này dường như làm cho người đàn ông xem mắt cảm thấy tốt
hơn một chút, anh ta lấy hộp thuốc lá trong túi ra và đặt nó trở lại sau khi nhận
ra rằng đó là khu vực cấm hút thuốc rồi nói tiếp: "Cô Kiều, tôi hy vọng cô
không hiểu lầm tôi. Tôi có nhà nên tôi chỉ muốn xem cô Kiều có đủ độc lập về
tài chính hay không mà thôi."
Khóe miệng của Kiều Noãn khẽ nhếch lên: "Hẳn là như vậy."
"Cô Kiều đã có mấy mối tình rồi?"
Kiều Noãn liếc nhìn người xem mắt, có chút không nói nên lời: “Anh Lưu,
vấn đề này sau khi chúng ta hiểu nhau hơn rồi mới nói đến có được không?” Người
phía sau hình như không biết bản thân đã vô tình xâm lấn vào không gian của Kiều
Noãn, lưng ghế của người đó bất tri bất giác dựa gần về phía cô. Kiều Noãn áp
chế sự không hài lòng, cô cố gắng không quay đầu lại mà chỉ tiếp tục lùi ghế vào
phía trong.
"Thật xin lỗi... Tôi vô tình mạo phạm rồi." Người xem mắt
chân thành xin lỗi rồi nói tiếp: "Cô Kiều hẳn là biết công việc của tôi. Mấy
năm nay tôi dạy học ở thành phố S, gặp quá nhiều trường hợp mạo phạm sự thiêng
liêng của tình yêu chính vì vậy mà tôi muốn có một số hiểu biết nhất định về
quan điểm tình yêu của cô, từ đó tôi cũng có thể đánh giá được liệu chúng ta có
cần thiết phải tiếp xúc gần gũi hơn một bước hay không."
Kiều Noãn lập tức bị lời lẽ trực tiếp gần như xúc phạm này làm cho nghẹn
họng, sau đó cô chính thức ngẩng đầu lên quan sát người đàn ông xem mắt. Anh ta
mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám đậm, cổ áo sơ mi để lộ ra ngoài, cà vạt được
thắt cẩn thận, cặp kính hơi cổ điển, bộ râu được cạo cẩn thận, đôi mắt sau
tròng kính cũng nghiêm nghị như lời nói của anh ta vậy. Nó như một cuốn sách
giáo khoa về tư tưởng, đạo đức in bằng chữ Tống. Kiều Noãn có chút buồn cười,
nhưng lại kịp kìm lại nói: "Anh Lưu cho rằng như thế nào là xúc phạm sự
thiêng liêng của tình yêu vậy?"
Người đàn ông xem mắt đẩy kính nói: "Theo quan điểm của tôi về
tình yêu, thiết lập một mối quan hệ một cách vô trách nhiệm và quan hệ tình dục
dưới bất kỳ hình nào trước hôn nhân nào đều là báng bổ tình yêu."
"Vậy anh Lưu dựa vào cái gì để đánh giá xem anh có phải chịu trách
nhiệm hay là không?"
"Hai bên ít nhất phải quen biết nửa năm mới có thể thiết lập quan
hệ tình cảm, một khi thiết lập, nhất định phải lấy kết hôn làm tiền đề."
Chiếc ghế sau lưng cô lại ngả ra sau, Kiều Noãn vừa dịch ghế vào trong
vừa không nhịn được cười ra tiếng, mặc dù cô đã ngừng cười ngay lập tức nhưng
điều này lại khiến vẻ mặt vốn đã nghiêm túc của người đàn ông xem mắt lại trở
nên nghiêm trọng hơn vài phần.
"Vậy thì tôi và anh Lưu có thể có một số suy nghĩ khác biệt trong
quan điểm về tình yêu. Tôi nghĩ rằng thích nhau là đủ để tạo thành điều kiện của
tình yêu, và hôn nhân lại là chuyện thuận theo tự nhiên."
"Vậy tức là cho đến nay cô Kiều vẫn chưa nghĩ đến kết hôn
sao!"
"..." Kiều Noãn hoàn toàn không nói nên lời, trong lòng thầm
nghĩ, chẳng phải anh đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình hay sao?! Cô
hít sâu vài hơi cuối cùng vẫn cố gắng không để miệng lưỡi độc địa của cô hủy hoại
đi chút hảo cảm vốn đã ít ỏi của người đàn ông xem mắt dành cho mình.
Chẳng mấy chốc cơm nướng đã được mang lên, và người đàn ông xem mắt đã
có một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Kiều Noãn về báo cáo của Đại hội đại
biểu toàn quốc lần thứ 18 của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong khi cắt bít tết.
Mà lần này điều khiến cho anh ta không vui là do Kiều Noãn đã không thể nêu được
tên của một nhà lãnh đạo nào đó, hơn nữa cô cũng cho rằng bản thân không cần
thiết phải tìm hiểu người lãnh đạo đó một cách quá cụ thể chi tiết. Đến lúc này
Kiều Noãn mới biết cô và người xem mắt ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không có buổi
gặp mặt tiếp theo.
Nhưng công bằng mà nói thì người đàn ông xem mắt là một người có học thức
vô cùng uyên bác, chỉ cần tránh một số quan điểm không đồng nhất với nhau thì họ
vẫn có thể dễ dàng chia sẻ kinh nghiệm bóc vỏ cà chua hiệu quả hơn. Từ quả cà
chua rồi nói đến cơm trắng, rồi đến nốt chu sa của bạch nguyệt quang và đến thủ
cung sa của nhà văn Kim Dung trong tác phẩm “Hiệp khách hành”, người đàn ông
xem mắt lại hỏi một câu hỏi thực tế: "Nói như vậy thì tức là cô Kiều vẫn
là một xử nữ sao?"
Chiếc ghế phía sau Kiều Noãn nãy giờ mà cô vẫn luôn phớt lờ lại một lần
nữa nghiêng người, lần này sự kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn, cô dùng sức kéo
chiếc ghế vào, chân ghế cào xuống sàn phát ra những thanh âm chói tai, ngay lập
tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của cô. Giờ phút này sự xấu hổ và tức giận
khiến cho Kiều Noãn chỉ muốn quấn chiếc khăn đỏ mà cô đắt ở lưng ghế lên mặt,
sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường vô cùng xấu hổ nhục nhã này.
Nhưng mà cơm thì vẫn cần phải…
Ăn cái đầu nhà anh đó! Kiều Noãn tức giận bỏ đũa xuống, nhìn thẳng vào
người đàn ông xem mắt: “Anh Lưu…” Nhưng cô còn chưa nói xong, một giọng nói
trong trẻo và đầy mỉa mai đã vang lên: “Kiều Noãn, chị đúng là càng ngày càng
có tiền đồ đấy!" Chiếc ghế sau lưng Kiều Noãn được kéo ra, một bóng người
cao lớn đứng lên.
“Hà Hà Hà… Hà Quyết …” Nhìn người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đang tiến lại
gần, não Kiều Noãn đột nhiên ngắn lại.
Giống như đang đi vào cõi thần tiên, cả quá trình Hà Quyết thương lượng
với người đàn ông xem mắt sau đó đưa cô rời khỏi nhà nhà cô đều lâng lâng giống
như trên mây vậy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Sau bao nhiêu năm nói ra mấy
lời ngu xuẩn, cuối cùng cô cũng có thể một lần đảm nhận vai nữ chính trong mấy
bộ ngôn tình Mary Sue*. Ngay cả khi nam chính là Hà Quyết, người mà cô không
bao giờ dám gặp lại trong đời thêm một lần nào nữa.
*Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc
hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh
được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.
Khi cô định thần lại, cô và Hà Quyết đã đứng ở ngã tư nơi gió và tuyết
đang hoành hành, Hà Quyết đang quấn chiếc khăn quàng cổ của cô cùng với một chiếc
vali lớn đặt dưới chân.
Kiều Noãn lẩm bẩm: "Cậu... về rồi."
Hà Quyết khẽ hừ một tiếng: "Thật vớ vẩn."
Kiều Noãn im lặng một lúc, lúc này ngoài mấy câu nói vô nghĩa thích hợp
này thì còn biết nói gì nữa chứ!
Cô không nói chuyện, Hà Quyết cũng không nói gì, chỉ im lặng giúp cô
đeo khăn quàng cổ, nhẹ nhàng vén sợi tóc bị nhét bên trong ra. Ánh đèn đường ấm
áp như một đám đom đóm, tuyết rơi trên vai hai người, khiến họ có cảm giác tóc
mình trong nháy mắt trở nên bạc trắng.
Kiều Noãn bị ý nghĩ này làm cho sửng sốt, cô ho khan một tiếng, thu áo
khoác lại nói: “Trở về ăn Tết sao?”
"Không phải." Hà Quyết trả lời. Bất quá cậu cũng không giải
thích nhiều, tay cậu cầm lấy vali nói: "Tôi trở về có chút vội vàng cho
nên chưa đặt được phòng khách sạn, có thể đến chỗ của chị ngủ một đêm hay
không?"
Kiều Noãn do dự không trả lời ngay. Hà Quyết nhỏ giọng giải thích:
"Yên tâm đi, tôi không có ý gì khác." Trong lời nói mang theo một tia
tự giễu, chói tai giống như bàn tay để ở dưới lớp tuyết, lại bị người nào đó
dùng sức nhéo thật mạnh, vừa lạnh lại vừa đau.
Kiều Noãn lập tức phủ nhận: "Không...chỗ ở của tôi hơi bừa bộn,
công việc cuối năm khá bận rộn nên không có thời gian dọn dẹp." Cô đút hai
tay vào túi áo khoác, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Để có thể nhanh chóng về nhà sau buổi xem mắt, Kiều Noãn đã cố ý chọn một
nhà hàng gần khu phố nhưng lựa chọn này đối với cô lúc này là một loại cực hình
— chỉ còn mười phút nữa thôi, làm sao cô có thể thiết lập được phòng ngự một cách
vững chắc chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi được đây, để nó ít nhất có thể chịu
được một chút làn sóng tấn công đầu tiên trong tầm mắt.
Hà Quyết đi ở phía sau cô và chỉ cách cô nửa bước chân, âm thanh bánh
xe của chiếc vali lăn trên đường càng làm cho đầu óc của cô thêm rối bời. Cuộc
hội ngộ này quá bất ngờ, thậm chí cô còn cố ý loại trừ khả năng hai người gặp lại
nhau. Bây giờ nó đã xảy ra rồi, cô cũng chỉ có thể căng da đầu ra đi một bước
tính một bước mà thôi. Dù sao cô cũng biết khoảng thời gian tiếp theo cô sẽ
không có những ngày tháng yên bình.
Hai người đi qua một ngã tư, cổng khu dân cư và siêu thị bên cạnh cũng
hiện ra trong tầm mắt.
Ánh mắt của Kiều Noãn sáng lên khi nhìn thấy bảng hiệu của siêu thị, cô
giống như là đã bắt được cứu tinh nới: “Tôi muốn mua một ít nguyên liệu để về nấu
lẩu.” Sau khi suy nghĩ một chút, cô nói thêm: "Vừa rồi tôi chưa ăn
no."
Hà Quyết nhìn cô đầy ẩn ý và nói: "Tùy chị."
Hà Quyết đặt chiếc vali ở lối vào siêu thị và cùng Kiều Noãn bước vào
khu vực bán đồ ăn. Trong siêu thị vô cùng ấm áp, thời điểm này cũng không có
nhiều người vào siêu thị lắm, trong không khí tràn ngập mùi vị hỗn tạp của các
loại đồ ăn. Kiều Noãn đẩy xe hàng đi chọn đồ, cầm lấy tất cả những gì cô có thể
nhìn thấy để nghiên cứu, cô biết rõ loại hành vi kéo dài thời gian này của mình
là vô cùng ấu trĩ nhưng kéo dài được phút nào thì hay phút ấy, cô cứ đi đi lại
lại ở trong khu đồ ăn.
Cuối cùng, Hà Quyết không thể chịu nổi hành động nhàm chán khiến cho
người khác giận sôi người này nữa, hỏi: "Em hỏi, công thức làm tương ớt
Laoganma* xứng đáng để cho chị nhìn lâu như vậy sao?" *Được dịch từ tiếng Anh-Lao Gan
Ma hay Old Godmother là một thương hiệu tương ớt được sản xuất tại Trung Quốc. Kiều Noãn lập tức nở nụ cười, nhanh chóng cất chai tương ớt Laoganma
lên trên kệ, đồng thời quẳng những hộp nấm kim châm vào trong xe đẩy.
Lúc tính tiền đi ngang qua khu nhu yếu phẩm, Kiều Noãn nhớ tới dầu dưỡng
tóc ở nhà sắp hết nên lại đẩy xe đi vào. Cái cô thường sử dụng được đặt hơi
cao, vì vậy cô đã nhón chân để lấy nó. Nhưng Hà Quyết ở phía sau cô đã đưa tay
ra lấy xuống rồi hỏi: "Chị vẫn còn dùng cái này sao?"
Cô nói: “Vẫn dùng”, chỉ là một câu với giọng điệu dò hỏi không để ý,
nhưng lại khiến Kiều Noãn thực sự kinh ngạc. Công trình tâm lý vốn đã được xây
dựng kĩ càng đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, quân địch cầm súng dài xông vào,
mỗi một người đều có gương mặt giống với Hà Quyết.
So với điều này, điều đáng sợ hơn chính là sự liên tưởng không thể kiểm
soát của Kiều Noãn vào lúc này: Cô cảm thấy Hà Quyết và bản thân cô giống như một
cặp vợ chồng bình thường trong siêu thị đang quan tâm đến rau củ thực phẩm vậy.
Cô hít sâu một hơi, giật lấy dầu xả trong tay Hà Quyết: “Tôi chỉ thích
loại này thôi, không được sao?” Nói xong, cô đi thẳng đến quầy thu ngân.
Cuối cùng, Hà Quyết thì xách một túi đồ lớn, Kiều Noãn thì lại kéo vali
cùng nhau bước vào thang máy. Trong một không gian chật chội như vậy, cảm giác
tồn tại của Hà Quyết trở nên vô cùng mạnh mẽ. Kiều Noãn dán mắt vào những con số
Ả Rập đang tăng dần lên trong thang máy, rồi buộc bản thân không ngừng nhớ về
những gì mà bản thân đã nói ngày hôm đó. Phương pháp này đúng là rất có hiệu quả,
ít nhất nó có thể khiến chỉ số thông minh lo lắng của cô trở lại bình thường.
Thang máy dừng ở tầng mười hai, Kiều Noãn lấy chìa khóa trong túi xách
ra, vừa đi vừa nói: “Trong phòng bừa bộn lắm, cậu đừng để bụng.”
Hà Quyết không chút để bụng nói: "Cũng không phải là chưa từng
nhìn thấy qua." Bàn tay đang mở cửa Kiều Noãn đột nhiên run lên, cô nhanh
chóng phát hiện một chuyện khiến cho người khác rợn hết cả gai ốc lên, cô nắm
chặt tay của mình, lùi về phía sau một bước, giọng nói run run: "Hà Quyết,
cửa, cửa không khóa."
《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.