Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha

Sau một loạt các sự kiện, chẳng hạn như tiệc chia tay, nhận điểm, nhận thông báo và tổ chức tiệc khai giảng, ngày tựu trường đã cận kề. Kiều Noãn phát huy năng lực như bình thường và đã trúng tuyển vào trường Đại học W ở thành phố này. Tạ Thanh Yến thì vào được đại học S giống như ước mơ, những người khác trong lớp cũng đường ai nấy đi.

Một ngày trước khi đi học, mẹ Kiều đã dặn dò rất nhiều, Hà Quyết cũng không buồn nói gì mà chỉ âm thầm giúp cô thu dọn đồ đạc. Kiều Noãn lơ đãng trả lời, cuối cùng đợi mẹ Kiều ra ngoài nghe điện thoại, vội vàng kéo Hà Quyết lại, nhỏ giọng nói: "Truyện tranh giấu trên mái nhà là chị để lại cho em đó."

Hà Quyết đưa mắt liếc nhìn cô một cái.

Kiều Noãn cười, vỗ vai Hà Quyết: "Nói đến thì nửa tháng chị mới có thể về thăm nhà một lần, nếu mẹ chị có chuyện gì mà em có thể hỗ trợ được thì cố gắng làm hết sức mình giúp chị được không?"

"Em cũng nửa tháng mới về nhà một lần."

"Hả? Em định sống ở trong khuôn viên trường học luôn sao?"

Hà Quyết vừa giúp cô thu dọn đống đồ lặt vặt vừa đáp “Đúng vậy”.

"Tại sao vậy? Không phải ở nhà sẽ thoải mái hơn nhiều hay sao? Hơn nữa trường học của em cũng cách nhà không xa."

"Nếu em cũng ở trong khuôn viên trường, mẹ của chị có thể ra ngoài làm việc."

Kiều Noãn sửng sốt. Mẹ Kiều đã nghỉ việc vì Kiều Noãn đang học năm thứ ba trung học và Hà Quyết muốn được lên cấp hai, bà thường xuyên phàn nàn ở trong nhà nhiều nhàm chán. Kiều Noãn nhận thấy điều đó, cô cũng cảm thấy vô cùng băn khoăn, vì vậy ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học cô liền thúc giục bà đi tim một công việc. Cô không ngờ rằng Hà Quyết cũng có thể nghĩ đến loại chuyện như thế này.

Nhưng Hà Quyết luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và biết điều, khiến người khác phải đau lòng. Cha mẹ Hà Quyết ly hôn khi cậu học lớp 2. Mẹ cậu là Trương Dung, là một người phụ nữ mạnh mẽ, bị ám ảnh bởi sự nghiệp nên không thể tránh khỏi việc lơ là trong việc quan tâm chăm sóc cậu. Có lần mẹ Hà làm việc cả đêm, chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ Kiều sang nhà chăm sóc cho cậu. Khi mẹ Kiều đến nhà Hà Quyết, bà nhìn thấy Hà Quyết dáng người còn không cao bằng cái bệ bếp đang đứng trên một chiếc ghế đẩu và cầm một chiếc thìa lớn để chiên cơm với dầu và muối. Ngay lập tức mẹ Kiều bị cảnh tượng này ám ảnh, bà lau nước mắt và lấy cái thìa từ tay Hà Quyết. Sau đó, mẹ Kiều tình nguyện chăm sóc các nhu yếu phẩm cơ bản của Hà Quyết, thức ăn, nhà ở và phương tiện đi lại, mẹ Hà cũng tập trung vào công việc của mình và đưa cho mẹ Kiều một khoản tiền sinh hoạt hàng tháng.

"Hà Quyết, mẹ chị cảm thấy rất vui vì có thể được chăm sóc cho em. Nếu em chuyển đến sống trong khuôn viên trường, bà ấy nhất định sẽ suy nghĩ nhiều, bà ấy sẽ nghĩ rằng vì bản thân bà ấy không chăm sóc tốt cho em nên mới khiến em không hài lòng muốn rời đi."

“Không có, em chỉ làm cảm thấy quá mức phiền phức mà thôi…”

"Làm gì có phiền phức gì chứ, em cứ như vậy mới khiến mẹ bớt lo lắng được, mẹ chị mỗi ngày đều nói với chị, hi vọng em có thể là con trai ruột mà bà ấy sinh——chị cũng không phải là đang khen em đâu."

Hà Quyết mỉm cười: "Em sẽ nói chuyện với bác gái, không để cho bác ấy hiểu nhầm."

Kiều Noãn nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, đột nhiên lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: "Chị hiểu rồi, nhất định là do em cảm thấy ở nhà không được tự do thoải mái đúng không? Thành thật nói cho chị biết đi, có phải em có bạn gái nhỏ không?"

Hà Quyết đảo mắt nói: "Nếu chị có bạn trai thì em cũng có bạn gái."

Kiều Noãn bật cười và xoa đầu Hà Quyết: "Đừng lo lắng, chị nhất định sẽ tìm được cho em một người anh rể vào tháng đầu tiên vào đại học. Hãy chờ mà xem!"

Những ngày học đại học của Kiều Noãn sẽ sớm bắt đầu.

Mặc dù Đại học W không phải là một trong những trường đại học tốt nhất, nhưng nó cũng được xếp hạng trong top 10 ở Trung Quốc, môi trường khuôn viên rất đẹp, kiến ​​trúc của Trung Hoa Dân Quốc và kiến ​​trúc hiện đại bổ sung cho nhau, và phong cảnh rất đẹp. Buổi huấn luyện quân sự của Kiều Noãn được tiến hành trên sân chơi bên cạnh hồ trong trường.

Huấn luyện viên La của bọn họ là lần đầu tiên huấn luyện một đám người, nghiêm khắc thì có thừa nhưng phương pháp lại không đủ. Vào một buổi chiều, Kiều Noãn và những người khác đã bắt đầu xếp hàng nhưng những sinh viên nam chơi bóng rổ trên sân vẫn chưa chịu rời đi. Đúng lúc lại có người không bắt được bóng, quả bóng liền bay về phía Kiều Noãn và tiểu đội của cô, các cô gái hét lên và chạy trốn cuối cùng quả bóng rơi xuống chân của huấn luyện viên La. Huấn luyện viên La không thèm nhìn mà chộp lấy quả bóng rổ, ném về phía các sinh viên nam đang chơi bóng rổ, hét lên: "Mau cút"

Một sinh viên nam cao gầy nhướng mày, vững vàng bắt lấy quả bóng rổ, ném một quả khác vào trong rổ, ôm quả bóng rổ ngang hông, hướng về phía thầy huấn luyện giơ tay chào một cái theo cách không tiêu chuẩn: "Thầy huấn luyện, lần sau lại tìm thầy luận bàn!" Dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, nụ cười của anh ấy rạng rỡ, và anh ấy đẹp trai đến mức không thể tả được. Kiều Noãn sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Cao Lãng."

Bạn cùng phòng cô tên Lý San San ở bên cạnh tò mò hỏi: "Cậu biết Cao Lãng sao?"

Kiều Noãn gật đầu: "Cuối năm cấp ba có gặp qua một lần."

Hầu như cô gái nào cũng có một đối tượng để ý thầm kín thời trung học, có thể đó không phải là thích chứ đừng nói là yêu, mà đó là thứ ngưỡng mộ mờ nhạt, được tô điểm giữa những dòng tuổi trẻ. Đối tượng mà Kiều Noãn để ý là Cao Lãng. Mặc dù kể từ khi Cao Lãng tốt nghiệp và cô học năm ba trung học, tâm trạng đó đã phai nhạt đến mức gần như không còn dấu vết. Kiều Noãn không ngờ lại gặp nhau ở Đại học W.

"Vậy thì mau đi chào, thật là một cơ duyên hiếm có."

Kiều Noãn lắc đầu: "Không dám."

Lý San San chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Thật không có tiền đồ." Thấy Cao Lãng xoay người chuẩn bị rời đi, cô ấy lớn tiếng kêu: "Đàn anh Cao Lãng!"

Kiều Noãn ngạc nhiên nhìn Lý San San.

Cao Lãng đưa mắt nhìn về phía đám sinh viên đang la hét ầm ĩ, cười đắc ý nói: "Em gái biết tôi sao?"

“Em không biết anh nhưng bạn của em lại học chung một trường cấp ba với anh.” Lý San San chỉ vào Kiều Noãn ở bên cạnh.

“Ồ, vậy sao?” Cao Lãng liếc nhìn Kiều Noãn đang xấu hổ hỏi: “Em cũng học trường trung học số 3.”

“Đúng vậy, năm ba trung học là do thầy Vương Đức Sơn dạy.” Kiều Noãn lúng túng trả lời.

“Được, nếu đều là thầy Vương dạy, lát nữa sẽ mời em uống nước!” Nói xong, anh ta liền cõng thiếu niên trên vai rời đi.

Tuy nhiên, kết cục của Kiều Noãn và Lý San San lại tương đối bi thảm khi bị thầy huấn luyện phạt đứng trong tư thế quân đội thêm nửa tiếng đồng hồ. Trong khi đứng, Kiều Noãn đã thầm chửi trong lòng hồng nhan chính là họa thủy*, lại còn cứ để cho cô phải gặp lại.

*"hồng nhan họa thủy" khiến những người đàn ông si mê họ đều gặp họa sát thân hay gây ra mối họa mất nước.

Vào buổi chiều, khi đã kết thúc huấn luyện, từ xa có thể nhìn thấy Cao Lãng đang xách hai chai nước, một tay xách một quả bóng rổ đứng sang một bên, vô cùng thích thú nhìn bọn họ. Kiều Noãn cảm giác lưng mình như bị kim chích, cuối cùng cũng kết thúc, vì vậy cô thở phào nhẹ nhõm, khiêng chiếc ghế dài nhỏ, cùng Lý San San đi tới trước mặt Cao Lãng, lễ phép nói: "Xin chào đàn anh."

Cao Lãng cười cười, đem nước trong tay đưa cho bọn họ: "Nói lời giữ lời, anh mời hai người uống nước, hai người tên là gì?"

“Cám ơn đàn anh.” Kiều Noãn tiếp lời: “Em tên Kiều Noãn, cậu ấy tên Lý San San.”

"Là San trong san hô chứ không phải là San trong đến muộn đâu." Lý San San nói thêm. Giọng nói của cô ấy trong trẻo và ngọt ngào, một câu có chút ngượng ngùng như vậy cũng được cô ấy nói ra mà không hề có chút cảm giác tự phụ nào. Dù mới bắt đầu đi học được vài ngày nhưng Lý San San đã được công nhận là hoa khôi lớp quảng cáo của lớp Kiều Noãn. Lúc này, cho dù cô ấy có mặc một bộ quân phục thô kệch và là đội một chiếc mũ đỏ ngốc nghếch thì cũng là khó che đi vẻ thanh tú và nổi bật của cô ấy. Bên cạnh đó, Lý San San tuy tính cách kiêu ngạo nhưng lại rất thân thiện dễ gần, những cô gái như thế này mới là điểm thu hút các chàng trai nhất. Hiển nhiên, Cao Lãng cũng không ngoại lệ. Kiểu công nhận này khiến cho Kiều Noãn cảm thấy có chút thất vọng nhưng cô ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm vì một người tốt như Cao Lãng cũng là một người xứng đôi với Lý San San.

Họ cũng để lại cho nhau địa chỉ và số điện thoại của ký túc xá, Kiều Noãn đưa Lý San San đến nhà ăn ăn tối.

Từ lúc đó đến tận nửa tháng sau, Kiều Noãn rất ít gặp Cao Lãng, thỉnh thoảng gặp Cao Lãng một lần ở căng tin, đám người Kiều Noãn muốn nghỉ trưa hoặc về tắm rửa nên chỉ vội vàng chào hỏi một hai câu mà thôi.

Đêm mười chín tháng chín, toàn trại có tổ chức gala lớn, gọi là gala lớn nhưng thực chất chỉ là một đám người ngồi dưới sân xem một đám người không có tiêu chuẩn trình diễn mà thôi. Kiều Noãn và Lý San San đều cảm thấy buồn chán và nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Các thầy huấn luyện cũng tập trung ở phía sau đội để trò chuyện về công việc của họ, trước sự vô kỉ luật của đội mình cũng chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua mà thôi.

Tiết mục diễn ra được một nửa, Kiều Noãn đột nhiên bị cô gái phía sau vỗ vai, Kiều Noãn quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

Cô gái phía sau chỉ vào góc phía Tây Bắc hỏi: "Bên kia có một sinh viên nam kêu cậu cùng San San đến đó."

Kiều Noãn và Lý San San nhìn theo hướng cô ấy chỉ, và thấy một bóng người mảnh khảnh đang đứng dưới gốc cây tiêu huyền, chính là Cao Lãng. Lúc đó Kiều Noãn ôm bụng giả vờ ốm, Lý San San đỡ cô đi xin phép giáo viên hướng dẫn. Loại tiệc tùng này chỉ là để cho vui, vì vậy thầy huấn luyện La cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, và ngay lập tức chấp thuận cho phép nghỉ phép. Hai người chậm rãi rời khỏi tầm mắt của thầy La, sau đó nhanh chóng vòng tới góc Tây Bắc.

Đi tới trước mặt Cao Lãng, Lý San San vội vàng nói: "Để anh chờ lâu rồi."

"Không có việc gì, anh cũng không chờ lâu. Anh cùng một đám bạn đi ăn thịt nướng, hai người có muốn đi cùng không?"

"Đương nhiên là muốn, tiệc tối này quá mức nhàm chán." Lý San San lè lưỡi.

Cao Lãng cười cười, chậm rãi dẫn bọn họ đi tới chỗ nướng thịt: "Năm ngoái chúng ta cũng có chuyện này nhưng mà có thanh tra đến thị sát cho nên mọi người ngay cả cơ hội nói chuyện phiếm cũng không có. So với bọn anh thì lần này hai đứa cũng thoải mái hơn nhiều rồi."

Khuôn viên đại học W rất rộng, hai bên đường trồng những cây long não cao lớn và cây phượng vĩ, ánh đèn đường khiến bóng cây và bóng người rất dài. Các tòa nhà giảng dạy và thư viện được thắp sáng rực rỡ, và thỉnh thoảng có người đạp xe qua chúng, mang theo một làn gió nhẹ.

Trong lòng Kiều Noãn tràn ngập niềm hạnh phúc khó tả, mặc dù dọc đường Cao Lãng và Lý San San trò chuyện nhiều hơn. Tuy nhiên, bỏ qua điểm này, có thể thân thiết với người mình ngưỡng mộ cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.

Sau hơn mười phút đi bộ, ba người đến được bờ sông. Ở khu vực ven sông này, có những quán uống bia và ăn thịt nướng vào ban đêm như vậy, và hầu hết khách hàng là sinh viên đến từ khu phố đại học. Cao Lãng dẫn họ đi thẳng về phía trước, không khí tràn ngập thiên nhiên và lửa than, kích thích vị giác của Kiều Noãn và Lý San San.

Cuối cùng, họ đến một quán thịt nướng ở phía xa , các sinh viên đang ngồi trên chiếc bàn dài bên ngoài quầy hàng đều đứng dậy la ó khi thấy Kiều Noãn tiến đến, người dẫn đầu là một người đàn ông to béo vạm vỡ đang cầm ba xiên thịt cừu, duỗi tay trái ra, móc Cao Lãng về phía mình, nhìn Kiều Noãn và Lý San San cười nói: “Chào, chào các em nhé!”

Lý San San lè lưỡi: "Em cũng chào đàn anh nhé!"

Một đám người tức khắc cười to, đẩy Cao Lãng: "Giỏi lắm, Cao đội trưởng."

Kiều Noãn cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ đó là chuyện đương nhiên, cô cũng không để ý lắm.

Chủ quán thấy có người lại đến, vội vàng kê thêm mấy cái ghế đẩu, vài bộ bát đũa, Kiều Noãn ngồi xuống bên cạnh Lý San San, một sinh viên nam đeo kính đẩy lại chỗ cô hai xiên thịt nướng, Kiều Noãn vội vàng nói cám ơn.

Sau đó là phần giới thiệu, Kiều Noãn không giỏi nhớ mặt người lắm, ngoại trừ nhớ tên mập tên là Thiệu Tùng, mọi người đều gọi anh ta là Tùng béo, còn anh chàng đeo kính đối diện tên là Trình Tĩnh Đạt, khuôn mặt và tên của năm hoặc sáu người khác cô không nhớ rõ nữa.

Tuy nhiên, Lý San San thì khác, cô ấy vặn ngón tay và báo cáo tên của mọi người một cách cẩn thận, nếu cô ấy mắc lỗi, cô ấy sẽ sửa và làm lại từ đầu cho đến khi không còn mắc lỗi nữa. Bầu không khí nhất thời trở nên cao trào, Thiệu Tùng rót cho Lý San San một ly rượu, cười nói: "Đàn em trí nhớ tốt a, để đàn anh như anh kính em một ly trước!"

Lý San San đang cầm ly rượu với vẻ mặt xấu hổ, đang định từ chối thì Kiều Noãn đã đứng dậy nói: "Anh Thiệu, San San bị dị ứng với rượu, để em uống hộ cô ấy."

Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha 

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play