《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Trên thực tế cũng không phải là dị ứng rượu, mà là trong thời kỳ kinh
nguyệt thì không nên uống rượu. Kiều Noãn vươn tay muốn đoạt lấy ly rượu trong
tay Lý San San, không ngờ Lý San San lại bình tĩnh đẩy tay cô ra, cười nói:
“Không sao đâu, A Noãn, chỉ một chút thôi mà, đàn anh kính rượu không dám không
uống." Nói xong cụng ly với Thiệu Tùng, sau đó uống một hơi cạn sạch. Bạn
bè của Cao Lãng lập tức vỗ tay một trận.
Nhìn cảnh này, trong lòng Kiều Noãn cảm thấy hơi khó chịu. Cô im lặng
ngồi xuống, vô thức dịch sang một bên, cách Lý San San xa hơn một chút. Lý San
San nói chuyện rôm rả với đám bạn của Cao Lãng, trong khi Kiều Noãn đang ăn như
sấm rền gió cuốn. Cô thích nhất là như xương với thịt và da hổ ớt xanh, vừa uống
coca, ăn đến quên cả trời đất, trên chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi.
Lại một đĩa bắp ngô được bưng lên, Kiều Noãn vươn đũa gắp, đáng tiếc
đôi đũa kia đã đến trước, Kiều Noãn ngẩng đầu lên, đối diện lại là Trình Tĩnh Đạt.
Cô xấu hổ xoa xoa mũi: "Đàn anh, mời anh trước ạ."
Trình Tĩnh Đạt mỉm cười, gắp bắp ngô đặt vào đĩa trước mặt cô, hỏi:
“Sao không nói chuyện với bọn họ?”
"Không biết phải nói cái gì ạ."
"Em và San San học cùng lớp?"
"À, cô ấy là bạn cùng phòng của em ạ."
"Em học chuyên ngành gì?"
“Thiết kế quảng cáo.” Kiều Noãn vừa nhai ngô vừa thành thật trả lời.
"Chuyên ngành này cần phải có nền tảng hội họa đúng không?"
"Không cần, chúng em thiên về marketing nhiều hơn. Nhưng San San
đã học vẽ từ hồi tiểu học."
"A, khó trách có khí chất như vậy."
Kiều Noãn dừng một chút, sau đó cười nói: "Ừm, cô ấy là hoa khôi của
lớp chúng em, có rất nhiều bạn nam theo đuổi."
"Cao Lãng cũng theo đuổi em ấy?"
Kiều Noãn không thể không liếc nhìn Lý San San và Cao Lãng, không biết
bọn họ đang nói chuyện gì, Lý San San bị chọc cho cười khúc khích không ngừng.
Cô khẽ gật đầu: "Ừm, chắc là vậy.” Cô nhìn xuống những bắp ngô đã ngả màu
nâu mà mình đã gặm không đều, đột nhiên cảm thấy mình không còn cảm giác thèm
ăn nữa. Đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau tay, uống một ngụm lớn coca.
“Không ăn nữa?” Trình Tĩnh Đạt nhìn đồ ăn còn chưa ăn xong trong đĩa của
cô.
"Bụng chứa không nổi nữa."
Trình Tĩnh Đạt cười nói: "Anh cũng không muốn ăn nữa, nếu không em
đi dạo bờ sông với anh đi?"
Kiều Noãn nhìn qua Cao Lãng và Lý San San đang vui vẻ, khẽ gật đầu.
Thành phố W nằm ở khu vực trung tâm và sông W là một tuyến đường thủy
quan trọng trong thời cổ đại, vì vậy thành phố W đã trở thành trung tâm phân phối
người và hàng hóa quan trọng nhất. Nam bắc người đến người đi, các nền văn hóa
và phong tục khác nhau va chạm với nhau, sáng tạo ra thành phố W trở thành một
thành phố tràn đầy sức sống, từ ngôn ngữ đến ẩm thực, mọi thứ đều lộ ra một khí
chất thô tục nhưng thân thiện.
Kiều Noãn và Trình Tĩnh Đạt đi đến một bến tàu, dựa vào lan can và nhìn
những chiếc phà và tàu chở khách trên sông xa xa, cũng như những chiếc thuyền
đánh cá trôi nổi trong làn nước sông lấp lánh, gió đêm mang theo một mùi ẩm ướt
tanh nhè nhẹ.
“Cô giáo chủ nhiệm của chúng ta nói học sinh của cô ấy từng là thực tập
sinh của tờ báo đô thị phiên bản xã hội, mỗi ngày đều sẽ đến bờ sông nghe lén
tin tức ngầm.” Cách xa Lý San San và Cao Lãng, Kiều Noãn vô thức thoải mái nói
chuyện một chút.
"Loại tin tức ngầm gì?"
“Người thứ ba xen vào, mẹ chồng con dâu bất hòa, con cái bất hiếu, các
kiểu các thứ…”
"Không có cái gì tích cực sao?"
Kiều Noãn nhún vai: “Hình như ai cũng thích nhìn cuộc sống của người
khác không vừa ý…” Cô dừng lại một chút: "Xem ra em cũng không ngoại lệ.”
"Tại sao em lại nói như vậy?"
Kiều Noãn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Vẫn là không nói,
em cảm thấy em không thích hợp cho lắm. Có điều cũng không quan trọng, ngày mai
sẽ ổn thôi."
“Thật ra… Đại khái anh biết em đang suy nghĩ cái gì.” Trình Tĩnh Đạt âm
thanh bình tĩnh.
“Vậy anh cứ coi như không biết đi.” Kiều Noãn nhìn xa xăm, không nói nữa.
Hai người vừa xem đèn phao điều hướng vừa thổi gió, trò chuyện với nhau
vài chuyện thú vị trong cuộc sống, không biết qua bao lâu, Kiều Noãn nghe thấy
có người gọi bọn họ cách đó không xa.
Kiều Noãn nhanh chóng lớn tiếng đáp lại, cùng Trình Tĩnh Đạt đi về phía
giọng nói. Là Lý San San, Cao Lãng và một bạn nam khác mà Kiều Noãn không biết
tên. Cao Lãng vẻ mặt không vui, nhìn Trình Tĩnh Đạt hỏi: “Sao các cậu đi mà
không nói tiếng nào?”
Trình Tĩnh Đạt chỉnh lại kính và mỉm cười: "Xin lỗi nhé, thấy các
cậu đang tập trung, nghĩ là đi một chút rồi trở về cũng không thành vấn đề."
Lý San San nắm lấy tay Kiều Noãn: "A Noãn, sao cậu đi không nói
cho tớ biết một tiếng, tớ và đàn anh Cao Lãng tiền bối tìm cậu nửa ngày rồi, chỉ
sợ cậu xảy ra chuyện gì."
"Xin lỗi nhé, là lỗi của tớ, để cậu và đàn anh phải lo lắng rồi."
Cao Lãng sắc mặt hơi lạnh lại: "Bọn Tùng béo đi trước rồi, chúng
ta cũng trở về ký túc xá đi. Tĩnh Đạt, cậu và Trần Thành về trước đi, tôi đưa
San San và Kiều Noãn trở về."
Trình Tĩnh Đạt gật đầu một cái nhìn về phía Kiều Noãn: “Có chuyện gì có
thể gọi điện thoại cho anh, anh và Cao Lãng ở chung ký túc xá.”
Kiều Noãn gật đầu: "Cám ơn anh, đàn anh."
Kiều Noãn không muốn về với Cao Lãng chút nào, không hiểu sao tâm trạng
vui vẻ khi đến đây lại hoàn toàn biến mất, dù có tự nhủ rằng Lý San San và Cao
Lãng là xứng đôi nhất đi chăng nữa, cảm giác của sự ghen tị không thể được loại
bỏ, mà loại này phương diện này của bản thân này trông thực sự kinh tởm.
Lý San San nắm lấy cánh tay cô, đi giữa cô và Cao Lãng, nói chuyện với
Cao Lãng về một chủ đề mà Kiều Noãn không hiểu chút nào. Kiều Noãn cúi đầu nhìn
ngón chân, cảm thấy đây thật sự là tra tấn vô hạn, chỉ sợ còn chưa về đến ký
túc xá đã muốn hỏng mất.
Cô hít sâu một hơi, rút cánh tay ra, nói: “San San, bụng tớ hơi đau,
tớ đi trước nhé, các cậu đi từ từ nói chuyện nha!” Không đợi Cao Lãng và Lý San
San kịp phản ứng, cô đã chạy về phía ký túc xá.
Sau khi chạy qua lớp học và tòa hành chính, dãy ký túc xá cuối cùng
cũng xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này Kiều Noãn mới dừng lại, thở ra một hơi
dài. Sau khi trở về ký túc xá, gọi điện thoại cho gia đình và Tạ Thanh Yến, sau
đó đi tắm rồi lên giường đọc tiểu thuyết.
Một lúc sau, Lý San San cũng đã trở lại, đẩy cửa ký túc xá, đi về phía
cô: "A Noãn, cậu thấy đỡ hơn chưa? Mang thuốc cho cậu này." Nói rồi
đưa cho cô một chiếc túi nhựa màu trắng.
Kiều Noãn mở túi ra, thấy bên trong có thuốc Hoắc Hương Chính Khí* và một
hộp thuốc trị tiêu chảy khác, cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý San San,
trong lòng tràn ngập cảm xúc lẫn lộn. Cô cảm thấy biểu hiện của mình hôm nay thật
tệ hại, thật không tốt, vì vậy không khỏi vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của Lý
San San, nhỏ giọng nói: "San San, thành thật xin lỗi." *“Hoắc hương chính khí ” là bài
thuốc điều trị trong trường hợp chính khí và tỳ vị vốn hư nhược. "Này, sao vậy? Sao đột nhiên lại thế này..."
Kiều Noãn không trả lời mà khẽ lắc đầu.
Lý San San cười nói: "A Noãn, cậu làm nũng đấy sao? Mau buông tớ
ra rồi đi tắm rửa, cả người đầy mồ hôi thật là khó chịu."
Kiều Noãn ngửa mặt nằm xuống, lấy sách che mắt lại, thở dài một hơi. Cô
biết bên nào nặng bên nào nhẹ, cô vẫn có thể phân biệt được.
Đối với cuộc duyệt binh huấn luyện quân sự cuối cùng, Kiều Noãn và những
người khác đã tăng cường tập luyện rất nhiều, sau một ngày, mệt mỏi như sắp ngã
quỵ, vì vậy cũng không còn tâm trạng để nghĩ về chuyện tình cảm nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến cuộc duyệt binh quân sự vào ngày 29, Kiều Noãn và
bọn họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Cuối cùng, hiệu trưởng tuyên bố rằng
khóa huấn luyện quân sự đã kết thúc thành công mỹ mãn, mọi người cùng nhau cởi
mũ và ném chúng lên không trung. Trên sân trường vang lên những tiếng reo hò
không ngớt.
Lý San San là người thành phố C. Vào ngày Quốc khánh đã sớm mua vé về
nhà, vừa trở về ký túc xá đã bắt đầu thu dọn hành lý. Kiều Noãn về nhà chỉ mất
nửa giờ đi xe buýt, mà đồ cần cô sắp xếp cũng không nhiều. Cô ngồi sang một bên
vừa ăn đồ ăn vặt vừa trêu Lý San San đang luống cuống tay chân: "Có cần tớ
giúp không?"
“Cậu biến mất khỏi trước mặt tớ thì đã là giúp tớ rất nhiều rồi.” Lý
San San liếc cô một cái.
"Không còn cách nào khác, người địa phương thì tiện hơn rồi… Có muốn
tớ đưa cậu đi không?”
Lý San San im lặng một lúc, sau đó mỉm cười trả lời: "Được thôi.
Có điều A Noãn này, cậu từ nhà ga đi về nhà có được không?"
"Tiện mà, tiện mà, có xe buýt chạy thẳng đến nhà ga."
Kiều Noãn giúp Lý San San xách vali xuống lầu, không nghĩ tới Cao Lãng
lại đang đứng trước khu ký túc xá, dáng vẻ hiển nhiên là đã đợi rất lâu. Lý San
San cười vẫy vẫy tay: "Đàn anh, chờ lâu rồi sao."
Nhìn thấy cảnh này Kiều Noãn cũng hiểu, vội vàng cười nói: "San
San, nếu đã có đàn anh đưa cậu, vậy tớ trực tiếp về nhà nhé?"
Lý San San vừa định gật đầu, Cao Lãng lại nói: "Đi cùng nhau đi.
Nhà anh cũng ở gần trường trung học số 3, vừa hay cũng tiện đường với em."
Kiều Noãn há hốc mồm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Trên đường đến
nhà ga xe lửa, Kiều Noãn cố ý đi sau Cao Lãng và Lý San San nửa bước, khoảng
cách này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Sau khi tiễn Lý San San lên xe lửa,
Kiều Noãn và Cao Lãng đi trở về. Sau khi rời khỏi sảnh chờ xe, Cao Lãng đột
nhiên vươn tay, cầm lấy balo của Kiều Noãn, đeo trên lưng mình, sau đó xoay người
đi về phía trạm xe buýt.
Kiều Noãn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại kịp, vội vàng đuổi
theo: "A, đàn anh, em tự xách được, cũng không nặng lắm đâu ạ!" Tuy
nhiên, Cao Lãng chân dài miên man, từ đầu đến cuối vẫn cách xa cô vài bước
chân. Kiều Noãn không còn cách nào khác, đành chạy bước nhỏ đi theo lên xe.
Sau khi lên xe, Cao Lãng trả balo lại cho cô, trên mặt lộ ra nụ cười đắc
ý: "Còn phải vận động thêm nữa đấy, đàn em."
Kiều Noãn ôm ba lô ngồi xuống cạnh cửa sổ, tức giận bất bình: "Đó
là vì dáng dấp anh cao lớn chứ bộ."
"Đúng mà, còn cao hơn em một chút."
Kiều Noãn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Cao Lãng liền cảm thấy trong
lòng buồn bực, thật ra cô cũng không tính là thấp, cao 1m63 cũng là đủ rồi.
Cao Lãng ngừng trêu chọc cô, hỏi: “Nhà em ở đâu?”
"Khu dân cư phố Long Tuyền."
“Ồ, cũng gần nhà anh… thầy Vương còn dạy lớp 12 không?”
Kiều Noãn lắc đầu: “Không rõ lắm, nhưng thầy Vương nói không muốn dạy lớp
12 nữa, có thể quay về dạy lớp 10.”
Cao Lãng cười, không nói thêm gì nữa. Kiều Noãn đối mặt với Cao Lãng
luôn có chút không được tự nhiên, cũng không chủ động tìm đề tài như thế nào,
đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ lần sau cô phải cố gắng hết sức để
tránh gặp phải tình huống xấu hổ như vậy.
Một lúc sau, Cao Lãng đột nhiên hỏi: "Em và Cảnh Đạt có quan hệ gì
sao?"
Kiều Noãn vốn đã hơi buồn ngủ, nhưng nghe Cao Lãng hỏi một câu đột ngột
như thế làm cho giật nảy mình, vội vàng lắc đầu: “Không có.”
"Em khẩn trương cái gì chứ?"
Kiều Noãn nở nụ cười: "Không có, em chỉ là hơi phản ứng hơi chậm nhiệt
mà thôi.”
*Chậm nhiệt: chậm nhiệt là tình cảm diễn biến chậm "Nhưng mà...sao anh nghe Tĩnh Đạt miêu tả, thấy không phải thế
này?"
Trong giọng nói của Cao Lãng lộ ra ý cười không rõ, Kiều Noãn khẽ giật
mình, vô thức quay đầu lại, không ngờ Cao Lãng cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai
người chạm vào nhau, tim Kiều Noãn như lệch một nhịp, máu nóng trong thân thể
dường như đang nhanh chóng dâng lên, lỗ tai lập tức nóng bỏng như bị thiêu đốt.
《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.