《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Tháng 7 năm 1999, khi cô bước ra khỏi phòng thi đại học, trời mưa to,
cái nóng kéo dài hơn nửa tuần cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Kiều Noãn và Tạ
Thanh Yến đều không có câu trả lời, đội cặp sách lên đầu và chạy vào trong mưa.
Nước mưa rơi xuống trên người khiến cho cô có một loại cảm giác sảng khoái khó
nói được thành lời.
Chạy một mạch đến mái hiên cổng công viên, cả hai không nhịn được cười
khi nhìn thấy nhau ướt sũng dưới nước.
Ba năm cấp ba cứ lặng lẽ trôi đi trong vòng luân hồi của cây mộc lan trắng
nở rồi tàn bên ngoài dãy nhà dạy học.
“Đi thôi, đến nhà tớ tắm rửa ăn cơm, buổi tối thức đêm xem phim kinh dị,
ai sợ làm chó con.” Kiều Noãn nắm tay Tạ Thanh Yến, lại lao vào trong mưa, chạy
về phía trạm xe buýt.
Để thưởng cho cô con gái chăm chỉ, mẹ Kiều tên Triệu Nguyệt đã nấu một
bàn với rất nhiều món ăn ngon. Khi Tạ Thanh Yến tắm xong liền ngay lập tức ngửi
thấy hương thơm nồng nàn của thức ăn.
Vừa lau tóc, cô vừa hỏi: "Là khoai tây chiên hả dì?"
Mẹ Kiều cười nói: "Con có cái mũi thật tinh tường, không phải con
thích ăn cái này nhất sao? Hôm nay dì làm rất nhiều khoai tây chiên, đảm bảo có
thể cho con ăn no."
Tạ Thanh Yến lè lưỡi: "Dì à, con mà béo lên là dì phải chịu trách
nhiệm đấy nhé, Kiều Noãn đâu rồi ạ?"
"Con bé đi gọi điện cho Tiểu Quyết rồi, con đi lau tóc trước đi, đợi
ba của Kiều Noãn về thì chúng ta ăn tối."
Tạ Thanh Yến xem TV một lúc trong khi đang lau mái tóc dài đến eo của
mình, sau đó nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang, một lúc sau liền thấy Kiều
Noãn ôm một quả dưa hấu lớn đi vào, theo sau là Hà Quyết.
Hà Quyết năm nay mười một tuổi, bởi vì còn chưa dậy thì phát triển nên
dáng người có chút gầy. Cậu bắt đầu học tiểu học từ năm tuổi và vừa tốt nghiệp
tiểu học, nhỏ hơn hầu hết các bạn cùng cấp một tuổi.
Khi Hà Quyết nhìn thấy Tạ Thanh Yến ngồi trên chiếc ghế lạnh, cậu lập tức
ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào chị Tạ."
Kiều Noãn đặt quả dưa hấu xuống, giơ tay kháng nghị: “Ai da Hà Quyết,
chị lớn hơn Tạ Thanh Yến hai tháng đó, sao em không gọi chị là chị hả?”
Hà Quyết khịt mũi tỏ ý khinh thường khi phải trả lời một câu hỏi ấu trĩ
như vậy.
Tạ Thanh Yến không nhịn được cười nói: "Hà Quyết còn nhỏ đã có
tính cách như vậy, vài năm nữa sẽ càng không đơn giản nha."
"Không đơn giản cái gì mà không đơn giản, chính là một tai họa
nha, sẽ giống như Ngô Tử Lâm nhà cậu đó."
Tình cờ đúng lúc mẹ Kiều mang thức ăn ra và hỏi: "Ngô Tử Lâm là ai
vậy?"
“Là anh họ của Thanh Yến ạ.” Kiều Noãn nói dối mà mặt không đỏ, tim
không đập nhanh.
Tạ Thanh Yến bí mật nhéo eo Kiều Noãn một cái, Kiều Noãn quay đầu lại,
không tiếng động làm ra một cái mặt quỷ.
Đợi khoảng hai mươi phút, ba Kiều cũng mang theo một thân hơi nước trở
về, ông nhìn tình hình trong nhà, cười nói: "Thanh Yến cũng ở đây sao, thi
thế nào rồi?"
Kiều Noãn vội vàng nói: “Không phải ba đã đồng ý không hỏi tình hình kỳ
thi rồi hay sao?”
"Ba hỏi Thanh Yến, cũng không có hỏi con."
“Không cho phép hỏi Thanh Yến!” Kiều Noãn chạy tới đoạt lấy chiếc cặp từ
tay ba Kiều, đẩy ông vào phòng tắm: “Ba mau tắm rửa đi rồi ra ăn cơm, mẹ con
con đã chờ ba rất lâu rồi đấy!"
Khoai tây chiên, giăm bông dưa chuột, gà Cung Bảo, cá hầm cải chua, sủi
cảo nhồi tôm, ớt xanh da hổ và ba món canh ngon, những món mà mẹ Kiều nấu đều
là đồ ngon.
“Kiều Noãn, ngày nào cậu cũng ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy mà vẫn không
tăng cân, thật là vô lý.”
"Cậu không biết đâu Thanh Yến, mỗi ngày khi tớ tỉnh lại đều nghĩ đến
việc gà vịt thịt cá đều phải hi sinh vì tớ đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn..."
“Mau ăn đi!” Mẹ Kiều dở khóc dở cười dùng đũa đập vào bát của Kiều
Noãn: “Sao nhiều chuyện vớ vẩn thế, con không thể học tập một chút thanh nhã của
Thanh Yến được hay sao?”
"Nếu không có người như con vậy thì ai có thể đến tôn sự thanh nhã
của Thanh Yến lên được đây."
“Con nói có lý.” Mẹ Kiều cười nói.
Sau khi ăn cơm xong, trời cũng tạnh mưa, Kiều Noãn rửa bát xong liền
cùng Tạ Thanh Yến nắm tay nhau đi thuê đĩa nhạc. Cuối cùng, họ không có gan
thuê "Chiếc nhẫn lúc nửa đêm" và "Truyền thuyết về ma quỷ",
vì vậy họ đã chọn thứ tiếp theo có ma: "Tình yêu giữa người và ma".
Vì bố mẹ Kiều Noãn phải đi ngủ sớm nên họ đã trưng dụng phòng khách nhà Hà Quyết.
Sau khi đóng cửa sổ, kéo rèm, giảm ánh sáng, trải chiếu trên sàn, mang
theo ba bốn chiếc gối, chuẩn bị đồ ăn nhẹ, Kiều Noãn mới cho đĩa vào máy.
“Thanh Yến, cậu nói xem cái này có đáng sợ hay không?” Kiều Noãn ôm gối.
"Chắc là không, không phải phim tình cảm hay sao?"
"Nhưng...nhỡ may... tớ có nên đi gọi Hà Quyết hay không?"
"Là ai nói người nào sợ sẽ là chó con vậy?"
“Ai da... Dù sao thì chắc chắn là tớ không nói câu này!” Nói xong, cô đặt
gối xuống, gõ cửa phòng ngủ của Hà Quyết để cầu cứu.
Cuối cùng tình cảnh chính là: Kiều Noãn và Tạ Thanh Yến đang ngồi cùng
nhau, một tay ôm gối, tay kia ôm chặt người đang có vẻ mặt không kiên nhẫn là
Hà Quyết.
Diễn biến phim rất bình thường, hình ảnh không quá đáng sợ cuối cùng
cũng xua tan nghi ngờ của Kiều Noãn, chiếc gối bị ném sang một bên cũng chuyển
sự quan tâm từ Hà Quyết sang đĩa khoai tây chiên. Vừa nhai khoai tây chiên, cô
vừa thảo luận về hình dáng và ngoại hình của nam chính với Tạ Thanh Yến.
Máy quay chuyển sang cảnh làm đồ gốm, Kiều Noãn và Tạ Thanh Yến cảm thấy
hơi xấu hổ trước những cảnh yêu đương cùng âm nhạc ái muội, đặc biệt là khi có
một đứa trẻ mười một tuổi bên cạnh họ.
Kiều Noãn đặt khoai tây chiên xuống, thấp giọng nói: "Hà Quyết...
cái kia...hay là em cứ nhắm mắt lại đi?"
"Tại sao chứ?"
“Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy” Kiều Noãn đưa tay bịt mắt Hà Quyết lại.
Kiều Noãn cảm thấy đôi mắt bị cô che đi chớp chớp 2 lần, lông mi chạm
vào chó chút ngứa, sau đó yên lặng nhắm lại. Ý nghĩ thoáng qua trong tích tắc
là: Lông mi của đứa nhỏ này thật dài, thật không công bằng.
Sau cảnh đó, Kiều Noãn buông tay ra, nhìn thấy ánh đèn chập chờn, Hà
Quyết lại chớp mắt hai cái, trông rất vô tội.
Từ "Sotacon khống"* xuất hiện nhiều năm sau có thể miêu tả đại
khái tâm trạng của Kiều Noãn bây giờ,
nhưng lúc này Kiều Noãn chỉ cảm thấy Hà Quyết xuất ngũ khi còn trẻ như vậy là
điều vô lý.
*Sotacon khống: Từ mượn tiếng Nhật thể loại truyện tranh hoặc phim hoạt
hình mô tả các chàng trai trẻ theo cách khiêu dâm.
Bộ phim rất thú vị, cười ra nước mắt, ngay sau đó là nụ hôn chia tay giữa
Molly và Sam, Kiều Noãn và Tạ Thanh Yến đã xé giấy vệ sinh và khóc không ngừng.
“Tại sao họ lại không thể ở bên nhau?” Kiều Noãn bắt đầu khóc nấc lên.
"Người và ma không đi chung đường."
"Thật quá vô nhân đạo...Sam thật đẹp trai..."
Hà Quyết nhìn hai cô gái lớn hơn mình sáu tuổi và còn trẻ con hơn trong
việc xem phim tình cảm, bất lực nói: "Chị Tạ, chị nên đi ngủ rồi, đừng thức
cả đêm."
Cậu đẩy Kiều Noãn đang khóc đến mức nước mắt nước mũi lẫn lộn ra, đứng
lên rót cho cô một ly nước ấm.
"Nhưng... ớ, ba nẹ đang ngủ, sẽ đánh thức...ớ... bọn họ..."
Kiều Noãn cầm chiếc cốc và nhìn Hà Quyết với đôi mắt ngấn lệ.
(ớ: Tiếng nấc cụt)
"...Hai người ngủ ở trong phòng của em đi, em sẽ ngủ ở đây."
"Nhưng mà nếu vậy thì không phải giống như bọn chị đang bắt nạt em
hay sao... ớ.."
Hà Quyết không khỏi trợn tròn hai mắt, cậu không còn gì để nói với Kiều
Noãn cả.
"Vậy làm phiền em nha, Tiểu Quyết." Tạ Thanh Yến kéo Kiều
Noãn lên và đi vào phòng tắm để rửa mặt và rửa tay. Khi cô đi ra, những túi đồ
ăn nhẹ trong phòng khách đã được dọn sạch sẽ, Hà Quyết bật đèn trong phòng
riêng của mình và nằm trên tấm thảm trong phòng khách, đắp một chiếc chăn mỏng,
như thể cậu đã ngủ rồi vậy.
Hai người nhẹ nhàng di chuyển, rón rén đi về phía phòng của Hà Quyết. Phòng
của Hà Quyết rất ngăn nắp, mọi thứ trên bàn và trong tủ sách đều được sắp xếp
theo từng loại, chăn trên giường cũng được gấp cẩn thận. Tạ Thanh Yến lè lưỡi
nói: "Tiểu Quyết thật là hiểu chuyện."
"Đó là trước mặt của cậu thôi, haizz, ngày thường tớ thường sẽ bị
nó làm cho tức chết đấy."
"Tớ cảm thấy phải đổi thành đứa nhỏ này bị cậu làm cho tức chết mới
đúng ..."
"Ê, sao lại giống mẹ của tớ vậy chứ, bỏ khuỷu tay ra ngoài... ớ."
"Làm gì có chứ...Thật ra tớ rất hâm mộ cậu đó. Có một đứa em trai
có thể cãi nhau thật vui. Bây giờ Ngô Tử Lâm không có ở đây, tớ thậm chí không
có ai để cãi nhau cả."
"Thôi đi, cậu cùng Ngô Tử Lâm ngọt ngào đến phát mệt, lúc nào thì
cãi nhau chứ, nói dối không sợ bị gió chẻ lưỡi ra à."
Tạ Thanh Yến và Ngô Tử Lâm được nhiều người công nhận là cặp đôi kiểu mẫu,
và họ đã ở bên nhau từ năm đầu tiên của trường trung học. Trong thời kỳ này,
cho dù thầy cô và cha mẹ có phối hợp trấn áp chúng như thế nào, chúng thà chết
chứ không đầu hàng, giống như những chiến sĩ cách mạng. Vì giáo điều “tình yêu ảnh
hưởng đến học tập” đã bị họ chứng minh là không đúng, nên giáo viên và phụ
huynh xấu hổ nếu cứ tiếp tục ngăn cảm sẽ giống như tự tát vào mặt mình vậy, vì
vậy liền để mặc họ. Ngô Tử Lâm từ biệt Tạ Thanh Yến một lần và ra nước ngoài
ngay khi tốt nghiệp cấp 3. Hai người đã yêu xa được một năm và mối quan hệ của
họ không hề suy giảm một chút nào.
Tạ Thanh Yến không muốn chịu kém cạnh với cô, liền tắt đèn bàn nằm xuống,
rũ chăn đắp cho hai người: "Nhân tiện muốn hỏi chút, Kiều Noãn, sau khi
vào năm nhất đại học thì cậu muốn làm gì?"
“Ừm…” Kiều Noãn nghiêm túc suy nghĩ, tiếng nấc bất giác ngừng lại:
“Đương nhiên là yêu đương rồi!”
"Ba năm cấp ba tớ chưa từng thấy cậu thích ai. Cậu thích kiểu con
trai như thế nào vậy?"
"Đầu tiên phải đẹp trai! Tốt nhất là đẹp trai như Sam! Thích ánh mặt
trời, thích thể thao và chơi bóng rổ là tốt nhất, bởi vì tư thế bắn súng của
sinh viên nam rất đẹp trai..."
"... Đã bao nhiêu lần cậu nhắc đến đẹp trai rồi, thật là một người
nhan khống* mà."
*Nhan khống nghĩa là thuật ngữ sử dụng trong truyện đam mỹ. Ý chỉ cuồng
nhan ѕắc, ѕắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp.
“Này, cậu không biết xấu hổ mà còn nói tớ à?” Kiều Noãn huých cùi chỏ
vào Tạ Thanh Yến nói: “Không biết sau giờ tan học là ai lôi tớ vào nhà vệ sinh,
chỉ vì muốn đi ngang qua phòng học của người ta mà thôi nhỉ.”
"...Tớ thực sự muốn đi vệ sinh mà!"
"Hừ, sao tớ lại không biết cậu muốn đi vệ sinh hay không muốn đi
chứ..."
“Kiều Noãn, cậu muốn ăn đòn hay sao?” Tạ Thanh Yến tức giận cười to,
không nhịn được vươn tay gãi eo Kiều Noãn, mãi cho đến khi Kiều Noãn cười đến
không thở nổi, liên tục cầu xin tha thứ mới buông ra.
Cãi nhau xong, hai người lại nằm xuống, Tạ Thanh Yến nghiêm túc nói:
"Không thể học cùng trường đại học, thật đáng tiếc."
"Có gì đáng tiếc chứ, còn có Kiều Văn, Kiều Hàn, Kiều Lãnh
mà."
"Đáng tiếc mười Kiều Văn, Kiều Lãnh không tiện bằng một Kiều
Noãn."
"...Cảm ơn vì lời khen. Này, tin tớ đi, đến lúc đó cậu chỉ lo chuyện
từ chối sinh viên nam, sẽ không có thời gian cô đơn một mình đâu..."
"Nhưng mà……"
“Đừng như vậy.” Kiều Noãn xoa vai Tạ Thanh Yến: “Cậu còn có điện thoại,
hơn nữa cũng có thể viết thư mà. Đến lúc đó tớ nhất định sẽ tìm được một người
bạn trai thật đẹp trai, ở bên nhau làm cho cậu hâm mộ chết luôn."
"Đúng vậy, hâm mộ chết tớ."
Đây không phải là lần đầu tiên hai cô gái thảo luận về đối tượng của
mình về tương lai nhưng đây lại là lần đầu tiên tương lai chân thực đến thế, chỉ
cách nhau có một mùa hè mà thôi.
《Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha》
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng
TYT.